#9.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cậu yêu tớ mà đúng không, Todoroki?”

Câu hỏi vang lên trong không gian tĩnh lặng của buổi chiều đầu tháng mười. Trời se lạnh, bầu trời xám xịt khiến không gian công viên thêm phần u ám. Đôi nam nữ trẻ tuổi ấy ngồi cạnh nhau trên băng ghế gỗ dưới tán cây trơ trụi lá, không ai lên tiếng một lúc lâu, như thể cả thế giới xung quanh họ đã ngừng lại.

Shoto im lặng, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất như thể đang tìm kiếm một lối thoát khỏi câu hỏi ấy. Anh có cảm giác như đã nghe câu hỏi này vô số lần trước đây, nhưng mỗi lần, nó vẫn khiến anh căng thẳng, như một cái bẫy vô hình mà Akari đã giăng sẵn. Câu hỏi đơn giản, nhưng ẩn chứa sức mạnh như lưỡi dao treo lơ lửng trên cổ anh, chỉ chờ khoảnh khắc anh sơ hở để buông xuống.

Cậu yêu tớ mà đúng không, Todoroki?

Shoto cảm thấy lồng ngực mình thắt lại, tim anh đập mạnh trong sự do dự và sợ hãi. Anh biết rằng, dù có trả lời ra sao, cái giá của sự thật cũng sẽ rất nặng nề. Tình cảm anh dành cho Akari không còn đơn thuần là tình bạn, nhưng nó cũng không hẳn là tình yêu. Đó là thứ cảm xúc phức tạp và đen tối, một thứ gì đó bị vặn vẹo, bị bẻ cong bởi những lần thao túng và đòi hỏi của cô. Anh không biết mình có thể gọi nó là gì, nhưng điều mà anh chắc chắn, là Akari có một sức mạnh khủng khiếp đối với anh, sức mạnh đó giống như một chiếc xiềng xích vô hình, kéo anh lại và trói chặt bản thân vào cô.

Cuối cùng, sau một khoảnh khắc dài tưởng chừng như vô tận, Shoto hít sâu và cố gắng cất tiếng, nhưng giọng anh lại đứt quãng, như bị thứ gì đó bóp nghẹt.

“Tớ...” Anh ngập ngừng, đôi mắt vẫn không rời khỏi mặt đất, như thể anh sợ rằng chỉ cần nhìn vào Akari, cô sẽ thấy tất cả những bất an và lo lắng bên trong anh. “Tớ sẽ luôn ở bên cậu.”

Akari cười nhẹ, nhưng đó không phải là nụ cười ấm áp của một người bạn, mà là nụ cười của một kẻ thâu tóm quyền lực. Đôi mắt hai màu của cô nhìn chăm chăm vào Shoto, như thể đã thấu hiểu mọi thứ bên trong anh, từ những ý nghĩ đen tối nhất cho đến những điểm yếu dễ bị tổn thương nhất. Khi cô đưa tay chạm nhẹ lên tay anh, Shoto cảm thấy làn da lạnh lẽo của cô chạm vào mình, nhưng không phải là sự dịu dàng hay ấm áp. Đó là một cái vuốt ve mang tính chiếm hữu, một hành động khẳng định rằng anh thuộc về cô, hoàn toàn và không thể thoát ra.

“Vậy thì tớ muốn cậu làm một việc nữa cho tớ,” Akari nói, đôi mắt của cô lóe lên một tia sáng lạnh lẽo. “Tớ muốn cậu khiến Minoru phải xin lỗi tớ.”

Những lời nói của cô, tuy nhẹ nhàng, nhưng lại như tiếng sấm vang rền trong tâm trí Shoto. Anh cảm thấy toàn thân mình cứng đờ, một cơn rùng mình không thể kiểm soát lan tỏa qua sống lưng. Minoru, một người bạn khác của họ, cũng lớn lên cùng với Akari và Shoto từ khi còn nhỏ. Cậu ta không phải là người hoàn hảo, nhưng chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với Akari, chưa bao giờ làm điều gì đáng để bị trừng phạt. Nhưng điều đó không quan trọng, bởi Akari luôn có cách để biến những người vô tội thành kẻ thù trong mắt cô, và một khi cô đã quyết định, không ai có thể thoát khỏi.

“Nhưng mà... cậu ấy chẳng làm gì sai cả...” Shoto nói khẽ, gần như thì thầm, như một lời van xin yếu ớt. Anh không muốn đối đầu với cô, nhưng cũng không thể hiểu tại sao Akari lại nhắm vào Minoru, người vốn chẳng có lỗi lầm gì.

Ngay lập tức, nụ cười trên môi Akari biến mất. Cô ngồi thẳng dậy, ánh mắt trở nên sắc bén như một lưỡi dao vừa được rút ra khỏi vỏ, cắt xuyên qua mọi lời biện hộ. “Cậu đang từ chối tớ đấy à, Todoroki?” Giọng nói của cô, dù vẫn giữ sự điềm tĩnh, nhưng lại ẩn chứa một sự đe dọa rõ ràng, lạnh lùng đến mức khiến Shoto cảm thấy như không khí xung quanh bỗng chốc trở nên nặng nề và ngột ngạt.

Shoto không thể đối diện với ánh mắt đó. Anh cảm thấy như mình đang bị dồn vào góc, như một con mồi yếu đuối trước kẻ săn mồi mạnh mẽ. Anh biết rằng nếu từ chối, nếu dám đứng lên phản kháng, anh sẽ mất Akari mãi mãi. Và điều đó, đối với anh, còn đáng sợ hơn bất kỳ điều gì khác. Sự mất mát ấy không phải là tình yêu, không phải là sự sợ hãi đơn thuần về việc mất đi một người bạn, mà là nỗi kinh hoàng của việc bị cắt đứt khỏi thứ gì đó mà anh đã gắn bó suốt cả cuộc đời.

Nhắm mắt lại, Shoto hít sâu, cố gắng nén nỗi sợ hãi đang dâng trào trong lòng, và rồi, sau một vài giây, anh gật đầu.

“Tớ sẽ làm,” anh thì thầm, giọng nói nhỏ như bị nuốt chửng bởi không gian xung quanh.

Akari mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo và thỏa mãn. Đôi tay của cô một lần nữa chạm vào tay anh, nhưng lần này, đó là một cái nắm chặt hơn, như một sợi dây vô hình quấn quanh anh, buộc chặt và không bao giờ để anh thoát ra. “Tốt,” cô nói nhẹ nhàng, đôi mắt sáng lên như ánh sao đêm đầy bí hiểm. “Tớ biết cậu sẽ không làm tớ thất vọng mà.”

Và trong khoảnh khắc đó, Shoto biết rằng mình đã hoàn toàn thuộc về cô, không phải là bằng tình yêu, không phải là bằng sự tận tâm, mà là bằng sự kiểm soát tuyệt đối. Akari đã chiếm hữu không chỉ trái tim anh, mà còn cả tâm trí, linh hồn, và mọi quyết định của anh. Anh sẽ làm mọi thứ vì cô, dù điều đó có nghĩa là làm tổn thương những người thân thiết nhất của mình. Bởi vì, đối với cô, không gì quan trọng hơn quyền lực, và Shoto, dù biết rõ điều đó, vẫn không thể từ chối cạm bẫy ngọt ngào ấy.

.

Thời gian như một dòng chảy vô tình, từng ngày trôi qua để lại những vết hằn sâu đậm không chỉ trên cơ thể mà còn trong tâm trí của Shoto. Sự chiếm hữu và thao túng của Akari không còn chỉ dừng lại ở những yêu cầu đơn giản hay những lời nói mập mờ đầy ẩn ý như trước kia. Giờ đây, cô bắt đầu đưa ra những mệnh lệnh tàn bạo hơn, không ngần ngại đẩy Shoto vào những tình huống ngặt nghèo, nơi ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh đến đáng sợ.

Cô muốn thử thách lòng trung thành của anh, không phải bằng lời nói, mà bằng chính hành động, bằng máu và nước mắt. Càng ngày, những yêu cầu của cô càng trở nên nguy hiểm hơn, và Shoto, dù nhận ra rõ ràng sự bất thường trong mỗi nhiệm vụ, vẫn không thể nào cự tuyệt. Anh không chỉ làm vì tình cảm, mà còn vì một sự ràng buộc vô hình nào đó đã giam cầm anh trong vòng xoáy của cô.

Shoto không nhớ chính xác khi nào mọi thứ bắt đầu trở nên tồi tệ. Có lẽ đó là khi cô bắt anh xử lý một kẻ mà cô cho rằng đã xúc phạm mình, không phải bằng lời, mà bằng ánh mắt. Hay có thể là lần cô ép anh phải làm những việc mà anh chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ thực hiện, chỉ vì cô muốn kiểm tra giới hạn của lòng trung thành anh dành cho cô. Shoto luôn là người làm theo mọi yêu cầu của Akari, không một lần dám phản kháng, dù trái tim anh gào thét chống lại từng hành động mình thực hiện.

Một đêm, sau khi hoàn thành xong một nhiệm vụ khác mà Akari giao, Shoto trở về phòng mình. Mệt mỏi, anh đứng trước gương, nhìn thẳng vào khuôn mặt của mình trong ánh đèn mờ ảo. Đôi mắt xám xanh phản chiếu hình ảnh một người mà anh khó lòng nhận ra. Khuôn mặt anh giờ đây mang đầy những dấu vết của sự tổn thương, cả thể xác lẫn tinh thần. Những vết thâm tím chưa lành trên gương mặt, những vết cắt nhạt nhòa chạy dọc cánh tay, tất cả đều là minh chứng cho việc anh đã đánh mất bản thân như thế nào trong trò chơi đầy toan tính của Akari.

Anh đứng đó rất lâu, như thể đang đối diện với một người xa lạ. "Liệu mình còn là chính mình nữa không?" Shoto tự hỏi, giọng anh thì thầm vào không gian trống rỗng. Câu hỏi đó như một tiếng vọng vang lên trong tâm trí, dội lại qua từng lớp ký ức đen tối. Những lần anh cúi đầu chấp nhận, những lần anh cắn răng chịu đựng, tất cả đều hiện lên rõ ràng, từng khoảnh khắc một.

Cơ thể anh dần trở thành một chiến trường với vô số vết sẹo, nhưng điều đáng sợ hơn cả là những dấu vết trong tâm hồn. Mỗi lần Akari yêu cầu anh làm điều gì đó vượt quá giới hạn của đạo đức, anh đều cảm thấy lương tâm mình bị xé toạc từng mảnh. Nhưng lạ thay, cảm giác đau đớn đó không còn làm anh thấy kinh hãi nữa. Nó trở thành một phần của anh, một thứ mà anh đã chấp nhận và thậm chí quen thuộc.

Và điều kinh khủng nhất chính là sự cam chịu.

Shoto biết rằng mình đang bị thao túng, rằng Akari đang điều khiển từng bước đi của anh, nhưng anh vẫn không thể nào thoát ra. Có điều gì đó trong cô gái ấy mà anh không thể kháng cự, sức mạnh của cô không chỉ nằm ở khả năng điều khiển anh mà còn ở cách cô giữ cho anh luôn ở trong tầm kiểm soát mà anh chẳng bao giờ nhận ra. Từng lời nói, từng cái chạm, từng nụ cười nhẹ nhàng của cô đều chứa đựng một thứ sức mạnh vô hình, một thứ ma lực khiến Shoto không thể rời bỏ.

Akari không chỉ đơn thuần là một người thao túng, cô còn là một kẻ điều khiển xuất sắc. Mỗi bước đi của cô đều được tính toán tỉ mỉ, mỗi kế hoạch đều hoàn hảo. Ngay cả khi Shoto thực hiện những yêu cầu của cô, dù chúng tàn nhẫn đến mức nào, cô vẫn luôn có cách để tạo ra một vỏ bọc hoàn hảo cho mọi hành động. Không một vết dấu nào bị bỏ lại, không một chi tiết nào có thể khiến ai nghi ngờ rằng Shoto đang bị điều khiển. Cô khéo léo che đậy mọi thứ, từ những lời nói dối được dàn dựng khéo léo cho đến những bằng chứng được xóa bỏ hoàn toàn, như thể cô là một kẻ chỉ đạo tài tình đứng sau hậu trường của một vở kịch hoàn hảo.

Cô không chỉ là người điều khiển phía sau cánh gà, mà còn là diễn viên chính trên sân khấu, nắm giữ mọi đường dây, mọi mắt xích. Mọi chuyện đều nằm trong tính toán của cô, không có chi tiết nào thoát khỏi tầm kiểm soát. Akari biết chính xác khi nào cần thúc đẩy, khi nào cần nhún nhường, và khi nào cần kéo Shoto về phía mình, không quá nhanh để khiến anh hoảng sợ, nhưng đủ mạnh để giữ anh mãi trong vòng xoáy của cô.

Shoto không chỉ là con rối của cô mà còn là một phần của màn trình diễn mà cô đạo diễn. Và anh biết, cho dù có nhận thức rõ ràng về việc mình đang bị điều khiển, anh cũng không có đủ sức mạnh để tự giải thoát. Cái bẫy mà Akari giăng ra không chỉ đơn thuần là một sự thao túng, mà còn là một trò chơi tinh vi về quyền lực và sự kiểm soát, một trò chơi mà Shoto chưa bao giờ có cơ hội chiến thắng.

Trong thâm tâm, Shoto biết rằng mọi chuyện đã đi quá xa, rằng anh đã đánh mất chính mình trong mối quan hệ độc hại này. Nhưng càng nhận thức được điều đó, anh càng cảm thấy bất lực hơn. Mỗi lần cố gắng thoát ra, anh lại bị kéo sâu hơn vào vòng xoáy mà Akari tạo ra. Cô là người duy nhất có thể quyết định khi nào trò chơi kết thúc, và Shoto, dù muốn hay không, vẫn mãi là con cờ trong tay cô.

Còn Akari, cô đứng từ trên cao, nhìn xuống sự lún sâu của Shoto mà không chút thương hại, chỉ thấy sự hài lòng. Bởi với cô, tất cả chỉ đơn thuần là một màn trình diễn, một trò chơi của quyền lực, nơi mà cô luôn nắm giữ chiến thắng. Cô là người vẽ nên bức tranh hoàn hảo của sự chiếm hữu, và Shoto, vô tình hay cố ý, lại là người tô điểm cho bức tranh ấy bằng chính cuộc đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro