Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mất gần 15' vừa xoa vừa dỗ cô nhóc mới chịu nín cho , thật là 1 khởi đầu "tốt đẹp" mà T__T

Khi cả 2 đã đánh răng rửa mặt xong thì tôi làm nước ma và chuẩn bị bữa sáng trong khi cô nhóc coi Disney channel . Vâng Mickey thì có 1 buổi sáng tốt lành rồi , chỉ có tôi là xuống sắc thôi...

Xem nào, bữa sáng sẽ là sữa, trứng và sa-lát nhé nhóc Jung , đẹp da lắm áh ^^

"Ta da~ bữa sáng đã sẵn sàng" tôi tươi cười đặt đĩa trứng chiên hình trái tim xuống trước mặt Sica, khỏi phải nói cũng biết cô nhóc thích đến thế nào , hớ hớ dụ trẻ em là nghề của tôi mừ ^^

Ai dè...

"Hông chịu~, vẽ mặt cười nữa cơ~ "

Haz~, nén 1 tiếng thở dài tôi cầm chai sốt lên

Nhưng nhìn Sica thích thú ăn mà tôi cũng vui lây, tôi không có thói quen ăn sáng nên lâu lắm rồi mới làm lại món trứng đó, thật may là tay nghề tôi vẫn còn ngon lành hớ hớ~

"Sica ăn xong rồi"

Ủa, nhanh vậy . Tôi ngước lên và hiểu ra nguyên nhân

Cô nhóc ăn sạch đĩa trứng nhưng lại không ăn miếng sa-lát nào , sao vậy kìa?

"Sica , ăn sa-lát nữa" tôi nói

Cô nhỏ kiên quyết lắc đầu , sao vậy? Sa-lát dưa leo là món dễ ăn nhất rồi mà?

"Ăn 1 miếng nào" tôi đưa miếng dưa leo ra trước mặt cô ấy , trẻ con mà không ăn rau thì sao mà lớn được - àh không , thật ra thì cô ấy đã lớn rồi...

"AHHHHHHH~" cô nhóc hét lên làm tôi giật mình buông rơi cả cái nĩa

"Cái âm thanh gì vậy,cá heo kêu àh?" tôi nhăn nhó xoa tai còn con nhóc cứng đầu đó thì đã chạy mất - thật là hư quá đi mà...

...

Trên đường đến bệnh viện , tôi im lặng không nói tiếng nào , cái cô nhóc cứng đầu này, phải dạy lại mới được

Sica thấy tôi cứ im lặng nên tìm cách thu hút sự chú ý của tôi , cô nhóc dáo dác nhìn ra cửa sổ và la lên

"Coi kìa Yul" nhóc tươi cười chỉ vào Mr Rabbit đang phát bong bóng cho bọn trẻ

Tôi nhất định im lặng không đáp thế là cái mặt tươi cười đó lại xụ xuống chu mỏ và chơi với những ngón tay của mình

Ôi trời tôi muốn nựng cái má đang phồng ra đó quá... không được, tôi mà cứ dễ dãi là con nhóc sẽ chẳng chịu ăn gì hết, cố lên, diễn hết vở kịch giận dỗi này đi nào Kwon Yuri!

Vào đến văn phòng của tôi , cô nhóc ngay lập tức chui vào góc phòng chơi đồ chơi , không thèm ngó ngàng gì đến tôi nữa . Haz~ người giận là tôi mới đúng chứ ? Nhìn con mèo nhỏ này chơi 1 mình cũng tội thật, thôi thì...tôi đành ấm ức đi cầu hòa trước vậy T___T

Tôi vừa định bước đến dỗ cô nhóc thì cửa phòng bật mở ,cô gái nhỏ nhắn dắt theo 1 cô bé xinh xắn bước vào

"Xin lỗi, cô là bác sĩ Kwon?" cô gái tươi cười hỏi , nụ cười như đang tỏa ra ánh nắng vậy , thật ấm áp

"Vâng là tôi" tôi cúi đầu chào và mời cả 2 ngồi

"Tôi là Sunny" cô gái nhỏ tươi cười và giới thiệu bệnh nhân nhỏ với tôi

"Còn đây là em tôi , Seohyun"

"Chào Seohyun~" tôi tươi cười và đưa 1 cây kẹo nhưng cô nhóc khẽ lắc đầu từ chối

"Bác sĩ thấy đấy, cô nhóc chẳng chịu ăn gì cả. Đưa gì cũng lắc đầu, đút cơm cũng chẳng chịu ăn, tôi lo quá" Sunny buồn bã nói

"Đã thế cô bé lại chẳng chịu nói chuyện với ai, suốt ngày cứ ôm con Keroro này" cô gái nhỏ thở dài

"Cô bé không nói chuyện với ai cả sao? Kể cả những cô cậu nhóc cùng trang lứa?" tôi ngạc nhiên hỏi

"Àh, cũng không hẳn. Cô bé có nói chuyện với 2 đứa nhóc cùng tuổi ở nhà đối diện , còn lại thì không" Sunny khẽ nói

Tôi khẽ gật đầu và đi đến trước mặt cô bé ,nhẹ nắm lấy bàn tay bé nhỏ , tôi hỏi

"Xin chào, cô là bác sĩ Kwon, bé là Seohyun đúng không?"

Cô bé chẳng nói gì cả nhưng tôi vẫn kiên nhẫn nhìn thẳng vào bé và chờ câu trả lời . Cô gái tên Sunny bối rối định lên tiếng bắt cô nhóc trả lời nhưng tôi đã ngăn lại - những lúc thế này không nên ép buộc chúng...

Tôi đang suy nghĩ xem nên làm gì để dụ cô bé chịu mở lời thì chợt phát hiện cái cô nhóc đầu vàng đang đứng lấp ló sau bức màn nhìn lén tôi - ah~ hay là...

Tôi nhoẻn miệng cười bế Seohyun lên và đi về phía bức màn , Sica thấy tôi đi đến thì vội chạy đến đống đồ chơi, giả vờ như chưa thấy gì hết, hehe~ thật đáng yêu quá...

"Seohyun , đây là...ờh...bạn Sica ^^" tôi giới thiệu

"Sica , còn đây là Seohyun...cậu cho cô bé chơi chung nhé" tôi tươi cười với Sica, đặt Seohyun xuống và đi ra - tay không quên kéo bức màn lại, đôi lúc bọn trẻ cũng cần không gian riêng tư của mình mà...

Thấy Sunny đứng ngơ ngác nhìn mình, tôi khẽ cười và vẫy cô bạn dễ thương này lại. Hai người lớn chúng tôi len lén nhìn vào khe hở của bức màn

"...Xin chào" Sica khẽ nói với người đối diện, cô bé kia vẫn cúi đầu im lặng

Sợ cô bạn nhỏ chưa nghe, Sica đụng nhẹ vào tay cô bé

"Mình là Jessica" cô bé của tôi nghiêng đầu cười cười - Ủa sao lại là Jessica?

Nhưng Sica đợi 1 lúc lâu mà cô bé kia vẫn chẳng nói gì , nhóc bắt đầu bực

"Ya, tôi đang nói với bạn đấy" cô ấy la lên và giật con Keroro ra khỏi tay Seohyun - ai chà~ cô gái nhỏ của tôi bạo lực nhỉ

Sunny tức giận định chạy vào thì tôi đã ngăn lại

"Suỵt~ chờ xem đã" tôi khẽ nói và ngón trỏ lên môi

Có vẻ Sunny đã hiểu thông điệp của tôi nên cô ấy cũng nói nhỏ hết mức

"Nhưng cô ta ăn hiếp em tôi" cô ấy nói

"Cô ấy chỉ là 1 cô bé thôi mà" tôi khẽ cười

"Cô bé? Cô ấy còn lớn hơn tôi nữa?" Sunny tức giận nói

Tôi chỉ có thể cười và nói

"Tôi đảm bảo là sẽ không có chuyện gì đâu, tin tôi đi"

Cô gái nhỏ rất khó chịu song cũng nể tôi nên im lặng và coi tiếp

Cô bé Seohyun bị giật mất con Keroro thì tròn mắt ngơ ngác ngước lên, chắc chưa bao giờ cô nhóc bị cướp trắng trợn như vầy nhỉ , hôm nay xui cho bé rồi ^^

Seohyun đưa tay nắm lấy con Keroro nhưng Sica nhất quyết không buông

"Bạn phải nói chuyện tôi mới trả" cô nhóc cương quyết nói - chà~ làm khá lắm, tiếp đi nào nhóc!

Cô bé kia kiên quyết lắc đầu và dùng cả 2 tay để kéo con Keroro ra nhưng dù chỉ như 1 đứa trẻ Sica vẫn có sức mạnh của 1 người lớn nên cô bé kia có cố thế nào cũng không lấy lại được

"...tr..trả...trả cho Seohyun" cô bé kia nhăn nhó nói

Phải vậy chứ, Sica của tôi giỏi quá - tôi thích thú nhìn cả 2 trong khi cô bạn Sunny thì đang tròn mắt kinh ngạc - chắc lâu lắm rồi cô ấy mới thấy em mình chịu nói chuyện với người lạ như vậy

Sica cười thỏa mãn khi thấy cô bé kia đã chịu mở miệng nói chuyện nên nhóc buông tay ra

"Oạch" - ái chà~ sưng mông bệnh nhân của tôi rồi, cái cô nhóc này

Cũng may Sunny vẫn đang bị xúc động trước những gì Sica đã làm được nên cô bạn vẫn đứng yên nếu không thì... chậc, tôi sẽ bảo vệ Sica của tôi trước cơn giận của cô gái nhỏ này mà

Cô nhóc Seohyun lấy lại được con Keroro thì ôm chặt nó và lại ngồi im - vậy là cú ngã hồi nãy không có vấn đề gì, may quá~

Sica nhăn mặt đặt 1 cuốn sách xuống trước mặt cô bé và đe dọa

"Không xem cùng tôi cuốn này thì tôi sẽ cướp nó đấy" cô nhóc chỉ vào con Keroro - chà chà~ cô bé này...

Seohyun ngơ ngác nhìn quanh cố tìm chị mình để có người bảo vệ bé trước cô bạn đáng sợ này nhưng không thấy - rõ ràng là cô bé sợ bị Sica giật con Keroro lắm

"Có xem không?" Sica khoanh tay hếch mặt đe dọa

Đôi tay đang ôm con Keroro mở ra nắm vào liên tục - Sica của tôi sắp thắng rồi !

Đúng như tôi dự đoán, cô bé có gương mặt thiên thần rốt cuộc cũng chịu thua

"...không được lấy Keororo của Seo đấy" cô bé khẽ nói và nhặt quyển truyện lên

"Phải vậy chứ!" tôi búng tay cái tách và quay sang cô bạn vẫn đang kinh ngạc kia

"Ta để bọn trẻ tự nói chuyện nhé~" tôi tươi cười nói

...

"Tôi thật sự không ngờ được..." cô gái nhỏ lắc đầu

"Bọn trẻ có cách của riêng chúng mà phải không?" tôi cười nói

"Mà cô gái đó...là ai vậy?" Sunny khẽ hỏi

Là ai àh? Ưhm~...

"Công chúa" tôi nói và không thể ngăn mình nở nụ cười, sao vậy nhỉ?

Cô bạn Sunny tròn mắt

"Ý bác sĩ là..."

Chợt Seohyun khóc ầm lên làm cả 2 chúng tôi giật mình vội chạy vào...

Con Keroro đang nằm trên sàn , Sica đang ôm lấy quyển sách còn bé Seohyun thì đang khóc , sao vậy?

"Seohyun, em sao vậy?" Sunny chạy đến bế cô bé lên, cô ấy quay sang giận dữ quát

"Cô đã làm gì em tôi?"

Sica lùi lại nhưng nhất định không buông quyển sách ra . Tôi vội chạy đến chắn trước cô ấy

"Khoan đã, bình tĩnh nào..." tôi nói và đưa tay ra che cho Sica, cô ấy lập tức bám lấy tôi - thương quá đi thôi...

Sunny nhìn Sica khó chịu và quay sang dỗ dành em mình - cũng lạ thật , tại sao cô bé lại khóc nhỉ? Sica đâu có giật con Keroro đâu?

Tôi gãi đầu nhìn cô nhỏ của mình, haz~ xin lỗi nhóc nhé, nhưng tôi phải xem cô bé kia trước đã , lát nữa tôi sẽ đền bù cho nhóc sau.

Tôi nhẹ gỡ tay Sica ra và đi đến đón lấy Seohyun - ai cha~ đôi mắt nâu đang nhìn tôi đầy giận dữ kia kìa , lại giận nữa rồi >.<

"Seohyun này, sao bé lại khóc vậy?" tôi nhẹ nhàng hỏi

"Hức...hức...không..không cho Seo...cuốn sách.."

Éc - tôi và Sunny quay sang nhìn nhau và không hẹn mà gặp chúng tôi đều nhìn về phía Sica , cô nhóc lùi lại và ôm chặt quyển sách . Cuốn gì vậy kìa? Snow White?

Trong đầu tôi chợt nghĩ ra 1 ý, cơ hội của tôi đây rồi

Quay sang Seohyun, tôi nhẹ nhàng hỏi

"Bé thích quyển sách đó hả?"

Gật

"Vậy trả lời cô thì cô sẽ cho bé, chịu không?" tôi cười hỏi

Gật - trẻ con mà , muốn là phải có bằng được...

"Sao bữa giờ Seohyun không chịu ăn cơm nào?" tôi hỏi

"..tại Seo no rồi.." cô bé khẽ nói

Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn Sunny, cô ấy vội lắc đầu và xua tay liên tục

"Vậy Seohyun đã ăn gì mà no vậy? Nói bác sĩ Kwon nghe nào?" tôi tươi cười

"...khoai lang..." cô bé gãi đầu nói

Hai người lớn chúng tôi lại quay sang nhìn nhau

"Sao kì vậy?" tôi nói nhỏ hết cỡ

"Tôi đâu cho cô bé ăn món đó bao giờ" Sunny cũng khẽ nói và lắc tay liên tục

"Seohyun thích ăn khoai lang phải không?" tôi lại hỏi

"...dạ..." cô bé ngượng ngùng nói

"Thế~ ai cho Seohyun khoai lang nào?" tôi lật con bài quyết định

"..." cô gái nhỏ im lặng

"Không nói bác sĩ Kwon sẽ không cho Seohyun quyển sách đâu" tôi khẽ nói , câu này có tác dụng ngay lập tức

"là Yoong với So..." cô bé vội lên tiếng như sợ tôi sẽ đổi ý không cho cô bé quyển sách nữa

"Ôi trời ơi ! 2 đứa Shikshin nhà đối diện" Sunny vỗ tay cái bốp và la lên

Vậy là mọi chuyện đã sáng tỏ, Seohyun thích khoai lang nhưng gia đình lại không cho cô bé ăn nên bé không muốn nói chuyện với ai cả, 1 kiểu giận dỗi và làm nũng của trẻ con. Và sau đó 2 cô nhóc nhà đối diện đã "tiếp tế" lương thực cho bé nên cô bé xem 2 nhóc đó như anh hùng vậy. Thế thì không có gì là khó hiểu khi cô bé chỉ nói chuyện với 2 "anh hùng nhỏ" của mình...

Tôi tóm tắt cho Sunny nghe đầu đuôi câu chuyện , cô ấy gật đầu và khẽ thở dài

"Nhưng ăn khoai lang thì đâu có tốt chứ?" Sunny nhăn mặt khi tôi đề nghị nên thêm khoai lang vào phần ăn của Seohyun

"Nếu cô cho bé ăn kết hợp khoai lang và táo thì sẽ rất tốt" tôi tươi cười

"Đừng nên quá khắt khe hay cản trở sở thích của bọn trẻ , chúng sẽ phản kháng bằng cách thu mình lại. Và điều đó thì không tốt chút nào đối với những tâm hồn non nớt đang khao khát học hỏi và khám phá thế giới xung quanh chúng" tôi nhẹ nhàng nói

Sunny gật đầu và nhìn về phía em cô ấy

"Trước giờ tôi cứ làm tổn thương em mình mà lại không biết, thật là đáng xấu hổ..."

"Đừng tự trách mình! Ta luôn muốn dành những điều tốt nhất cho bọn trẻ...chỉ là chúng còn quá nhỏ để hiểu thôi" tôi nhẹ đặt tay lên vai cô ấy

Sunny ngước lên nhìn tôi tươi cười, nhìn cô ấy bây giờ hệt như 1 bông hoa hướng dương vậy, thật rạng rỡ!

Cô gái nhỏ nhắn đề nghị trao đổi danh thiếp với tôi để lúc cần tôi có thể cho cô ấy lời khuyên. Ái chà chà~ chuyên gia dinh dưỡng àh, hèn gì mà Seohyun thích đồ ăn 2 đứa nhóc đối diện cho hơn ^^

Bây giờ đến phần khó khăn nhất đây

Tôi nhẹ nhàng đến trước mặt Sica và dụ dỗ

"Sica~ cho Yul quyển sách này được không?"

Tất nhiên là cô nhỏ lắc đầu rồi

"Ở nhà còn 1 cuốn nữa mà, cho Yul cuốn này đi" tôi nhẹ nhàng nói

"Không, cuốn này Sica đem lên" cô ấy dứt khoát lắc đầu - ôi trời, nan giải cho tôi quá

Tôi bối rối đi về phía cửa - nơi Seohyun và chị cô bé đang đứng đợi

"Seohyun lấy quyển khác được không? Hoàng tử ếch thì sao?" tôi tươi cười dụ dỗ - trời ơi đồng ý đi , đồng ý đi mà, vừa có ếch vừa có hoàng tử công chúa đấy >.<

Nhưng không, cô bé lắc đầu và mếu máo nói

"...Bác sĩ hứa rồi mà..." đôi mắt lại bắt đầu ngân ngấn nước, haz~ sao tự nhiên tôi nhớ cô bé Seohyun im lặng lúc nãy vậy kìa?

"..nhưng mà.." tôi nhăn nhó nói

"OA~..bác sĩ đã hứa rồi, Seohyun muốn cuốn đó.." cô bé khóc òa lên làm Sunny và tôi đều giật mình, cô gái nhỏ vừa cố dỗ em mình vừa quay sang tôi cầu cứu

"Xin lỗi Jessica" tôi thầm nghĩ và đi về phía cô gái nhỏ của tôi

Hít 1 hơi sâu , tôi cười nói

"Thôi thì...Sica cho Yul mượn quyển sách được không?" - trời ơi tội lỗi quá...

Cô ấy nheo mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ , tôi lại phải tiếp tục lừa cô ấy

"Yul sẽ trả lại mà , Yul hứa đấy" - đã lỡ phóng lao rồi tôi đành phải lao theo thôi, Sica lớn hơn mà, nhường em nó đi nha,nha~

"Yul đọc cho Seohyun nghe hết câu chuyện rồi sẽ trả lại cho Sica, có được không?"

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm

"Yul chắc chứ?" - dù hỏi thế nhưng đôi mắt ngây thơ nhìn tôi thì lại thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối . Ôi trời ơi, phải lừa dối cô bé này... cảm giác thật khó chịu quá...

Tôi im lặng và khẽ gật đầu

"Yul hứa chứ?" cô ấy hỏi lại 1 lần nữa, tôi cắn răng khẽ gật đầu - lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy bứt rứt như vầy...xin lỗi cậu, Sica..Yul thật sự xin lỗi...

"Ưhm" cô ấy tươi cười gật đầu và đưa quyển sách cho tôi

"Sica ngồi đây chơi nhé, Yul ra nói chuyện 1 chút" tôi cố nặn ra 1 nụ cười yếu ớt

"Ưhm~" đáp lại cho lời nói dối tồi tệ của tôi là cái gương mặt ngây thơ đó . Trời ơi, chưa bao giờ tôi ghét mình như lúc này

Cầm quyển sách trong tay mà tôi cảm thấy như đang đeo 1 gánh nặng, cả khi đưa quyển sách cho Seohyun tôi vẫn không cảm thấy gánh nặng đó nhẹ bớt

Sunny nhìn tôi đầy ái ngại , tôi khẽ lắc đầu nói

"Không sao đâu, cô cứ về đi"

Sunny thở dài, cô ấy khẽ nói

"Nhờ bác sĩ xin lỗi cô ấy giúp tôi nhé, khi nãy tôi đã mắng oan cô ấy"

"...Tôi biết rồi" - tôi khẽ nói và chào cả 2

Chuyện của Sunny thì dễ rồi , nhưng còn tôi ... làm sao tôi có thể xin lỗi Sica đây?

...

"Cô lo cho cô ấy giúp tôi nhé, tôi sẽ về ngay" tôi dặn dò người y tá và lao ra khỏi cửa

Cái cuốn Snow White đó , tôi không thể để Sica khóc chỉ vì nó được , nhà sách chỉ cách đây chừng 2km thôi mà, chạy đi nào Kwon Yuri >.<

...

Rõ ràng khởi đầu "đầy thuận lợi" sáng nay đã thu hút vận xui đến với tôi mà .Đường thì đông nghẹt người , còn cái nhà sách gần nhất thì lại không còn cuốn Snow White nào cả ... Haz~ nhà sách tiếp theo nào , chạy nào Kwon Yuri...

Trời thương tôi , cuối cùng thì tôi cũng mua được cái cuốn Snow White dễ thương đó . Trời ơi , cầm được nó trong tay mà tôi sung sướng gào thét làm ai cũng phải quay lại nhìn...

Trong lúc tính tiền, những cây kẹo mút khủng lồ rực rỡ sắc màu làm tôi chú ý, chắc cô bé sẽ thích lắm nhỉ? Rồi, mua 2 cây, 2 tay 2 cây thì không còn tay nào để giật tóc tôi nữa . Hehe nhất cử lưỡng...tam tứ tiện ^^

Tôi nắn nót viết vài chữ và vẽ 1 con cọp con vô cho nó thêm phần...dễ thương, hy vọng cô bé sẽ tha thứ cho tôi T__T

Về đến bệnh viện thì tôi chỉ có thể thở,thở và thở...trời ơi, mệt chết mất~

Nhìn thấy cô nhóc đang đứng lấp ló sau bức màn , tôi cười cười và vẫy nhóc lại

"Sách...của cậu đây..." tôi đưa quyển Snow White cho cô ấy, Sica nhìn qua 1 lượt rồi lắc đầu

"Ư~ không phải~" - đúng là thông minh mà, sao lại phát hiện ra nhanh vậy chứ

"Ờh thì...quyển sách này là của Yul tặng riêng Sica, nó là cuốn đặc biệt nhất" - tôi tươi cười nói, nhấn mạnh chữ "đặc biệt nhất" , con nít mà, thích những thứ gì của riêng mình lắm...

Cô ấy nhăn mặt nhìn quyển sách, tôi vội nói

"Cậu mở ra thử đi, nó là cuốn đặc biệt nhất đấy, chỉ dành cho Sica thôi" - mở ra đi , mở ra đi nào...

Sica nhìn tôi đầy nghi ngờ song cũng mở quyển sách ra và nhìn vào dòng chữ

"Tặng Sic của Yul" - cô nhóc ngạc nhiên

"Yul viết àh?" cô ấy hỏi, tôi gật gật đầy tự hào

"Yul viết sai rồi" - tôi suýt bật ngửa và ghé mắt nhìn sang

Áh, gì vậy? Chữ "a" đâu rồi , gì kì vậy? - tôi chỉ có thể cười méo, bây giờ mà xin lại để bổ sung thì mất mặt quá

"Ờh ..ờh..Yul..có vẽ 1 con cọp..con áh..." tôi cố nặn ra 1 nụ cười và chỉ vào con cọp nhỏ của mình

"Con mèo này áh?" cô ấy ngước lên hỏi - haz~ có cần phũ phàng thế không? Tôi cũng cố hết sức rồi, tôi là bác sĩ mà, có phải họa sĩ đâu chứ >.<

"Ừ..ừ..là con mèo đấy" - tôi chỉ biết cười méo T__T

Nói gì thì nói cô nhóc cũng thích "con cọp" thảm thương của tôi lắm nhưng nhóc chợt khựng lại và quay sang hỏi

"Quyển sách của Sica đâu rồi?" - sao nhớ dai vậy, delete phần đó trong bộ nhớ đi chứ >.<

"Sica ăn kẹo không?" tôi vội nói và giúi 2 cây kẹo vào tay nhóc

Đôi mắt tròn xoe nhìn 2 cây kẹo khổng lồ hồi lâu như vẫn chưa tin vào mắt mình - có tác dụng rồi, may quá

"Mình đi ăn trưa nhé, Yul đói lắm rồi" tôi vội nói và kéo tay nhóc đi, không thể để cô nhóc có thời gian để nhớ ra quyển sách được!

Suốt lúc ăn, cô nhỏ thích thú cầm 2 cây kẹo và nhìn ngắm nó, hehe~ hết tay để nắm tóc rồi nhé ^^

Khi đã ăn cơm xong Sica vẫn cầm 2 cây kẹo khư khư , tôi hỏi vì sao không ăn thì nhóc bảo là để dành, haha~ kiến lên là tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé~ Quên rồi, quên thật rồi, giỏi lắm Kwon Yuri!

Trong lúc cô bé của tôi vẫn đang thích thú cầm khư khư 2 cây kẹo thì 1 cô gái xinh đẹp dắt tay 2 đứa nhóc bước vào

Xem nào, đi giày có đèn àh, 2 cô bé này chắc nghịch lắm đây!

"Xin lỗi, cô có phải là bác sĩ Kwon" cô gái khẽ nói

"Vâng, là tôi" tôi lịch sự chào lại và kéo ghế cho cả 3 ngồi

"Tôi là HyoYeon, còn đây là 2 đứa em tôi : Sooyoung và Yoona" cô gái giới thiệu 1 lượt

"Xin chào , cô tên Kwon Yuri" tôi tươi cười với 2 nhóc

"..."

Chị cả thấy 2 nhóc không có ý định chào tôi thì liếc chúng và đe dọa

"Chào bác sĩ nhanh lên, muốn tối nay nhịn đói àh?"

Cô bé cao hơn huých nhóc kia

"Yoong chào trước đi"

"So chào trước chứ" - cả 2 cự nự nhau

Khoan đã ! Yoong, So...hình như tôi đã nghe 2 cái tên này ở đâu rồi thì phải?

Cô chị khẽ tằng hắng, thế là cả 2 đều cúi đầu chào tôi - ah~sợ không được ăn àh?

Không đợi tôi giới thiệu, hai đứa nhóc vừa nhìn thấy Sica đang đứng lấp ló ở bức màn thì lập tức tuột khỏi ghế chạy đến và giành nhau để chào cậu ấy - nghịch quá đi ^^

"Thật ngại quá, mong bác sĩ tha lỗi cho 2 Shikshin nhà tôi" Hyo ngượng ngùng nói - ủa khoan, Shikshin? Tôi cũng đã từng nghe đến cái tên này rồi...

"Hì, con nít mà. Chúng thích những đứa trẻ đồng trang lứa lắm. Hai cô bé này chắc khoảng 7 tuổi nhỉ?" tôi tươi cười hỏi

"Ơh, sao bác sĩ biết?" cô chị ngạc nhiên - ậy , gì mà tôi chẳng biết ^^

"Vậy hai cô bé năng động này bị gì mà phải đến đây vậy?" tôi hỏi

"Haz~, hai đứa nhóc nhà tôi ăn rất nhiều bác sĩ ạh. Chúng ăn bất kể giờ giấc, món ăn miền nào chúng cũng xử hết" cô chị từ tốn trình bày

Tôi khẽ gật đầu

"Mà 2 bé hình như không mập nhỉ , theo cô kể thì 2 nhóc ăn rất nhiều mà?" tôi hỏi

"Àh, đó là khả năng đặc biệt của tụi nó , tôi cũng ganh tỵ lắm đấy" Hyo đau đớn nói

"Nhưng vấn đề là gần đây, 2 đứa nhóc nhà tôi chẳng chịu ăn thứ gì khác, lúc nào cũng đòi ăn khoai lang. Tôi lo quá, không biết chúng có bị gì không?" cô gái trẻ trình bày lo ngại của mình

Ah~ Yoong,So - Shikshin - khoai lang... tôi hiểu ra rồi

"Xin lỗi , nhưng có phải...nhà đối diện cô...có 1 cô bé cũng bằng tuổi 2 nhóc này và tên bé đó là Seohyun đúng không?" tôi hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ người đối diện

"Ơh, sao bác sĩ biết" cô ấy ngẩn ra

Vậy là đúng rồi, hớ hớ~ cái gì mà tôi chẳng biết ^^

"Chà~ tôi biết phải nói sao đây..." tôi khẽ thở dài , Hyo lo lắng hỏi

"Chúng...chúng bị bệnh gì thật sao?" cô gái hỏi và nhìn về phía 2 đứa em mình đầy lo lắng

"Không..không phải vậy..." tôi vội nói

"...Thật là tình cờ...sáng nay chị bé Seohyun cũng đã dẫn bé đến khám chỗ tôi..." - tôi phải cố nhịn cười - thật là tình cờ mà...

"Àh , tôi cũng nghe Sunny than thở về sự khác thường của em cậu ấy" Hyo gật gù

"Vâng, và qua câu chuyện của bé Seo, tôi đã biết vấn đề của 2 cô nhóc này là gì" tôi tươi cười nói

*giải thích, giải thích...phân bua,phân bua...*

...

"Ôi trời, vậy là tất cả đều do hai đứa nhóc này hết. Phải phạt chúng mới được" cô gái tên HyoYeon lắc đầu

"Không, đừng làm thế" tôi vội nói

"Những đứa trẻ này chỉ muốn giúp bạn chúng thôi. Với chúng ta thì việc làm của chúng giống như "vẽ đường cho hươu chạy" nhưng với những cô nhóc này thì đó lại là "tương trợ" , cô hiểu ý tôi chứ?"

"Ở cái tuổi đang khao khát khám phá này , bọn trẻ sẽ muốn làm mọi thứ mà chúng muốn , kể cả khi đó là những việc - mà theo người lớn chúng ta - là điên rồ thì chúng vẫn muốn thử. Những đứa trẻ này chỉ thích ăn những gì chúng muốn chứ chúng đâu có quan tâm món nào có nhiều chất dinh dưỡng hơn , đúng không? Vì vậy đừng cấm cản chúng mà hãy chỉ cho chúng biết cái gì nên làm và cái gì không nên, đó chẳng phải là nhiệm vụ của người lớn chúng ta sao?" tôi nhẹ nhàng nói

"Và 1 điều nữa..." tôi khẽ cười

"Nếu ta cấm cản bọn trẻ thì chúng sẽ nghĩ là ta ghen tỵ với chúng đấy..."

"..."

"... tôi hiểu rồi..." Hyoyeon nói 1 cách lặng lẽ , cô gái ngước lên nhìn tôi và khẽ nói

"...Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm. Nếu bác sĩ không nói, tôi cũng sẽ quên mất là tôi đã từng là trẻ con, tôi cũng đã từng muốn làm những việc mình muốn mà không màng đến hậu quả... Khi ta trở thành người lớn, ta thường tự cho mình quyền áp đặt mọi thứ ta muốn lên bọn trẻ mà quên mất rằng lúc nhỏ ta cũng đã từng rất ghét điều đó đúng không?" cô ấy cười nhẹ

"Người lớn chúng ta thật đáng xấu hổ..." cô gái lắc đầu quầy quậy

"Phải, nên nhiều lúc ta cũng phải học từ bọn trẻ, để biết rằng chúng ta cũng đã từng là trẻ con" - tôi cười với cô ấy . Lạ thật ,chúng tôi chỉ mới gặp nhau nhưng lại có thể nói chuyện như những người bạn tri kỉ... hay vì đó , là vấn đề của chung tất cả người lớn chúng tôi?

"Unnie~, So đói"

"Yoong nữa~" 2 cô bé bắt đầu chu mỏ đòi ăn - dễ thương thật đấy ^^

"Haz~ thật là xấu hổ quá" Hyo thở dài và quay sang chào tôi

"Đây là danh thiếp của tôi, nếu có thể , tôi mong ta sẽ lại có dịp cùng nói chuyện " cô gái cười nói - chà~ bếp trưởng àh? Hai nhóc này sướng nhé ^^

Tôi những tưởng mọi việc sẽ trôi qua êm đẹp nhưng không, phút thứ 89 luôn luôn là phút quyết định...

"Cho So nhé"

*pặc*

"Cho Yoong nhé"

*pặc*

Hai cây kẹo đã rời khỏi tay Sica, cô bé của tôi hòan tòan ngơ ngác và trước khi tôi , Hyoyeon và Sica kịp phản ứng thì hai nhóc Shikshin đã chạy mất

"Hai cái đứa Shikshin này ! Đứng lại" Hyo la lên , cô ấy quay sang nhìn tôi đầy hối lỗi và ngỏ ý muốn đền tiền 2 cây kẹo . Tôi chỉ có thể cười nhẹ

"Không sao đâu, cô cứ về đi"

Cô gái cúi đầu 1 lần nữa và rượt theo 2 đứa em mình

...

"Tất cả đều đã quá trễ..." tôi lẩm bẩm và quay lại nhìn...

...Nữa rồi...

...lại bắt đầu trề môi rồi...

...haz~ hôm nay là ngày gì vậy nhỉ?

Thật sự thì tôi cũng muốn để Sica khóc cho hết uất ức trong lòng lắm nhưng vì đây là bệnh viện, không thể làm phiền những bệnh nhân khác được nên tôi đành nhẹ đưa tay bịt miệng và ôm cô bé vào lòng

Người Sica khẽ run lên, tay cô ấy bám chặt lấy tay tôi còn những giọt nước ấm nóng thì bắt đầu chảy xuống tay tôi... thật là thương quá đi, sao hôm nay thiệt thòi tòan thuộc về Sica của tôi vậy nhỉ?

"..ngoan lắm...tối nay Yul sẽ mua KFC cho Sica nhé..." - tôi nhẹ vuốt tóc cô ấy và thì thầm

...lúc này mà cấm cô bé khóc thì tôi có khác nào bà hoàng hậu trong truyện Snow White đâu?

Trẻ con thì vẫn biết tổn thương mà...

Và chúng cũng chỉ có thể thổ lộ những đau đớn của mình qua những giọt nước mắt này thôi...

...

Những tiếng nấc vơi dần, đôi vai bé nhỏ dần dần cũng đã ngừng run rẩy...

Tôi những tưởng mọi chuyện đã êm rồi nhưng chợt 1 bên đầu tôi đau nhói - ai dà, tôi không muốn bị hói đâu nhé cô bé...

Tôi định gỡ tay cô ấy ra thì điện thọai reng , là cô gái tên Tiffany đó

"Alo, phải bác sĩ Kwon không ạh?" - chà , giọng cô gái này tốt thật đấy

"Vâng, là tôi" tôi lịch sự đáp và gỡ tay phải của Sica ra khỏi tóc mình

"Jessi~ nhà tôi có làm phiền gì bác sĩ không? Cô ấy không dở chứng gì chứ?..." giọng nói tràn đầy năng lượng của cô ấy cứ oang oang trong điện thoại

"Không Sica rất ngoan, và cô có thể gọi tôi là Yuri" tôi từ tốn nói

"Ah! Sica, đừng giật tóc tôi ~" tôi nhăn mặt cố gỡ tay trái cô ấy ra

"Haha~ mình biết Yuri đang làm gì rồi đấy" cô gái cười thích thú

"Àh ! Lần trước tôi quên nói , nhưng Jessi~ rất sợ dưa leo nên nếu có thể, mong Yuri đừng cho cô ấy tiếp xúc với dưa leo nhé, cô ấy sẽ hét lên đấy!" Tiffany vui vẻ nói

0_o

"...ơh...vậy àh?" tôi ngạc nhiên hỏi và cúi xuống nhìn cô nhóc đang thích thú nắm tóc tôi

"Haz~ tôi biết rồi" tôi thở dài và đưa tay kéo cô nhỏ vào lòng - hôm nay tội tôi nặng quá mà...

"Ưh, cứ vậy nhé . Nếu được thì cuối tuần này tôi sẽ ghé qua thăm Jessi~ , nhờ Yuri chăm sóc cậu ấy nhé" cô gái Mỹ cười nói

"Àh, khoan , đợi đã..." tôi vội nói

"Cô...àh...àh...Sica...thường hay tự giới thiệu mình là gì vậy..?" tôi ấp úng hỏi

"Ưhm~ Jessica?" cô gái Mỹ thản nhiên đáp

"Chỉ Jessica thôi?" tôi ngạc nhiên

"Ưhm~ cả TaeYeon cũng gọi cậu ấy như vậy mà" Tiff gật gật

"Vậy thôi nhé...mình có việc phải đi nữa, cho mình gửi lời hỏi thăm Jessi~" cô ấy khẽ cười và cúp máy , còn tôi thì vẫn đang bận suy nghĩ

...hức..Sica cơ...hức...

Sao lại vậy nhỉ?

...

"Ah"

Cú giật từ bên trái làm tôi bừng tỉnh, haz~ cứ vầy chắc tôi sẽ hói mất Sica ơi T__T

Nắm lấy 2 tay Sica , tôi kéo cô ấy vào lòng và khẽ hỏi

"Sica sợ dưa leo àh?"

...Gật

"Vậy sao lúc sáng không nói chứ?"

"..."

"...babo.." tôi khẽ thở dài và xoa đầu cô nhỏ , thật là ngốc quá đi...

"Y..Yul.." cô ấy khẽ nói

"Hm?" tôi ghé sát tai vào

"Si..Sica..." cô nhóc ấp úng hồi lâu

"Sao vậy?" tôi ngạc nhiên

"...Sica..cũng muốn mang giày có đèn..."

O__o

...

Không khí nhộn nhịp trong tiệm KFC rốt cuộc cũng làm cho Sica thoải mái hơn (mà thật ra là 2 đĩa cơm đấy chứ), cô nhóc đang nghịch nghịch mấy món đồ chơi được tặng kèm thì bị 1 cậu bé đụng trúng. Sica cũng lịch sự nhặt giúp cậu nhóc món đồ chơi bị rơi , nhưng vừa cầm đến chiếc xe đồ chơi đó thì cô ấy đã thét lên

Cái tiếng hét kinh hãi này...sao nữa vậy?

Sica bắt đầu khóc, khóc rất nhiều...chuyện gì vậy?

Tôi vội chạy đến nhặt chiếc xe trả cho cậu bé kia và dắt cô ấy đi trước con mắt soi mói của mọi người.

"Xảy ra chuyện gì vậy Sica?" tôi lo lắng hỏi nhưng cô ấy chỉ lắc đầu và tiếp tục khóc

"Chuyện gì vậy? Đó chỉ là 1 chiếc xe thể thao đồ chơi thôi mà?" tôi thầm nghĩ và dắt Sica ra xe

Trên đường về Sica vẫn tiếp tục khóc cho đến lúc thiếp đi, khẽ đưa tay lau nước mắt cô ấy , tôi tự hỏi vì sao Sica lại xúc động đến như vậy?

"Yul~ Đọc truyện với Sica~"

Haz~câu nói này không biết tôi đã nghe đến lần thứ mấy rồi nhỉ...

Hòan tòan quên hết sự việc hôm qua,từ sáng đến giờ cô gái nhỏ của tôi cứ nhõng nhẽo đòi xem cho hết cuốn Snow White đó ... tại hôm qua cô ấy khóc xong là lăn ra ngủ chứ có phải tại tôi đâu >.<

"Lát nữa về rồi Yul đọc cho mà" tôi năn nỉ kèm dụ dỗ , còn có 1 tiếng nữa là hết giờ làm việc rồi mà nhóc T___T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro