Chap 4: Rạn nứt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù bận bịu với hàng tá công việc, những cuộc họp, cuộc thương thuyết kí hợp đồng trong đợt công tác nhưng ngay lúc nào có thể cậu lại dành thời gian gọi điện cho anh. Khi thì tranh thủ giờ ăn trưa, lúc thì trước khi đi ngủ, sau khi làm việc xong.... Nhưng anh không lần nào bắt máy. Cậu cảm thấy lo lắng. Không gọi được, cậu thay bằng nhắn tin, chờ đợi mãi, mới có một tin nhắn hồi âm, "Em ốm". Biết thế, cậu lại càng nôn nao. Gắng thu xếp công việc nhanh nhất có thể, cậu đáp chuyến bay sớm nhất về với anh.
Vừa đặt hành lí xuống nhà, mẹ cậu đã hỏi:
- Sao con bảo phải đi những ba tuần? Về sớm thế con. Chắc công việc thuận lợi hả?
- Tạm thôi mẹ ạ. Nhưng Wonwoo ốm. Con phải về với em ấy.
Mẹ cậu vốn là phó giám đốc Nhạc viện nơi Wonwoo đã theo học. Cứ có thời gian là cậu lại mượn cớ đến cơ quan mẹ để được nghe Wonwoo đàn. Cậu chính là khán giả trung thành nhất của anh. Tốt nghiệp loại giỏi nên anh được giữ lại giảng dạy tại Nhạc viện, vì thế, ít nhiều mẹ cậu cũng biết về anh. Nghe cậu nói vậy, bà không hỏi gì thêm, chỉ biết lắc đầu chán ngán, quay lưng bỏ đi.

*****

Tắn rửa qua một lát, không nghỉ ngơi, cậu vội lái xe đến nhà anh. Chiếc Porsche quen thuộc đậu dưới biệt thự Lavender. Đã hơn 10 giờ 30, con phố đã vắng lặng. Chuẩn bị bấm máy gọi điện cho anh biết cậu đang đợi dưới nhà thì cậu nghe thấy tiếng violin quen thuộc. Trên ban công căn biệt thự, cậu thấy anh đang chăm chú kéo đàn. Những thanh âm trong trẻo vang lên giữa thinh không như được anh đọng từ những gì thanh cao nhất. Cậu nhẹ lòng vì thấy anh không sao. Ánh đèn không đủ sáng để cậu nhìn rõ khuôn mặt anh, nhưng bấy nhiêu thôi cũng khiến nỗi nhớ nhung nguôi ngoai trong cậu. Tiếng nhạc dứt, hình như anh đang nhìn về phía cậu. Cậu định mở cửa xe bước ra để gặp anh thì cũng ngay lúc đó, anh đã vào phòng, kéo rèm cửa sổ. Thoáng chút hụt hẫng, nhưng cũng đã muộn rồi, cậu không muốn phiền anh nữa, dù gì anh cũng đang ốm. Được thấy anh, được say trong tiếng violin của anh lúc này, với cậu đã là đủ. Nhìn lên căn phòng lần nữa, rồi cậu khởi động xe và ra về.
Cậu hồi hộp đợi tin nhắn "Về đi anh" thân quen của anh trên đường lái xe. Nhưng không thấy. Trước lúc đi ngủ, cậu vẫn nhắn tin cho anh. Nhưng lại một lần nữa, cậu không nhận được hồi âm tin nhắn chúc ngủ ngon của cậu. Cậu lại tự an ủi mình, chắc anh mệt quá nên đã đi ngủ trước. Thêm một đêm trằn trọc mãi. Sao gần đây anh lại ít liên lạc với cậu? Dù cậu đã chủ động gọi điện, nhắn tin trước, nhưng ít khi anh đáp lại. Hình như, anh đang cố tránh né cậu. Là vì sức khoẻ, hay đã có chuyện gì đó xảy ra mà anh giấu cậu?....
Hình ảnh anh cùng tiếng đàn ùa về, quẩn quanh trong tâm trí cậu. Mãi một lúc sau, cậu mới chợp mắt được. Giấc ngủ không tròn bởi bộn bề trong cậu là những câu hỏi cần lời đáp về anh. Sáng hôm đó, tỉnh giấc, điện thoại có tin nhắn, là của anh. Cậu vui mừng, vội vàng đọc:
"Em khoẻ rồi, đã có thể đi làm, anh đừng lo lắng nữa".
Cậu như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm hẳn. Cậu nhắn lại cho anh:
"Em không sao là tốt rồi. Ngày mới vui vẻ em nhé. Chiều nay mình gặp nhau ở Nhạc viện".
Dự án xây dựng nhà hát ở Nhạc viện là do công ty cậu làm chủ thầu, hiện giờ đang bước sang giai đoạn hai. Dạo gần đây cậu phải thường xuyên tới Nhạc viện nên có nhiều thời gian để gặp anh hơn. Cái hẹn ở Nhạc viện với anh chiều nay khiến cậu nhớ lại lần trễ hẹn cách đây khá lâu của anh. Đó là lần đầu anh trễ hẹn....

*****

Sáng thức dậy, cậu thấy trong người không được khoẻ, đầu hơi đau và cổ họng khô khốc. Cậu uống nước để làm dịu đi cảm giác khó chịu nhưng có vẻ như vẫn không khá lên được bao nhiêu. Nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa, cậu thay quần áo, không kịp ăn sáng, vội vàng đến công ty. Hôm nay có một cuộc họp quan trọng nên cậu không thể đến trễ. Cuộc họp kéo dài đến gần trưa. Cơn đau đầu vẫn chưa biến mất. Trái lại những căng thẳng trong cuộc họp lại khiến cậu mệt mỏi hơn. Cậu uể oải về phòng làm việc, nhờ thư kí mua hộ một phần cơm và thuốc cảm. Đang uống thuốc thì cậu nhận được cuộc điện thoại của anh:
- Chiều nay mình gặp nhau anh nhé?
Nghe thấy giọng nói của anh, cậu tươi tỉnh hẳn. Dù còn rất mệt nhưng cậu vẫn vui vẻ:
- Chiều anh sẽ qua đón em.
- Chiều em bận chút việc nên sẽ về muộn. Anh đến trước đi. Xong việc em sẽ tự đến. Highlands anh nhé.
Nói rồi anh cúp máy, không quên tặng cho cậu một câu nói ngọt ngào....
Nghĩ đến lúc được gặp anh, cậu thấy đỡ mỏi mệt hơn phần nào. Những lúc bên anh luôn là những phút giây thoải mái nhất.
5 giờ chiều, trời mưa tầm tã. Cậu thu xếp công việc rồi đến Highlands chọn bàn và đợi anh. Gần một tiếng trôi qua mà anh vẫn chưa đến. Cậu gọi điện mãi mà không thấy anh nhấc máy. Có lẽ bây giờ anh đang đi trên đường nên không tiện nghe. Tự an ủi mình, cậu ngồi đợi anh thêm một lúc nữa. Vẫn không thấy anh đến, cậu ra khỏi Highlands và vội vàng lái xe đến Nhạc viện.
Đã chiều tối, Nhạc viện hầu như không còn ai, cậu hỏi thăm bác bảo vệ thì được biết mọi người về từ khá lâu rồi. Cậu cảm ơn rồi lái xe đến nhà anh. Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Cậu bấm chuông, đứng đợi mãi dưới mưa mà không thấy ai ra mở cổng. Cơn đau đầu lại kéo đến hành hạ cậu. Bỗng tiếng chuông điện thoại kêu, là điện thoại của anh. Cậu vội nhấc máy. Bỗng xung quanh mờ nhoà, tất cả chỉ còn một màu trắng xoá. Bên tai cậu không còn nghe thấy rõ giọng nói trong điện thoại. Cậu ngã xuống, ngất lịm đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro