Part 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Rồi cũng sẽ trở thành nghĩ một đằng nói một nẻo, rồi cũng sẽ trở thành không nghe theo lý trí.

Rồi cũng sẽ lại vì tâm ý người kia mà chậm rãi biến thành con người không phải chính mình.


8.

Vương Nguyên nghe được chuyện tài khoản weibo bí mật kia thì kinh ngạc há to miệng, Lưu Chí Hoành hướng miệng cậu ta nhét vào một quả táo.

Vương Nguyên luống cuống tay chân bắt lấy táo, không quên cảm thán: "Tiểu Thiên Thiên không hổ là thành viên theo đuổi giỏi nhất cả nhóm."

Lưu Chí Hoành: "... Tớ nghĩ đây không phải là trọng điểm."

Vương Nguyên ồ lên một tiếng, "Dựa theo thời gian lập tài khoản weibo kia, có thể nói Thiên Tỉ từ cao trung bắt đầu âm thầm thích cậu?"

"Đại khái vậy."

"Cái gì gọi là đại khái vậy!?" Vương Nguyên nhảy xuống, răng rắc răng rắc cắn quả táo, sau đó gương mặt hiện lên ý trêu đùa: "Lãng mạn như thế,  You are the apple of my eyes, ôi chao, như thế đáng giá ~ "

Lưu Chí Hoành mặt đen lại cầm mũ lên định đi, quả nhiên tham thảo chuyện Thiên Tỉ với cậu ta chính là một sai lầm, có thể cùng Vương Nguyên nói chuyện bình thường dù sao cũng chỉ có Vương Tuấn Khải mà thôi.

Vương Nguyên thu hồi vui đùa, phất phất tay: "Được rồi được rồi, chúng ta đây nói chuyện bình thường."

Lưu Chí Hoành ngồi trở lại chỗ ngồi, nằm úp sấp ở trên bàn, "Kỳ thực Thiên Tỉ khi đó nếu như nói cái tài khoản mật kia không phải của cậu ta, tớ sẽ làm bộ tin tưởng, sau đó còn là giống như trước đối xử với nhau."

"Thôi đi, Thiên Tỉ làm sao có thể hàm hàm hồ hồ ở bên cạnh cậu như cũ, cậu tự suy nghĩ một chút cũng biết được."

". . ." Làm sao không biết, đã trải qua nhiều năm như vậy cùng nhau.

Vương Nguyên suy nghĩ một chút vẫn là hỏi ra lời: "Vậy cậu rốt cuộc có thích Thiên Tỉ hay không?"

Lưu Chí Hoành đặt cằm ở trên bàn, "Vừa mới bắt đầu tớ nghĩ là không thích, biết cậu ta thích tớ khiến tớ sợ gần chết, tớ lúc đó thực sự một chút ý nghĩ cũng không có, chỉ muốn tách rời khỏi cậu ta."

"Vậy bây giờ thì sao?"

"Không. . ."

"Không thích?"

"Không biết."

Vương Nguyên liếc nhìn khinh bỉ: "Chí Hoành, tớ hiện tại rất hoài nghi tớ như thế này làm sao lại có thể cùng người ngốc như cậu trở thành bạn bè tốt."

Lưu Chí Hoành vòng vo đảo con mắt: "Đại khái là bởi vì cậu cũng ngốc giống vậy, không, cậu so với tớ còn ngốc hơn."

". . ."

"Nói thật, một năm này không gặp, tớ cũng không cảm thấy có suy nghĩ nhiều đến cậu ta, cách một màn hình mỗi ngày đều có thể nhìn thấy động thái của các cậu, dù chỉ là ảnh chụp video không phải người thật nhưng cũng nhiều đến mức phát ngán." Nói đến đây bị Vương Nguyên một câu "Cậu nói xem ai xem đến phát ngán?", liếc mắt trừng cậu ta rồi nói tiếp: "Thế nhưng cậu ta vừa nói cậu ta nhớ tớ, tớ đột nhiên do dự."

Vương Nguyên như trước khinh bỉ cậu bạn thân: "Cậu thực sự là phần tử xấu của sao Xử Nữ, Tiểu Khải sẽ là tấm gương sáng cho cậu đấy."

Lưu Chí Hoành tán đồng gật đầu: "Tớ đây sẽ ngay bây giờ đi thỉnh giáo anh ấy."

Vương Tuấn Khải đẩy cửa tiến đến, "Anh cự tuyệt truyền thụ cho chú."

Lưu Chí Hoành: . . . Thế giới này có còn tình người hay không?

Trước cửa sổ phòng khách nhà Vương Nguyên là cửa sổ nhà kế bên, ánh mặt trời buổi sớm vừa lúc rơi vào chậu hoa thủy tinh trên cửa sổ, cách khá xa, nghe không được tiếng thủy tinh đón gió khinh kích thanh thúy, nguyên bản nuôi trồng đều là hoa đồng tiền, chỉ có duy nhất một cây thân leo lá xanh biếc nằm chính giữa kia giống như của cậu ta, ngày hôm nay lớn lên vẫn còn rất tươi tốt.

Rèm cửa xanh dương không hề báo trước bị giật lại, người con trai đứng ở bên cửa sổ cách vài thước đi ra và cậu ta bốn mắt nhìn nhau, Lưu Chí Hoành sửng sốt một lát, quyết định thật nhanh kéo rèm cửa sổ lại.

Muốn chết muốn chết, quả nhiên là mùa hè, có điểm bực mình.

Vương Nguyên phịch một tiếng đạp mở cửa, "Chí Hoành, không xong!"

"A?"

Vương Nguyên suy nghĩ một chút hỏi thế nào mới là tốt nhất, suy nghĩ hồi lâu nghĩ hỏi thế nào cũng không xong, đơn giản trực tiếp hỏi: "Tối hôm qua Thiên Tỉ có đúng hay không ôm cậu?"

Lưu Chí Hoành mặt đen lại quay lưng lại chỉnh lý giường chiếu, không trả lời.

Vương Nguyên kéo tay cậu lại, ngẫm nghĩ một hồi, nói: "Các cậu bị chụp lại rồi, hiện tại việc này đang sôi sùng sục."

Lưu Chí Hoành không tin, nhưng nhìn ánh mắt chắc chắn của Vương Nguyên lại không thể phủ định, lúc này toát ra một thân mồ hôi lạnh, vô ý thức sờ bên cạnh gối tìm chiếc điện thoại đang để chế độ yên lặng, quả nhiên vừa mở điện thoại di động tất cả đều là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, gần nhất là một hình ảnh Hạ Ca gửi qua vi tín.

Trong hình dáng vẻ của cậu cũng không phải đặc biệt rõ ràng, cúi thấp đầu chỉ có hỉnh ảnh một bên mặt mơ hồ, bởi vì cách mặc quần áo, không nhìn kỹ đại khái sẽ cho rằng là một nữ sinh tóc ngắn, nhưng hình ảnh Thiên Tỉ lại thật rõ ràng, biểu cảm cử chỉ đặt cằm vào hõm vai cậu vừa nhìn là có thể cho người khác biết quan hệ của hai người không phải bình thường.

Đương nhiên cũng đúng thật là quan hệ không bình thường.

Vớ vẩn, rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Lưu Chí Hoành vỗ đầu mình một cái.

Vương Nguyên dừng một chút, "Bây giờ còn chưa có người phát hiện người này là cậu, cậu tự bảo vệ mình quan trọng hơn, Thiên Tỉ bên kia chúng ta cùng giúp đỡ giải quyết."

"Cậu ta hiện tại đang ở đâu?"

"Tiểu Khải mới vừa báo cho cậu ta, hiện tại phải đến thương lượng với bên tờ báo đó trước khi các tờ báo khác xúm vào, yêu cầu xóa hình ảnh đó đi, không có vật chứng, cậu thế nào cũng thoát không khỏi liên quan."

"Bên đó sẽ đồng ý sao?" Lưu Chí Hoành cảm thấy có điểm hão huyền.

"Dù sao cũng phải thử xem."

Hạ Ca gọi điện thoại tới ân cần thăm hỏi, đại ý là dặn dò cậu không nên nóng lòng, hiện ở công ty đã ra tay sử dụng quan hệ xã hội, tuy rằng không chặn được hết sóng gió nhưng cũng có chút tác dụng.

Lưu Chí Hoành kéo màn cửa sổ ra xem bên đối diện, thế nhưng rèm cửa sổ đóng chặt, nhìn không thấy gì.

TFBoys đi đến bây giờ đúng là không đổi, thật vất vả đến gần được mười năm ước hẹn quan trọng trước mắt, hôm nay công ty trên dưới đều bận rộn chuẩn bị concert, xảy ra chuyện này, nếu như lại bị điều tra ra người này căn bản không phải nữ sinh mà là cậu, thì mưa gió gì sẽ đến, trong lòng tất cả mọi người đều hình dung được.

Dựa theo tính tình Thiên Tỉ, phương pháp giải quyết trực tiếp nhất cho loại scandal này chắc chắn sẽ không chấp nhận, cậu ôm đầu không biết nên làm cái gì bây giờ, nhà trọ yên tĩnh, Vương Nguyên đã ra ngoài.

Trong danh bạ điện thoại di động chứa dãy số kia một năm không có đánh qua, Chí Hoành lần đầu tiên biết, nguyên lai không cần dựa theo thứ tự chữ cái sắp xếp phức tạp kéo xuống dưới, cậu cũng có thể trực tiếp đánh ra mười một chữ số không tính là quá phức tạp .

Hồi chuông vang lên một lần.

Bị cắt đứt.

Lưu Chí Hoành bĩu môi, vừa mới kêu có một lần, giọng người nhận uể oải: "Alo. . ."

Đại khái ngay cả tên người gọi hiện lên đều không có thời gian xem, Lưu Chí Hoành nghĩ như vậy.

"Tớ đây."

Bên đầu điện thoại kia trầm mặc một trận, qua khoảng chừng hơn mười giây, lại truyền tới thanh âm: "Yên tâm, tớ không sao."

Lưu Chí Hoành không hiểu sao chóp mũi cay cay, "Xin lỗi. Xin lỗi, Thiên Tỉ."

Thanh âm Thiên Tỉ trầm xuống vài độ, mang theo điểm tiếp cận trấn an: "Tớ không sao, ảnh đã bị tiêu hủy, đừng sợ, cậu không có việc gì."

Lưu Chí Hoành suy nghĩ một chút, nói: "Thiên Tỉ, tớ nghĩ tiết mục đôi trong buổi concert nếu như là cậu và Mỹ Kỳ hợp tác, nhất định sẽ không tệ."

Điện thoại di động đầu kia không có tiếng đáp lại, chỉ có một chuỗi ầm ĩ tạp âm, sau đó đột nhiên tất cả trầm tĩnh lại, Thiên Tỉ kêu cậu ta một tiếng.

"Táo Nhỏ."

Không phải là Lưu Chí Hoành.

"Tớ thích cậu."

Lưu Chí Hoành thiếu chút nữa hít thở không thông, người này là bị người ngoài hành tinh nhập vào sao, "Tự dưng cậu nổi điên làm gì?!"

Thiên Tỉ cười cười, nhẹ nhàng nhu nhu, như là một nhánh lông hồng, không cẩn thận quấy nhiễu tim cậu, "Tớ chỉ muốn nói cho cậu biết, Táo Nhỏ, tớ nghĩ tiết mục đôi của concert nếu như là hợp tác với cậu, cũng nhất định không tệ."

"Nếu như cậu vẫn còn giữ được concert."

Thiên Tỉ cho rằng mình nghe nhầm, từ sáng sớm bị gọi vào công ty đến lúc mời dự họp báo, đến bây giờ bên tai đều tựa hồ còn là tiếng thảo luận chít chít méo mó của nhân viên cấp cao.

"Cậu. . . Lặp lại lần nữa?"

Thanh âm của Lưu Chí Hoành thường thường vững vàng, thoáng như trong đêm khuya tràn ra trên đỉnh đầu là những bông pháo hoa đẹp nhất, "Nếu như cậu có thể bình an giải quyết chuyện này , chúng ta sẽ cùng nhau. . ."

"Sao?" Ngữ điệu không kịp chờ đợi mang theo cảm xúc mừng rỡ.

"Cùng nhau lên sân khấu biểu diễn."

"A. . ." Một giây đồng hồ khuôn mặt thay đổi biểu cảm thất vọng.

Lưu Chí Hoành có điểm buồn cười: "Cậu vừa nghĩ gì đấy hả?"

Thiên Tỉ xoay cây bút trên tay, trước đây luôn luôn làm rơi xuống, lần này hoàn mỹ quay hết một vòng vững vàng dừng lại ở trong lòng bàn tay, cậu ta nói: "Không muốn làm tướng quân thì quân lính cũng không phải quân lính tốt."

Lưu Chí Hoành quả thực muốn cạy đầu cậu ta ra nhìn xem bên trong cấu tạo có phải thật là khác hẳn với người bình thường hay không.

---

(tbc)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xihong