Part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

"Tớ đây thế nào nghe nói Thiên Tỉ cũng tham dự vào?"

Lưu Chí Hoành sờ mũi một cái, "Cậu ta á, cậu ta không tính là tham dự..."

Vương Nguyên trợn to hai mắt nghe tên bạn giải thích, sau khi nghe xong cảm thán một tiếng.

"Lưu Chí Hoành, cậu lợi hại."

Lưu Chí Hoành khiêm tốn nói: "Lợi hại bình thường thôi."

Vương Nguyên chân thành tán thưởng: "Tớ khen cậu thật lòng mà, cậu là thế nào lại khóc lên trước mặt nữ sinh kia? Tớ cứ tưởng nhà cậu giữ gìn hình tượng cao lãnh, không thèm để ý chiêu trò kiểu này, đặc biệt cậu còn là con trai."

Lưu Chí Hoành nói: "Chính là khinh thường, tớ vẫn khinh thường loại hành vi này." Dứt lời sờ sờ cằm, "Bất quá không nghĩ tới, dùng tốt như vậy."

Vương Nguyên giơ ngón tay cái lên: "Thật là sáng suốt."

"Không có biện pháp, Thiên Tỉ bị một màn này, cậu xem hiệu quả cũng không tệ lắm phải không, tớ vừa khóc, thái độ lạnh lùng nhiều ngày như vậy cũng bị mất, cậu không biết, cậu ta an ủi tớ nửa tiếng đồng hồ."

"... Thiên Tỉ chỉ số thông minh bay đi đâu rồi."

Lưu Chí Hoành gương mặt hướng tới ý: "Đại khái là bị tình yêu của tớ làm cho mai một rồi."

Vương Nguyên run rẩy toàn thân nổi da gà, "Lưu Chí Hoành, tớ trước đây thế nào không cảm thấy, nguyên lai cậu cũng có thể như thế Phi Chủ Lưu." (fly pig cow đó =)))

Lưu Chí Hoành bất đắc dĩ: "Ai bảo Thiên Tỉ xem một màn này làm gì."

Vương Nguyên nói: "Chí Hoành không phải đâu, vậy nếu là cậu ta thích người như Lâm Đại Ngọc thật, cậu cũng mỗi ngày khóc cho cậu ta?"

Lưu Chí Hoành suy nghĩ một chút vấn đề này, sau đó nói: "Khóc, phải khóc chứ. Dù là cậu ta muốn tớ thổ huyết dưới gốc cây hải đường, tớ cũng tại chỗ thổ cho cậu ta xem, cậu nói nên thổ bao nhiêu, một trăm mili-lít có đủ hay không?"

Vương Nguyên nuốt nuốt nước miếng nhảy xuống giường, "Lưu Chí Hoành, thực sự, cậu là người thứ hai sau Vương Tuấn Khải khiến tớ không thể không bội phục tài của các cậu, các cậu sao Xử Nữ thật có thể."

Lưu Chí Hoành ôm tay thành quyền: "Khách khí khách khí."

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, nam sinh từ ngoài cửa mang theo một con thùng nước đi tới.

Vương Nguyên tiến tới xem, rất là kinh ngạc: "Ai, Tiểu Thiên Thiên, cậu không phải là muốn giặt nhiều quần áo như vậy chứ?" Nhìn một hồi phát hiện một cái áo mới, "Cái áo này không phải của Chí Hoành sao!?"

Thiên Tỉ dùng ánh mắt lạ lẫm khi dễ nhìn Vương Nguyên một cái, "Đều là máy giặt quần áo giặt, cũng không phải tớ giặt, tớ chỉ là đem tất cả mang đi một lượt."

"Vậy sao cậu không giặt cho tớ?"

"Lúc nãy cậu không ở đây."

Đi tới cửa ban công mới nhìn đến Lưu Chí Hoành đang ngồi, liền hỏi: "Thế nào không ngủ đi một lúc, có thấy khá hơn một chút không? Mắt có đau hay không?"

Vương Nguyên chỉ cảm thấy đau răng hàng loạt, bưng nửa bên mặt: "Tớ phải gọi điện cho Vương Tuấn Khải, bảo anh ấy mua sủi cảo đừng lấy loại nhiều giấm."

Lưu Chí Hoành: "..."

Thiên Tỉ mở cửa ban công, không quên bổ sung: "Ngày hôm nay Khải ca có tham gia trận bóng rổ, nữ sinh đến xem đem ngọn đèn sân bóng rổ vây chặt như nêm cối."

Vương Nguyên kinh hãi: "Anh ta nói anh ta hôm nay rảnh rỗi!"

"Ừ, nhưng thành viên chính thức đội bóng rỗ thi đấu hiệp đầu bị ngã bị thương ở chân, Khải ca đến lúc nên vào thay thế bổ sung."

"Để tớ đến xem xem thuận tiện tích lũy chút kinh nghiệm."

Nói xong vơ lấy điện thoại bỏ vào trong túi, vội vàng ra cửa.

Lưu Chí Hoành xốc chăn lên đi ra ngoài xem, trên ban công nam sinh thần sắc nghiêm túc đang phơi quần áo lên thanh phơi ngang, bên ngoài có gió nhẹ, giọt nước từ góc áo nhỏ xuống lệch khỏi quỹ đạo thẳng đứng, thoáng cái rơi lên đầu vai nam sinh, ở áo phông màu đỏ thắm dính vào một vòng đỏ sậm.

"Cậu kiếm cớ dụ Vương Nguyên đi làm gì?"

"Cậu ta như chim sẻ, đi cho yên tĩnh."

Cậu ta phơi y phục xong, một lần nữa đóng cửa ban công, đem thùng nước thả lại chỗ cũ, rót nửa cốc nước đưa lên, "Tỉnh rồi thì uống nước đi."

Lưu Chí Hoành có điểm sững sờ. Kỳ thực mới vừa rồi cùng Vương Nguyên nói đùa cũng chỉ là nói đùa, cậu cũng không biết Thiên Tỉ rốt cuộc ăn phải cái gì, cũng không biết buổi sáng ở phòng thí nghiệm lúc đó là tình huống gì.

Thiên Tỉ khi đó xuất hiện chẳng qua không đúng lúc, cậu làm thí nghiệm tới tận trưa, mắt chua xót phải nhỏ thuốc nhỏ mắt, nữ sinh đứng ở bên cạnh người gây sự.

Nói nước mắt nhưng thật ra là thuốc nhỏ mắt, đương nhiên Thiên Tỉ nếu cho là cậu là người bị hại chịu bắt nạt thì sẽ giúp cậu ra mặt, cậu có cơ hội tại sao lại không thừa cơ sử dụng.

Một buổi sáng ôn nhu đủ để hoài niệm một thế kỷ, trước đây chưa từng thấy qua Thiên Tỉ săn sóc như vậy, trái lại làm cho thụ sủng nhược kinh, phảng phất đều là cảnh trong mơ, không chân thật, khi nhớ tới cảm giác như là hư ảo.

Lưu Chí Hoành tiếp nhận ly nước, còn là nói: "Cậu không phải nói, muốn tránh tớ xa một chút."

Nam sinh đứng ở cuối giường ngẩng đầu nhìn cậu cười: "Đó hình như là cậu nói thôi."

Lưu Chí Hoành kéo chăn lên che lại khuôn mặt, thất bại a, và học thần cãi nhau quả thực muốn chết, thắng bại vừa xem hiểu ngay.

"Lưu Chí Hoành."

Vẫn còn ở trong chăn trả lời: "Cái gì?"

"Tớ lúc nãy đem quần áo đi giặt, tiện đường đã mua cơm cho cậu rồi. Mấy ngày tới nhớ tới căng-tin ăn, đừng mua mì tôm, cũng đừng ăn ở ngoài."

"Tớ cũng nói với Khải ca rồi, bảo anh ấy tận lực chiếu cố cậu một chút, lúc anh ấy mang Vương Nguyên đi ăn cơm cậu hãy cùng đi đi."

"Buổi tối đừng có lướt weibo suốt, đi ngủ sớm một chút, Vương Nguyên cũng hay chơi đùa, nên chính cậu phải tự chăm sóc mình."

"Còn có, . . ."

"Cậu phải đi sao?"

Cậu ta từ trong chăn lộ ra đôi mắt ướt nhẹp, viền mắt hồng hồng, các ngũ quan khác bị chăn che khuất, nhìn không thấy biểu tình.

Thiên Tỉ nói: "Ừ."

"Khi nào thì đi?"

"Trưa mai."

Lưu Chí Hoành cả người lại tiến vào trong chăn, lăn hẳn vào bên trong giường, cũng không nói gì.

Quả nhiên ôn nhu chính là bữa cơm trước khi tử hình.

Tránh cũng không khỏi trong lòng không yên nên tiếp tục hội thoại.

"Thiên Tỉ."

"Ừ?"

"Cậu sau đó thấy tớ, có khi nào coi như người xa lạ hay không?"

"A?"

Lưu Chí Hoành hoàn toàn rơi vào cơn suy nghĩ vô pháp tự kềm chế, "Khi đi học vẫn cùng một phòng học không cách nào tránh khỏi, cậu có thể hay không khổ não?"

". . ."

"Đổi phòng ngủ cũng không phải là phương pháp trị tận gốc."

". . ."

"Cậu chẳng lẽ chuyển lớp?"

". . ."

"Không, chuyển lớp cũng không được, cậu có đúng hay không muốn chuyển trường? Có lẽ chuyển tới thành phố khác. . ."

Thiên Tỉ bất đắc dĩ: "Lưu Chí Hoành."

Lưu Chí Hoành đem mình cuộn thành một con sâu, "Không quan hệ không quan hệ, là tự tớ nói muốn cậu tránh tớ xa một chút, tớ sẽ không trách cậu."

Giường gỗ đã có tuổi truyền đến một đợt rung động, sau cùng bởi vì đinh ốc nơi lỏng, mỗi khi trèo lên thì phát sinh tiếng ồn lét két rất nhỏ.

Chiếc chăn quấn quanh mình nhẹ nhàng bị kéo ra, động tác mềm mại, tại nơi giật lại chăn hai mảnh da thịt gặp gỡ, đầu ngón tay lạnh lẽo bên ngoài và cổ tay ấm áp giấu ở trong chăn chạm vào nhau.

Hai người đều là sửng sốt.

Lạnh lẽo vật thể lùi về khứ, Thiên Tỉ ngồi ở đuôi giường của cậu, "Lưu Chí Hoành."

Trong lúc nhất thời trong phòng ngủ an tĩnh, chỉ còn lại tiếng lò sưởi mùa đông thổi khí lưu động rất nhỏ.

Thiên Tỉ nhấp mím môi: "Lưu Chí Hoành, cậu thật giống như hiểu lầm cái gì."

Hô hấp bỉnh ổn của Lưu Chí Hoành bị giấu ở dưới chăn, lặng lẽ, như là cũng không có người này, hơn mười mét vuông phòng ngủ chỉ có mình cậu ta đang lầm bầm lầu bầu.

"Tớ không có muốn đổi phòng ngủ, cũng không có muốn chuyển lớp, lại càng không muốn chuyển trường. Tớ chỉ là ngày mai bắt đầu đi tham gia một cuộc thi, chừng mấy ngày không trở lại."

Lưu Chí Hoành kinh ngạc đến ngây người.

"Tớ cũng hết cách rồi, nhìn cậu như vậy tớ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, tớ chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, chưa bao giờ có một nam sinh nói với tớ. . . thích tớ."

"Cậu tốt vô cùng, làm bạn bè, thực sự tốt. Tớ từ nhỏ đến lớn cũng không có mấy người bạn, tớ còn là nghĩ cậu nếu như không nói chuyện này nữa, tớ còn là coi cậu chính là người bạn tri âm tri kỉ duy nhất của tớ."

"Thế nhưng cậu hối hận. Tớ thoáng cái không biết nên làm cái gì bây giờ, tớ đã quen có cậu làm bạn, vẫn không thể thích ứng những thứ quan hệ khác, cậu nói muốn tớ tránh cậu xa một chút, nói thật là tớ không muốn."

"Lưu Chí Hoành."

Lưu Chí Hoành nắm lấy mép chăn chùm trên đầu, đưa đầu ra, thấy nam sinh bằng tuổi mình ngồi ở cuối giường, chỉ mặc độc một chiếc áo phông màu đỏ khiến cậu ta có vẻ càng thêm gầy gò, khí hơi lưu động từ hệ thống sưởi thổi lọc tóc mọc ngược của cậu ta đung đưa hai cái.

"Tớ thấy Khải ca và Vương Nguyên trong lúc đó ở chung, hình như khác hẳn với người bình thường, nhưng là cũng mạc danh kỳ diệu hài hòa."

Cậu ta quay đầu, hai ánh mắt không kịp đề phòng gặp nhau.

Lưu Chí Hoành ngơ ngác nhìn cậu ta không biết nên phản ứng thế nào cho phải, cuộc sống luôn luôn có nhiều việc ngoài ý muốn như vậy, không giống như là một bài toán hay bài vật lý, mỗi một bước chỉ cần bình tĩnh làm theo trình tự, sẽ luôn có câu trả lời chính xác.

Cậu ta lại nói: "Lưu Chí Hoành, nếu không chúng ta thử xem."

Lưu Chí Hoành sợ đến đụng đầu vào thành giường, một tiếng uỳnh vang lên, đủ để thấy rõ đau đớn mãnh liệt đến thế nào.

Nam sinh vươn người tới, cậu ta còn đang trong trạng thái đại não thiếu dưỡng khí, lòng bàn tay hơi lạnh của nam sinh đặt lên bên đầu nóng hừng hực, sau đó chậm rãi, nhẹ nhàng xoa nhẹ hai cái.

"Không có sao chứ, thế nào không cẩn thận như vậy."

Lưu Chí Hoành nuốt nuốt nước miếng, ý nghĩ muốn chết: Anh hai à, cậu rốt cuộc đang đùa cái gì, không phải đã nói mình là thẳng nam, đã nói tránh đối phương xa một chút đi."Cậu mới vừa nói cái gì?"

Thiên Tỉ rụt tay về, hai tay qua lại chà xát, cuối cùng vẫn ngẩng đầu nói: "Tớ nói, chúng ta nói yêu thương đi."

Cậu ta lặp lại một lần nữa, Lưu Chí Hoành trái lại bình tĩnh hỏi.

"Cậu thích tớ sao?"

Thiên Tỉ mí mắt rũ xuống, "Tớ không biết, nhưng là có thể thử xem, tớ chưa từng cùng nữ sinh nói qua, cũng không cùng nam sinh nói qua, có thể khả dĩ."

Lưu Chí Hoành không biết là nên vui mừng hay là khổ sở, "Vậy nếu là thử mà không phải thích thì sao?"

Thiên Tỉ cười cười, bên môi tràn ra một lún đồng điếu nhẹ nhàng, "Chúng ta vẫn còn chưa có thử qua mà."

Bộ dạng vừa nghiêng đầu vừa... vừa xoã tung mái tóc mềm mượt, cười cười quả thực đáng yêu không chịu được, Lưu Chí Hoành thiếu chút nữa không giữ nổi mình để bị mỹ nam kế thu phục.

"Thiên Tỉ, cậu đến tột cùng muốn làm gì?"

"Tớ không muốn mất đi người bạn như cậu, nếu như chỉ có loại quan hệ này có thể giữ cậu lại, tớ đây có thể thử thích ứng loại quan hệ này."

"Tớ không muốn."

Nam sinh trước mặt vành mắt không hiểu sao đỏ lên, lúc nói không muốn trong cổ họng run run, ngay cả ngữ điệu đều mang tiếng khóc nức nở. Lưu Chí Hoành từ trước đến nay mạnh mẽ, một bộ hình dáng cao lãnh như đứng trên tủ lạnh, nâng lên khóe mắt đối với người cười cười, đây là lần đầu tiên Thiên Tỉ thấy cậu ta ở trước mặt mình tỏ ra yếu kém, cậu ta cúi đầu buông xuống, cuộn ở trong chăn, mới nhìn như một con cừu nhỏ vô hại.

Thiên tỉ như nhất thời mê muội, bị ma xui quỷ ám, thân thủ xoa đỉnh đầu cậu ta. Đúng lúc Lưu Chí Hoành ngẩng đầu, tay Thiên Tỉ thuận theo từ trên đỉnh đầu trượt xuống sau gáy, khoảng cách của hai người trong nháy mắt kéo lại gần, ngay cả hô hấp đều nhanh muốn hỗn hợp cùng một chỗ.

Ý loạn tình mê.

Thiên Tỉ cũng không biết chính mình thế nào lại ở trên người của cậu ta, hết thảy đều tới quá đột nhiên.

"Lưu Chí Hoành, chúng ta cùng một chỗ đi."

Lưu Chí Hoành trầm mặc mấy giây, nói: "Tớ không cần tình cảm bố thí thử nghiệm, không muốn thấp thỏm mỗi ngày lo lắng bất an có hay không một ngày cậu lại đột nhiên nói chia tay, nói cậu vẫn không thể tiếp nhận nam sinh."

Thiên Tỉ xoa xoa đầu Chí Hoành, "Nhưng là có thể tớ sau cùng nói, sẽ là tớ tiếp nhận cậu."

Đáp ứng cậu ta.

Lưu Chí Hoành kéo vạt áo Thiên Tỉ, từ dưới lên trên nhìn cậu, "Dịch Dương Thiên Tỉ, tớ là thực sự thích cậu, cậu nếu như không thích tớ, cũng không nên miễn cưỡng, nhất định phải nói cho tớ biết."

Đây đại khái là quyết định ngu ngốc nhất cậu từng đưa ra.

Điều này hoàn toàn trái với tính cách của cậu, vì một khao khát muốn nắm lấy.

---

(tbc)

ehehe, mới đi chôm được cái ảnh trên bô về làm ảnh bìa ;))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xihong