Miss you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày dài lại kết thúc ...

Sau cánh cửa là mớ hỗn độn mỗi ngày đều phải đối mặt. Chất chồng rồi lại chất chồng..

Ngước nhìn đồng hồ ,  thứ cảm xúc luẩn quẩn không biết đang vui hay buồn. Ngóng quanh căn nhà, chỉ còn là sự im lặng đến rợn. Đó là điều mà trước giờ Minatozaki này luôn mong ước phải không ?!

Chẳng còn thấy nụ cười đó, giọng điệu khi đó ...

Hình như chúng thành kí ức.

Tôi kẽ cầm lá thư từ Seoul gửi sang, là thư của Jungyeon. Cuối cùng cái người tưởng số độc thân cũng kết hôn. Cậu ấy gữi cả hình chụp, cô dâu rất xinh đẹp trong bộ váy trắng, bên cạnh Jungyeon cười típ cả mắt. Trông cậu vẫn như mấy năm trước, ngoại trừ màu tóc vàng đã nhuộm lại đen. Tháng sau, một mình tôi sẽ bay sang cùng chung vui ...

Bất giác miệng cười lại rơm rớm nước mắt

Hai năm trước, tôi cũng từng thế này, cũng từng cầm tay bố đến lễ đường. Cùng hẹn thề với người đàn ông đó suốt đời suốt kiếp bên nhau. Rồi giờ thành bong bóng, vụt bể tan nát

Tấm hình sau ngăn cùng của ví, tôi lặng lẽ nhìn .. Nụ cười của em

Gía như, lễ đường khi đó không phải là Toma.

Giá như người sẽ cùng tôi hẹn thề chính là em

Chou Tzuyu ...

Erika Toma, anh ấy là chồng "cũ" và chúng tôi đã ly hôn cách đây gần một tháng. Cuộc hôn nhân dài hai năm chấm dứt trong nụ cười của anh, điều đó chẳng khiến cho tôi cảm thấy tội lỗi. Tôi chưa dám nghĩ mình sẽ đau lòng đến thế nào, nó diễn ra quá nhanh, dường như thành vô cảm.

Có lẽ tôi đã quá ngu ngốc, quá hồ độ đã vội lầm tưởng. Và tôi đã nhầm mất thứ được gọi là tình yêu và tình bạn..

Tôi đồng ý lấy anh Toma, mặc dù tôi chẳng dám rõ bản thân có yêu người ấy không. Trái tim cố quên đi một người và tôi đem hình bóng của anh thay vào đó..

Anh Toma rất tốt, anh là một người hoàn hảo, nhưng không dành cho tôi. Anh không hề đòi hỏi bất cứ thứ gì hay yêu cầu tôi phải trao mọi thứ cho anh. Khi tôi đã trót dành thứ quý giá nhất cho người tôi từng yêu đến ngây dại..

Phải, tôi đã tổn thương anh, một cách xấu xa nhất. Hai năm chung sống với nhau, Toma đều nhớ hết tất cả những ngày kỉ niệm, riêng tôi thì không. Mỗi tuần, mỗi tháng đều đặn có hộp quà nhỏ trên bàn. Nhưng món quà cuối cùng anh dành cho tôi vào ngày sinh nhật ... Món quà đặc biệt

- Minatozaki Sana, chúng ta ly hôn đi

-...

- Đó là quà sinh nhật của em, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Em biết đó, khi yêu một ai chỉ cần người đó hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc ...

- ...

- Anh sẽ đứng ra chịu toàn bộ, em đừng lo ...

Chúng tôi ly hôn còn nhanh hơn cả thời gian phá án của một vụ án. Mới hôm trước còn mang danh nghĩa vợ chồng, hôm sau đã thành kẻ lạ. Tôi từng cảm giác như đã rung động trước anh, cũng từng cố gắng yêu anh. Nhưng như thế càng khiến cho tôi nhận ra một điều..

Tôi vẫn còn rất yêu em ấy, Chou Tzuyu

Chou Tzuyu tàn nhẫn.

Tôi cưới chồng gần bốn tháng, trong một lần sang Seoul, vô tình tôi nghe được chuyện của em. Nó giống như con dao nhỏ với cán dài đâm vào người. Tôi không thể chấp nhận, đúng ra không dám tin. Trở về Nhật, chẳng biết lý do tại sao tôi khóc suốt. Chỉ cần mở mắt là lại trào nước mắt..

Hình bóng của em, cô đơn .. đau đớn

Tôi quên mất Tzuyu ngày trước lạnh nhạt với mình ra sao

Quên hẳn cả lý do em nói ra buông tay

Bây giờ ... tôi chỉ nhớ em.

Chou ngu ngốc..

Đồ ngu ngốc

[..]

Bác sĩ chẩn đoán tôi mắc chứng rồi loạn cảm xúc. Tôi xin nghỉ ở cơ quan một tháng, ở nhà một tuần. Rồi bỏ sang Đài với em. Bỏ lại người chồng mới cưới, ngay cả khi tấm ảnh cưới treo trên tường con chưa kịp bám bụi thì rõ ràng nó chẳng thể đi đến đâu.

Tôi đến nhà em, đến phòng của Chou, ôm gối còn chút hơi ấm sót lại.. khóc

Một tháng chỉ toàn khóc và gào khóc

Một tháng sống trong hối hận và cay đắng

[...]

- Tiền bối, đây là cảnh sát Chou phải không ?!

Dahyun nhìn tấm ảnh treo trên bàn làm việc của tiền bối Minatozaki, liền nhận ra ngay dáng vẻ của người năm đó cứu nó một mạng. Từ sau khi đến đây làm việc, nó luôn trông ngóng tin tức của cảnh sát Chou Tzuyu nhưng chẳng nhận được gì ...

Tiền bối Minatozaki lẳng lặng nhìn rồi gật đầu.

- Chị ấy bây giờ thế nào rồi ?!

- Em ấy ... đã mất rồi

Nó ngỡ ngàng, không dám tin. Nhưng khi nhìn dáng vẻ u sầu của tiền bối, mới lắp bắp hỏi thêm một câu nữa.

- Tại ... tại sao chứ ?!

- Em ấy bị bệnh không qua khỏi ...

Dahyun cứ chìm vào đau thương suốt một tuần, cứ mỗi khi nhớ tới cảnh sát Chou liền trốn đi đâu đó mà khóc. Nó cầm từng lá thư mà cô ấy từng gửi đến, từng chữ một khắt ghi trong tim.

Một lần nọ, khi vô tình ngang qua khu tưởng niệm ở phía sau sở cảnh sát, nơi mà người ta dành riêng để tưởng nhớ đến những người đã ngã xuống. Dahyun được Jungyeon dẫn vào, bức chân dung của cảnh sát Chou được đặt một góc nhỏ. Bao nhiêu hoa để kín xung quanh, thậm chí nó còn bắt gặp một vị đồng nghiệp đang rưng rưng nước mắt.

- Chou của chúng ta ...

Có lẽ, cảnh sát Chou đã vĩnh viễn rời xa mọi người. Nhưng trong tim bọn họ vẫn luôn có hình bóng cô ấy ...

[...]

- Này Kim Dahyun !!! Sao lại dại đến như thế ?!!!

Tiền bối Minatozaki tức giận, không ngừng mắng Dahyun khi nó đang được y tá xử lý cho cái đầu đang không ngừng chảy máu. Tên tội phạm cũng được đồng đội trấn áp lên xe. Dahyun chỉ nhe răng cười, bất chợt tiền bối Minatozaki lại nhớ tới dáng vẻ của cảnh sát Chou năm xưa.

- Tiền bối !! Sao chị lại khóc ?!! Em sai rồi !! Sau này nhất định em sẽ báo cáo cho chị !! Không tự ý hành động đâu !!!

Trước khi nó ngất đi vẫn một mực nắm lấy tay tiền bối Minatozaki ...

tbc ở một fic khác

Mối liên hệ giữa Dahyun và cảnh sát Chou

Và câu chuyện tiếp theo của bộ ba mới, Jungyeon-Sana-Dahyun sẽ được bật mí ở một fic khác

mời mọi người cùng theo dõi và ủng hộ



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro