Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tiểu thư chúng ta đi đâu vậy ? " 

" Lát nữa ngươi sẽ biết "

" Ờm "

Một lúc sau .

" Tiểu thư chúng ta tới nơi chưa ? " 

" Sắp tới rồi "

" Lâu quá tôi đói bụng rồi nè "

" Đói thì ăn bánh bên kia đi "

Tử Du chỉ tay bên trái nhìn Sana hí hửng gật gù lấy ăn , trông cô nàng bây giờ không nghĩ là một nha hoàng kẻ hầu người hạ chăm sóc đâu nhỉ , nhìn vào cứ ngỡ cô ta là em của Tử Du mới đúng hơn ấy . Khẽ cười , khóe môi cô cong lên cao nhìn Sana ngồi bên cạnh , xem ra là do cô dung túng cho cô ta hay do cô chiều chuộng cô ta quá đây ?

Ăn uống no nê , điều đầu tiên cô bắt đầu làm tiếp theo chính là ngắm cảnh . Sana ngồi nhìn đám mây trên cao sắp bị che đi bởi màn đêm xuống , không khí lành lạnh thổi vào càng làm cô nàng buồn ngủ hơn . Không nghe thấy âm thanh đòi hỏi từ người kia , Tử Du quay sang nhìn thì cô nàng đã nằm im liền trên ghế , nhìn xem cái cổ muốn quẹo một bên sắp rớt tới nơi rồi , con gái con lứa còn há miệng to ra nữa , chán thiệt chứ . Ngồi lại gần , cô nhẹ nhàng để Sana dựa vào vai mình , cô nàng nũng nịu dựa vào vai cô , cứ như gối ôm mà quoàng tay qua ôm ngủ ngon lành . Sa Hạ ơi là Sa Hạ thật là mất mặt quá đi .

" Tiểu thư cô đã nói với lão gia chưa ? " 

" Ta sẽ về nói sau "

" Tôi mong cô sẽ không bị gì "

" Điều đó ngươi đừng lo , chắc ông ta sẽ bị mắng ta thôi "

Không gian yên tĩnh , con đường dài đang gần rút ngắn lại trong khi đó một người vẫn ngủ ngon lành mà chẳng biết mình đang đi đâu . 







" Sa Hạ "

" Sa Hạ "

" Ưm ... cái gì vậy ?  "

" Ngươi muốn ở trên xe luôn à ?  "

" Tiểu thư đến nơi rồi sao ? " 

" Ừm "

Sana dụi đôi mắt nhìn ngó xung quanh , một bầu trời tối thui không có chút ánh sáng . Cô lờ mờ mở cửa ra , nhìn ngó cảnh vật xung quanh lần nữa . Sana bây giờ mới cảm giác mọi thứ có gì đó rất quen thuộc , sao cô lại thấy nó quen quen vậy nhỉ ? 

" Đi thôi "

" A chờ tôi với "

Tử Du đi vào trước lẽo đẽo theo sau là Sana đang chạy lạch bạch theo sau . Đứng trước cánh cửa đầy dây leo mọc trên đó , cô nhẹ nhàng gõ cửa cúi đầu lịch sự nhìn chủ nhân căn nhà đang bước ra . 

" Xin chào tôi là Chu Tử Du nhị tiểu thư nhà Chu gia tôi có hẹn với người bạn đến đây xin hỏi cô ấy có ở đây không ? "

" À có , mời cô vào "

" Cảm ơn "

Cô cười bước chân đi theo người phụ nữ lớn tuổi , còn Sana ngơ ngác nhìn từng ngõ ngách ngôi nhà mình đi qua , càng đi lại càng thấy quen thuộc quá . Vừa bước đi , Tử Du quay lại theo dõi Sana phía sau lưng mình , không biết cô nàng có nhận ra đây là nơi mà nàng đã từng lớn lên không nữa . Tất cả Tử Du đã chuẩn bị để cho cô có một bất ngờ ngày hôm nay , mong cô ấy có khoảng thời gian hạnh phúc ngày hôm nay . 

Sana quay lòng vòng chạm vào các bức tường nơi mình đang đi qua , những kỉ niệm quay về tự dưng đôi mắt đỏ hoe nhìn phía trước . Thật không ngờ , sau từng ấy tháng qua , cuối cùng cô cũng đã được trở về nơi chính mình . 

" Ngươi đợi ta ở đây "

" Tiểu thư cô đi đâu vậy ? "

" Lát nữa ngươi sẽ biết "

Tử Du mở cánh cửa ra bước vào để lại Sana ngồi ở ngoài chờ đợi , cả ngày hôm nay Tử Du cứ thần thần bí bí thật không giống với cô ta thường ngày . Tò mò một chút , cô áp sát tai nghe họ đang nói gì với nhau nhưng ai ngờ cánh cửa mở ra lần nữa , lần này thì Sana bị ngã ập xuống đất ái ngại nhìn Tử Du đứng trực diện nhìn mình .

" Tử Du ... "

" Xin chào cô "

" Cô Minatozaki , có người cần gặp cô "

" Có người cần gặp tôi ? "

" Là cô ta "

" Sana ... "

Giọng nói vang lên , Sana ngơ người ngước lên nhìn người phụ nữ đang gọi tên mình . Không lẽ ... không lẽ là mẹ sao ? Đây có phải là mơ không ?

" Mẹ ? " 

" Sana ... "

Nước mắt chảy dài trên đôi má gầy của người mẹ , bà đứng dậy chạy tới ôm lấy cô gái nhỏ của mình , tưởng chừng sẽ không thể gặp lại con nữa , nhờ có Tử Du mà ngày hôm nay bà mới có thể gặp được cô ngay lúc này .

Mỉm cười hài lòng , cô đóng cánh cửa lại nhường không gian cho hai mẹ con ở cùng nhau . Một hình ảnh đẹp như thế này tất nhiên phải để cô ấy tận hưởng một cách trọn vẹn nhất .

" Mẹ dạo này em với Mina như thế nào ? "

Nắm tay mẹ , lâu rồi cô mới được nắm lấy bàn tay gầy của mẹ mình , nhớ hôm nào còn nắm tay mẹ bước đi trên phố vậy mà giờ bàn tay ấy đã theo thời gian có những nết nhăn rồi .

" Mina bây giờ cũng tốt lắm , con biết đó con bé học hành tốt nên được giáo viên cử đi đến nơi khác học , lúc đầu mẹ hơi lo lắng nhưng mà nhờ cô Hirai .... "

" Hirai Momo đến nhà mình sao ? " 

" Ừm , cô ấy giúp em con có được chỗ học tốt và mọi thứ , mẹ thật sự rất biết ơn cô ấy "

" Vậy à "

Cúi mặt xuống , cô không nghĩ là Momo chịu giúp đỡ gia đình cô suốt thời gian qua , nghĩ lại tâm cũng khó chịu vô cùng vì đã đối xử với chị ấy như vậy . Trách thì chỉ trách thời gian đã làm họ trở nên xa cách nhau thôi .

" Sana còn con như thế nào ? " 

" Con vẫn khỏe "

" Nhị tiểu thư của con xem ra đối đãi với con rất tốt "

" Vâng cô ấy đối xử với con rất tốt "

" Mẹ rất bất ngờ khi cô ấy kêu người chở mẹ tới đây "

" Vậy ra mẹ cũng không biết con đến "

" Đúng mẹ chỉ nghĩ đơn giản cô ấy gặp mẹ chắc vì chuyện của cha con , không ngờ mọi thứ lại bất ngờ như thế này "

Bà cười , nụ cười hiền hòa nhìn cô đang nghĩ ngơi , đằng sau cánh cửa kia chính là con người đang ngồi một góc ngắm cảnh đêm một mình . Chu Tử Du nhâm nhi tách trà nóng trong tay , trong đầu cô đang suy nghĩ nhiều vấn đề khác cần đang giải quyết , tất cả vấn đề đó đều xoay quanh đến người cô kính trọng nhất cả cuộc đời này , chính là cậu Chu . Không biết khi trở về ông ta sẽ làm gì Tử Du nữa đây . 

Tiếng chuông ngân vang từ nhà thờ điểm chuông 9 giờ tối , Tử Du đặt tách trà xuống bắt đầu đi vào trong nhìn hai mẹ con đang nói chuyện với nhau , ở khung cảnh này cô thật sự không muốn cản trở niềm vui của họ một chút nào . 

" Xin lỗi nhưng Sa Hạ phải đi rồi "

" Sớm vậy sao ? " 

" Lần sau con sẽ cố gắng gặp mẹ , được chứ ? Mẹ nhớ chăm sóc bản thân mình tốt nha "

Vừa nói , đôi mắt kia lại rưng rưng lệ nắm chặt tay mẹ mình . Đau lòng nhất là khi gặp lại người thân rồi họ lại rời xa mình thêm lần nữa , cảm giác đó rất rất đau lòng a . Có chút nuối tiếc , có chút hụt hẫng , bà lau nước mắt đang chảy dài xuống hai gò má cao , ngước mặt lên cao bà tiến gần Tử Du nắm lấy tay cô nghẹn ngào nói .

" Xin tiểu thư chăm sóc con bé dùm tôi , nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện mong có gì cô bỏ qua ... "

" Bà đừng lo , cô ấy làm rất tốt , tôi sẽ cố gắng giúp hai người gặp nhau lần nữa "

" Cảm ơn cô .... "

" Chúng ta đi thôi "

Càng đứng lâu thì càng yếu lòng , Tử Du biết chứ . Nhưng cuộc vui nào cũng có lúc tàn thôi , chạm vào vai cô , Tử Du nắm chặt lấy để cô dựa vào mình bước đi ra ngoài . Bước tới cánh cửa , cô nàng ngoái đầu lại nhìn mẹ mình lần cuối trước khi hình ảnh đó dần dần xa khuất . Mẹ à , con sẽ trở về chờ con nhé ...

" Nè "

" Cảm ơn "

" Nếu muốn tìm chỗ dựa , hôm nay ta cho ngươi dựa vào vai ta "

" Không không cần đâu tôi ổn mà "

Hít một hơi thật sâu , Sana đang cố không khóc nữa quay mặt sang chỗ khác nhìn . Đúng là tiểu nha đầu , đồ ngốc này lúc nào cũng vậy cô thật sự khiến ta lúc nào cũng để tâm đấy Sa Hạ .

" Tiểu thư cô làm gì vậy ? " 

" Suỵt ... ta muốn ngủ , ngồi yên đi "

" A ... "

Bất ngờ Tử Du nằm xuống , hai đôi má đào của Sana ẩn hiện lên cao , tình huống này thật sự khá ngại khi Tử Du nằm ngay đùi của Sana mà còn quay mặt đối diện vào cô . Trông cô ta y như đứa trẻ nhỏ đang cần tìm sự chú ý vậy . Giả vờ nhắm mắt , Tử Du đang chìm vào sự tận hưởng riêng của mình mà không cần để ý Sana đang bối rối đến cỡ nào . 

" Sa Hạ , đến khi nào ta mới nói được với ngươi câu nói đó đây ?! "















" Có chuyện gì vậy ? " 

" Tiểu thư lão gia tìm người "

" Ừm "

Bước xuống xe chưa kịp vào nhà , người hầu của cậu đã đứng trước cửa báo tin cho cô . Đúng như dự đoán của cô , Tử Du chỉ gật gù rồi ra hiệu cho người hầu đi ra chỗ khác , còn mình thì ôm nguyên cục nợ đang nằm trong tay ngủ ngon lành , đúng là khi nảy còn tưởng sẽ được ngủ một giấc ngon ai ngờ chưa được 30 phút thì Sana đã lăn đùng ra ngủ báo hại cô ngã xuống đất không hề phòng bị gì , được lắm . Sa Hạ phải gọi ngươi là thánh ngủ mới đúng hơn .

" Được rồi Nghiên Hân ẩm Sa Hạ vào phòng ta nằm cẩn thận "

" Vâng tiểu thư "

Gật gù , cô quay lưng bước đi đến thư phòng kia tìm cậu mình để lại Sana cho người khác . Không biết lão ta lại tính làm trò gì với cô nữa đây hừm ....

" Tại sao con không báo ta ? " 

" Con chỉ gặp bạn thôi "

" Bạn gì mà tận ở Gangnam xa xôi ? " 

" Đó là người bạn cũ từ nhỏ của con "

" Còn nói dối sao ?  "

 " Nếu cậu đã biết thì con chẳng có gì để nói "

" Đứa con gái ngỗ nghịch này "

Bị một trượng vào lưng , Tử Du nhíu mày vì đòn đánh sau lưng mình , lúc nào cũng vậy khi ông ta nổi giận lên thì dù là ai cũng sẽ bị đánh đến mức không thể tưởng được . Tử Du khó khăn ngồi dậy , dù đã lường trước được chuyện này nhưng không nghĩ ông ta sẽ dùng nó đánh cô như thế . Là lần đầu tiên , lần đầu tiên Tử Du vô cảm với những đòn đánh này .

" Lần sau ta muốn con gặp nhà Hirai hãy đám cưới với thiếu gia nhà Hirai ngay "

" Con không yêu anh ta làm sao có thể kết hôn được ? " 

" Còn dám cãi ? " 

Mỗi lời nói ra là nhận lấy cú đánh từ cây trượng dài đó , Tử Du khó khăn cảm nhận vết thương bị rỉ máu vì đòn dánh đó . Người đó có thật là người thân của cô không ? Là người thân đó sao ? Thật tàn nhẫn .

Hít một hơi thật sâu cuối cùng thì lão ta cũng bỏ cây trượng xuống quay lưng đi nơi khác , nếu còn đứng đây nữa lão chỉ sợ sẽ đánh Tử Du chết đi mất . Không được , nó là món đồ hái ra tiền của lão ít nhiều gì còn giá trị không thể bị hủy hoại được . 

" Lần này kết thúc tại đây , đi ta không muốn thấy con "

Lời dứt , cô cúi đầu chào rồi lùi về phía sau đóng cánh cửa lại . Cơn gió nhẹ lùa qua vết thương sau lưng , Tử Du cảm nhận cơn đau tột cùng từng sóng lưng của mình , rát và đau quá . Cố gắng lếch thân về phòng , nhìn tiểu nha đầu vẫn ngủ ngon lành trên giường của mình chẳng hay chuyện gì xảy ra , cô lắc đầu cười . Sa Hạ - ta cũng muốn được như ngươi , có thể ngủ ngon chẳng nghĩ ngợi điều gì nhưng không được , tất cả không dễ dàng như ta đã nghĩ . Chỉnh lại mái tóc trên khuôn mặt cô , Tử Du nhẹ hôn lên trán Sana một cái rồi bước đi sau cánh cửa . Cuối cùng cô cũng biết điều tiếp theo mình làm sẽ là gì rồi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro