pháo hoa giao thừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sinh viên năm nhất park jihoon cùng sinh viên năm ba kang daniel có một buổi hẹn đón giao thừa cùng nhau vào tết tây. gia đình park jihoon lên kế hoạch đi du lịch từ trước, về phía kang daniel, mẹ anh muốn sang Canada thăm họ hàng xa nên nghiễm nhiên cả hai được tự do vào ngày cuối cùng của năm. park jihoon háo hức cùng kang daniel đứng trong cửa hàng tiện lợi lựa chọn mấy món đồ cho bữa tiệc đón giao thừa.

ngang qua hàng rượu, park jihoon quét mắt nghĩ ngợi một hồi, nhìn mấy chai rượu soju màu xanh ngọc lấp lánh như đang mời gọi 'hãy mua tôi đi'. park jihoon kéo vạt áo kang daniel đang đứng chọn snack cạnh đó.

"niel hyung! em muốn mua thứ này."

kang daniel nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ, xoay sang cốc đầu đứa nhỏ.

"nhóc con, soju không dành cho con nít."

"nhưng qua ngày mai em đã trở thành người lớn rồi. park jihoon 20 tuổi."

"người lớn thì có thể làm gì?" kang daniel cười bí hiểm ghé sát mặt lại.

park jihoon đấm vào bụng anh.

kang daniel một tay ôm bụng, tay còn lại đưa lên vò rối mái đầu vàng nâu của đứa nhỏ, cười toe.

"vẫn chưa qua mồng 1, park jihoon vẫn là park jihoon 19 tuổi."

tất nhiên không được sự đồng ý của kang daniel, park jihoon không thể mua được rượu, cũng không thể tự mua vì chưa đủ tuổi, đành ngậm ngùi lấy nước ngọt thay thế. park jihoon bực bội mè nheo kang daniel, bắt đền bằng hai suất gà chiên.

đến tối, cả đám kéo nhau tới phòng trọ nhỏ của kim jaehwan, là một căn gác mái thuê từ một cặp vợ chồng già. ngôi nhà có một lối đi thẳng từ cầu thang bên ngoài lên tận sân thượng dẫn đến căn phòng. kim jaehwan trải mấy tờ báo ra giữa nhà; khoai chiên, snack và gà rán được kang daniel bày ra đĩa. park jihoon vào trong bếp lấy mấy cái ly từ trên kệ tủ thì nghe tiếng bước chân ầm ầm của park woojin từ cầu thang bằng sắt.

"xem em mang gì đến này." park woojin giơ ra cái bọc đen, bên trong lộn xộn mấy chai soju. chưa hết, cậu nhóc lôi ra từ trong ba lô thêm mấy chai nữa, và vài bọc bánh gạo cùng kimbap nhà làm.

"park woojin, nhóc lấy đâu ra mấy thứ này." kim jaehwan hào hứng lấy tay vói một miếng kimbap bỏ vào mồm.

"đồ ăn mẹ em gửi lên, còn có một nồi thịt hầm nữa mai em mang sang cho mấy anh sau," cậu ngừng một chút rồi tiếp tục vừa nói vừa cười khúc khích "còn soju, em lén lấy của bố trong cửa hàng."

park jihoon mắt sáng rỡ, nhìn mấy chai soju màu xanh sóng sánh nước rồi nhìn sang kang daniel với bộ dạng vô tội, cậu nhún vai.

hai người anh lớn phá lệ cho hai đứa nhóc một lần, cùng ngồi xuống tán chuyện và khui mấy chai rượu ra. park jihoon cầm ly rượu lên, hít một hơi dài đem một hớp cạn sạch. rượu vừa ngọt vừa đắng, men rượu nồng nặc xông lên mũi, làm cậu ho sù sụ.

"này từ từ thôi." kang daniel ngồi cạnh vỗ vỗ lưng đứa nhỏ.

"quào, vị tuyệt thật đấy hyung."

park jihoon đưa cặp mắt cún con nhìn kang daniel, vẻ mặt hào hứng.

park woojin phía đối diện bày ra mấy trò chơi, bảo nếu thua sẽ phạt uống một hớp rượu. cả hội cười nói rôm rả, tiếng va chạm lách cách của thủy tinh, tiếng gió rít ngoài khe cửa, tạp âm trộn lẫn vào nhau.

qua vài giờ, tất cả đã ngà ngà trong men rượu. kim jaehwan bắt đầu hát, vừa đàn vừa hát mấy lời hát không rõ chữ. park woojin mới uống một vài ly đã ngủ mất, đem cái thân cuộn lại một góc phòng, tay đút vào miệng hừ hừ như một đứa trẻ. kang daniel với tửu lượng 5 chai soju vẫn rất tỉnh táo ngồi bốc khoai chiên ăn, nhìn kim jaehwan vừa ngủ gục vừa hát rồi cười ngất. một lúc sau chỉ còn nghe được tiếng lè nhè cùng tiếng ngáy nhỏ. kang daniel tiến đến gần kệ tủ, lôi ra tấm chăn phủ lên người park woojin cùng kim jaehwan rồi bước vào bếp tìm thỏ con đi lạc.

.

park jihoon đang ngồi xếp bằng dựa vào chiếc tủ lạnh mini, áp gò má nóng hổi lên mặt trước cửa tủ mắt mở hờ mơ mơ màng màng. kang daniel bế thốc đứa nhỏ lên, đi về phía đệm.

"ngủ ở đây em sẽ cảm lạnh mất."

park jihoon rúc đầu vào hõm cổ anh, từng luồng hơi thở nóng ấm phả ra trên da ngứa ngáy. kang daniel đặt cậu nằm xuống giường, với tay lấy chăn phủ lên người cậu. park jihoon cả người nóng bừng, bực bội xốc chăn lên, ngồi bật dậy.

"nóng quá hyung... không được còn chưa xem..." cậu nấc cụt, luồn tay vào trong áo toan cởi ra trong khi mắt vẫn nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm.

trong phòng có máy sưởi bằng điện nên không cần khoác áo quá dày, park jihoon chỉ mặc độc một chiếc thun trắng lỏng lẻo. mặt và cổ cậu một sắc đỏ dụ hoặc. xương quai xanh ẩn hiện lấp ló bên cổ áo rộng thành công thu hút sự chú ý của anh. kang daniel túm lấy tay cậu, ngăn đứa nhỏ làm loạn. anh bắt cằm cậu ghé sát lại.

"em đang thử sức kiềm chế của hyung đó hả."

"hyung... sắp rồi."

"sắp rồi? ý em là gì, park jihoon 19 tuổi." kang daniel cười nửa miệng, ngón tay di di trên cần cổ trắng hồng của park jihoon. cậu rùng mình lùi lại, vệt hồng trên gò má càng lan rộng hơn.

"pháo hoa, sắp bắn pháo hoa rồi! con mẹ nó đừng có xuyên tạc lời em, đồ khỉ kang daniel!"

park jihoon nửa tỉnh, nửa mơ đẩy kang daniel sang một bên, bước mấy bước loạng choạng ra phía cửa ra vào. cậu mở chốt cửa, gió lạnh từ bên ngoài tràn vào từng đợt thấm qua da đến tê tái. men rượu làm cậu mất hết tỉnh táo, bất chấp thời tiết lạnh buốt đi đến phía lan can.

sân thượng nhỏ trước căn gác của kim jaehwan cao hơn bình thường so với mấy căn nhà trong khu phố, đứng ở đây có thể ngắm được quang cảnh bốn phía xung quanh mà không bị che chắn gì. gần thanh chắn ngang đã rỉ sét ngả màu sang nâu đỏ ngổn ngang những chậu sương rồng cùng tuyết tùng xanh um, điểm xuyết chen giữa vài chậu linh lan trắng. sát cạnh đó đối diện với cầu thang bằng sắt chất chồng lốp xe tải cũ cùng mấy thùng phuy bỏ đi. mặc dù mọi thứ đều cũ kĩ, tuy nhiên nơi căn gác xập xệ này suốt thời gian qua đã chứng kiến bao nhiêu kỉ niệm của bốn người.

park jihoon hơi chóng mặt, ngồi lên một chiếc bánh xe sơn màu vàng đồng, cậu ngước mặt lên trời. hơi thở nóng ẩm gặp lạnh ngưng tụ thành đám khói trắng nhạt màu, cậu đưa hai bàn tay lạnh buốt áp lên má. lớp áo thun trắng mỏng dính không đủ giữ ấm khiến cậu có chút run rẩy. cái lạnh đêm giao thừa cắt da cắt thịt đối chọi với sự nóng rát sục sôi trong dạ dày cùng quả đầu muốn bốc hỏa vì rượu khiến park jihoon rợn người rùng mình một cái.

kang daniel theo sau, anh bước đến gần thanh chắn, ngẩng mặt ngắm sao đêm, không có ý muốn để tâm đến park jihoon đang run lên cầm cập vì lạnh gần đó. park jihoon bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi. cậu tiến lại gần đưa đôi bàn tay tê cóng vòng quanh hai bên sườn anh, cọ cọ tay lên lớp lông mềm mại bên trong áo, thu mình lọt thỏm vào vòng ôm của anh. kang daniel thật ấm.

park jihoon dụi đầu vào lồng ngực kang daniel, anh dùng tay nắm vạt áo lông, bao quanh người cậu. cả hai khít nhau không một kẽ hở. mùi xạ hương cùng vani quẩn quanh đầu mũi.

hai người đứng như vậy một lúc lâu, park jihoon cũng không còn cảm thấy lạnh nữa bàn tay nghịch ngợm bắt đầu ngọ nguậy phía sau lưng anh. hết dùng ngón tay múp máp vẽ vòng tròn hay mấy hình thù kì lạ, lại chuyển sang nhéo nhéo xoa xoa. đột nhiên cậu dùng răng cắn một phát đay nghiến một hồi mới chịu nhả ra, kang daniel nhăn mày. ngay chỗ xương quai xanh, phía dưới lớp áo sơ mi màu xám đã có dấu răng ửng đỏ.

"lại nghịch ngợm cái gì đấy."

"chán."

kang daniel đã quá quen với mấy câu trả lời không đầu không đuôi của park jihoon, lại nghĩ do soju vừa rồi nên mặc kệ để cậu làm loạn. sương đêm buốt lạnh rơi xuống hai mái đầu, con đường phía dưới đã không còn một bóng người.

"anh ơi, mình làm cái đó đi."

"hửm?"

"chuyện hai người yêu nhau vẫn thường làm ấy." - park jihoon ngẩng đầu nhìn anh. nghĩ rằng thật tốt khi cậu có thể đổ lỗi cho sự bạo gan này lên hết mấy chai rượu.

kang daniel mở lớn đôi mắt nửa vầng trăng, dù cũng chỉ bằng một nửa của người bình thường. anh thoáng nhìn thấy vành tai cậu trộm đỏ.

"những người yêu nhau thường làm gì?" kang daniel cố ý kéo dài hơi, không bỏ qua cơ hội nào mà trêu chọc cậu, anh lại giả bộ ngây ngốc hỏi.

park jihoon lớ ngớ nhận ra yêu cầu của bản thân có phần ám muội, đột nhiên đem mình hóa thành một con tôm luộc, từ đầu đến chân một màu đỏ gay, hai vành tai như sắp bốc cháy. lắc lắc đầu ngăn mấy ý nghĩ đen tối len lỏi vào trong khối óc.

"e-em k-không... ý em l-là..." cậu lắp bắp.

"hửm?" kang daniel vẫn cố tình giả vờ không hiểu, gắng mím môi để không phải bật cười.

không bất ngờ, kang daniel nhận được một cú đấm ngay giữa bụng. anh ôm bụng cười thành tiếng. park jihoon bực tức siết chặt tay, ngăn bản thân tung thêm một đấm nữa. mặt và cổ cậu đỏ lựng, cùng thứ nước kích thích đang cuộn trào trong dạ dày. hyung ngu ngốc của cậu lúc nào cũng nói mấy thứ không đứng đắn.

kang daniel cười mất nửa ngày, đưa tay lau nước mắt.

"lại đây nào, sương đêm lạnh lắm."

park jihoon trừng mắt nhưng vẫn tiến lại để anh ôm vào lòng.

"jihoonie nhất quyết bảo hyung đợi đến lễ trưởng thành cơ mà."

lễ trưởng thành diễn ra vào tháng năm, là buổi lễ đánh dấu mốc quan trọng tuổi 20 của mỗi người. quà mừng trưởng thành gồm có một bó hồng, nước hoa và nụ hôn của người mình yêu. park jihoon muốn đợi đến ngày đó, bản thân chính thức trở thành người lớn, tuyệt đối không cho kang daniel động chạm quá mức, tất cả giới hạn giữa nắm tay, ôm, nắm tay, ôm... và chỉ có thế. nụ hôn đầu tiên sẽ trao cho người đặc biệt nhất trong ngày quan trọng của cuộc đời.

đương nhiên là bây giờ cậu quá mất kiên nhẫn để chờ đợi.

park jihoon chun mũi, đưa cằm cọ qua cọ lại trên lớp áo trước ngực anh, rượu làm gò má cậu đỏ hồng trông rất đáng yêu. kang daniel kéo cậu vào lòng đặt lên trán một nụ hôn nhẹ.

một lúc sau, park jihoon ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thật lâu như muốn ghi tạc hình ảnh người trước mặt vào tâm khảm, ánh mắt dịu dàng như nước. từng tia sáng nhỏ trong con ngươi đen láy như hút hết vì tinh tú trên bầu trời, tất cả hội tụ cùng lấp lánh trong mắt cậu.

bầu trời đầy sao kia cũng không sánh bằng dải ngân hà đang bừng sáng trong mắt em.

kang daniel siết tay kéo gần khoảng cách, môi cách môi một hơi thở. hành động đột ngột của anh làm park jihoon hoảng hốt nhắm chặt mắt, trống ngực cứ dồn dập đập thình thịch làm cậu vô cùng bối rối.

đùng... đùng... đùng...

tiếng pháo hoa làm cả hai giật mình. chết tiệt chỉ còn một chút nữa thôi. park jihoon đưa hai tay che khuôn mặt đang đỏ như gấc vì ngượng ngùng của mình, hai vành tai nhuộm hồng.

"mau ngắm pháo hoa đi, đừng có nhìn em nữa." cậu dùng cả bàn tay che đi vẻ mặt xấu hổ, chỉ chừa chỗ giữa các kẽ ngón tay vừa đủ để nhìn pháo hoa.

park jihoon cảm nhận những đầu ngón tay của kang daniel chạm vào cậu. anh nhẹ nhàng gỡ những ngón tay múp tròn đang bám lên gò má, xoay cằm cậu đối diện với anh, lại còn hư hỏng miết nhẹ xương quai hàm.

trong một khắc lòng cậu nổ đầy pháo hoa.

daniel hyung đang hôn mình

daniel hyung đang hôn mình

daniel hyung đang hôn mình

chết mất, tim mình đập nhanh quá

mình có nên nhắm mắt lại không? phải làm gì bây giờ!

"này, tập trung đi." kang daniel tách ra nhìn park jihoon nén cười rồi lại kéo cậu vào nụ hôn thứ hai.

những điều vụng về của lần đầu tiên, những tiếng tim đập như muốn thoát khỏi lồng ngực, những cái chạm nóng ran. chắc có lẽ là trải nghiệm thú vị nhất của cậu trong đời. park jihoon thả lỏng người, theo sự dẫn dắt nhẹ nhàng của anh. môi anh có vị ngọt anh đào, có vị chua nồng của rượu, còn có vị ngại ngùng bối rối, vị yêu thích đắm say, vị của daniel.

pháo hoa vẫn tiếp tục nổ sáng cả một mảng trời, hai người lại chẳng mảy may chú ý. điều quan tâm duy nhất hiện giờ là sự hiện diện của đối phương. sau khi nụ hôn thứ hai kết thúc, kang daniel tựa lên trán cậu, anh cười hiền nhìn park jihoon không rời, dùng tay vuốt nhẹ gò má đang ửng đỏ, chất giọng trầm khàn vang lên theo tiếng nổ pháo hoa, park jihoon thế mà lại nghe được rõ mồn một.

"trao em cho anh."

một chút ngạc nhiên trong đáy mắt, park jihoon kéo anh vào lần chạm môi thứ ba thay cho câu trả lời. pháo hoa nở rộ trong lòng còn nhộn nhạo đẹp đẽ hơn pháo hoa đêm giao thừa. chúa ơi, thật may mắn vì con đã tìm thấy người mà con muốn trao gửi cả cuộc đời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro