Phần Mở Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vẫn đang học à? Chăm gớm! - Lại là cái đồ con bò đấy. Lộc Hàm chán chường giật lại cây bút vừa bị cướp, tiếp tục giải nốt bài toán còn lại, mặc kệ hai tròng mắt muốn rớt ra vì trợn ngược của tên kia.

- À! Láo nhỉ? Dám cho ông mày ăn bơ à? Hôm nay mày ăn gì mà gan lớn vậy? Hả? Hả? Hả? - Mỗi câu "hả" Lộc Hàm lại được "ưu ái" cho một tát.

Bốp! Bốp! Bốp! Làn da trắng nõn từ phớt hồng bắt đầu chuyển sang màu cà chua ... Lộc Hàm thực sự chán ngấy cái dáng vẻ đại ca của tên này rồi. Cảm giác đau rát bắt đầu lan khắp bên mặt. Cái giọng ồm ồm phảng phất sự đê tiện xem như bắn một mũi tên phi thẳng lên trời cung cấp sự bực bội của Lộc Hàm lên đỉnh điểm. "Tiên Sư!" Chửi thầm một câu, Lộc Hàm toan bật dậy chợt từ đằng sau vang lên giọng nói cùng mùi dâu tây quen thuộc:

- Hôm nay vậy là đủ rồi! Tất Nam! Về chỗ đi!

Màu xám xịt bắt đầu như cơn giông kéo vội trên mặt Lộc Hàm. "Lại là hắn ...". Tất Nam cau có quay về chỗ, trước đó không quên thân tặng Lộc Hàm cái nhìn nảy lửa.

- Có sao không? - Vẫn ân cần như vậy, Mân Thạc đưa tay vuốt ve gò má Lộc Hàm. Nhanh như cắt, gạt phắt bàn tay cậu vẫn ước ao , Lộc Hàm lạnh nhạt quay đi. "A!" Lộc Hàm trừng mắt nhìn Mân Thạc. Bờ môi mím chặt không cho phép một tiếng kêu nào phát ra nữa. Gò má vừa tưởng chừng như giải thoát đang vội vàng lấy lại cái phớt hồng trước đó bỗng chốc nghiễm nhiên được Kim Mân Thạc tặng một bóp đến nghẹt thở

- Đừng Bướng! Bắt đầu từ giây phút này! Cậu là của tôi! Quy Tắc 1: 1! Kim Mân Thạc tôi sẽ lôi cậu ra khỏi bộ dạng kinh tởm này!

=====Miuu====

* Đây là một đoạn nhỏ trong câu chuyện của tớ. Mong m.n có thể để lại nhận xét ở đây hoặc trên fb. Tớ sẽ viết hoàn chỉnh câu chuyện khi nhận được lời nhận xét của m.n. Cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro