Chap 1 Nơi Thuộc Về Chúng Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu Thương Bị Bỏ Lỡ
Giới thiệu nhân vật:
Nam chính: Trạch Dương
Nữ chính: Á Hiên
Nam phụ: Tiểu Vũ, Vũ Hải
Thể loại: tự do, ngược, OE theo hướng SE
Tác giả Uyển Đình_Đình Đình
⊂(◉‿◉)つĐủ rồi vô chuyện nhéʕっ•ᴥ•ʔっ

          [……]

Mùa đông thật lạnh lẽo nhưng sẽ thật ấm áp khi em tìm được anh, tìm được bến đỗ của cuộc đời mình, một yêu thương dù nhỏ bé cũng đủ để sưởi ấm trái tim em. Nhưng không, em đã bỏ lỡ anh rồi....
*****

Tôi vẫn còn nhớ rõ, mùa đông cuối cùng thị trấn, đó là một mùa đông buốt giá và tàn tạ. Năm ấy, tôi vừa tròn mười tám tuổi, lúc nào cũng mang trên người cái dáng vẻ phiền muộn và bất cần. Tôi sợ cảm giác cô đơn, sợ một mình và luôn trong tư thế kiếm tìm một chốn ồn ào, đông đúc để ẩn nấp. Có lúc là một chuyến xe bus chật kín chỉ còn tay vịn phía trên để đứng, hay một góc công viên nhỏ có nhiều người qua lại, hoặc phía trước nhà thờ lớn, phố đi bộ, nơi có thể nhìn thấy những chàng trai, thanh niên đang đuổi theo trái bóng, có thể nhìn thấy những tốp người cuốn theo dòng nhạc mà chuyển động cơ thể, hoặc đơn giản hơn nữa là chui vào một hộp đêm, nhâm nhi mùi vị cay nồng của rượu và nhảy múa điên cuồng đến rạng sáng.
Những nơi ấy, dĩ nhiên, không có anh. Người mà tôi luôn nghĩ chỉ cần chìa bàn tay ra để anh đan xen những kẽ hở cũng đã đủ bình yên và hạnh phúc. Nhưng rốt cuộc, mỗi lần nhắm mắt, tôi tuyệt nhiên không thể hình dung được khuôn mặt của anh, vất vưởng trong tâm trí tôi lúc đó hoàn toàn là những bóng tối bao trùm đến khô khốc. Những lúc đó, nước mắt tôi lại rơi.

Gần ngày cuối, tôi nhắn tin cho anh: -“Mình gặp nhau đi anh.” Vậy mà anh vẫn tìm ra tôi ở quán cafe nằm trong góc của thị trấn, một nơi có phong cảnh rất phong phú, rất cuốn hút, nó cũng là nơi mà lần đầu tiên tôi đặt chân đến đây, như một sự tình cờ trong lần chạy trốn cơn mưa đêm giông gió, tôi chắc chắn mình phải quay lại nơi này. Những hàng ghế dài với tông màu trầm ẩn hiện dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, những làn khói thuốc xiên vẹo thả lên trời, lượn lờ trong không khí tựa như một con đường không có điểm cuối, những bản nhạc pop xưa cổ mùi mẫn  đến nhức lòng chạy trên đĩa than, cùng gương mặt của những con người không có vẻ gì là hạnh phúc, lúc nào cũng trong tâm thế của một kẻ cô đơn, tất cả những hình ảnh cứ lặp lại trong tâm trí tôi như một thước phim quay chậm rõ nét đến không ngờ.
Anh nói, nơi này thuộc về chúng tôi. Lần ấy, tôi mơ hồ nhìn về phía con dốc sương mờ phía trên quán cafe, khẽ hỏi: -“ Vì sao chứ?”. Anh cười, ánh cười nom cô đơn đến kì lạ, cứ nghĩ câu trả lời tôi nghe được sẽ là một lí do rất thú vị, nhưng không, rất lâu sau cũng chẳng có lời nào được thốt ra.Ngay lúc ấy, tôi đưa mắt nhìn chung quanh quán, nghe hơi lạnh bao trùm lên không gian từ tứ phía, khoác trên mình cái áo khoác to sù sụ mà vẫn không thấy đủ ấm. Có lẽ tôi cần một cái ôm chăng?

Mọi thứ nơi đây chỉ gợi lên cho tôi nỗi buồn, những nỗi buồn cũ kĩ đã cất giấu rất lâu và chẳng buồn khơi gợi lại. Anh nói đúng, chúng tôi thuộc về nơi này, khi cuộc sống của chúng tôi đang dần trở nên đồng chất với cảm giác cô đơn lạnh lẽo đã có phần yên ổn. Tình yêu của chúng tôi, như thể một cuộc hành trình khám phá nỗi cô đơn của đối phương, dù rằng, chẳng ai muốn cô đơn nhiều hơn thế.
__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro