Chap 6: Sự thật (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh ấy sao rồi hả bác?
- Nó vẫn yếu lắm cháu ạ. Cháu ngồi đi.
Cậu mở mắt ra, đang nói chuyện với mẹ cậu là một chàng trai trẻ, tóc đen nhánh và mặc áo sơmi trắng. Cậu nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ để nghe tiếp câu chuyện của họ.
- MinGyu.... nó đã không chịu đựng được nỗi đau đó.....Nó không đủ dũng khí để chấp nhận sự thật....
- Cháu hiểu bác ạ. - Chàng trai lên tiếng. - Tất cả là vì anh ấy yêu anh WonWoo quá nhiều.... Mà anh WonWoo lại ra đi đột ngột quá.... Anh ấy đã bị ảo giác....
Chàng trai nhớ lại những gì đã xảy ra từ sau khi anh cậu mất. Cậu chính là Minghao, em trai của Wonwoo....

*****

Đám tang anh trai cậu, anh không tới, bởi khi đó anh ấy mê man bất tỉnh. Cuộc điện thoại giữa lúc mưa to ấy chính là của Minghao. Cậu gọi điện để nói cho anh biết anh cậu đã gặp tai nạn qua đời.... Hai ngày sau đám tang, anh liên tục gọi điện, nhắn tin vào điện thoại của anh trai cậu. Những tin nhắn chứa đầy lo lắng, quan tâm của anh cho anh cậu cứ như lúc WonWoo còn sống....
Một buổi tối, cậu đứng bên ban công, chơi lại những bản đàn anh cậu đã chơi bằng chính cây đàn của anh mình. Cậu để ý tới một chiếc xe dựng ở dưới nhà cậu từ khá lâu. Lúc ấy đêm đã khuya. Chiếc xe lặng im trong màn đêm tĩnh mịch. Người đàn ông ngồi trong xe đang ngắm nhìn cậu một cách chăm chú và say mê. Cậu nhận ra người đàn ông đó, chính là anh. Anh cậu thường xuyên kể cho cậu nghe về anh. Anh là một người đàn ông tốt. Và bây giờ cậu biết anh đang nghĩ mình chính là anh WonWoo. Cậu lén lau nước mắt rồi bước vào nhà.
Ngày hôm sau, cậu gửi cây đàn violin màu mận chín của anh mình đến nhà MinGyu, hi vọng anh sẽ hiểu tất cả mọi chuyện. Nhưng dường như mọi thứ vẫn không thay đổi. Phải chăng nỗi đau trong anh quá lớn hay vì chính bản thân anh không chịu chấp nhận sự thật này.... Anh nghĩ rằng WonWoo còn sống. Anh vẫn luôn nhắn tin, gọi điện vào điện thoại anh cậu. Anh còn đến tận nhà cậu để tìm WonWoo. Cậu chỉ biết buồn rầu đọc những tin nhắn đó. Nỗi đau mất anh cũng với sự thương cảm dành cho anh làm cậu nhiều đêm mất ngủ, chỉ khóc mãi.
Cậu liên lạc với mẹ anh và kể cho bà nghe mọi chuyện. Rằng anh vẫn nghĩ rằng anh cậu còn sống, rằng anh ảo giác rằng cây violin đó chính là anh cậu. Mẹ anh khóc rất nhiều. Từ hôm đó, mẹ anh đã nói với cậu hãy trả lời điện thoại của anh và tiếp tục chơi đàn như anh cậu, để anh có đủ thời gian chấp nhận sự thật.... Đó chính là khoảng thời gian mà cậu tìm gặp Wonwoo mà không được, cũng rất ít khi liên lạc được cho anh. Hình ảnh chàng trai mặc áo trắng chơi đàn trong Nhạc viện chính là những hồi ức kéo về trong ảo giác của cậu... Và trên bờ biển hôm đó, cũng chính là cậu và cây đàn violin....

*****

Cậu ngồi giữa một đồng cỏ đầy những gió. Phản phất quanh cậu là mùi của đồng nội, mùi của nắng, mùi của gió và mùi của hương nước hoa Lavender dìu dịu từ người anh. Tóc mái xoã trước trán đùa nghịch trước gió. Khuôn mặt xinh xắn đang mỉm cười với cậu. Anh đứng đó với áo sơmi trắng cùng cây đàn violin màu mận trên vai, du dương trong tiếng đàn. Khúc nhạc trên vai anh đang đến đoạn cao trào thì bỗng nhiên chiếc đàn vỡ vụn, anh biến mất, còn lại chỉ là chiếc khăn đỏ như màu máu, thoang thoảng hương của anh.... Cậu đưa tay ra cố níu giữa lấy anh nhưng không được....
Bất chợt, cậu tỉnh giấc. Xung quanh cậu là căn phòng trắng cùng với mùi thuốc sát trùng. Cậu đau đớn, cố dỗ mình vào giấc ngủ. Bởi chỉ trong những giấc mơ, cậu mới gặp được anh, được nghe tiếng nhạc của anh, được luồn tay vào mái tóc đầy hương thơm của anh mà hít hà....
Nhiều ngày sau, cậu được ra viện.

*****

Một ngày nhiều gió, người ta bắt gặp một chàng trai ôm cây đàn violin bên mộ một chàng trai khác rất lâu. Lát sau lại thấy cậu đứng lên, đặt cây violin lên vai và bắt đầu kéo cây vĩ. Khúc nhạc réo rắt, nỉ non. Những ai biết một chút ít về những bản hoà tấu sẽ biết đó chính là bài "Sad violin" nổi tiếng.... Khúc nhạc như những giọt nước mắt cậu khóc thương cho anh, khóc thương cho một tình yêu vĩnh viễn không đủ đầy.... Tiếng đàn hoà cùng tiếng gió vang vọng mãi như câu lời đáp trong cậu....
"Em ở đâu?"....
Từ xa, bóng một chàng trai, tóc mái xoã trước trán, mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh khiết như sương mai đang bước đi. Và sau đó, người ta sẽ nhìn thấy anh dần tan biến ra, hoà vào hư không, vỡ vào khúc vĩ cầm dang dở trên vai anh....
Anh nằm đó, mãi mãi yên lặng với tình yêu cậu trao. Cậu sẽ sống tiếp với những nỗi đau, những vết thương khó liền sẹo.... Còn anh vẫn mãi sống trong tiếng đàn violin.... Mỗi khi cậu kéo cây vĩ, sẽ là lúc anh hiện lên, quấn quýt trong từng âm thanh, từng nốt nhạc.... Anh sẽ theo cậu và yêu cậu mãi.... Quá khứ ngọt ngào với cậu và anh. Hiện tại cay đắng với cậu. Những giận hờn, nhớ mong, những giọt nước mắt, nụ cười, những bài ca.........

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro