Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

''Con ăn xong rồi. Con có chuyện muốn nói với cả nhà.''

Cả nhà đồng loại ngẩng lên, vẫn thấy một bộ dạng hay cười, tôi nhìn thoáng qua chị một lúc rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Cũng như tôi, ba mẹ cùng dạng đợi chị tôi nói tiếp. 

"Tin vui đó nha.''

"Trúng số hay sao mà tin vui, mấy tờ?'', ba tôi đùa.

"Không, con gái ba có người yêu sau một thời gian dài FA.''

"FA là gì?'', mẹ tôi hỏi.

"Ế một thời gian dài đó mẹ, từ này giờ phổ biến lắm, mẹ cũng nên biết cho teen'', chị tôi cười nói.

"Nhảm, có vậy cũng thông báo, chị có người yêu đâu phải chuyện lạ. Em có mới là lạ''. Tôi thẳng thắn bình luận lời thông báo vô nghĩa của chị. ''Sao không đợi có bầu rồi nói luôn cho bất ngờ.''

"Haha, chừng đó ba mẹ nghe xong ngất xỉu cũng nên''. Chị tôi bật cười. "Con thông báo cho cả nhà biết trước sau này đỡ bất ngờ chứ không có xin lời khuyên gì của ba mẹ cả, con đã quyết định rồi''.

Ba mẹ cũng chẳng bận tâm lời thông báo của chị còn tôi xem như vừa nghe thấy tiếng ruồi vỗ cánh bay qua tai, cả nhà vẫn tiếp tục ăn cơm. Riêng chị sau khi nói một câu khó hiểu liền đứng lên lấy giỏ xách chuẩn bị đi học.

"Người yêu của con là con gái.''

Nghẹn nơi cổ họng. Tôi bỏ chén cơm xuống nhìn chị đang đứng ngay bàn ăn nói tiếp với mọi người, vẫn là bộ dạng cười tươi rói như ánh mặt trời chiếu xán lạn cả vùng tối tăm, sáng đến mức ba mẹ bị chói đến mù mắt rồi, nhìn chị chằm chằm không chớp mắt đến như vậy cơ mà. 

Hay thật, kiểu này so với chị nói có bầu với thằng ôn nào đó còn giật gân hơn. Vậy mới đúng là thông báo chứ bà chị. Làm tốt lắm! Giờ không lẽ giơ ngón cái về phía chị và nói ''Good job!'', không khéo ba mẹ cho mình ăn đủ hành. Tôi thầm nghĩ và chờ đợi ba mẹ mở lời.

"Con nói rồi đó, con không giỡn đâu. Giờ con đi học đây.''

Chị dứt lời, thật nhanh phóng ra ngoài. Hình như phải có hành động đào tẩu bất chợt của chị xúc tác nên ba mẹ tôi lúc này mới phản ứng, ba tôi đứng dậy đập bàn quát: "Ngân, quay lại đây ngay!''. Ba phải chạy ra dí tóm cổ chị ấy còn được chứ đứng đó mà hét, chị ấy quay lại mới là lạ, tỏ vẻ oai phong gì nữa không biết. Đưa cổ dài hóng thấy chị đã ra tới sân, bình tĩnh lấy xe chuẩn bị vi vu đi tới trường để lại đằng sau một trận khói bụi cho cả nhà hít chưa kịp thở.

"Bà ra lôi nó vào đây cho tôi ngay lập tức''. Ba tôi chỉ thẳng tay ra ngoài, mặt hướng phía mẹ quát lớn. Mẹ tôi lúc này một trận lúng túng, một bên luôn miệng kêu ba tôi bình tĩnh, bên còn lại nói tôi chạy ra gọi chị vào cho ba hỏi chuyện. Tôi biết cả nhà chưa ai thông suốt được lời chị nói, tôi cũng còn thắc mắc nữa là.

"Chị ấy đi rồi còn đâu''. Tôi tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Cơm ngon ghê, ba mẹ chắc mất ngon rồi. "Ba mẹ để chị ấy về rồi hỏi sau cũng được.''

"Gọi điện cho nó, nếu là thật đừng có vác mặt về nữa''. Ba đập bàn lần hai, mẹ bị giật mình lần một. Ra vậy, hèn chi bà chị mình đợi ăn cơm xong xuôi, chuẩn bị xong hết mới nói. Dễ đánh bài tẩu. Mẹ cứ tiếp tục xoa dịu ba: "Con bé ranh con này nói gì vậy không biết, chuyện chưa rõ ràng, ông cứ bình tĩnh đợi nó về đi đã''. Mẹ nói vậy nhưng tôi biết chắc trong lòng một trận không hiểu được, rối như tơ vò. Tôi tự hỏi bậc cha mẹ có ai trong tình huống này lại có thể bình tĩnh được. Nếu có, bà mẹ đó hẳn phải có tính cách như chị tôi.

Trong đầu ngẫm nghĩ, mắt nhìn ba, tai hoạt động công suất một nửa của bình thường. Ba đang giận dữ quát, mẹ lải nhải bên cạnh phối hợp. Thật là, làm quả hoành tráng rồi bỏ đi giờ để mình nghe chửi giùm vậy đấy, ba chửi nhiều đến mức mình chẳng còn nhớ nổi chỉ ghim lại được vài từ: "sinh tật, bệnh, lây nhiễm'', gì nữa nhờ? Quên hết rồi, mệt tai với ba ghê, chị đã không có nhà mà cứ chửi. Có nghề nghe chửi mướn chắc bà chị mình phải trả cho mình số tiền lương trước giờ là không hề nhỏ chút nào. Mình cũng nhảy lẹ vào phòng né tránh bom đạn thế chiến "gia".

Chị à! Cả nhà đang đợi chị về như đợi được chụp hình với idol nổi tiếng đấy. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro