Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bác sĩ Kwon, ta có thể nói chuyện chút không?"

Tôi đang sửa sọan để về thì người y tá khẽ gọi ,tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn kéo ghế mời cô ấy

"Vâng? Mời cô ngồi , có việc gì vậy?"

"Àh,thật ra...." cô ấy ngập ngừng hồi lâu

"Sao thế?"

"Àh cô Kwon àh, thật ra...có người nhờ tôi ..mời cô dùng bữa tối với cậu ấy.." cô gái khẽ nói

Bữa tối ư? Chà~ nghe cũng hấp dẫn nhỉ , nhưng mà...

Tôi quay sang nhìn cô nhóc đang đứng đợi ở cửa với cuốn Snow White ôm chặt trên tay

="=

...cái mặt gì thế trời ?

"Cô chờ tôi ít phút nhé" tôi lịch sự nói và đứng dậy đi về phía nhóc kia

"Sao thế? Sao nhăn nhó vậy hả?" tôi cười và xoa đầu nhóc

"Đọc sách với Sica cơ" cô nhóc chu mỏ - thật là~ học ở đâu mà cứ nhõng nhẽo thế này...

"Mình ăn tối xong rồi về đọc"

"Ứh~" cô nhóc lắc đầu quầy quậy

"Được ăn nhiều món lắm đó"

"Sica không thích, về nhà cơ~" cô nhỏ lắc đầu- chà~ chọc con mèo nhỏ này vui thật đấy ^^

"Không thích đi ăn thật àh?" tôi cười hỏi

*lắc*

"Không thích KFC luôn àh?" - tôi phải cố nín cười

"Không" cô nhóc trả lời theo quán tính rồi sau đó lại ngớ ra - không được cười , không được cười Kwon Yuri~

Lại trề môi kìa, sao dễ thương quá vậy trời...

"Sica nói đấy nhé, hôm nay không ăn KFC nữa" - tôi "nghiêm trọng" nói

"Nhưng..nhưng.." cô nhóc bắt đầu bối rối - vui quá ^^

"Sica đã nói không thích KFC mà" tôi nhướng mày

"Như..nhưng...Sica.." cô nhóc đứng loay hoay hồi lâu, mắt bắt đầu ngấn nước - ấy, đừng khóc chứ !

Khẽ thở dài tôi xoa đầu cô nhỏ , trò chơi đã kết thúc , người thua vẫn là tôi T___T

"Thôi nào, Yul đùa đấy, đừng khóc" tôi khẽ nói và chùi nước mắt cô nhỏ

"Đợi Yul chút nhé" tôi nựng má nhóc và đi đến chỗ người y tá

"Như cô thấy đấy , công chúa không chịu đi" tôi cười nói

"Nên lời mời khi nãy , nhờ cô từ chối giúp tôi vậy" *cúi đầu*

"Vâ...vậy còn ngày mai thì sao? Cô Kwon rảnh chứ?" cô ấy vội hỏi

Ngày mai àh...

Tôi quay sang hỏi ý con mèo nhỏ của mình

=.=

Haha~ lại chu mỏ , giống con mực quá đi ^^

"Tôi xin lỗi" tôi nói với người y tá

Cô ấy thở dài tiếc nuối

"Cậu ấy thích bác sĩ Kwon lắm ...và cậu ấy cũng rất đẹp trai nữa..."

Tôi khẽ cười và cúi đầu chào

"Cô đóng cửa giúp tôi nhé"

Chúng tôi gặp vị bác sĩ tóc vàng đẹp trai ấy ở ngay cửa,có vẻ cậu ấy đã đứng nghe từ nãy, tôi khẽ thở dài , cúi đầu chào cậu ấy và dắt Sica đi

...

Suốt đường về , Sica cứ nhăn nhó khó chịu , sao vậy nhỉ ?

"Sao mà vẫn chu mỏ vậy?" tôi nghiêng đầu hỏi

"..."

"Không nói Yul sẽ không đọc truyện cho nghe đâu nhé" tôi từ tốn nói

Sica trề môi nhìn tôi đầy ấm ức nhưng nhóc cũng sợ không được đọc truyện lắm

"...Sica..không thích người đó" nhóc phụng phịu nói

"Sao thế? Anh ấy rất đẹp trai đó mà, tóc vàng nữa?" tôi cười hỏi

"Ư~không thích" cô nhóc lắc đầu quầy quậy

Hehe~ nhưng tôi thì lại thích người tóc vàng đấy ...

----

"Từ đó, nàng cùng hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau..."

Sau khi đã đọc hết câu chuyện, tôi quay sang, con mèo nhỏ vẫn còn thức ...

"Yul này..." cô ấy khẽ gọi

"Hm?"

"Vì sao công chúa tỉnh lại khi hoàng tử hôn cô ấy..."

Vì sao àh?...

"Vì hoàng tử yêu công chúa" tôi nói với 1 nụ cười

"...Yêu là gì?" nhóc chu mỏ, lông mày quăn tít lại

Chà~ tôi nên nói thế nào nhỉ?

"Thế này nhé, yêu là khi Sica đi ăn KFC cùng 1 người và người đó nhường hết món cánh gà chiên cho Sica, điều đó chứng tỏ người đó yêu Sica đấy"

Cô nhóc mân mê những lọn tóc của tôi trong tay và suy nghĩ hồi lâu

"Thế Yul có yêu Sica không?" nhóc vẫn ngây thơ hỏi - haz~ sao hôm nay toàn hỏi khó tôi thế hả công chúa?

"Vậy ai đã cho Sica ăn hết phần cánh gà nào?" tôi cười hỏi

"Yul~" nhóc vui vẻ nói

...Khi ai đó yêu thương bạn,cái cách họ gọi tên bạn thật khác biệt. Và bạn biết,tên của bạn được an toàn trên môi họ...

Tôi khẽ cười và xoa đầu nhóc

"Vậy là có câu trả lời rồi nhá"

Cô nhóc ôm tôi và gật gật

Tôi bất giác mỉm cười

"Yul cũng yêu Sica~"

Ấy khoan, tôi đang nói gì với cô bé vậy - tôi ngớ ra nhưng khi quay sang nhìn thì nhóc đã ngủ mất rồi...

Haz~ tại sao cả quả táo lẫn cái ôm đều đầu độc con người chứ

T__T

...

----

Những ngày sau đó, Sica bắt đầu muốn tìm hiểu về thế giới xung quanh mình, nhóc suốt ngày cắm đầu vào những quyển sách, đặc biệt là sách toán học. Thế là càng ngày, cái tủ sách của tôi càng đồ sộ để đủ "cung ứng" cho thần đồng bé này T__T

Có lần,thấy nhóc đang thích thú đọc 1 cuốn sách dày cộm, tôi nhích nhích tới ngó thử mới biết đó là cuốn từ điển bách khoa...

Đọc từ điển để giải trí ư?

Cô bé này...rất đặc biệt!

...

Mặc dù diễn ra khá chậm, nhưng Sica đã bắt đầu thay đổi...

Cô nhóc không còn muốn đồ chơi ,cô ấy muốn đọc, muốn học, muốn biết mọi thứ. Và khả năng tiếp thu của cô ấy thì càng lúc càng đáng sợ, những định lý hay công thức phức tạp , Sica đều dễ dàng sử dụng, bài học dành cho học sinh cấp 3 đã không còn có thể cản bước cô ấy. Cứ như những kiến thức đó đã có sẵn trong đầu và cô ấy chỉ việc sử dụng vậy? Hay...chính xác là như thế, cô ấy không hoàn toàn quên hết mọi thứ?

Đến lúc này thì tôi buộc phải công nhận, đây đúng là chủ nhân thiên tài của những tấm bằng đó. Thật đáng nể!

Nhưng nói gì thì nói...

Chơi với Yul nữa chứ Sica àh T___T

...

Chỉ trong vòng 3 tháng, cô bé thích ăn KFC và đọc truyện cổ tích đã bước sang chương trình đại học.

Thật là đáng sợ, bây giờ đến tôi cũng cảm thấy hoa mắt trước những kiến thức mà cô ấy đang tiếp nhận. Cô bé này hoàn toàn không biết điểm dừng, cứ như cô ấy muốn khai thác hết kho tàng kiến thức của nhân loại ở tuổi 20 vậy...

Khả năng ngôn ngữ của Sica cũng đang phát triển không ngừng, tôi thật sự không hiểu nổi! Đọc trôi chảy tiếng Pháp và tiếng Đức chỉ trong vòng 3 tháng sao? Rốt cuộc thì não bộ cậu cấu tạo thế nào vậy công chúa?

Dù không nói nhưng tôi biết, cô ấy đang bắt đầu tiến xa hơn nơi tôi đang đứng .Nếu 1 mai cậu bỏ rơi tớ, thì Yul biết làm thế nào đây hả Sica?

T___T

*níu níu*

"Chơi với Yul đi mà~"

...

Vào 1 buổi tối, trước sự ngỡ ngàng của tôi, Sica kéo tôi nằm xuống giường và đòi tôi đọc truyện cho nghe.

Sao vậy nhỉ? Cậu ấy đã có thể đọc trôi chảy những quyển sách này rồi mới phải chứ? Truyện gì vậy? Sleeping beauty?

"Cậu vẫn còn thích truyện cổ tích à?" tôi khẽ hỏi và mở quyển sách ra

Sica không nói gì mà chỉ gật gật - hôm nay cô ấy lạ thật...

Tôi nhún vai và bắt đầu đọc

...

Khi đã đọc hết quyển truyện thì cả tôi và Sica đều buồn ngủ díu cả mắt, tôi chúc cậu ấy ngủ ngon và đưa tay tắt đèn thì

"Yul này..." cô ấy khẽ gọi

"Hm?" tôi quay sang

"Khi Sica ngủ thì sẽ có hoàng tử đến đánh thức Sica dậy phải không?"

Tôi cười nhẹ và đưa tay xoa đầu cô ấy

"Chắc chắn là như thế..."

Sica mỉm cười hôn nhẹ lên má tôi và dần chìm vào giấc ngủ

...

"Nhưng cậu thật sự đã ngủ quá lâu rồi, đã đến lúc phải thức dậy rồi đấy công chúa ạh..." tôi khẽ nói và đưa tay ôm cô gái nhỏ đang say ngủ vào lòng

...

----

"Xoảng"

Tiếng động làm tôi giật mình tỉnh giấc

"Ư~ sáng rồi àh ?"

Tôi lờ đờ đưa tay dụi mắt

Ủa, Sica đâu rồi? Tôi ngạc nhiên nhìn chỗ trống kế bên mình

"Sica, cậu đâu rồi?"

Tôi đi khắp nhà tìm cô ấy

Khi đi ngang qua nhà bếp, 1 vật thu hút sự chú ý của tôi

Những mảnh vỡ của chiếc ly mà Sica rất thích

Và ở kế bên đó là...

"Sica?" tôi vội lao đến bên người đang nằm bất động trên sàn kia

"Sica, tỉnh lại đi! Cậu sao vậy?" tôi vừa lay vừa gọi lớn

...

Sica vẫn im lặng...

...

Vào lúc tôi tuyệt vọng định gọi cấp cứu thì mi mắt cậu ấy khẽ chuyển động

"Ư~" cậu ấy mệt mỏi mở mắt nhìn tôi

"Sica, cậu tỉnh lại rồi"

Trước khi não bộ kịp phát đi tín hiệu ra lệnh cho cơ thể thì tôi đã vòng tay ôm cậu ấy vào lòng, nước mắt tôi chảy ra không ngừng. Cô bé này, tôi sợ muốn đứng tim

"Sao lại ngủ ở đây hả? Có biết tớ đã sợ lắm không?" tôi lắc đầu khó chịu, cô gái này đúng là mê ngủ bẩm sinh mà~

Sica đưa tay dụi mắt và nhìn quanh, ánh mắt của cô ấy dừng lại ở tôi

Vẫn với chất giọng quen thuộc thường ngày, cậu ấy hỏi:

"Cô là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro