Chap 4 END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái tóc vàng đang cắm cúi vào cái laptop thì chợt có tiếng ai ré lên làm cô giật bắn

"...Hwang Miyoung, tớ sẽ giết cậu...tớ thề tớ sẽ giết cậu..." Jess lầm bầm với lấy cái điện thọai và nhấn vào nút nghe

"Cậu có biết tớ suýt chết vì cái tiếng hét đó không hả?" cô hét lên

"Ya, tiếng hét của cậu đó nhé và nhỏ tiếng lại chứ" Tiffany cũng không chịu kém

*gấu gấu,méo méo ,hú hú....%&*&^$@@!!$*

...

"Sao, có chuyện gì mà gọi tớ hả?" - sau cuộc cãi nhau bằng đủ thứ tiếng , rốt cuộc hai cô gái cũng chịu nói chuyện bình thường cho...reader nhờ ^^

"Tớ chỉ muốn rủ cậu đi chơi thôi..." Tiff nhún vai từ tốn nói

"Tớ có nhiều việc phải làm lắm" cô gái tóc vàng nhăn nhó

"Ya, từ lúc cậu bình phục đến giờ có ngày nào cậu không nhốt mình trong phòng chứ? Cậu không thương mình thì cũng phải thương...cái laptop chứ!" Tiff la lên

"Cậu hay tớ là người không biết rằng tớ đã trễ luận án tiến sĩ 1 năm hả?"

"..."

"...Đi đi mà Jessi~ tớ đã lỡ mời người ta rồi..." Tiffany nài nỉ

"Người ta? Ai chứ?" Jessica ngạc nhiên

Khóe miệng cô gái tóc nâu khẽ nhếch lên thành 1 nụ cười

"Bác sĩ Kwon Yuri áh" cô gái mắt cười hăm hở

"Kwon Yuri..."

Jessica lẩm bẩm...Cô đã nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải...

"Ai vậy nhỉ.." Jess vẫn tiếp tục lẩm bẩm mà quên mất rằng cô đang nói chuyện điện thọai nên lẽ tất nhiên, người ở đầu dây bên kia đã nghe rõ những gì cô vừa nói

Thật sự cậu không nhớ chút gì sao Jessi~ - Tiff buồn bã lắc đầu

"Người đó là bác sỹ đã điều trị cho cậu đấy Jessica Jung"

"Àh~phải rồi" Jessi búng tay cái tách khi nghi vấn trong đầu đã được sáng tỏ nhưng cô cũng không khỏi nhăn mặt khi nghe Fany nói, cô nấm này rất ít khi gọi cô là Jessica, lại có chuyện gì nữa đây?

"Tớ không hiểu nổi, sao cậu có thể quên cô ấy vậy?" Tiff thở dài

"Tớ không biết, tớ hòan tòan không có ấn tượng...Vả lại lần gặp cuối cùng cách đây 1 tháng cô ấy chỉ nói duy nhất 1 câu...làm sao tớ nhớ được chứ?" Jessica nhăn mặt

Tiffany thở dài cả cây số. Phải,Jessi không có ấn tượng gì còn cô thì vẫn nhớ rõ ánh mắt buồn bã của Yuri khi cô ấy nói lời tạm biệt sau khi bác sỹ đã khám và cho biết cậu ấy đã bình phục .

Câu "Tạm biệt Jess...sica..." đó nghe đau lòng lắm đấy Jessi~ T__T

"Thôi, không bàn cãi nữa, tớ lỡ mời rồi, trưa này cậu đến tiệm KFC ở đường K nhé~" Tiff la lên và cúp máy

"KFC?" Jessica tròn mắt nhìn vào điện thọai,cái món ăn đầy dầu mỡ đó...nhỏ nấm này muốn cô ú lên cho giống nhỏ chắc?

...

"Jessi~ tớ biết thể nào cậu cũng tới mà~" Tiffany lao đến ôm lấy cô gái đang RẤT khó chịu kia

Cô gái tóc vàng từ tốn nhịp nhịp ngón tay và nhìn Tiff chằm chằm

"..cậu~ có biết là bao lâu rồi tớ không đụng vào cái món có hại cho sức khỏe này không mà rủ tớ ra đây..."

Tiff chỉ có thể cười méo, Jessica mà biết trong thời gian ở với Yuri cô ấy đã ăn bao nhiêu phần KFC thì cô ấy sẽ giết cô mất >.<

Jessica khẽ thở dài

"Sao chỉ có mình cậu vậy nấm ú?"

"Ya, tớ không ú nhé" Tiff la lên

"TeTe đang đợi người kia...cậu biết đấy...bác sĩ Kwon Yuri áh..." cô gái mắt cười gượng gạo nói .Thật tình thì cô cũng không biết Taeyeon có rủ được Yuri không vì hình như cô ấy cũng đang làm việc không ngừng nghỉ...

...Cả 2 người đang chạy trốn chính mình và lẫn nhau sao?

Trong lúc Fany đang đắm chìm trong suy nghĩ thì Jess loay hoay nhìn quanh. Cũng lâu rồi cô không vào tiệm KFC...nhân viên ở đây thật thân thiện, anh chàng tính tiền đang vẫy tay với cô kìa ^^

Ủa khoan, cô đâu có quen anh ta? Bây giờ Jessica mới để ý...cách bài trí của tiệm này...quen thuộc quá...

Hình như...cô đã thấy ở đâu rồi...

...........

"Thế Sica muốn ăn gì nào?"

"KFC , phần có lá cờ áh"

..........

"Ah~" Jessica ôm đầu,có cái gì vừa lóe lên trong đầu cô

..ai...ai vừa nói vậy...

"Jessi~ cậu sao vậy?" Tiffany hốt hỏang la lên

"Khôn..không có gì...chỉ là.." Jessica khó nhọc nói nhưng tiếng nói đó vẫn không dừng lại

..........

"Thế Taeyeon còn đọc gì nữa nào?"

"Ưhm~ bắt trẻ...sa mạc...chiến tranh"...

Gì..gì vậy...sao lại có cả Taeyeon nữa...ai vậy...

..."Ngoan nào Sica,...lỡ tay thôi mà"

..........

"Fany...đầu tớ.." Jess đau đớn nói, giọng nói này...làm ơn dừng lại đi...cô sẽ chết mất...

"Hụych" Jessica ngã xuống đất, cô không thể điều khiển mình nữa..

"Jessi~" Tiffany kinh hãi la lên và lao đến đỡ Jess dậy nhưng có người đã nhanh hơn...

...

"Sica...cậu sao vậy? Tỉnh lại đi..."

...Tôi khó nhọc mở mắt khi nghe tiếng gọi,có...ai đó đang lay tôi...

Tôi cố nhìn rõ người đó với đôi mắt nhòe nước của mình...

..ai...ai vậy...

Những lọn tóc đen của người đó rũ xuống mặt tôi...

...ai vậy...

Fany..?

Không,không phải...tóc Fany màu nâu...?

"Có sao không Sica? Cậu đau ở đâu?" Người đó hốt hoảng nói và xoa đầu tôi...

...tôi thích cảm giác này...tay người đó chạm đến đâu thì cơn đau nơi đó dừng lại...cái cảm giác thân thuộc này...dễ chịu quá...

Bàn tay ấm áp đó nhẹ lau nước mắt tôi...Ah~ tôi biết người này là ai rồi!

"...Xin chào..bác sĩ Kwon..." tôi cố nặn ra 1 nụ cười với người đó dù đầu tôi vẫn đang đau như búa bổ

"..."

"...chào cậu Jessica.." người đó cười nhẹ và đỡ tôi ngồi thẳng dậy

Hình như cơn đau đã ảnh hưởng đến thị giác của tôi thì phải...có gì vừa lướt qua trong ánh mắt đen như màn đêm đầy sương vô định khó đóan đó...tôi nhìn nhầm chăng?

"Cậu làm bọn tớ hết hồn đấy Jessica" Taeyeon thở phào trong khi tay vẫn đang ôm cô nấm chỉ chực òa khóc kia

"...cảm ơn đã giúp tôi, cô Kwon..." tôi khẽ nói với cô gái có vẻ đẹp như chiều tà vừa kiêu ngạo vừa dữ dội đó

"Không có gì,..mình cũng quen làm việc này rồi..." cô ấy cười nhẹ

"Và cậu có thể gọi mình là...Yuri.." cô ấy nói chữ "Yuri" rất nhỏ, nghe như 1 lời thì thầm vậy...sao thế nhỉ? Yuri là 1 cái tên rất đẹp mà,tôi khá thích nó...

"Taeyeon,cậu gọi mình đến đây để...?" Yuri quay sang vợ chồng nhà Mario nhưng cái cặp lùn đó đã lẩn đâu mất ...cậu lại định bày trò gì nữa vậy nấm ú?

Hình như Yuri cũng nghĩ như tôi nên cô ấy khẽ thở dài và quay lại

"Họ đi rồi..." cô ấy nói và đưa tay lên đầu tôi

"Cậu còn đau chỗ nào không?" Yuri ân cần hỏi

Tôi khẽ lắc đầu,cơn đau đã qua đi nhưng...cái cảm giác dễ chịu này...tôi thích nó...

"Vậy àh.." cô ấy gật đầu và rút tay về

Gần như ngay lập tức, tôi giữ tay cô ấy lại

Yuri nhìn tôi với ánh mắt "What are you doing?"

Chính tôi cũng không biết nói gì...tại..tại tay tôi tự hành động đấy chứ >.<

"Tôi xin lỗi nhưng...chỉ 1 chút thôi...hãy cứ giữ như vậy nhé..." tôi cúi xuống ấp úng , chắc mặt tôi đang đỏ lắm, thật là xấu hổ mà >.<

"Cậu...vẫn vậy" cô ấy khẽ nói và xoa đầu tôi

Tôi không rõ đang có những biểu hiện gì trên gương mặt xinh đẹp đó nhưng bàn tay ấm áp vẫn đang xoa đầu tôi này...

...ehehe~ *quẫy đuôi*

...

"Dù gì thì mình cũng xin nghỉ hôm nay rồi, cậu có muốn đi đâu không?" Yuri cười hỏi và đưa tôi cái bong bóng màu cam cô ấy vừa xin được

..tôi 20 tuổi rồi nhá... ="=

"Không thích àh?" cô ấy cười và vẫy vẫy cái bong bóng

Không hiểu sao tôi lại ngoan ngõan gật đầu và nhận lấy trái bóng khi cô ấy hỏi. Haz~ hôm nay tôi sao thế này?

"Cảm ơn..." tôi ấp úng nói

Yuri chỉ nhún vai và khẽ nói, gần như là thì thầm

"Cậu đã khỏi thật rồi Sica ạh"

...

Yuri đưa tôi đến nơi mà cô ấy thường hay tới : tiệm cá kiểng...

Nơi này cứ như 1 đại dương thu nhỏ vậy, có đủ cái lọai cá, ehehe~ chọc cá La Hán vui lắm ^^

Trong khi tôi vẫn đang chọc con cá đầu bự đó thì Yuri lại chỉ im lặng nhìn ngắm 1 cái bể lớn với đủ các lọai cá, tôi tò mò đi đến hỏi

"Cậu thích cá lắm àh?" - haz~ tôi đang hỏi gì thế này, người ta đã ngắm như thế mà còn hỏi người ta có thích hay không àh ="=

"Không" Yuri thản nhiên đáp

Tôi tròn mắt quay lại , cô gái đó chỉ khẽ cười

"Mình ganh tỵ với chúng..."

"Vì sao chứ?" tôi hỏi

"Tất cả các lòai cá đều hạnh phúc...Cậu biết vì sao không?" Yuri từ tốn hỏi

Tôi chỉ có thể lắc đầu, nếu cô ấy hỏi kích thước cá mập thì tôi còn biết chứ những con cá này thì tôi chịu...

"Vì cá chỉ nhớ được 3 giây nên khi bơi đến cuối bể rồi quay lại, chúng quên mất mình đã ở đâu và nghĩ rằng đó là 1 nơi mới..."

"Thế àh, nhưng tôi thì nhớ rất tốt đấy" tôi hí hửng nói và chờ đợi 1 nụ cười đáp lại. Cả tôi cũng thấy ngạc nhiên, tôi đang làm nũng sao?

Người bên cạnh khẽ cười và xoa đầu tôi

"Phải, cậu nhớ mọi thứ...Còn mình...mình chỉ muốn được như những con cá này, quên đi tất cả...nhưng,có những kỉ niệm sẽ tồn tại mãi mãi..." Yuri nói với 1 nụ cười

...nụ cười đó...sao buồn quá...

.................

"Thôi mà ,Jessica, đừng khóc nữa..."

Lại là nó,cái tiếng nói kì lạ đó...

Tôi nhăn mặt ôm đầu, hôm nay tôi làm sao thế này...

................

"Cô..c..cậu..học ở đâu ra cái trò này vậy?"

"Sica không muốn ngủ bên kia àh?"

"Sica ,ăn sa-lát nữa"

"Không thích KFC luôn àh?

"Vì hòang tử yêu công chúa"

"...sẽ trả lại mà,... hứa đấy..."

....................

..tại sao..tại sao? Đó là ai vậy? Tại sao tôi không thể nhớ tên người đó?

"Đau...đau quá..." cơn đau làm tôi ứa nước mắt, chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy...

Chợt bàn tay ấm áp ấy vuốt tóc tôi và chủ nhân của nó kéo tôi vào lòng

"...ngoan lắm...không sao đâu..có mình ở đây rồi..." người đó dịu dàng nói

"hức..hức.." tôi để mặc những giọt nước mắt của mình tuôn rơi trong vòng tay ấm áp đó...

Tại sao...tôi đã làm gì sai...

..............

"Xin lỗi...đau lắm phải không?... quên mất..."

"Ngoan nào Sica,...lỡ tay thôi mà..."

...............

Tiếng nói đó vẫn vang lên không ngừng nhưng lần này,tôi không còn thấy đau nữa...là nhờ người này sao?

Tôi ngước lên nhìn người vẫn đang nhẹ nhàng vuốt tóc tôi kia

"Cậu...thật sự cậu là ai vậy Yuri..?" - rõ ràng ở cô gái này có 1 cái gì đó...rất quen thuộc...

Yuri hôn nhẹ lên trán tôi và nói

"Mình...chỉ là một người mà cậu quen..." cô ấy bình thản nói câu đó với 1 nụ cười

Nhưng tim tôi lại nhói đau khi thấy nụ cười đó...

...thật sự chỉ là 1 người mà tôi quen sao? Vậy thì sao cậu lại cười buồn như thế hả Yuri?

...ta sẽ cười khi không còn có thể khóc được nữa...

...

"Mình nghĩ cậu nên về đi, hôm nay cậu mệt lắm rồi" Yuri nói và đưa cho tôi 1 cuốn sách

"Có thể, mình sẽ không gặp lại cậu nữa.Nên thật ra hôm nay mình đến đây, là để trả vật này cho cậu..."

Tôi tròn mắt nhìn quyển sách Yuri đưa tôi, Snow White ư? Tôi đã 20 tuổi rồi đấy!

Tôi ngước lên nhìn Yuri khó hiểu nhưng cô ấy chỉ khẽ cười

"Nó là của riêng cậu đấy"

Tôi nhăn mặt mở quyển sách ra, đập vào mắt tôi là dòng chữ

"Tặng Sic của Yul"

Ah~ lại nữa , tiếng nói đó lại vang lên dữ dội hơn bao giờ hết

.................

"Hiểu rồi, tôi là Yul"

"Vậy Sica có muốn Yul ngủ giống vậy không?"

"Thế này nhé, yêu là khi Sica đi ăn KFC cùng 1 người và người đó nhường hết món cánh gà chiên cho Sica, điều đó chứng tỏ người đó yêu Sica đấy"

"..ngoan lắm...tối nay Yul sẽ mua KFC cho Sica nhé..."

..Yul?

"Chơi với Yul đi mà~"

...Ai vậy?

...dừng lại đi ,đau quá...

"Yul cũng yêu Sica~"

..đau..

Tôi không còn có thể điều khiển mình được nữa...

...gương mặt hốt hỏang của người đó, là hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi bóng tối bao trùm lên tất cả...

...

"Bác sĩ, bạn tôi không sao chứ?"

"Jessi~"

"Xin cô hãy bình tĩnh,cô Jung chỉ bị chóang..."

...

Tôi tỉnh lại và thấy mình đang nằm trên 1 chiếc giường màu trắng...

Tôi đảo mắt nhìn quanh ,đây là...bệnh viện ư?

Ánh mắt tôi dừng lại ở người đó,con người ngốc nghếch vẫn đang nắm chặt lấy tay tôi đó

"Xin mọi người bình tĩnh,cô ấy ổn..." bên kia cánh cửa, tiếng vị bác sĩ cố gắng thuyết phục vợ chồng nấm vẫn vang lên không ngừng. Họ còn nói gì nữa nhưng tôi không nghe thấy, vang vảng bên tai tôi là giọng nói ấm áp ấy

............

"Không sao đâu,tại ngốc quá nên mới bị đánh đấy"

...

"Xin chào Jessica~ ta làm quen nhé,tên tôi là Kwon Yuri"

...............

Ngốc...đúng là ngốc mà...

Tại sao lại không nói cho mình biết chứ?

...

Nước mắt Sica vẫn đang chảy dài...

Làm ơn, hãy nói gì đó đi Sica,làm ơn hãy cho mình biết là cậu bình an, cho dù cậu quên mình cũng không sao, mình sẽ chấp nhận tất cả mà, chỉ là mãi mãi không thể...không thể...

Bàn tay run run của Sica khẽ chạm vào má tôi, cô ấy mỉm cười và thì thầm khe khẽ

"Yul ngốc"

...

..

.

END~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro