CHƯƠNG 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngân hàng quốc tế Seoul.

8:00 AM

Vừa mới mở cửa, nhân viên giao dịch hôm đó đã có một phen ngạc nhiên khi thấy đích thân Tổng giám đốc Oh đứng chờ dưới tiền sảnh. Họ đoán, chắc là có nhân vật VIP sẽ ghé thăm ngân hàng.

8:30AM

Hai chiếc RollRoyce dừng trước cửa tòa nhà. Lập tức người trên xe phía trước leo xuống, chia thành hai tốp, đứng quanh chiếc xe còn lại. Một người mở cửa và một người từ trên xe bước xuống. Tổng Giám đốc Oh vừa thấy cũng vội vàng cùng bốn nhân viên an ninh bước ra cửa.

Người phụ nữ với gương mặt được phủ một tấm sa đen, kiểu đài các như các mệnh phụ phu nhân.

Người phụ nữ liếc nhìn xung quanh, kế đến, liền bước đi vào trong. Bốn vệ sĩ lập tức bám theo.

Tổng Giám đốc trịnh trọng cúi chào 90 độ, kế đến đưa bàn tay ra:

"mời phu nhân"

Người phụ nữ chỉ khẽ gật đầu rồi bước vào trong. Thang máy VIP đã chờ sẳn để đưa mọi người lên tầng 20- nơi có phòng họp cơ mật dành cho siêu VIP.

Trong phòng chỉ còn lại hai người: Tổng giám đốc Oh và người phụ nữ bí ẩn. Căn phòng được cách âm hoàn toàn và không hiện diện bất kỳ camera nào nhằm bảo đảm mọi thứ không được ghi lại.

Tổng Giám đốc Oh sau khi nghe vài lời của người phụ nữ, lập tức biến sắc:

"xin phu nhân thứ lỗi. Nguyên tắc của ngân hàng chúng tôi chỉ có thể giao lại chìa khóa ngăn bí mật cho người được chỉ định. Ngoài ra, mã két khóa sử dụng bằng dấu vân tay kết hợp với nhãn cầu mắt. Do vậy, cho dù tôi có đồng ý thì phu nhân tuyệt nhiên không có cách nào mở được"

"kể cả tôi sử dụng quyền lực để ép buộc ngài?"

Tổng Giám Đốc Oh cảm thấy sức ép trầm trọng trong câu nói này, cúi đầu:

"tôi xin lỗi..."

Người phụ nữ cười nhạt, lấy điện thoại ra và bấm một cuộc gọi. Kế đến, đứa chiếc điện thoại cho ông, lạnh lùng:

"nghe thử xem"

Gương mặt Tổng Giám đốc Oh từ tái xanh chuyển sang xám đen sau khi nhận cuộc gọi. Hiển nhiên đã bị Chủ tịch ngân hàng sạt cho một trận. Ông ta ảo não đứng lên:

"sẽ như ý phu nhân"

Tổng Giám đốc thở dài, móc điện thoại ra gọi bộ phận quản lý két.

Sắp xếp xong, ông quay sang nói:

"mời phu nhân" với giọng nói đầy lo lắng. Chúa ơi, ông đang nói chuyện với Thái tử phi- người sẽ có thể ngồi vào ngôi vị hoàng hậu trong vài tháng tới. Điều này làm đôi chân ông không ngừng run rẩy

Thang máy chạy xuống tầng hầm thứ 2- cách mặt đất 10m. Đây là nơi bảo quản toàn bộ các ngăn két bí mật của khách hàng VIP. Hai tầng hầm, mỗi tầng rộng 5000m2 dưới lòng đất, có thể chưa tới 100 nghìn ngăn két bí mật. Khác với tầng két thông thường, mỗi ngăn chỉ nhỏ vỏn vẹn 0.5m2, nghĩa là vừa đủ đặt một cái két nhỏ và khóa lại bằng hai lớp bảo mật. Tầng hầm dành cho vip, mỗi ngăn rộng một 1,5m2 gồm nơi chứa ngăn bí mật âm tường, và một chỗ ngồi để khách VIP có thể thoải mái ngồi và kiểm tra ngăn chứa. Thông thường, khách vip có thời gian khoảng 60 phút để có thể kiểm tra hoặc lấy mọi thứ, sau đó đóng ngăn lại và báo với an ninh đã hoàn tất.

Để đảm bảo an ninh và đề phòng trường hợp có người có thể xâm nhập khu vực này có chủ đích, toàn bộ các ô chưa ngăn bí mật đều không hiển thị số hiệu ngăn bí mật. Bởi thế, thoạt nhìn, các ô đều giống nhau và không ai biết được vị trí số hiệu ngăn bí mật của mình, trừ phi được hệ thống kích hoạt.

Tổng giám đốc Oh ngó nghiêng. Lúc này chỉ có hai bảng điện thử nhấp nháy. Và trùng hợp, hai ô này nằm cách nhau chỉ 1 ô.

Tổng giám đốc Oh tiến về ô có số hiệu 2903 đang nhấp nháy.

Theo nguyên tắc, ông chỉ đứng bên ngoài và chờ đợi. Người phụ nữ bước vào cùng với hai người vệ sĩ, sau đó cửa tự động khép lại.

Tổng Giám đốc Oh đi đi lại lại bên ngoài, lo lắng nhìn về camera an ninh đặt trước mỗi ô chứa ngăn bí mật rồi quyết định thoát khỏi tầm thu của nó bằng cách quay lưng lại. Việc này tốt nhất là nhanh một chút, nếu không rất có thể camera sẽ thu loại toàn bộ hình ảnh, sau này nếu chủ nhân của két sắt tìm đến, đòi trưng cầu camera lưu trữ thì thật là khó giải trình. Việc ông đang làm dù là theo ý cấp trên, tuy nhiên lệnh điều động lại thông qua điện thoại, không hề có công văn. Ông hiểu là sự việc này nếu có rủi ro thì chính mình sẽ phải đứng mũi chịu sào. Mấy mươi năm quản lý ngân hàng, ông hiểu đây là thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời mình.

Có tiếng động rì rì ở trong phòng 2903. Ông biết, người phụ nữ và hai vệ sĩ của họ đang tìm cách bẻ hệ thống báo động, kế đến sẽ mở ngăn bí mật. Bởi vị, họ vốn không phải là người được chỉ định mở ngăn khóa này. Có lẽ, hai người theo sát người phụ nữ đó, vốn là hai chuyên gia an ninh.

Cạch.

Tổng Giám đốc Oh hơi ngạc nhiên, khi nhìn thấy cánh cửa phòng 2102 bật mở, nhưng ông nhanh chóng tảng lờ đi vì không muốn vị khách đó nhận ra mình. Bất kỳ khách vip nào thuê ngăn bí mật ở đây đều có thể nhận ra ông. Và ông không muốn điều này xảy ra. Càng ít người biết sự xuất hiện của ông ở tầng hầm này vào ngày hôm nay, thì ông càng mừng.

Người đó có vẻ đứng đó, quan sát ông một chút rồi mới bước đi về phía thang máy

Rì rì... tiếng thang máy từ từ nâng lên.

Ông thở phào.

Lúc này trong phòng 2903 lại vang lên một số âm thanh rì rì- âm thanh đặc trưng của ngăn kéo chạy ra.

Bỗng bảng hiệu điện tử trên tường nhấp nháy. Điều này nghĩa là họ chỉ còn 15 phút để lấy đồ, hoặc cất đồ trước khi rời khỏi. Sau thời gian này, ngăn kéo bí mật sẽ tự động khóa lại vì tính bảo mật qui định bởi hệ thống an ninh.

Tổng Giám đốc Oh sốt ruột quay lại.

Cạch.

Ô 2903 mở ra.

Người phụ nữ đi cùng hai chuyên gia của mình bước ra. Trên tay một trong hai vệ sĩ là một cái tráp màu đồng, có khóa. Ông thở phào. Có lẽ họ thấy bảng điện tử nhấp nháy nên hiểu và quyết định bưng cái tráp ra ngoài để có thể tháo dỡ khi về nhà.

Người phụ nữ gật đầu: "xong rồi"

Tổng giám đốc Oh vội vã đi về phía thang máy. Ba người lập tức bám theo.

Tại ô 2903, cửa tự động khóa lại. Bảng điện tử cũng tắt ngúm. Các ô lại hoàn toàn giống nhau.

...

Tổng Giám Đốc Oh cúi gập người 90 độ chào tạm biệt người phụ nữ che mặt. Kế đến quay về phòng an ninh, trả chìa khóa ô 2903 vào vị trí.

...

Căn phòng áp mái.

Seung Wan ngồi lặng yên ở cánh cửa, nhìn ra ngoài sân thượng. Chỉ mới 10 giờ sáng mà cô nhỏ tưởng như đã trưa lắm rồi. Sự căng thẳng làm cho cô và cả Joohyun kiệt sức.

Tiếng nấc trong phòng vang lên. Lúc đầu còn nho nhỏ như Joohyun cố kiềm nén.

Nhưng rồi, mọi thứ vỡ òa.

Seung Wan hoảng hốt quay lại, bắt gặp Joohyun đang nức nở bên một cái tráp bằng gỗ mun đen tuyền bóng nước. Cô nhỏ vội chạy tới, dang tay ôm chặt Joohyun vào lòng.

Joohyun như người bị chết đuối vội bám lấy cánh tay Seung Wan, khóc nghẹn.

Trong tay cô, là một bức thư với dấu ấn ở cuối thư, hình vuông có nghĩa ĐẠI HÀN DÂN QUỐC- BAE màu đỏ chói.

...

[FLASHBACK]

8:10 AM

Một cô gái với vóc người nhỏ nhắn bước vào ngân hàng Quốc tế Seoul và yêu cầu gặp bộ phận lưu trữ ngăn bí mật.

Nhân viên yêu cầu xuất trình giấy tờ, và cô gái đó đã chìa ra thẻ ID của mình mang tên: SON SEUNG WAN

Bộ phận lưu trữ sau khi xác minh ID, hình ảnh và xác nhận cô gái chính là người được ủy quyền của ô lưu trữ Vip số hiệu 2102, liền cấp chìa khóa và hướng dẫn cô gái đi xuống tầng hầm.

Cô gái vui vẻ cám ơn rồi đi theo hướng dẫn của nhân viên an ninh.

Khi cô gái tìm được số hiệu của mình, liền lập tức vào trong phòng.

Nhưng chỉ ít phút sau, nhân viên an ninh được chỉ thị rời khỏi tầng hầm VIP trong vòng vài phút. Đó chính là lúc Tổng Giám Đốc Oh đích thân đưa người phụ nữ bí ẩn xuống tầng hầm. Ông ta không muốn các nhân viên an ninh có thể phát hiện ra những âm thanh lạ.

Lúc nhân viên an ninh vừa rời đi, ô 2102 liền hé mở. Cô ấy dùng một thiết bị nhỏ hướng về phía camera, bấm một cái. Kế đến, cô liền nhanh nhẹn bước qua ô cách đó một ô, hai tay run rẩy dùng một vật trong tay nhanh chóng mở cửa. Chỉ 30 giây sau đã trở ra, vào bước vào lại ô 2102. Trước đó, đã kịp khởi động lại camera theo dõi.

Khi cô gái từ trong phòng 2102 bước ra, cô đã hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy một người đàn ông đang xoay lưng về phía ô 2903. Nhưng cô nhanh chóng bỏ qua chi tiết đó, tiến về thang máy. Trong ba lô cô lúc này, là một cái hộp gỗ màu đen bóng loáng.

Bước ra khỏi ngân hàng, cô lập tức đi nhanh về phía góc đường, sau lưng cô là một dáng người nhỏ thó đuổi theo.

"Joohyun..."

"Seung Wan..." cô gái đeo ba lô vừa rời khỏi ngân hàng chính là Joohyun.

Nhìn thấy Seung Wan, cô run rẩy ngã vào lòng cô nhỏ, đôi tay vẫn còn lẩy bẩy. Seung Wan ôm cô một cách tự nhiên nhất, rồi dìu cô về hướng con dốc.

Seung Wan vốn có một ngăn chứa bí mật mà ba nuôi cô để lại. Nhưng cách mở khóa ngăn bí mật chỉ là dùng một dãy mật mã phức tạp.

Seung Wan đã đột nhập vào mạng an ninh của ngân hàng và tìm ra vị trí của ngăn 2903, và may mắn hơn, nó lại nằm khá gần với ngăn 2102.

Cô quyết định thuyết phục Joohyun kế hoạch của mình. Và mất ba ngày để huấn luyện, Joohuyn mới thành thục được việc sử dụng thiết bị kích hoạt/ ngừng camera đồng thời là thiết bị mở khóa.

Chỉ cần bước được vào ô 2903, thì dấu vân tay và nhãn cầu mắt của Joohyun đã có thể mở nhanh ngăn bí mật, lấy cái hộp đen ra và đặt một cái hộp khác vào thay thế. Toàn bộ các hành động chỉ mất đúng 30s.

ENDFLASH

.

.

.

Tại một nơi khác trong hoàng cung.

Người phụ nữ che mặt ban chiều lật tới lật luinhững bức hình của nữ hoàng và công chúa. Ngoài ra còn có những bức thư nhỏ, mộtsố giấy tờ, bằng cấp của Joohyun bỏ vào. Vì để tránh sự nghi ngờ, Joohyun quyếtđịnh đặt những thứ có liên quan đến mình và bà nội vào trong chiếc tráp màu đồngmà Sooyoung đã lén đem ra khỏi cung. Chỉ như vậy, mới không làm người khác nghingờ nó là chiếc tráp giả mạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro