Chap 6: Sân ga tình yêu: Khi nào tàu chạy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong câu chuyện tình mà tôi kể, tôi sẽ không xây dựng nhân vật thứ ba. Hi vọng điều này sẽ không khiến bạn thất vọng, vì theo tôi, thật buồn nếu để ai đó làm nền trong chuyện tình của hai nhân vật chính. Và còn vì, hầu hết các truyện tôi viết đều dành cho Seokjin. Tôi nghĩ một Seokjin đời thực, không chỉ trong câu chuyện của tôi, cũng sẽ đủ tinh tế và dịu dàng để không làm đau trái tim một người nào khác, ngoài bản thân anh.

Đôi lúc, tôi nghĩ anh như vậy thật ngốc. Nhưng biết làm sao đây, Seokjin càng như vậy chỉ làm tôi trân trọng anh hơn.

                                                                                             *-*

Người đi trên phố càng về khuya càng thưa dần. Vài người vội bước dưới làn tuyết mong có thể nhanh chóng trở về nhà. Trong thời tiết giá lạnh này, việc lang thang bên ngoài thật không thích hợp chút nào. Với suy nghĩ như vậy, có lẽ họ sẽ đưa mắt ngạc nhiên nhìn hai cậu trai đang..., ừm, ôm nhau trong một trạm xe buýt nhỏ, bỏ quên cả thế giới đang dần trở nên khắc nghiệt bên ngoài.

- Yoongi à, chúng ta nên về nhà thôi. Chúng ta đã ngồi đây rất lâu rồi.

- Vâng.

Yoongi luyến tiếc buông đôi vai gầy của anh, một lần nữa cố gắng tham lam ngửi mùi hương trên tóc anh trước khi rời đi hoàn toàn. Là mùi hoa oải hương. Đã qua nhiều năm kể từ lần đầu tiên gặp mặt, trên người anh luôn là mùi hương này. Nhẹ nhàng và thanh khiết cuốn lấy khiến cậu thực sự không cách nào rời bỏ, cũng không cách nào ngừng yêu anh. Đây là thói quen hay sự thủy chung? Yoongi từng rất cố gắng để đặt tên cho những cảm xúc của mình đối với anh. Nhưng bây giờ cậu sẽ không như thế nữa, bởi vì ngay giây phút ôm anh vào lòng, cậu thật sự đã đầu hàng rồi. Đầu hàng trước vẻ đẹp của anh, đầu hàng trước trái tim của mình. Seokjin à, sự dịu dàng của anh là tín ngưỡng của em.

- Sao em lại ra ngoài giờ này? Em đến studio à, Yoongi?

Seokjin lên tiếng khi thấy Yoongi ngẩn ngơ nhìn mình. Anh đã nói nhiều lần rồi mà Yoongi, đừng nhìn anh bằng ánh mắt ôn nhu như thế? Seokjin vội vã ngăn cảm xúc ấm áp len lỏi từ đôi mắt của người đối diện chạy thẳng vào tim anh. Trái tim này của anh thật chẳng có tiền đồ tí nào, đã quyết tâm là sẽ từ bỏ, quyết tâm cho cả hai một lối thoát nhưng chỉ cần một ánh mắt từ cậu như thế thôi cũng đủ khiến anh đắm chìm trong thổn thức.

- Em nghe Hoseok nói có anh ngốc nào đấy đi ra ngoài mà không mang dù.

Yoongi đưa cây dù trong tay lên, huơ qua huơ lại trước mặt Seokjin để làm bằng chứng nói với người trước mặt đây rằng "Phải đấy, không vì điều gì khác, em ra ngoài là vì anh đấy, Kim Seokjin".

- Aigu, em làm anh ngạc nhiên quá đấy. Min swag của anh biết quan tâm người khác từ lúc nào vậy? Bọn nhóc chắc sẽ ngạc nhiên lắm khi nghe tin này đấy.

Seokjin bông đùa, ôm lấy má của Yoongi xoa xoa để giấu đi sự bối rối của bản thân. Em ấy làm như thế vì Hoseokie nhờ thôi. Seokjin, phải bình tĩnh. Yoongi quan tâm mày bởi vì mày là vị hyung em ấy kính trọng.

- Không phải anh nên cảm động sao hyung?

Yoongi chau mày thất vọng trước biểu hiện của Seokjin. Chẳng phải các cặp đôi trong những bộ phim truyền hình thường thế sao. Đưa tay bắt lấy bàn tay của anh đang làm loạn trên khuôn mặt mình, Yoongi hậm hực đưa tay còn lại lên nhéo mũi anh. Giật mình vì hành động bất ngờ đó, Seokjin mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn cậu. Yoongi sau đó cũng thảng thốt bởi vì đôi mắt anh. Mắt biếc.

Không biết đã bao nhiêu lần rồi? Nhưng chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên lòng cậu dậy sóng khi vô tình rơi vào ánh mắt anh. Ánh mắt khiến cậu lạc lối, giam cầm cậu trong ái tình. Nơi mà cậu có cố vẫy vùng ra sao cũng không thể nào thoát. Anh đẹp quá, Jinnie. Vẻ đẹp của một thiên thần. Em muốn chạm vào anh nhiều hơn nữa. Và ngay lúc này đây, em muốn ... hôn anh?!

- A, về thôi Yoongi – chi, trời đã khuya lắm rồi.

Seokjin hoảng hốt đứng bật dậy, bỏ lại người em ngồi phía sau cũng hoảng hốt không kém, giật mình rồi nhanh chóng đuổi theo anh.

                                                                                 *-*

Hoa tuyết rơi mỗi lúc một dày, vô tình đậu lên rồi làm những tán cây hai bên đường đung đưa như đang vẫy chào một mùa mới. Một vài người đặc biệt không ưa thích mùa đông. Đối với họ, mùa này chỉ có lạnh, buồn và cả cô đơn. Một số người khác lại mang cảm tình rất nhiều với khoảng thời gian cuối năm này. Cái lạnh mà mùa đông đem lại khiến họ có động lực để tìm kiếm yêu thương của mình vẫn đang tiếp tục chơi trò ú tim bên ngoài cuộc đời rộng lớn.

Tuyết vẫn cứ rơi, tản mạn không chủ đích làm người ta vấn vương những nỗi lòng rất lạ, không thể nhanh chóng giải quyết cũng không thể vứt bỏ.

Yoongi trầm tư nhìn đèn đường vàng vọt đang soi sáng lối đi nhưng không cách nào soi sáng được cõi lòng cậu. Thở dài, Yoongi thật sự không có thói quen này trước đây. Đối với một chàng Rapper, mãnh mẽ và quyết đoán là điều cần thiết. Nhưng dạo gần đây, cậu thật sự tỏ ra khá nhập nhằng trong những cảm xúc với Jinnie. Chỉ vài phút trước, Yoongi đã lần đầu tiên cho phép bản thân thỏa hiệp với những xúc cảm đang kêu gào, để yêu anh một cách đơn giản nhất. Nhưng ngay sau khi anh đứng bật dậy và chạy đi, Yoongi bỗng chốc lại trở về vòng tròn lẫn quẩn những vấn đề chưa kịp giải quyết của mình. Jinnie sẽ chấp nhận tình cảm kì lạ của mình chứ? Hai chàng trai yêu nhau có thể sẽ rất khó chấp nhận đúng không?Nếu anh ấy phát hiện, anh ấy có ghê tởm mình không? Thật ngốc quá. Là tự mình đa tình quá thôi.

- Cuộc hẹn hôm nay thế nào, hyung? Cô gái ấy chắc hẳn rất xinh đẹp nhỉ?

Yoongi lên tiếng hỏi nhằm xoa dịu cảm giác khó chịu trong lòng, nhưng ngay sau đó lập tức cười tự giễu chính bản thân mình. Min Yoongi, hòa hảo với ai chứ, mày đang chứng minh mày là một tên khốn đấy. Chẳng phải vài phút trước mày thậm chí đã muốn hôn đôi môi xinh đẹp của anh ấy sao?

- Mọi việc đều ổn cả, Yoongi. Và đương nhiên rồi, cô ấy rất xinh.

Seokjin chợt khựng người lại trước câu hỏi của cậu, cố nở một cụ cười hạnh phúc nhất để trả lời. Seokjin, mọi việc thật ra đã phải diễn ra như thế này, ánh nhìn lúc nãy là do mày hoa mắt mà tưởng tượng thôi.

Seokjin à, đừng cười như thế. Nụ cười hạnh phúc tươi sáng của anh đã trốn đi đâu rồi. Nó làm em thấy nhẹ nhõm nhưng cũng làm em thấy đau lòng. Nhẹ nhõm vì hình như anh đã không thực sự vui vẻ như lời anh nói. Em giờ đây bỗng trở nên rất ích kỉ, vì em không muốn đôi môi xinh đẹp kia của anh nói lời yêu thương cho một người nào khác ngoài em. Em ước anh đừng hạnh phúc quá nhưng lại đau lòng khi thấy nụ cười méo mó của anh. Seokjin, ngay khi thấy sự đau đớn trong mắt anh. Em đã quyết tâm cấp giấy thông hành cho con tàu cảm xúc của em chạy những bánh ray đầu tiên trong mùa đông này để kịp mang cho anh yêu thương. Tình yêu mà, khác lạ thì sao chứ? À, Seokjin, con tàu của anh đã bao giờ rời sân ga tình yêu vì em chưa?

Yoongi chợt thả chiếc dù trên tay xuống, nắm chặt cổ tay anh rồi kéo anh chạy ngược lại hướng về kí túc xá. Seokjin ngạc nhiên, chưa kịp cất lời đã nghe tiếng nói của Yoongi cùng với âm thanh của gió hòa làm một vội vã cất lên:

- Jinie, đêm nay chúng ta đừng về!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro