Chap 3: Hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai hôm sau, anh ra viện. Đưa anh về nhà, có cả cậu và ba mẹ anh. Từ khi WonWoo xảy ra tai nạn và phải nằm viện, ba mẹ anh đã quen với sự xuất hiện của cậu mỗi lần đến thăm. Trong họ không còn cảm giác trách mắng vì cậu đã gây tai nạn cho con trai họ nữa, thay vào đó là cảm động trước sự chu đáo và những quan tâm thực sự chân thành của cậu.
Không còn ngày nào cũng được gặp anh nữa, cậu thấy nhớ anh. Hình ảnh anh luôn luôn hiện hữu trong tâm trí cậu. Lúc ngồi họp ở công ty, cậu bỗng mỉm cười, mọi người ai cũng thấy lạ vì vị CEO này vốn vô cùng nghiêm khắc. Có ai biết cậu đang nhớ lại giây phút cậu được ôm anh, dường như hương nước hoa Lavender vẫn dìu dịu trong cậu. Lúc tình cờ đi qua chỗ xảy ra tai nạn trước đây, bất giác cậu dừng lại và xuống xe. Nhìn một lát, cậu bỗng nghĩ, phải chăng trong cái rủi có cái may, cái may của cậu là đã gặp được anh.... Cứ thế, cứ thế, nhớ nhung dần đầy trong cậu. Nỗi nhớ vô hình mang theo nụ cười, ánh mắt, giọng nói của anh mỗi khi cậu đi ngủ.... Những tin nhắn, những cuộc điện thoại giữa cậu và anh mỗi ngày một nhiều hơn.... Cậu cũng thường đến nhà đưa anh đi chơi đâu đó.... Bên anh, lúc nào cũng bình yên nhất....
Một ngày lặng gió, cậu chợt nhận ra rằng, trái tim cậu đã biết yêu thương....
- Tối nay em có thời gian không? Đi ăn tối cùng anh nhé?
- Vâng ạ
- Tối nay anh có việc một tí, chắc không qua đón em được, em tự đi taxi đến được không? Nhà hàng Louis nhé, 7 giờ 30.
Tối đó, anh bắt xe tới nhà hàng, nơi cậu đã đặt trước. Bước vào, anh thấy mình bị thu hút bởi không gian của nhà hàng. Cứ như đang bước vào một bức tranh đủ đầy những gam màu cổ điển. Quán khá vắng và yên tĩnh. Anh ngồi ở bàn cậu đã đặt trước và chờ cậu. 15 phút trôi qua, bóng đèn vụt tắt. Anh đang hoang mang, ngó nghiên xung quanh không biết làm thế nào thì thấy những ánh nến lấp lánh ở một góc của nhà hàng. Giữa lung linh ánh nến, là người con trai mặc vest, với những đường nét hoàng hảo như tranh vẽ đang mải mê những phím đàn trắng muốt. Là cậu. Bản nhạc "Loving you" thánh thót ngân lên. Anh đứng lặng nhìn cậu. Và lắng nghe tiếng đàn. Lúc này đây, anh cứ ngỡ, cậu là một thiên thần.... Không gian như đọng lại. Tiếng nhạc dứt, cậu mỉm cười, với một bông hồng trắng trên tay, tiến lại gần anh:
- Cho anh được phép là người yêu em suốt cuộc đời, em nhé?
Người con trai trước mặt anh đây, người mà anh đã đem lòng yêu thương ngay từ những ngày còn nằm trong bệnh viện.... Người đã thổi hồn cho những bản violin của anh.... Người đã luôn khiến anh vui vẻ trong suốt thời gian qua.... Người con trai ấy đã nói lời yêu anh.... Anh xúc động đến rơi nước mắt.... Những giọt nước mắt hạnh phúc ngập tràn.... Anh gật đầu. Và từ giây phút đó, hai con người vốn xa lạ đã nguyện ở cạnh nhau đến vĩnh hằng....
*****
Tỉnh dậy, một ngày mới lại bắt đầu. Như mọi khi, việc đầu tiên cậu làm là chúc anh một ngày mới tốt lành. Chiều nay được nghỉ sớm, cậu quyết định đưa anh đi biển. Ngày mai, cậu có lịch công tác ở một thành phố ngoại ô xa xôi nên muốn đành thêm thời gian để được ở cạnh anh.
Biển mùa đông, buồn và lạnh. Chỉ mình cậu và anh. Cậu ôm anh vào lòng. Mùi thơm thoang thoảng trên người anh khiến cậu như kẻ nằm mơ. Suốt đời này, chắc chẳng có mùi hương nào ám ảnh và quyến rũ cậu như thế. Dịu nhẹ, nhưng cũng rất ngọt ngào và tinh tế, như anh. Cậu đặt tay lên ngực trái anh, lắng nghe tiếng nhịp tim anh đập, rồi lại đặt tay lên trái tim mình, và mỉm cười. Dường như chúng cùng chung một nhịp. Đứng trước biển bao la, nhưng cậu chẳng thấy cảm giác cô đơn. Bởi bên cậu luôn có một tình yêu vĩnh cữu.... Sóng vỗ rì rào. Hương gió mùa đông lạnh buốt. Biển cả mênh mông lại gọi về trong cậu những tháng ngày kỉ niệm - kí ức, của buổi hẹn hò đầu tiên.... Nhưng trong miền xa vắng đó, là biển lớn, của một đêm mùa hè....
.... Biển đêm cũng chỉ cậu và anh. Đó là buổi hẹn hò đầu tiên sau khi anh nhận lời làm người yêu cậu. Không gian yên tĩnh. Cảnh đêm đẹp đến nao lòng. Cậu dùng khăn mỏng bịt mắt anh tỏ ra rất bí mật. Anh tò mò không biết cậu rồi sẽ làm gì. Sau một lúc loay hoay trên cát, cậu đã tự tháo khăn bịt mắt cho anh. Anh không tin những gì mình đang thấy. Trước mắt anh bây giờ, là ba chữ "ANH YÊU EM" cháy rực trên cát. Giữa trời đêm, ánh lửa lung linh thật đẹp. Anh không giấu nổi niềm hạnh phúc, ôm lấy cậu thật chặt. Cậu luôn thế, ngọt ngào đến từng giây, từ phút bên anh. Bỗng cậu nhẹ nhàng buông tay anh , chạy lại gần đám lửa. Anh ngẩn người không hiểu. Rồi thấy cậu đào lên một cái hộp gỗ được chôn cẩn thận dưới cát, mỉm cười, cậu quỳ xuống dưới chân anh:
- Anh có thể tặng em một buổi tối lãng mạn được không?
Anh bật cười nhìn cậu âu yếm. Vừa nói, cậu vừa đưa cái hộp gỗ cho anh. Không nén nổi tò mò, anh mở ra ngay. Phía trong là một bông hồng trắng được thắt nơ cẩn thận. Không để cho anh hết ngạc nhiên, cậu đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, bàn tay mềm mại nâng cằm anh lên, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn. Không quá mãnh liệt, nhưng đủ đầy những nồng nàn trong tình yêu cậu có. Anh đáp trả cậu cũng không khiên cưỡng, yêu thương lên môi, thật ngọt, thật sâu.... Hai người ngồi dựa lưng nhau trên cát. Đươi bầu trời đầy sao, cùng lắng nghe tiếng sóng rì rào, lắng nghe cả những yêu thương tha thiết trong mỗi hơi thở, mỗi ánh mắt, mỗi câu nói, mỗi nụ cười....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro