Chap 2: S e e_A g a i n

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  -Umk... has...a..

 Tiếng rên ám nguội bao quanh cả căn phòng khiến Shu phát giác mà tỉnh giấc. Lại là con cáo đó, y bị trói chặt trên chiếc giường, không thể di chuyển được. 

  -A hức!

 Con cáo đó rên lớn một cái khiến y giật thót, phát giác mà nhìn xuống. Nó đang tự động ở bên dưới, khuôn mặt nó tèm nhem toàn là nước và tinh của y dính vào. Nó từ từ mở mắt ra nhìn y, nụ cười ánh lên màu sắc dục, nó mở miệng nói.

  -Shu-senpai... has...umk... chủ nhân... đụ chết em đi mà... a~

 Nó rên rỉ ngắt quãng lại còn kêu tiếng "chủ nhận" khiến y đỏ bừng mặt. Con cáo đó hạ môi xuống hõm cổ của y, nhẹ nhàng liếm vòng quanh cổ rồi cắn mạnh một cái nhằm đánh dấu chủ quyền. Nó dang hai tay ra rồi cởi trói Shu, y tranh thủ thời cơ mà đẩy con cáo ra nhưng lại bị nó đọc được ý đồ mà vật ngã y ra sàn. Y đau đớn vì bị trọng lượng của nó đè lên người không thương tiếc, bấy giờ y mới nhận ra rằng trên người nó không còn một mảnh vải che thân, để lộ nhũ hoa hồng hào ở trước ngực.

  -Chủ nhân, đụ em đi mà...

 Con cáo dâm đãng rên rỉ làm nũng trên cơ thể của Shu, nó cọ một bên cúc hoa nhỏ của mình vào môi y, ý gỏ muốn y mút nó. Shu ngượng muốn chín cả mặt thế mà con cáo chết toi kia cứ dụ dẫm y. Shu trần chừ quá lâu nên nó không nhẫn nhịn được nữa, nó dùng đuôi cáo của mình ẫm y lên rồi ném thẳng lên giường, nó trèo lên thân dưới của y, bên dưới đã ướt sũng từ khi nào cứ thế mà từ từ vuốt ve lấy cây gậy nóng kia khiến nó cương lên lần nữa.

  Shu:- Đ-đừng mà!

 Con cáo mặc kệ lời càm nhàm của y, nó từ từ đút quy đầu nóng hổi vào lỗ huyệt dâm đãng đó, nó vừa động vừa phát ra những tiếng rên rỉ đến đỏ cả mặt, tay không ngừng tự thoa cúc hoa tội nghiệp vì bị bơ nãy giờ. Tất cả hành động của nó đã nằm gọn hết và tầm mắt của Y, mặt y đã đỏ nay còn đỏ hơn, y hiểu thừa rằng nếu bây giờ không làm thỏa mãn cơn dục vọng trong người con điếm cáo này thì còn lâu y mới được giải thoát. Nghiến răng hạ quyết tâm, y nắm mạnh vào hông nó rồi đâm lút cán vào bên trong. Vì bị dị vật thúc mạnh bạo vào tiến tuyền liệt khiến nó há hốc miệng rên ư ử. Khoái cảm ập đến quá nhanh khiến nó bỏ qua lớp phòng thủ có sẵn của mình, mặc cho Shu thích làm gì trên cơ thể của mình tùy ý.

.

.

 Sau 2 tiếng giao hợp với nhau, cả hai cũng đã thấm mệt mà nằm thở hổn hển. Shu sau khi lấy lại được ý thức vốn có thì bắt đầu nhìn xuống cục lông mềm mềm đang ngọ nguậy dưới thân y để tìm một tư thế thoải mái nhất để nằm rồi liếc mắt nhìn y một cách đăm chiêu.

  Shu:- Um... nhưng mà ngươi chưa nói tên của mình cho ta biết nhỉ? -Shu hấp tấp nói để cố gắng phá tan cái bầu không khí ngượng ngạo này.

  Ichigatsu:- Cứ gọi em là Ichigatsu, với lại bây giờ anh chưa thể ra khỏi đây được đâu vì mốc thời gian này khá là nguy hiểm đối với linh hồi nhỏ bé của anh đó.

 Nó nói rồi đặt ngón tay của mình lên trước ngực của Shu, y hơi ngạc nhiên một chút là vì nó hiểu ý đồ định sẵn của y nhưng cũng hơi tò mò một chút về "mốc thời gian nguy hiểm" mà Ichigatsu đề cập đến.

  Shu:- Mốc thời gian nguy hiểm?...

  Ichigatsu:- Vào 3 giờ sáng theo giờ dương, các oán hồn nguy hiểm sẽ xuất hiện càng nhiều để đi săn những con mồi béo bở. Và anh cũng rơi vào trường hợp "bị săn" đ...ó S...u-se...pai...

 Lời nói của Ichigatsu dần nhiễu đi, mắt của y bắt đầu chao đảo không kiểm soát được, dần dần xung quanh y tối dần và biến mất.

.

  -MỌI NGƯỜI! DẬY ĂN SÁNG THÔI NÀO!

 Tiếng gọi trời đánh từ tầng một khéo dài đến tầng ba và xuyên luôn lớp tường cách âm trong phòng thì chỉ có giọng của Ike mới đủ bản lĩnh để làm được điều này. Shu lờ mờ tỉnh dậy trong cơn mơ hồ, nhìn xung quanh căn phòng của mình một lượt, y thở dài sau giấc mơ quái đản kia rồi bước ra khỏi giường tiến vào nhà vệ sinh. Y ngáp một cái dài, nhìn mình vào trong gương thì mới giật nảy mình khi nhìn thấy vết cắn do Ichigatsu để lại, nó nhìn trông khá sâu. Y rất hoang mang nhưng bây giờ không có thời gian để suy nghĩ về chuyện đó, nếu bây giờ y xuống ăn sáng muộn chắc chắn Ike sẽ thiến vì cái tội để mọi người chờ lâu mất. Chẹp miệng vài cái, Shu quyết định mặc áo cổ lọ bẻ để che đi vết cắn, dù sao thì bây giờ thời tiết cũng bắt đầu se lạnh nên chắc cũng không có ai nghi hoặc về vấn đề này rồi bước ra khỏi phòng của mình. Nhưng trong đầu vẫn suy tư về con cáo mang tên Ichigatsu đó.

.

.

.

 End Chap 2: S e e_A g a i n

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro