Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: apple

Disclaimer: họ ko thuộc về mình , có thể họ thuộc về nhau ^^

Pairings: Yulsic , Taeny

Rating: [G]

Warnings:từ ng' lớn , trẻ nhỏ từ bắc vào nam ^^

Category: hài hước ? lãng mạn? tớ nghĩ thế ^^

Status: shortfic - ongoing

Summary: Chỉ là 1 câu chuyện nhẹ nhàng thôi ^^

CHAP 1

Cô gái tóc vàng đang ngủ ngon lành thì đột nhiên có tiếng ai đó ré lên làm cô giật bắn

"Cái gì vậy? Cá heo kêu àh?" Jessica lờ đờ dụi mắt và đưa tay mò mò quanh giường

*Sang phải chút nữa, chút nữa...đúng rồi!*

Chiếc Blackberry đã nằm gọn trong tay cô, Jess uể oải nhấn vào nút nghe

"Jessi~ cậu đang ở đâu vậy?" giọng nói sang sảng đầy năng lượng oang oang trong điện thọai

"Hwang Miyoung, ai cho phép cậu ghi âm tiếng hét của tớ và cài làm nhạc chuông hả?"

"Cậu phải tự mình trải nghiệm thì mới biết cái tiếng thét cá heo đó đáng sợ thế nào" Tiff cười khúc khích

"...Oáp~...sáng sớm gọi tớ có gì không? Tốt nhất là nên có nếu không cậu sẽ gặp rắc rối lớn đấy " Jess đe dọa

"Yah, cậu còn hỏi àh? Đừng nói với tớ là cậu đã quên mất hôm nay là ngày cậu phải bảo vệ luận án tiến sĩ đấy nhé" Fany la lên

"Áh! Cậu không nói tớ cũng quên mất" Jess bật dậy lao vào nhà tắm

"Trời ạh, đây mà là người sắp lập kỉ lục tiến sĩ trẻ nhất àh?" Tiff than phiền

"Nhanh lên đấy, tớ chỉ kéo dài thời gian được thêm 20' nữa thôi " Tiff la lên và cúp máy

"Ah~ sao mình lại có thể ngủ quên vậy?"

Jessica nhanh chóng sửa sọan, vơ vội áo khóac, cô lao ra khỏi căn hộ sang trọng của mình.

...

"Còn 10' nữa, nhanh lên nào" Jess nhấp nhổm như đang ngồi trên đống lửa, cô vừa nhìn cái kim giây vô tư nhích từng chút một vừa luôn miệng giục cái đèn đỏ chết tiệt kia mau chuyển sang xanh cho cô nhờ

Trời thật không phụ lòng người, rốt cuộc thì cái đèn xanh dễ thương đó cũng bật sáng,Jess nhấn mạnh vào ga và lao đi, cô không được phép chậm trễ thêm 1 giây nào nữa

Chợt có ánh sáng lóe lên từ bên trái làm cô chú ý , Jessica vội quay sang

Một chiếc xe thể thao màu cam bóng bẩy, dáng vẻ mạnh mẽ có thể khiến bất cứ tay mê tốc độ nào cũng phải dừng lại trầm trồ. Nếu là bình thường Jessica cũng sẽ nán lại ít phút để chiêm ngưỡng 1 tuyệt tác thế này và nếu có thể...cô cũng muốn được nhìn xem anh chàng đẹp trai nào là chủ của con tuấn mã oai dũng này...

Nhưng đây không phải lúc làm việc đó, làm sao Jess có thể làm thế được khi ngồi sau tay lái , gương mặt người chủ chiếc xe đang cực kì hỏang hốt còn cơn lốc màu da cam kia ...đang lao thẳng vào cô?

RẦMMMMMMMMM~~

Thời gian như ngừng lại, Jessica có thể cảm thấy rõ sự chấn động khủng khiếp khi 2 chiếc xe đâm vào nhau.

Hai chiếc xe bám lấy nhau như đang khiêu vũ , chúng trượt đi và cuối cùng húc vào 1 trụ cứu hỏa ở góc đường...

...

Cái cơn lốc màu da cam rực rỡ dưới ánh nắng đó...

...là hình ảnh cuối cùng Jessica nhìn thấy trước khi gục xuống vô-lăng bất tỉnh...

...

Những người xung quanh vẫn còn bàng hòang trước những gì vừa diễn ra

"Hệt như trong phim vậy..." họ kinh ngạc

"..nhưng lần này...đúng là thật rồi..."

Không ai bảo ai, những ngón tay run rẩy ấn vào phím nóng. Chiếc xe cấp cứu lên đường ngay lập tức

....................................................

"Xin lỗi, văn phòng của bác sỹ Kwon ở đâu ạh?" cô gái tóc nâu nhẹ nhàng hỏi với 1 nụ cười chuyên nghiệp trên môi

"Àh, mời cô lên lầu 2 , khoa nhi" cô y tá tươi cười

"Cảm ơn cô"

"Không có chi" - 2 người phụ nữ với nụ cười chuyên nghiệp cúi chào nhau

"Mình đi thôi TeTe" Tiff quay sang cô gái nhỏ nhắn đang cố gỡ bàn tay âm mưu khiến cô bị hói ra

"Cậu ấy cứ giật tóc và nhéo má tớ" Taeyeon nhăn nhó nói

Tiff khẽ cười

"Con nít thường thích những gì dễ thương mà "

Khi cả 3 đã đứng ở cửa , Taeyeon - người vẫn đang cật lực chiến đấu quay sang Tiff hỏi

"Cậu có chắc không đấy?"

"Cô ấy là bác sĩ nhi giỏi nhất đấy" Tiff khẽ nói và đưa tay gõ cửa

...

"Mời vào" - giọng nói trầm ấm khẽ vang lên

"Xi..xin chào..hẳn cô là bác sỹ Kwon?" Fany lịch sự cúi chào

Người kia cũng khẽ cúi chào

"Còn cô là cô Hwang?" vị bác sĩ tươi cười hỏi

"Vâng, là tôi.."

Tiff ngước lên , cô khẽ giật mình . Người này là bác sĩ nhi giỏi nhất ? Cô ấy còn trẻ quá...

Người bác sĩ khẽ cười mời tất cả ngồi , cô ấy nhìn cả 3 và hỏi

"Hôm qua cô đã gọi điện hẹn gặp tôi .... Thế~ bệnh nhân của tôi đâu..." cô gái trẻ tươi cười

"Xin lỗi cô Kwon, nhưng cô có đồ chơi dành cho trẻ em không?" Tiff khẽ hỏi

Vị bác sĩ bối rối trước câu hỏi này , cô đưa tay về phía bức màn

"Tất nhiên là có, tôi luôn phải dỗ những bệnh nhân nhỏ của mình"

Fany quay sang Tae

"Cậu sang kia chơi với cậu ấy đi, để mình nói là được rồi" cô khẽ nói

"Tớ mà hói là cậu phải chịu trách nhiệm đó" Taeyeon chu mỏ kéo bàn tay vẫn đang cố giật tóc mình đi về phía bức màn đó

Tiff cười tít mắt , cô quay sang vị bác sĩ vẫn đang ngơ ngác và nở nụ cười chuyên nghiệp

"Cho tôi giới thiệu lại nhé , tôi là Tiffany Hwang - nhà thiết kế " Tiff đưa tay ra , vị bác sĩ trẻ bối rối bắt tay cô

"Trước khi ta vào vấn đề chính thì tôi mong bác sĩ sẽ xem qua những thứ này" Tiff lôi trong cái túi xách quá cỡ ra 1 xấp giấy

Vị bác sĩ đón lấy và nhìn 1 lượt

"Gì vậy? Bằng tốt nghiệp đại học ....? Bằng khen sinh viên ưu tú nhất? Đề án tiến sĩ?..." - cô gái trẻ thật sự bất ngờ , chủ nhân những tấm bằng này chắc chắn phải là 1 thiên tài

"Xin lỗi cô Hwang, nhưng ...cô cho tôi xem những giấy tờ này để...?"

"Bác sĩ có xem kĩ chưa?" Tiff tươi cười khi thấy bộ dạng lúng túng của người đối diện, làm sao cô ấy không ngạc nhiên trước những thành tích như vậy chứ ? Nhưng điều cô sắp nói chắc sẽ còn đáng kinh ngạc hơn nữa

Vị bác sĩ bất ngờ với câu hỏi này, cô cúi xuống xem rõ lại những tấm bằng

"Xem nào...sinh viên ưu tú nhất, đề án tiến sĩ... khoan đã, chủ nhân những tấm bằng này... mới chỉ 19 tuổi thôi sao?" cô gái tóc đen kinh ngạc

Nhìn phản ứng của vị bác sĩ, Fany đóan rằng cô ấy đã hiểu ra mấu chốt của vấn đề , vậy thì sẽ dễ nói chuyện hơn ... thế nhưng không ngờ vị bác sĩ lại hỏi 1 câu làm Tiff suýt bật ngửa

"Xin lỗi cô Hwang, tôi thật sự rất nể phục tài năng của cô. Nhưng tôi là 1 bác sĩ nhi , và tôi vẫn chưa hiểu cô đến đây để làm gì?"

"Ôi trời đất ơi " Tiff thật sự bị câu hỏi của cô gái này làm cho chấn động , cô phải đưa tay quạt quạt mới có thể bình tĩnh lại được

"Bác sĩ Kwon, chủ nhân những tấm bằng này không phải là tôi, cô có thể xem kĩ lại chút nữa không?" Tiff nài nỉ

Vị bác sĩ đành bất đắc dĩ làm theo , có 1 điều làm cô chú ý

"Jessica Jung ? Cô gái này vừa giới thiệu cô ấy tên Tiffany Hwang mà?" một dấu hỏi lớn xuất hiện trong đầu vị bác sĩ trẻ

Nhìn biểu hiện của bác sĩ Kwon , Tiff khẽ thở phào , lần này thì cô ấy đã nhìn ra rồi .

Hít 1 hơi sâu , Tiff bắt đầu

"Như bác sĩ đã thấy đấy , chủ nhân những tấm bằng này không phải là tôi mà là cô ấy" Tiff chỉ tay về phía bức màn, nơi cô gái nhỏ nhắn vẫn đang cố chiến đấu với nguy cơ trở thành người hói đầu trẻ nhất trong lịch sử

Vị bác sĩ khẽ gật đầu và hỏi

"Ý cô là cô gái tóc nâu đó?" cô đưa tay về phía Taeyeon vì cô nghĩ ... chủ nhân thiên tài của những tầm bằng này...không thể là cô gái kia được

Fany cười nhẹ và khẽ lắc đầu còn vị bác sĩ thì hòan tòan bất động ...không...không thể như thế được...

"Cô ấy đã bị tai nạn giao thông 1 năm trước và như cô thấy đấy , hiện giờ trí não của cô ấy chỉ bằng 1 đứa trẻ 7 hoặc 8 tuổi . Nên nếu có thể, tôi mong cô giúp cô ấy trở lại như xưa" Tiff buồn bã nói

"Tôi?" vị bác sĩ kinh ngạc

"Xin lỗi cô Hwang , nhưng tôi chỉ là 1 bác sĩ nhi chứ không phải bác sĩ khoa thần kinh , tôi không thể làm việc này được" cô gái tóc đen vội nói

"Chúng tôi đã tìm đến những bác sĩ khoa thần kinh hàng đầu nhưng đều không có kết quả... thế nên cậu ấy ..." Tiff chỉ tay về phía Tae

"nghĩ rằng nên nhờ 1 người chuyên điều trị cho trẻ em giúp đỡ. Và qua những lời giới thiệu, hôm nay tôi đến đây để nhờ bác sĩ giúp đỡ. Làm ơn hãy giúp cô ấy..." - đôi mắt cười bắt đầu ngân ngấn nước 1 cách rất chuyên nghiệp nhìn thẳng vào vị bác sĩ làm cô ấy bối rối

"Tôi..tôi..." vị bác sĩ gãi đầu, cô đứng dậy và đi đến kéo bức màn ra

Nhìn gương mặt đang tươi cười rạng rỡ ấy, vị bác sĩ thở dài, cô khẽ hỏi

"Cô ấy ...bao nhiêu tuổi vậy?"

"Ưhm~ năm nay cô ấy hai mươi..." Tiff khẽ nói

"Bằng em gái tôi áh?" vị bác sĩ kinh ngạc quay lại

"Nhưng hiện giờ cô ấy chỉ như đứa trẻ 7 tuổi thôi... nhưng là 1 đứa trẻ rất thông minh" Tiff nhỏen miệng cười , cô khẽ gọi

"Jessi~"

"Hm?" cô gái đang nhéo má Taeyeon ngước lên

"151992 nhân với 2010 bằng bao nhiêu?"

"305503920" cô ấy trả lời gần như ngay lập tức rồi lại quay sang tiếp tục chơi đùa với cô gái tóc nâu

"Bác sĩ thấy đấy" Tiff nhún vai tươi cười với người vẫn đang đứng há hốc miệng bất động kia

"Ôi chúa ơi , cô ấy thậm chí còn không chớp mắt nữa" vị bác sĩ trẻ thật sự bị shock

"Xin cho tôi..suy nghĩ 1 lát" cô gái trẻ vẫn đang không tin vào mắt mình đi nhanh về phía ghế và ngồi xuống xoa đầu

...

"..Tôi thật sự...cần có thời gian để tìm hiểu kĩ về bệnh nhân của mình.. những cô cậu bé trước đây tôi đều phải tốn khá nhiều thời gian để tìm hiểu về chúng... mỗi đứa trẻ đều có những suy nghĩ riêng của mình chứ không đơn thuần chỉ biết ăn ngủ , chơi như người lớn chúng ta vẫn nghĩ" vị bác sĩ khẽ trình bày

Tiff gật gù

"Vậy ý của bác sĩ là..."

"Tôi phải chơi đùa và nói chuyện , tâm sự với chúng thì mới có thể biết được chúng đang nghĩ gì, chúng lo sợ điều gì.. nhưng mà cô gái này..." vị bác sĩ nhìn về phía cô gái tóc vàng đầy ái ngại

"Àh, xin bác sĩ đừng lo. Nhìn vậy thôi chứ cô ấy ngoan lắm..." Tiff vội nói

" Không..ý tôi không phải như vậy.." - không đợi vị bác sĩ kịp giải thích, Fany đã đưa tay vẫy vẫy cô gái tóc vàng lại

"Jessi~, nói xem nào . Hôm nay ăn sáng chưa?"

Cái gương mặt tươi cười láu lỉnh ấy gật gật

"Thế bữa sáng có ngon không?" Tiff tiếp tục hỏi

Cô gái nhỏ le lưỡi lắc đầu và chạy đi

Tiff đỏ mặt quay lại

"Cô ấy chỉ đùa thôi... bác sĩ đừng tưởng thật nhé..." - nào ngờ cả Taeyeon cũng lên tiếng

"Cô ấy nói đúng rồi còn gì nữa , cậu chuyên gia chiên trứng khuyến mãi cả vỏ mà"

"Yah~" Tiff la lên , mặt cô càng đỏ thêm , ai mà ngờ hôm nay cả 2 lại kể tội cô trước mặt vị bác sĩ trẻ này chứ

Bác sĩ Kwon khẽ cười nhìn cả 3 , ánh mắt cô dừng lại ở cô gái xinh đẹp với nụ cười trong sáng đó

... có lẽ ...cô nên thử...

Hít 1 hơi thật sâu , cô ấy lên tiếng

"Cô Hwang , đây là lần đầu tiên tôi làm việc này , nhưng tôi sẽ cố hết sức để giúp đỡ cô ấy..." vị bác sĩ nói với Tiff

Mắt Fany sáng lên liền , cô bật dậy nắm tay bác sĩ Kwon lắc lắc

"Thật vậy sao? Trời ơi , cảm ơn , cảm ơn bác sĩ nhiều lắm . Vậy là bác sĩ đã nhận lời chăm sóc cô ấy" Tiff rối rít

"Ớh ....khoan...khoan đã... chăm sóc cô ấy..." cô gái trẻ tròn mắt

"Àh đừng lo , cậu ấy là 1 đứa trẻ ngoan mà , chỉ có điều là cậu ấy khá thích nắm tóc thôi" Tiff cười tít mắt

"Chúng tôi sẽ đến thăm cô ấy mỗi tuần .Đây là danh thiếp của tôi còn tiền ăn ở thì bác sĩ đừng lo nhé , tôi sẽ gửi đủ"

"Ơh.." vị bác sĩ hòan tòan ngơ ngác trước cái miệng liến thoắng của Tiff

Không 1 giây chờ đợi , Tiff chạy đến nắm tay Jess dặn dò

"Ở với bác sĩ Kwon phải ngoan đấy nhé , không được làm phiền bác sĩ , cuối tuần tớ sẽ đem đồ chơi đến cho" Tiff cười tít mắt , cô gái nhỏ nhăn nhó chu mỏ song vẫn gật đầu

"Ơh.." trước khi vị bác sĩ trẻ có đủ thời gian để nuốt trôi những gì Tiff vừa nói thì cô ấy đã cắp giỏ , nắm tay TaeYeon bước ra cửa

"Tạm biệt nhé~" Tiff vẫy tay với Jess và cô gái đang đứng ngơ ngác kia

Cánh cửa vừa đóng lại thì cả 2 đã tíu tít

"Chồng em , cuối cùng mình cũng có không gian riêng tư rồi , mi cái nào~"

"Khoan đã Fany~ đây là bệnh viện..." - Hẳn mọi người đã hiểu vì sao 2 anh chị đến và đi như gió rồi chứ =.=

.......................................................................

Vị bác sĩ ngơ ngác nhìn từ cửa phòng đến cô gái nhỏ , cô thở dài và đi đến trước mặt cô ấy

Cô gái tóc vàng khẽ lùi lại

"Ai chà~ sẽ mất nhiều thời gian với cô bé này đây" cô thầm nghĩ

Nhẹ nắm lấy tay cô ấy , vị bác sĩ tươi cười nói

"Xin chào Jessica ~ ta làm quen nhé , tên tôi là Kwon Yuri"

..............................

"Chào cô, bác sĩ Kwon" người y tá khẽ nghiêng đầu

Tôi cũng tươi cười chào lại cô ấy . Đến lúc phải về rồi , ngày hôm nay thật sự xảy ra nhiều chuyện quá.

Tôi đứng dậy vươn vai và thu dọn đồ đạc .

Sau khi đã sắp xếp gọn gàng mọi thứ , tôi nhìn quanh kiếm tra lại 1 lần nữa

"Mình còn quên gì không nhỉ?" ánh mắt tôi dừng lại ở góc phòng

"Àh phải rồi... còn 1 thứ..."

Kéo tấm màn ra, tôi khẽ gọi

"Jessica , mình về thôi..."

*lơ*

Sao vậy kìa , từ lúc tôi chào cô ấy đến giờ cô ấy hòan tòan lờ tôi , không hề đáp lại hay thậm chí quay sang nhìn khi tôi gọi

"Jessica , không về là tôi sẽ tắt đèn cho cô ở đây 1 mình đấy" tôi gọi lớn hơn

Cô ấy khẽ giật mình nhưng vẫn cố gắng làm như không nghe

Àh cũng có chút phản ứng đấy chứ , rốt cuộc thì đứa trẻ nào cũng giống nhau , tôi khẽ cười và tiếp tục dọa

"Cô mà không về thì lát nữa ma sẽ đến bắt cô đấy , bọn chúng rất thích những người tóc vàng" - chà , tôi có ác quá không nhỉ ?

Cô nhỏ đưa tay lên bịt chặt tai , nhắm mắt lắc đầu nhưng nhất quyết không chịu đứng dậy , thật là cứng đầu mà!

"Tôi về 1 mình đấy" tôi la lên , với tay tắt đèn và bước ra khỏi cửa .

Đứng bên ngòai , tôi cố tình nện chân rầm rầm để cô ấy nghĩ là tôi đã đi thật và đứng khoanh tay chờ đợi . Chẳng lẽ tôi lại thua 1 đứa trẻ 7 tuổi sao , không , tôi đã thắng những bệnh nhân ngoan cố của mình bằng cách này nhiều lần rồi mà.

... 5 phút...

... 10 phút...

Sao vẫn chưa ra vậy?

"Làm ơn đi Jessica, chỉ cần cô thò đầu ra là tôi sẽ dẫn cô đi ăn KFC mà , phần đặc biệt có cắm lá cờ nhật luôn đấy" tôi nài nỉ nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng . Cánh cửa vẫn trơ trơ

"Tại sao cô ấy lại cứng đầu như thế chứ? Tôi đã làm gì sai nào?" tôi tức giận đi đến và nhìn vào khe cửa

"...hức.."

Gì...gì...vậy..

Khoan đã tôi có làm gì đâu?

"..hức...hức.."

Tôi vội mở cửa chạy vào và bật đèn lên , cô gái nhỏ đang ngồi khóc nức nở trên sàn , tôi khẽ thở dài và đến bên lay nhẹ cô ấy

"Thôi nào... tôi xin lỗi...tôi chỉ đùa thôi , không có ma thật đâu mà..." tôi nhẹ nhàng nói - cảm giác tội lỗi dâng trào

"Thôi mà , Jessica , đừng khóc nữa..." tôi tiếp tục dỗ dành cô gái nhỏ, cô ấy vẫn thút thít khóc , miệng lầm bầm gì đó , tôi phải ghé sát tai vào mới nghe rõ được

"..hức..hức..Sica cơ...hức..."

Ôi trời đất ơi , tôi khẽ thở hắt ra

Những đứa trẻ luôn muốn được gọi bằng tên thân mật , những cái tên mà chúng bíêt chỉ được dành để gọi riêng chúng thôi... Kwon Yuri ơi là Kwon Yuri , sao lại có thể quên được chứ ... tôi khẽ đánh vào đầu mình

Cô gái đang nức nở khóc đột nhiên quay sang giữ tay tôi lại , tôi ngạc nhiên ngước lên

"...đừng...đau..." cô ấy khẽ nói , cái mặt thì xụ ra

Haz~ tôi thua rồi , thua thật rồi , khẽ xoa đầu cô ấy , tôi nói

"Không sao đâu , tại ngốc quá nên mới bị đánh đấy" - cái gương mặt lấm lem nước mắt ấy bật cười ha hả - đúng là trẻ con , vừa khóc đấy nhưng cũng ngay lập tức cười đùa

"Yul ngốc" cô ấy cười hì hì và đưa tay nắm tóc tôi

"Tôi tên Yuri , Kwon Yuri" tôi gỡ tay cô ấy ra và nhắc lại tên mình - lạ thật , cô ấy biết làm những bài tóan khủng khiếp mà lại không nhớ được tên tôi àh?

"Ưhm~" cô ấy lắc đầu

"Yul" cô ấy chỉ vào tôi

"Sica" cô ấy chỉ vào mình , gương mặt nghiêm túc cương quyết bác bỏ những cái tên khác

Haz~ thế là tôi có nick name mới rồi đấy

"Hiểu rồi , tôi là Yul" tôi khẽ gật đầu

"Bây giờ mình đi ăn nhé , Yul đói bụng lắm rồi" tôi lau nước mắt và kéo cô ấy đứng dậy

"Uh" cô gái nhỏ thích thú lúc lắc đầu - chà~ dễ thương thật đấy

"Thế Sica muốn ăn gì nào?" tôi tươi cười hỏi

"KFC , phần có lá cờ áh"

Ôi trời , thôi chết tôi rồi , tôi đã nhìn thấy tiền lương của mình sẽ được rót đầy vào túi lão mập tóc bạc đó rồi đấy!

-----

Không thể tin nổi , tôi thật sự không ngờ có ngày tôi , Kwon Yuri lại phải đi xin cô nhân viên KFC bong bóng ... cho 1 cô gái 20 tuổi . Những đứa trẻ còn khúc khích cười tôi chứ nói gì đến cha mẹ chúng,trời ơi là trời...

Mà cũng lạ thật , trẻ con thường thích màu sáng , nhưng khi tôi đưa cô ấy quả bóng màu cam cô ấy lại lập tức hất nó ra , tôi cố thử lại thì cô ấy khóc ré lên giữa siêu thị làm tôi suýt nữa bị bảo vệ vịn lại... Cô ấy sợ màu cam àh?

Tôi dẫn cô ấy đến siêu thị để mua vài vật dụng cần thiết vì cô gái tên Tiffany đó đã gửi 5000$ vào tài khoản của tôi kèm lời nhắn "Tiền ăn tuần này của Jessi~nếu có thiếu xin bác sĩ nhắn để tôi gửi thêm"

Ôi trời , 5000$ cho 1 tuần áh? Cô gái này có lai lịch thế nào nhỉ? - tôi thầm nghĩ và cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang vui đùa với những quả bóng kia - ăn 2 đĩa cơm no rồi nên cứ toe toét cười thế hả nhóc? - tôi khẽ xoa đầu cô ấy, cái nụ cười rạng rỡ làm người khác cũng muốn cười theo đó, thật là dễ thương mà ^^

Đôi mắt nâu to tròn ngước lên nhìn tôi rồi bất ngờ cô ấy la lên

"Yul" - tay thì chỉ vào 1 cửa hàng

Nhóc này muốn mua gì àh? - tôi thầm nghĩ và quay sang nơi cô ấy chỉ

"What?" - ai bảo cô ấy là trẻ con vậy? Làm gì có đứa trẻ 7 tuổi nào thích mua Victoria's Secret chứ? :))))))))

Tôi nhăn nhó

"Mình mua cái khác được không Sica?" còn cơ mặt tôi thì đang cố nặn ra 1 nụ cười yếu ớt

Cô ấy chu mỏ , mặt xụ ra .

Haz~ đúng là cô ấy cần mua những thứ này , phụ trang cần thiết mà... nhưng tại sao lại là Victoria's Secret chứ? Àh tôi không phủ nhận là nó sexy thật nhưng mà...trời ơi 1 đứa trẻ 7 tuổi cần gì sexy chứ ? Mà không 1 cô gái 20 tuổi với trí não của đứa trẻ 7 tuổi mới đúng , người chết là tôi đây này!

Thấy tôi đứng im lặng hồi lâu , cô ấy giận dỗi khoanh tay quay mặt đi , không thèm nhìn tôi nữa

Bạn nghĩ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Tất nhiên là tôi đành phải ủ rũ gật đầu rồi T.T

Bước vào cửa hàng , tôi khẽ thì thầm với cô nhân viên

"Cô giới thiệu bộ nào nó... ít sexy thôi nhé , nhìn vậy chứ cô ấy trẻ con lắm . Giúp tôi nhé" - tôi thiếu điều chắp tay năn nỉ cô nhân viên đó . Tôi đã nhận lời chăm sóc cô ấy , nghĩa là cô ấy sẽ ở nhà tôi , làm sao tôi có thể chấp nhận việc 1 cô gái...xem nào... cũng nhỏ chỗ cần nhỏ và ... tròn chỗ cần tròn...khoan đã , tôi đang nghĩ gì vậy? Tóm lại là làm sao tôi chịu được việc 1 "đứa trẻ" như vậy mặc đồ sexy đi qua đi lại trước mặt mình chứ?

"Dạ, em hiểu rồi" người nhân viên khá bối rối trước lời đề nghị của tôi và bắt đầu dẫn Sica vào phòng thử đồ , ráng giúp tôi nhé, tôi sẽ hậu tạ mà >..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro