Chap 5: Mơ hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công trình nhà hát của Nhạc viện đạt đúng tiến độ thi công. Cậu rất hài lòng với công việc. Xong việc, cậu tới ngay phòng tập đàn, trên môi không giấu nổi nụ cười hạnh phúc. Từ lúc còn là sinh viên, anh có thói quen ở lại sau giờ học để chơi đàn. Đến bây giờ, khi đã trở thành giảng viên của ngôi trường anh yêu thích, lúc có thời gian, anh vẫn thường lui tới đây sau giờ dạy để thoải mái kéo những bản violin anh thích.
Cậu đứng bên khung cửa sổ. Trước mặt cậu là hình ảnh người con trai mặc chiếc áo sơmi trắng, đang say sưa kéo đàn. Cậu không muốn cắt ngang nên lặng lẽ lắng nghe bản nhạc anh đang chơi. Những âm thanh khi trầm, khi bổng, réo rắt bên tai khiến cậu cảm thấy bình yên lạ. Một cảm giác mênh mang khó tả lan toả khắp tâm trí cậu. Căn phòng chìm đắm tiếng nhạc. Anh đứng đó, áo sơmi trắng, tóc mái xoã trước trán và cây violin màu đỏ mận trên vai đang chăm chú chơi đàn, tinh khiết như sương mai. Đang mải mê ngắm nhìn người con trai đứng đó hoà theo tiếng vĩ cầm thì cậu nghe thấy tiếng người gọi mình:
- Con làm gì ở đây vậy?
Cậu quay người lại, là mẹ cậu.
- Mẹ không nghe thấy sao? Con đang nghe Wonwoo chơi đàn. - Nói rồi cậu đưa tay chỉ cho mẹ nơi anh đang đứng.
Gương mặt mẹ cậu thoáng hiện lên vẻ lo lắng. Bóng tối dâng đầy trong mắt người phụ nữ trung niên khi nhìn theo cánh tay con trai. Bà không nói gì thêm, chỉ dặn cậu về nhà sớm rồi quay người bước đi. Cậu tiễn mẹ ra tới cổng rồi nhắn tin cho anh: "Anh chờ em ở cổng trường nhé."
"Em về rồi."
Cậu thấy lạ, bèn nhắn tin hỏi lại:
"Em về lúc nào? Anh vừa nghe em đàn ở phòng nhạc mà. Với lại, anh đứng từ cổng trường nãy giờ có thấy em đâu?"
"À, em có việc đi với mấy người trong khoa. Mình hẹn nhau khi khác anh nhé."
Cậu trở lại phòng nhạc thì không thấy anh ở đó nữa. Lặng lẽ lái xe về, trong lòng cậu không nguôi nỗi băng khoăn, suy nghĩ. "Tại sao em ấy lại như thế.... Tại sao.... Tại sao...."

*****

Mở mắt ra, cậu thấy mình đang nằm trong phòng. Đầu hơi choáng, trong người vẫn còn cảm thấy mệt. Nghe mẹ kể lại, cậu mới biết rằng mình mê man hai ngày, bây giờ mới tỉnh. Hôm qua cậu sốt quá, lại đứng dưới mưa, nên bị ngất. Cũng may, bố anh đi về và thấy cậu nằm trước cổng, trán nóng ran nên đã kịp thời đưa vào nhà. Cậu lấy điện thoại vội gọi cho anh nhưng anh không nghe máy. Trong cậu dội lên một cảm giác lo lắng và nôn nao. Nhiều ngày sau đó, cậu cũng ít khi liên lạc được với anh. Nếu có thì cũng chỉ vài tin nhắn cụt lủn, có cũng như không. Cậu linh cảm có điều gì đó đang xảy ra nhưng không thể định hình được đó là chuyện gì. Cậu tìm anh cũng không được. Đến Nhạc ciện hay tới nhà, cậu đều không gặp được anh. Chỉ có đêm tối, khi cậu dựng xe lặng yên phía dưới khu biệt thự, cậu mới được nghe tiếng đàn cả anh. Mọi thứ cứ như một giấc mơ, một giấc mơ kì lạ....
.... Sau hôm ở Nhạc viện, không lâu sau đó, anh lại chủ liên lạc với cậu. Điều đó khiến cậu tạm yên tâm. Bẵng đi một thời gian, mọi thứ êm ả trôi qua. Nhưng đến một hôm, thức dậy sau một đêm làm việc mệt mỏi, cậu cảm thấy rất lạ. Hình như, hôm nay là một ngày gì đó rất đặc biệt với cậu mà cậu không thể nào nhớ nổi. Trong lòng cậu cứ dấy lên một cảm xúc khó tả. Cả buổi sáng ở công ty, cậu cứ thấy bồn chồn không yên, không tập trung làm việc được. Đến trưa, cậu nhận được tin nhắn, là của anh. Cảm giác kì lạ tạm lắng xuống, cậu vui vẻ mở tin nhắn.
"Mình chia tay anh nhé. Đừng hỏi gì em cả. Đó là lựa chọn tốt nhất của cả hai."
Cậu không tin vào mắt mình. Phải mất một lúc lâu cậu mới trất tĩnh lại được. Cậu thầm nghĩ hay là mình quên một ngày kỉ niệm nào đó của cả hai nên anh giận nhưng cũng không nhớ được rằng mình đã quên đi điều gì. Cậu gọi điện cho anh nhưng anh lại không nghe máy. Tất cả rối tung, quay cuồng trong cậu. Cậu tất tả lái xe đến nhà anh. Lòng cậu như có lửa đốt. Phải chăng cậu sắp mất đi người con trai cậu yêu? Phải chăng tất cả rồi sẽ kết khúc? Không, không thể thế được! Rồi cậu sẽ làm anh hết giận, rồi anh sẽ từ bỏ ý định đó, và cậu và anh sẽ mãi hạnh phúc bên nhau....
Cổng không khoá, cậu chạy vội vào nhà. Không hiểu sao hôm nay nhà anh đông người lạ thường. Có cả ngững người cậu quen biết. Một vài người gọi trên cậu. Nhưng cậu không còn tâm trí nào để ý đến xung quanh nữa. Mọi thứ của cậu bây giờ chính là Jeon WonWoo... Em trai anh đứng ở cửa, ái ngại nhìn cậu, định nói gì đó, ngập ngừng, lại thôi....
Cậu chạy vài giữa nhà và bất chợt khựng lại. Đập vào mắt cậu là một khung ảnh lớn treo ngay ngắn. Một chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng muốt như thiên thần....
Hình ảnh đó đã trả lời cho tất cả câu hỏi trước giờ của anh. Tất cả đã có lời đáp....
Cậu không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Có cái gì đó trong cậu như tan nát, vỡ vụn ra thành từng mảnh. Người cậu đổ sụp dưới bức ảnh. Mọi người chạy đến đỡ nhưng cậu gạt ra. Trái tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt, đau thắt. Cậu đau đớn, mặt tái đi, cảm giác khó thở ập đến, hành hạ cậu. Rồi cậu không còn biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình nữa . Ngất lịm đi. Trước khi nhắm mắt lại, cậu còn mơ màng nhìn thấy bóng một người con trai mặc chiếc áo sơmi trắng muốt như thiên thần đang mỉm cười với cậu....
Tỉnh dậy, cậu không biết mình đang ở đâu. Xung quanh cậu chỉ là một màu trắng. Cái màu trắng đến rợn người. Quanh quẩn đâu đây là mùi thuốc sát trùng. Tay cậu cắm ống truyền đau buốt. Bên tai cậu vẫn vang lên tiếng máy điện tâm đồ đều đặn. Cậu cũng không biết mình đã nằm mê man bao lâu rồi. Trong đầu cậu vẫn hiện lên bức ảnh đó - bức ảnh người con trai anh yêu....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro