#9.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Cốt truyện miêu tả chi tiết vấn đề thao túng tâm lý

[.....]

Akari ngồi cạnh cửa sổ, lặng lẽ như một bức tượng được chạm khắc hoàn mỹ. Ánh nắng chiều nhạt nhòa dần rọi qua tấm kính trong suốt, đổ dài những vệt sáng mỏng manh lên mái tóc tím đậm của cô, tạo ra những vầng sáng nhạt pha trộn giữa sắc vàng và tím. Mái tóc cô nhẹ nhàng buông lơi, ôm lấy gương mặt tinh xảo, nhưng đôi mắt, đôi mắt hai màu sắc lạnh đó, lại trái ngược hoàn toàn với sự thanh thản xung quanh. Chúng ánh lên một sắc lạnh thấu xương, như những mảnh băng vụn dưới ánh nắng, vừa quyến rũ, vừa xa cách đến mức khó chịu.

Gió ngoài khung cửa sổ khẽ xào xạc, làm lá cây rung rinh như tiếng thì thầm không ngớt của thiên nhiên. Trong căn phòng nhỏ, không gian yên tĩnh đến mức ngột ngạt, mỗi nhịp đập của thời gian đều trôi qua chậm rãi như kéo dài sự căng thẳng vô hình. Nhưng Akari, với sự bình thản tuyệt đối, chỉ ngồi đó, dường như hoàn toàn bị tách biệt khỏi dòng chảy của thời gian và không gian. Cô không cử động, không cần cử động, bởi cô biết mình không một mình.

Từ phía xa, âm thanh của bước chân vọng lại. Những tiếng bước chân nặng nề, chậm rãi, đều đặn, vang lên giữa sự tĩnh mịch, khiến không gian như bị khuấy động. Cô không cần nhìn cũng biết đó là ai. Một nụ cười nhẹ, khó nhận ra, thoáng lướt qua trên môi cô. Shoto đã đến, đúng như lời hẹn. Cuối tuần nào cũng vậy, đều đặn và chắc chắn, như một nghi thức bí mật mà chỉ hai người biết. Cô không cần phải dặn dò hay nhắc nhở anh, vì cô biết anh sẽ luôn xuất hiện.

Cánh cửa phòng khẽ bật mở, tiếng bản lề kêu cọt kẹt như một lời báo hiệu. Shoto bước vào, dáng người cao lớn của anh lọt thỏm trong ánh sáng yếu ớt chiếu qua cửa sổ. Dù vậy, anh lại mang đến một sự hiện diện mạnh mẽ, giống như cái bóng của anh lấn át toàn bộ không gian. Anh lặng lẽ tiến vào như một bóng ma, đôi giày không phát ra tiếng động trên sàn nhà. Shoto luôn như vậy, lặng lẽ và điềm tĩnh, nhưng trong sự im lặng ấy lại chứa đựng một nỗi bất an sâu thẳm mà Akari cảm nhận được, ngay cả khi anh không nói một lời.

Ánh mắt anh lập tức khóa chặt vào Akari, như thể mọi sự chú ý của anh chỉ có thể dành cho cô. Đôi mắt đó, một bên là xám nhạt, lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông, một bên là xanh ngọc sâu thẳm như đại dương, lấp lánh trong ánh chiều tà. Trong ánh sáng yếu ớt, đôi mắt ấy trở nên bí ẩn đến khó nắm bắt, nhưng đồng thời, Akari vẫn có thể nhìn thấy một tia bất an, một tia lo lắng âm ỉ ẩn sau vẻ ngoài cứng rắn đó. Shoto luôn cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nhưng Akari, bằng một cách nào đó, luôn có thể nhìn thấu.

Anh đứng đó, cách cô chỉ vài bước chân, nhưng khoảng cách giữa hai người lại như một vực thẳm vô hình mà chỉ cô mới có thể điều khiển. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô từ phía sau, như thể đang chờ đợi một dấu hiệu, một mệnh lệnh từ cô. Akari vẫn không quay đầu lại, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt anh đốt cháy vào lưng mình, một ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa khao khát, nhưng cũng đầy mâu thuẫn. Anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì cô muốn, nhưng sâu thẳm bên trong, anh vẫn loay hoay với những cảm xúc mà chính anh cũng không thể gọi tên.

Akari không cần quay lại để biết rằng anh vẫn đang chờ đợi mình, như mọi khi. Anh luôn như vậy, một kẻ bị mắc kẹt giữa sự tự do và sự lệ thuộc, bị lôi kéo về phía cô mà không thể dứt ra được.

"Tớ đến rồi." Shoto khẽ cất lời. Giọng anh nhẹ nhàng, pha chút dè dặt.

Người thiếu nữ chậm rãi quay lại, từng cử động uyển chuyển và đầy tính toán. Đôi môi khẽ cong lên, nở một nụ cười thoáng qua, nhẹ nhàng nhưng không kém phần sắc sảo. Ánh mắt hai màu của cô, vàng đồng và đỏ đô, sáng lên dưới ánh chiều tà, chiếu thẳng vào Shoto như một mũi kim chọc vào tâm hồn anh, gợi lên một thứ cảm giác không tên, nửa thỏa mãn, nửa đau đớn.

Cô đứng dậy, dáng người mảnh mai lướt qua không gian như một cơn gió nhẹ. Mỗi bước chân của Akari là một nhịp đập đều đặn, gót giày khẽ chạm vào sàn gỗ phát ra tiếng động nhỏ, như nhịp đập của sự chờ đợi đã kéo dài từ vô tận. Không gian giữa hai người như bị hút cạn, và trong chớp mắt, khoảng cách giữa họ gần như không còn nữa. Cô tiến lại gần, rất gần, đến mức Shoto có thể cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của cô phả lên làn da mình, một sự gần gũi ngọt ngào nhưng đầy nguy hiểm.

"Todoroki," cô cất tiếng, giọng nói thoảng qua như tiếng gió lùa qua tán lá, mềm mại và êm dịu, nhưng bên trong lại ẩn chứa một sự kiểm soát tuyệt đối. Từng âm thanh bật ra từ môi cô không khác gì một câu thần chú, một thứ ma thuật đen tối mà anh không thể kháng cự. "Tớ đã đợi cậu."

Lời nói ấy nhẹ nhàng, nhưng lại như một lưỡi dao vô hình cắt sâu vào tâm trí Shoto, từng từ một khắc lên tâm hồn anh sự lệ thuộc không thể chối cãi. Đôi mắt của cô chăm chú nhìn thẳng vào anh, không chớp, như đang thăm dò từng dòng suy nghĩ, từng cảm xúc ẩn giấu sâu thẳm bên trong.

"Vẫn đến đúng giờ như mọi khi nhỉ?" Akari tiếp tục, giọng nói của cô pha chút khen ngợi, chút kiêu hãnh, như một người chủ đang khen ngợi con thú cưng của mình vì đã thực hiện đúng mệnh lệnh. Sự kiểm soát của cô mạnh mẽ đến mức Shoto cảm nhận rõ sự vô hình của sợi dây trói buộc tâm trí anh với cô, một sợi dây mềm mại nhưng không thể nào cắt đứt.

Anh không trả lời, chỉ cúi đầu một cách lặng lẽ, như một con thú cưng ngoan ngoãn đang chờ đợi chủ nhân ban lệnh. Anh cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo xâm chiếm tâm trí, đôi vai anh khẽ run lên một chút, nhưng chẳng có hành động nào khác để thể hiện sự phản kháng. Cả người anh dường như đã quen với sự hiện diện của cô, quen với cái cảm giác phải cúi mình trước quyền lực vô hình mà cô tỏa ra mỗi khi đứng trước mặt anh. Cô là người điều khiển mọi thứ, người kiểm soát mọi bước đi của anh, mọi quyết định của anh.

Cảm giác ấy, Shoto không thể nào diễn tả thành lời. Nó như một vũng lầy đen tối, không ngừng kéo anh xuống từng chút một. Càng lún sâu, anh càng thấy mình mất đi phần nào của chính mình, như thể từng phần linh hồn anh đang dần bị ăn mòn. Mỗi lần gặp cô, anh đều cảm nhận rõ điều này, nhưng lạ kỳ thay, sự mâu thuẫn trong lòng lại không ngừng lớn lên. Sự sợ hãi và hứng thú đan xen, khiến tim anh đập mạnh như muốn vỡ tung ra trong lồng ngực.

Akari, vẫn đứng trước mặt anh, dường như đọc thấu mọi cảm xúc đó. Cô nhẹ nhàng đưa tay lên, những ngón tay thon dài, trắng ngần chạm nhẹ vào mái tóc hai màu đặc trưng của Shoto. Cử chỉ của cô mềm mại, nhưng lại mang theo một sự sở hữu rõ ràng, như thể cô đang vờn một món đồ chơi yêu thích. Bàn tay cô trượt nhẹ qua phần tóc đỏ rực của anh, rồi dừng lại nơi phần tóc trắng, hơi ấm từ tay cô như lan tỏa khắp cơ thể anh, làm tê liệt mọi suy nghĩ của anh trong giây lát.

Shoto hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên. Trong anh, cảm giác này không phải là sự sợ hãi hoàn toàn, mà là một sự lạc lối mà anh không thể thoát ra. Anh biết mình đang bị lôi kéo vào một thế giới mà Akari tạo ra, một thế giới của cô, nơi anh không thể làm gì ngoài việc nghe theo. Nhưng dù biết rõ điều đó, anh vẫn không thể nào cưỡng lại.

"Tớ đã luôn biết cậu sẽ không bao giờ rời bỏ tớ," giọng cô lại vang lên, lần này nhẹ nhàng hơn, như một lời khẳng định chắc nịch. "Cậu hiểu không, Todoroki? Tớ là người hiểu rõ cậu hơn bất cứ ai trên thế gian này."

Shoto vẫn im lặng, nhưng trong lòng, anh cảm nhận được sự thật của những lời nói ấy. Cô đã luôn hiểu anh, hiểu từng suy nghĩ, từng cảm xúc của anh, đến mức anh đôi khi cảm thấy mình không còn giữ được bí mật nào với cô nữa.

Akari bước nhẹ nhàng quanh Shoto, như một con mèo hoang đầy kiêu hãnh đang vờn quanh con mồi. Đôi giày khẽ chạm vào sàn gỗ, phát ra những âm thanh nhỏ như nhịp điệu đều đặn của một bài ca đáng sợ. Ánh sáng nhạt nhòa của buổi chiều chiếu xiên qua khung cửa sổ, in bóng hình cô lên tường, một hình ảnh ma mị pha lẫn sự kiểm soát tuyệt đối. Cô di chuyển vòng quanh anh, đôi mắt dị biệt chăm chú quan sát từng phần trên cơ thể anh, như thể cô đang từ từ mổ xẻ người con trai này bằng ánh mắt, phân tích từng mạch cảm xúc nhỏ nhất mà anh đang cố che giấu.

Đôi mắt ấy sắc bén như lưỡi dao, lướt qua từng chi tiết trên người Shoto. Mái tóc hai màu, những ngón tay đang run rẩy một cách nhẹ nhàng, và cả tư thế cúi gằm của anh, tất cả đều không qua nổi ánh nhìn của cô. Akari biết rõ sức mạnh mình đang nắm giữ, biết chính xác sự kiểm soát mà cô đã thiết lập trong mối quan hệ này. Cô không chỉ nắm quyền lực trên bề mặt, mà còn cắm rễ sâu vào tâm trí anh, nơi mà từng suy nghĩ của anh đã bị cô nhào nặn theo ý muốn từ lâu.

Todoroki Shoto, người đã gắn bó với cô từ thuở ấu thơ, không thể nào chống lại cô. Họ đã trải qua quá nhiều kỷ niệm, quá nhiều giây phút bên nhau, đến mức anh không thể hình dung một cuộc sống thiếu vắng cô. Dù sự hiện diện của Akari đang gặm nhấm từng mảnh vỡ của tâm trí anh, làm xói mòn lý trí, anh vẫn không thể rời xa. Anh biết mình đang bị trói buộc vào cô bằng sợi dây vô hình, một sợi dây được bện từ những kỷ niệm, từ sự lệ thuộc sâu sắc đã ăn mòn cả hai suốt bao nhiêu năm.

Akari dừng lại, đứng trước mặt Shoto, đôi mắt cô lóe lên một tia lạnh lùng, gần như là sự chế giễu, khi cô đột ngột lên tiếng, phá vỡ không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt trong căn phòng. "Cậu đã làm gì tớ nhờ chưa?" Giọng nói của cô dịu dàng nhưng lẫn trong đó là một sức ép vô hình.

Anh cảm thấy tim mình khẽ thắt lại khi câu hỏi của cô đập thẳng vào tâm trí. Anh không thể trốn tránh, không thể giấu đi sự thật đã ám ảnh anh suốt thời gian qua. Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đa sắc của anh đối diện với ánh nhìn mong chờ của cô. Cái nhìn đó quá mạnh mẽ, quá sâu sắc, khiến anh cảm thấy mình bị soi thấu hoàn toàn. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh tưởng như mình có thể thoát ra khỏi sự kiểm soát ấy, nhưng rồi anh lại nhận ra điều đó là không thể.

Đôi mắt của họ giao nhau trong vài giây, không lời nói nào vang lên, nhưng trong không gian ấy, mọi thứ dường như đều đã rõ ràng. Cuối cùng, Shoto khẽ gật đầu, một cái gật đầu chậm rãi nhưng đầy cam chịu. Anh không nói gì thêm, vì anh biết không cần thiết. Akari sẽ hiểu anh ngay cả khi anh không nói ra điều gì.

Bàn tay anh khẽ run lên, những ngón tay đan vào nhau một cách lóng ngóng, như thể anh đang cố gắng kiềm chế nỗi bất an dâng lên trong lòng. Shoto biết điều gì đang đến, biết chính xác Akari sẽ yêu cầu điều gì tiếp theo. Cái cảm giác tội lỗi ấy, nó đã nhen nhóm từ lâu trong anh, nhưng dường như luôn bị cô bóp nghẹt trước khi nó kịp bộc lộ. Mỗi lần anh nghĩ đến việc từ chối cô, một phần trong tâm trí lại nhắc nhở anh rằng anh không thể. Anh đã quá chìm sâu vào thứ bẫy ngọt ngào mà cô dựng lên, đến mức không thể tìm ra lối thoát.

Akari không cần hỏi thêm nữa. Nhìn biểu cảm trên gương mặt Shoto, cô biết anh đã thực hiện tốt yêu cầu mà mình đưa ra. Cô bước lại gần, đôi giày nhẹ nhàng lướt trên mặt sàn, và bàn tay cô chạm nhẹ lên tay anh. Cảm giác mềm mại từ đầu ngón tay của cô khiến Shoto khẽ run lên, một luồng điện ngầm lan tỏa khắp cơ thể anh. Đó là sự đụng chạm không chỉ của da thịt, mà còn là sự đụng chạm của quyền lực, của sự chiếm hữu tuyệt đối.

"Tốt," cô cất tiếng, giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sức mạnh của kẻ nắm quyền. "Tớ biết cậu sẽ không làm tớ thất vọng mà."

Akari nhích lại gần hơn, hơi thở của cô phả nhẹ lên cổ anh, khiến Shoto như bị nhấn chìm trong sự hiện diện của cô. Anh cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô, nhưng cái hơi ấm đó lại khiến anh lạnh gáy. Anh biết rõ mình đã vượt qua một lằn ranh mà không thể quay đầu lại. Nhưng dù anh có muốn quay đầu, anh cũng biết rằng điều đó đã không còn quan trọng nữa.

Với hình ảnh của người bạn ấu thơ đứng bên cạnh, anh đã dần chấp nhận rằng mình sẽ không bao giờ thoát khỏi sự kiểm soát của cô. Anh là con rối trong tay cô, và sợi dây của Akari, dù vô hình nhưng mạnh mẽ, đã buộc chặt anh lại. Và lạ kỳ thay, trong sự chiếm hữu và lệ thuộc đó, Shoto cảm thấy một sự thỏa mãn lạ lùng. Dù trái tim anh có đang bị bóp nghẹt, dù tâm trí anh đang bị xé toạc, anh vẫn không thể ngăn mình yêu thích cảm giác này, cảm giác được ở trong quỹ đạo của cô, cho dù điều đó đồng nghĩa với việc mất đi chính mình.

Những ngày cuối tuần, từng là khoảnh khắc mà Shoto mong chờ, giờ đây đã biến thành chuỗi gặp gỡ đầy căng thẳng và mệt mỏi. Trước đây, khi còn nhỏ, anh và Akari là đôi bạn không thể tách rời. Họ đã trải qua cùng nhau vô vàn những kỷ niệm tuổi thơ êm đềm, những buổi chiều chơi đùa dưới bóng cây, những lần cùng nhau chạy xe đạp trên con đường quen thuộc, hay những lần cùng nhau ôn bài cho các kỳ thi quan trọng. Lúc đó, Akari là ánh sáng nhỏ trong thế giới của Shoto, một người bạn thân mà anh có thể tin tưởng, chia sẻ tất cả mọi điều.

Nhưng tất cả đã thay đổi kể từ khi cả hai bước vào những ngôi trường khác nhau. Akari chọn con đường học viện cảnh sát Tokyo, trong khi Shoto vào học ở UA, một trong những trường cao trung danh tiếng nhất. Khoảng cách giữa họ không chỉ là về địa lý, mà còn là sự xa cách vô hình trong tâm hồn. Những buổi gặp gỡ cuối tuần ngắn ngủi, những dịp duy nhất mà họ còn có thể gặp nhau, đã trở thành một sợi dây ràng buộc khó gỡ giữa hai cuộc sống quá đỗi khác biệt.

Ban đầu, Shoto vẫn cảm thấy những lần gặp gỡ đó là những khoảnh khắc quý giá, như một cách để kết nối lại với cô bạn thân của mình. Anh thường mang theo hy vọng rằng mối quan hệ giữa họ sẽ không thay đổi, rằng những kỷ niệm cũ sẽ tiếp tục là nền tảng cho tình bạn thân thiết của cả hai. Cô vẫn là Akari mà anh biết, vui vẻ, hoạt bát, và luôn biết cách khiến anh cảm thấy thoải mái. Mỗi lần gặp nhau, cô đều mang theo những câu chuyện thú vị từ học viện, về những bài huấn luyện khắt khe, về các đồng nghiệp đầy nhiệt huyết. Những cuộc trò chuyện của họ vẫn dễ dàng, nhẹ nhàng như ngày nào.

Nhưng dần dần, sự thoải mái đó biến mất. Akari không còn là cô gái vô tư mà anh từng biết. Những yêu cầu nhỏ nhặt ban đầu từ cô, những việc tưởng chừng như vô hại, bắt đầu trở nên phức tạp và khó thực hiện hơn. Ban đầu, đó chỉ là những việc như giúp cô giải quyết vài bài tập khó, hay xin lời khuyên về những vấn đề ở trường. Nhưng chẳng mấy chốc, những yêu cầu của cô đã vượt ra ngoài những gì anh có thể kiểm soát.

Akari bắt đầu giao cho Shoto những nhiệm vụ ngày càng tàn nhẫn, những nhiệm vụ mà anh biết chắc mình không nên thực hiện, nhưng lại không thể từ chối. Cô không bao giờ hét lên hay ép buộc anh bằng cách thô bạo. Thay vào đó, sự kiểm soát của cô tinh vi hơn nhiều. Cô sử dụng ánh mắt đó, đôi mắt hai màu sắc bén như lưỡi dao vô hình, và giọng nói ngọt ngào nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh không thể chối từ. Mỗi khi cô nói điều gì, anh cảm thấy mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo.

“Cậu sẽ làm điều này cho tớ, phải không, Todoroki?” Akari sẽ thì thầm, giọng nói của cô dịu dàng nhưng đầy sức nặng. “Chúng ta đã biết nhau lâu đến thế rồi, và tớ biết cậu là người duy nhất có thể giúp tớ.”

Mỗi khi nghe những lời đó, Shoto lại cảm thấy mình bị đẩy vào thế bí. Không phải vì anh không muốn giúp cô, mà vì những gì cô yêu cầu dường như đang đẩy anh ngày càng xa khỏi ranh giới giữa đúng và sai. Lúc đầu, đó chỉ là những lời nói vô tình làm tổn thương người khác, những câu nói đâm vào lòng tự trọng của bạn bè hay giáo viên. Rồi từ từ, mọi thứ trở nên tàn bạo hơn, những lần anh phải khiến người khác cảm thấy đau đớn, bị áp đảo bởi cảm xúc tiêu cực. Shoto không biết tại sao mình lại đồng ý, nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt Akari, anh lại cảm thấy mình không có lựa chọn.

Tsukishiyama Akari, với sự tinh tế và khả năng thao túng tâm lý đáng sợ, đã khéo léo biến những yêu cầu của mình thành những điều không thể chối từ. Cô luôn làm cho anh cảm thấy như việc làm theo ý cô là một nghĩa vụ, một điều mà anh cần phải làm vì lợi ích của mối quan hệ của họ. Và mỗi khi anh cảm thấy mình muốn phản kháng, muốn dừng lại, cô lại khéo léo nhắc nhở về quá khứ của họ, về tình bạn kéo dài từ thuở ấu thơ, về những khoảnh khắc mà chỉ có họ hiểu nhau. Những kỷ niệm ấy, được Akari khơi gợi một cách có chủ ý, đã trở thành một vũ khí để trói chặt anh vào thế giới của cô.

Shoto biết rằng anh đang lún sâu vào một tình huống không có lối thoát, nhưng anh không thể ngăn mình. Mỗi cuối tuần, khi anh đặt chân vào căn phòng ấy, anh cảm thấy như đang bước vào một không gian mà thời gian dường như ngưng đọng. Một phần trong anh muốn thoát ra, muốn trở lại với cuộc sống bình thường, nhưng một phần khác lại bị cuốn hút một cách không thể giải thích vào sự nguy hiểm tiềm ẩn mà Akari mang lại.

"Tớ không thể làm cậu thất vọng," Anh thầm nghĩ, đôi mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không vô định sau khi buổi gặp hôm đó kết thúc. Akari luôn nói rằng anh là người duy nhất cô tin tưởng, rằng nếu không có anh, cô sẽ chẳng còn ai. Lời nói ấy khiến anh mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn của nỗi sợ hãi và sự ám ảnh. Anh biết rằng mình đang bị thao túng, nhưng đồng thời, anh lại không thể chịu đựng được việc mất đi sự hiện diện của người con gái ấy trong cuộc đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro