Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, như dự định trước đó, Hahm Eunjung láy xe dừng lại trước cửa chung cư của Jiyeon, lặng lẽ chờ người đẹp đi xuống.

Đợi không bao lâu thì Park Jiyeon rất đúng giờ xuất hiện trong tầm mắt của Eunjung. Vẫn là một bộ dáng âu phục, áo sơ mi quần tây, nhưng khí chất cao ngạo cùng nhan sắc hoàn mỹ của Jiyeon vẫn khiến người khác nhìn vào thật chói mắt. Trời sinh tuyệt sắc, tất nhiên sẽ không vì một bộ trang phục bình thường mà mất đi sự mỹ lệ.

Park Jiyeon vừa ra khỏi cửa chung cư thì liền phát hiện chiếc xe quen thuộc, thật không khó nhận ra vì mấy ngày này cô đều đi nhờ trên chiếc xe này. Mặc dù lại có chút bất ngờ, nhưng trong lòng là không khỏi vui mừng, hôm nay có lẽ cô lại không cần trộn lẫn với đám người đầy mùi khó ngửi nữa rồi. Lòng tràn đầy vui vẻ, Jiyeon bước nhanh đến gõ cửa kính xe Eunjung chào hỏi.

- Giám đốc Hahm, chào buổi sáng!

Eunjung hôm nay thái độ với Jiyeon cũng không còn lãnh đạm như trước, mà hiện tại môi nở nụ cười, gật đầu đáp lại Jiyeon.

- Chào buổi sáng!

- Chị đang đợi ai sao?

- Ừ, đợi cô.

- Đợi em?

Có lẽ bản thân Eunjung quá gấp gáp trong chuyện theo đuổi Jiyeon rồi, nhanh như vậy bản thân đã không kìm lòng nỗi mà nhém chút nữa thất thố trước Jiyeon rồi. Trong lúc Jiyeon còn đang bối rối với câu trả lời của Eunjung, thì rất nhanh Eunjung đã bổ sung thêm vế sau.

- Ừ, tiện đường nên cho cô quá gian, lên xe đi.

- À vậy sao, vậy làm phiền chị rồi.

Dừng những lời khách sáo lại, Jiyeon cũng không câu nệ, lập tức lên xe để Eunjung chở đến công ty. Jiyeon chính là ước gì ngày nào giám đốc của mình cũng tiện đường như vậy thì tốt còn gì bằng.

Trên đường đến công ty, Jiyeon chợt nhớ đến ngày hôm qua Eunjung không ăn sáng cho nên bệnh đau bao tử tái phát, hôm nay không biết đã ăn chưa. Nghĩ vậy Jiyeon liền không do dự, quan tâm một chút đến cấp trên của mình.

- Bệnh của chị hôm qua đã đỡ hơn chưa?

Eunjung nhận được quan tâm của Jiyeon thì trong lòng liền ấm áp, môi không tự chủ mỉm cười.

- Đã hết đau rồi.

- Vậy tốt quá, chị ăn sáng chưa?

- Đã ăn rồi, còn cô?

- Em đã ăn ở nhà rồi, cám ơn chị lại cho em đi nhờ.

- Ừ.

Ngoài mặt là một bộ dạng lãnh đạm, nhưng khi nhìn đến sắc mặt tràn đầy sức sống của Jiyeon thì tim Eunjung không khỏi nhảy loạn nhịp mấy cái, hận không thể nhanh một chút ôm mỹ nhân về mà bảo vệ.

...

Buổi trưa, lúc Jiyeon đang trên đường mua thức uống về phòng cho Eunjung, thì bất ngờ bị một người chắn đường. Mà người này Jiyeon lại không ngờ đến, là người lần trước đi cùng giám đốc Oh.

- Cô Park Jiyeon phải không? Xin hỏi có thể làm phiền cô cùng tôi uống một ly cà phê không?

Park Jiyeon không ngờ người lần trước mắng cô không thấy đường, hôm nay thái độ đối với cô lại khác một trời một vực như vậy, hiện tại lại có chút e dè mời cô uống cà phê. Mặc dù thái độ của hắn ta tốt hơn, nhưng cũng không vì vậy mà Jiyeon dễ dãi cùng một người không quen ra ngoài.

- Tôi có biết anh sao?

- Tôi là trợ lý của giám đốc Oh, hôm nay được giám đốc Oh ủy thác cho nên đến tìm cô để nói chuyện.

Nhớ đến lại dặn của Eunjung, Jiyeon càng kiên định không muốn đi gặp người được cho là trợ lý của giám đốc Oh, kẻ thù của Eunjung.

- Có chuyện gì anh nói ở đây luôn đi, tôi đã mua cà phê rồi.

- Vậy làm phiền cô một chút. Chuyện là giám đốc Oh thấy cô có tài năng, cho nên muốn cô về bên ông ấy giúp đỡ, về phần hưởng lợi tất nhiên sẽ tốt hơn hiện tại nhiều. Không biết cô có muốn suy nghĩ lại không?

Dùng đầu móng chân Jiyeon cũng biết là bọn người này đang cướp người của bộ phận khác, mặt khác cô vừa mới vào công ty không bao lâu, làm sao biết cô có tài năng đây? Hẳn là vì nhan sắc của cô rồi. Park Jiyeon đương nhiên không ngốc, chỉ vì một chút lợi ích nhỏ mà đưa mình vào hang cọp, cô thà chết còn vinh quang hơn. Chỉ là cô không ngờ tên mập mạp kia thoạt nhìn lại là đại sắc lang, thật là nguy hiểm!

- Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú. Nếu không còn gì, mời anh tránh đường cho.

Tên trợ lý không nghĩ Jiyeon nhanh như vậy đã từ chối, suy nghĩ cũng chưa nghĩ mà đã vội đuổi người. Thái độ kiên định như vậy làm cho hắn có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh hắn đã kịp phản ứng, nhét một tấm danh thiếp vào tay cho Jiyeon.

- Cô cứ suy nghĩ kĩ lại đi, nếu có thay đổi thì liên lạc cho tôi.

Park Jiyeon cũng không muốn cùng hắn tiếp xúc quá nhiều, cho nên trước gật đầu đáp ứng, sau bỏ lời nói kia ngoài tai, lập tức trở về phòng của Eunjung.

...

Lúc trở về phòng của Eunjung, Jiyeon đem chuyện mình vừa gặp kể hết một lần cho Eunjung nghe. Sau khi nghe xong cô khẽ nhíu mày, trong đầu liền có tính toán, nhưng thái độ bên ngoài vẫn là bình thản hỏi lại Jiyeon.

- Tại sao cô lại từ chối, trong công ty người muốn có lợi ích tốt cũng không ít. Cô quyết định như vậy không hối hận sao?

Park Jiyeon thật muốn nói cho Eunjung biết, cô một chút cũng không thấy hối hận, ngược lại còn cảm thấy khinh bỉ loại người như ông ta. Nhưng rốt cuộc cô chỉ là một cô trợ lý nhỏ, làm sao có gan dám mắng một giám đốc cấp cao đây? Những lời nguyền rủa gì đó cô chỉ đánh đè xuống bụng, mặt không khuất phục trả lời Eunjung.

- Không hối hận. Chỉ vì một chút lợi ích nhỏ mà bán rẻ bản thân, em mới không cần!

Eunjung tất nhiên rất hài lòng với câu trả lời này, người khiến cô từ bỏ sở thích ăn chơi lâu năm, đương nhiên cũng không phải người tầm thường, tầm mắt hạn hẹp.

- Tại sao lại bán rẻ bản thân?

Park Jiyeon trải qua nhiều sóng gió, làm sao không biết chút thủ đoạn nhỏ của bọn có quyền đây? Cái gì mà thu nhận nhân tài, tất cả đều gạt người, vào rồi không phải sẽ vĩnh viễn không thoát được sao? Rốt cuộc cô là người có chút sắc, chuyện mờ ám cô phải có chút đề phòng.

- Vừa nhìn liền biết giám đốc Oh đó có ý đồ với em, chỉ có ngốc mới không nhận ra. Lần trước giám đốc Oh đến tìm chị có phải là muốn chị giao em ra không?

Jiyeon mặc dù rất chăm chỉ làm việc, nhưng cũng không phải chuyện gì cũng thờ ơ. Lần trước hai quản lý cấp cao cãi nhau lớn chuyện như vậy, cô làm sao không quan tâm đây? Rốt cuộc từ bên ngoài nghe ngóng được chút tin tức, mới biết bản thân mình là nguyên do khiến hai quản lý tranh chấp.

Eunjung cũng không bất ngờ lắm vì sao Jiyeon biết chuyện, công ty nhiều miệng như vậy, làm sao cô quản nỗi đây? Vốn không muốn cho Jiyeon biết chuyện xấu này của giám đốc Oh, nhưng vì hôm nay không thể che giấu nữa, cô đành nói cho Jiyeon biết để tránh xa ông ta một chút.

- Ừ, cô không trách tôi chưa hỏi qua ý kiến của cô đã từ chối chứ?

Park Jiyeon vốn đối với lời đồn kia mơ hồ, nhưng hôm nay chính miệng Eunjung thừa nhận, cô không khỏi cảm thấy một trận rét quét qua người. Con người bởi vì muốn thỏa mãn thú tính, chuyện gì cũng có thể làm.

Nhưng bất quá, đổi lại Jiyeon được một cấp trên tốt bụng chiếu cố, như vậy cũng không tệ. Nghĩ vậy Jiyeon trong lòng có chút ấm áp, cảm thấy ông trời cũng không đến nỗi nào bạt đãi mình.

- Làm sao lại trách, em còn phải ái náy với chị, vì một nhân viên nhỏ như em mà làm mất hòa khí giữa hai người.

Đối với thái độ bình tĩnh, không sợ trước tên thợ săn của Jiyeon, Eunjung thật cảm thấy kháng phục, nhìn thế nào cũng không nghĩ mỹ nhân này lại kiên cường như vậy. Lúc này Eunjung lại yêu thêm một ưu điểm trên người Jiyeon rồi.

- Được rồi, cô ra ngoài cẩn thận một chút. Chuyện này để tôi giải quyết.

Hahm Eunjung trong lòng âm thầm tính toán, đối với ông ta dường như cô đã quá xem thường rồi, lần này cư nhiên ông ta lại có can đảm dám cùng cô đối chội. Thật không biết ông ta vì sắc mà mù quáng, hay là bản thân không biết tự lượng sức mình đây? Mặc kệ là lý do gì, Eunjung không thể để cho người khác có ý đồ với người của cô được, một khi đụng đến sẽ là vạn kiếp bất phục.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro