Tín Ngưỡng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này Yuqi phải vào phòng bệnh một mình, Shuhua hứa sẽ ở bên ngoài đợi em và chào đón em bằng một cái ôm ấm áp sau khi em hoàn tất trị liệu.

Yuqi không biết đây là yêu cầu của bác sĩ, em nghĩ rằng cuộc cãi vã tối qua đã khiến Shuhua hành xử như một đứa trẻ.
Yuqi không khỏi cảm thấy tủi thân, em cứ ngỡ rằng mình đã quá quen khi việc này lặp lại rất nhiều lần kể từ khi em thích nàng, nhưng có lẽ ba tháng qua Shuhua đã thành công nhấn chìm em trong cái ảo mộng tràn ngập mùi của hạnh phúc.

Yuqi nghĩ mình đã trở nên đặc biệt hơn với nàng, nhưng không, em đã quay về vạch xuất phát - một đứa trẻ hư đốn và bị Shuhua căm ghét, không hơn không kém.

Tinh thần không thoải mái khiến ta nghĩ đến những vấn đề bình thường quá mức cần thiết và tự biến nó trở nên tiêu cực. Shuhua cũng không hơn gì em, nàng biết em cần mình như thế nào, rằng sự tồn tại của nàng là một sự vi diệu cứu rỗi tâm hồn mục nát của em.

Nhưng Shuhua không thể làm gì khác ngoài việc ngồi sững một chỗ với tâm trạng lo lắng, nàng được dặn không được làm phiền khi em vào trong hoặc tốt hơn là nàng nên ở bên ngoài, lần trị liệu này sẽ khó khăn hơn lần đầu.

- Được rồi, nhắm mắt lại nào Yuqi! Thả lỏng và hít thở như lần trước.

Bác sĩ vẫn làm đúng như liệu trình phân tích mộng, bà nhìn em chìm dần vào giấc ngủ, cảm giác ấy nấy khiến bà như một con chim lạc bầy đầy tội lỗi.

Suốt 30 năm hành nghề, lần đầu tiên bác sĩ dám làm trái với đạo đức y học, bà nghe thấy tiếng cõi lòng mình tan nát, tiếng của chiếc búa vô hình được treo ở cán cân tâm hồn sẵn sàng hành quyết và cướp đi tư cách của một kẻ dám dùng y học như một thứ vũ khí hại người.

Kể từ giờ phút này, bà không chắc mình vẫn còn là một bác sĩ tốt.

Bà lùi lại, chừa ra một chỗ trống bên cạnh giường Yuqi, lương tâm của một kẻ chính trực luôn bị ràng buộc bởi gia đình và trách nhiệm, và giờ thì gia đình đã thắng.

- Tôi sẽ không hại con bé, chị biết mà Lord?

Bà Song đeo găng tay, bà đã đợi từ hai tiếng trước trong căn phòng mốc meo này chỉ để thương lượng hoặc nói đúng hơn là giành lấy quyền điều trị. Song Yuqi là con gái của bà, kể cả lúc sinh ra thì số phận của con bé đã luôn nằm trong tay bà.

Không một ai có thể thay đổi nó, cho dù là con nhỏ mang gương mặt của ả đàn bà đáng ghét kia. Bà đã để mất chồng mình vào tay một ả đến cả nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, thật nhục nhã và thấp kém làm sao nhưng bà Song sẽ không để mọi thứ lặp lại.

Song Yuqi sẽ phải đi đúng theo đường ray của chuyến tàu do bà đặt ra, ít nhất là cho đến khi nó trút đi hơi thở cuối cùng. Một ngày nó còn sống, nó vẫn là con bà và con cái thì không được cãi lời ba mẹ.

bà Song bị ám ảnh sự vâng lời đến mức kinh khủng, nó không tốt về mặt thái độ nhưng nó chuẩn xác tới từng mi li mét trên bản kế hoạch của bà.

Cảm ơn vì bệnh án còn lưu lại và những tai mắt của bà ở trong bệnh viện, bà Song luôn biết sắp xếp mọi thứ thật hoàn hảo dù cho nó có chuẩn bị đi vào ngõ cụt.

Ông Song vẫn luôn không thích đều này, một người phụ nữ quá thông mình sẽ mang đến sự dè chừng nhiều hơn là quyến rũ, và vì bà đã cố chấn chỉnh ông mấy lần cho đến khi ông bẻ mặt.

- Yuqi? Con vẫn ổn chứ?

Được rồi, giờ thì bắt đầu thay đổi suy nghĩ của con đi Yuqi, như mẹ đã từng nói, bác sĩ không tạo ra con người nhưng đủ quyền năng để thống trị vùng đất linh hồn của nhân loại.

Con đã quên? Hoặc cái óc bã đậu của con đã quá chật vật để hiểu nó?

Đó là đặc quyền của những kẻ khống chế cảm xúc và quá khứ của người khác. Và đương nhiên một bác sĩ tốt sẽ.không bao giờ dùng nó cho những mục đích cá nhân, bà Song chưa từng thừa nhận mình tốt.

Trong thế giới tù túng của bà chỉ có kẻ thắng và thua cuộc, tốt hay xấu sẽ không giải quyết được vấn đề.

- Con không ổn.

Yuqi trở nên ngập ngừng, có lẽ em đã trở về khoảng thời gian đen tối đó, ngay trong chính giấc mộng của em.

Giờ đây thì em chỉ đơn giản là một đứa trẻ 12 tuổi không có sức phản kháng, một Song Yuqi yếu đuối và tội nghiệp, khi mà tâm hồn em vẫn chưa bị nhai nuốt bởi thứ ác quỷ đáng sợ kia.

- Con biết mình đang ở đâu không?

Một giấc mộng có hai phần:

– Phần phát biểu (manifest) là phần mà ta nhớ và kể lại được.

– Dưới phần phát biểu này là phần tiềm ẩn (latent) là những động nhân thực không được ta chấp nhận đến mức độ mà ta không nhận định là có.

Cuộc tiến hành vô thức biến cải nội dung tiềm ẩn đau thương của mộng thành nội dung phát biểu ít đau thương hơn được gọi là động tác mộng (dream work).

Động tác mộng vặn cong nội dung của mộng bằng nhiều cách làm nội dung được biểu hiện không hiển nhiên đối với kẻ mộng.

- Con...một con vượn to xác đang đuổi theo con, làm ơn cứu con với!

Yuqi bật khóc trong vô thức, em cứ mãi chạy trên đôi chân mỏi nhừ, em tìm kiếm chiếc ô quen thuộc trong sự sợ hãi, nó khiến Yuqi bức bối và sụp đỗ.

Tại sao lại xuất hiện trước mặt em như một kẻ ban ơn để rồi bỏ rơi em trong lúc em yếu đuối nhất?

Nếu đây là định nghĩ an toàn mà người muốn cho em xem, xin lỗi, em không học được, sự tuyệt tình cho dù em có cố bước đến gần người thêm hàng trăm hay hàng ngàn bước đi nữa.

- Shuhua...

Một phần tiềm thức thất vọng với Shuhua ở bản thể bên ngoài khiến em không nhìn thấy được sự bảo vệ của nàng trong vô thức, mặc dù nàng đã luôn ở bên cạnh em từ bé.

Sự thù địch và phẫn uất đôi lúc còn khiến ta quên cả chính bản thân mình. Em sẽ không ngại quên đi tất cả trong lúc em phát điên vì khát tình hay trong lúc cơn giận ăn mòn lấy lí trí.

- Yuqi, đừng cố tìm Shuhua nữa!

Ngay cả trong mơ, Yuqi vẫn luôn mong muốn gặp lại Shuhua, dù cho 7 tuổi hay 16 tuổi, Shuhua vẫn như một lẽ sống với em, là lí do khiến em trở nên hoàn thiện từng ngày.

Cho đến khi Yuqi bất giác nhìn lại, Shuhua đã không còn đơn giản chỉ là một người mà em yêu thích, nàng là tín ngưỡng, là thần và nàng đang trừng phạt em bởi vì thứ tình yêu tồi tàn em dành cho nàng.

- Nhưng con không biết phải làm gì cả...

Đúng vậy, không có Shuhua, em chẳng là cái gì cả.

- Con thử nhìn lại xem, chẳng có con vượn nào sau lưng con cả.

Yuqi vẫn chạy như một bản năng sinh tồn nhưng sự tò mò vẫn thôi thúc em ngoái đầu nhìn lại dù cho nó có thể khiến em chết đi chỉ vì một chút sơ xuất.

Đúng như bà nói, chẳng có con vượn nào cả, chỉ có người ba mà em hết mực tôn kính đang thở hồng hộc vì đuối sức.

- Ba!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro