Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Bản thân tôi không rõ mình thích con trai hay con gái hơn, nhưng tôi chắc chắn một điều là tôi không phải les, tôi có rung động với một vài đứa con gái trước đó nhưng chưa hề yêu ai trong số họ, tôi cho rằng đó đơn giản chỉ là sự ngưỡng mộ và trên cả là tôi vẫn có cảm giác với con trai. Không có dự tính cho việc tìm hiểu về tình yêu đồng giới, tôi chẳng ra sức tìm hiểu kiến thức hay đơn giản hơn là tìm kiếm thông tin trên google; tôi chỉ đọc những bài viết về đồng tính mà tôi tình cờ thấy được hoặc nghĩ là nó thú vị. Cặp này đẹp đôi hay cặp này không đẹp đôi – là tất cả những gì tôi nghĩ khi xem hình ảnh những cặp đồng tính. 

Nhưng có lẽ sau này tôi sẽ đi theo một hướng khác, tôi nghĩ mình sẽ được trải nghiệm gần, nó hấp dẫn hơn cả là qua chị tôi, nói không tò mò thật sự rất giả dối. Con người luôn rất hiếu kì theo một cách khó hiểu, cùng một vấn đề nếu họ hoàn toàn chẳng biết tý gì họ sẽ không buồn tìm hiểu nhưng nếu gợi mở cho một tý, chỉ cho họ biết mấp mé lại như chất kích thích hơn bao giờ hết, họ sẽ nói: "Hãy cho tôi biết thêm" và nếu bạn không cung cấp cho họ và chỉ đáp: "Hãy tự tìm hiểu", họ sẽ thật sự làm vậy khi hứng thú với vấn đề còn không, sự tò mò chỉ dừng ở đó.

Chết tiệt, sao chị có thể lấp lửng như vậy được, nó thật sự có thể khiến tôi ngồi ngẫm hết ngày đấy. Và điều này khiến tôi thông tin liên lạc với chị qua một cước điện thoại ngắn, chỉ là hỏi vài câu thôi, tôi thầm nhủ và gác máy lên tai.

"Sao đó, ba mẹ chửi xong chưa?''

"Giờ còn chửi nữa à, đang đợi chị về hành quyết đó.''

"Haha, để ba bình tĩnh rồi nói chuyện sau.''

"Hết ngày hôm nay ba cũng không có nguôi được đâu.''

"Kệ ba chứ''

"Tỉnh.''

"Với ba phải vậy.''

"Mà chị nói thật hả?''

"Thiệt đó, chuyện này có gì để đùa được. Thôi chị cúp máy, thầy đang nhìn.''

Ít ra chị cũng biết sợ thầy nhìn. Những chuyện này nói qua điện thoại quả thật không tiện, cũng chỉ có hỏi được bao nhiêu đó, tôi như thế này là đang hứng thú với vấn đề hay không đây? Giả thiết cho, kết quả cần tìm... Ngủ thôi.

—-

Hự, ặc. Gì... Gì vậy? Trước đó vài giây tôi còn đang đứng trước cửa phòng thấy ba với chị chơi trò rượt đuổi nhau, cả hai cùng hướng đến chỗ tôi với vận tốc ánh sáng, giờ thì thân hình đầy đặn của chị một phát húc vào người tôi đẩy thằng tôi bay gọn vào phòng. 

Tôi ngồi bẹp trên sàn nhìn chị rất nhanh đóng sầm cửa lại, khóa chốt. Nè, hai người có muốn chơi đuổi bắt thì ra đường rộng đi chứ, lúc đó lấy xe dí nhau còn tốt chán. Ở nhà đủ để ruồi muỗi rượt nhau thôi.

"Mở cửa ra ngay!", tôi nghe tiếng ba tôi rít gào đằng sau cánh cửa.

"Con không mở, ba đừng có đập cửa rầm rầm nữa, nhức đầu quá."

Chị tôi đứng đối diện nhìn chằm cánh cửa như thể đang nhìn mặt ba, hét vọng ra ngoài. Chị nên nói với ba, đừng đập nữa, hư là tốn tiền sửa chứ ở đó mà nhức đầu!

"Mày ra đây ngay, ra đây nói cho ba mày nghe rõ ràng!"

"Con không muốn nói chuyện với ba lúc này."

"Mày cút ra khỏi nhà này đi, đừng đem bệnh hoạn về gia đình."

"Sức khỏe tốt, tinh thần ổn, trí óc minh mẫn, con rất bình thường", chị tôi xoay lưng tựa vào cánh cửa, hai nắm tay siết chặt.

"Ba đuổi con đi rồi lại tốn công tìm con về thì đừng có đuổi. Chuyện của con, con đã quyết định rồi, con đã nói con báo cho ba mẹ biết không để xin ý kiến."

"Mày giỏi, để coi trốn được bao lâu", dứt lời là tiếng đập cửa mãnh liệt nhất từ nãy giờ, chúng tôi không cần nhìn mặt vẫn đủ nhẩm được áp suất của cơn giận dữ phát ra từ ba, mà cũng chẳng sao, nó đâu phải dành cho tôi. Một trận im lặng kéo dài đằng sau cánh cửa, chị tôi quay đầu nhìn thấy tôi đang ngồi trên giường: "Sao ở đây?". Hay, chị mải chơi với ba vui quá quên mất khoảnh khắc húc tôi vào phòng để giờ hỏi câu bị thừa.

Chẳng quan tâm tôi có định trả lời hay không, chị cầm giỏ xách quẳng lên giường lẩm bẩm: "Sao giờ ba còn chưa đi làm?", tôi ngước nhìn chị đang đi qua đi lại trong phòng cúi đầu nhíu mày nhìn sàn. Ngắm sườn mặt chị, rõ ràng thật xinh gái, những lúc chị thế này đâu ai biết thật ra tính cách chị cứ "mây mây".

"Ba xin nghỉ hôm nay chỉ để đợi chị về đó, hạnh phúc nhé."

Chị to mắt nhìn tôi: "Chết thật, tính sai rồi". Tính? Chị cũng biết tính đường đi nước bước xem ra cũng không tỉnh ruồi lắm, mà cũng tò mò chị tôi tính toán thế nào với ba mẹ, tôi đang định mở miệng hỏi thì thấy chị thả người nằm dài ra giường lấy điện thoại nhắn tin như chưa có chuyện gì xảy ra, đôi mắt chăm chú vào bảng tin faecbook, đưa ngón tay trượt nhẹ trên màn hình cảm ứng.

Rồi chị lại làm tôi lần nữa thầm hỏi: "Có thật chị thích con gái?". Tình huống của chị hình như hơi trệch đường đi theo lẽ thường thì phải? Sao ta? Có nên google đọc bài tâm sự của những người đồng tính trong hoàn cảnh này họ sẽ như thế nào không nhỉ? Còn chị, chị làm gì tiếp theo đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro