Võ giả chi lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ cũng sắp canh ba, cách thời gian tập hợp không nhiều, Diệp Phi liền không nán lại khách sạn mà ra cửa hướng đường lớn đi tới. Canh ba trên phố càng vắng lặng, không khí có chút se lạnh, Diệp Phi nhìn quanh không thấy bóng dáng Hàn Vĩ, người này thay hắn tuần tra cho nên nếu bỏ đi tập hợp trước liền khó xử.

Đang lúc bối rối bên cạnh nóc nhà liền vang lên tiếng sột soạt, nhìn lên liền thấy Hàn Vĩ khoan tay mà đứng một bộ đắc ý. Thấy Diệp Phi chú ý tới mình, Hàn Vĩ liền tung người nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp đất không gây tiếng động, khinh công cực kỳ cao minh.
-"Diệp huynh đệ mau đi thôi, chậm trễ thời gian Ngô đại nhân sẽ không tha cho chúng ta đâu." Hàn Vĩ cười nói, không biết là do vội vàng hay do khí trời trở lạnh Hàn Vĩ giọng nói có chút rè rè như người cảm mới khỏi.
Diệp Phi không do dự gật đầu, hai người liền hướng Vân Tịch thành cổng tây đi tới. Trên đường đi Diệp Phi hỏi thăm xung quanh tình huống, Hàn Vĩ khoát tay qua loa nói rằng bây giờ trong thành giới nghiêm, khắp nơi có bổ khoái tuần tra, chỉ có kẻ ngốc mới dám ra đường, nên Hàn Vĩ tuần tra đoạn đường có chút vô vị, không có gì đáng nói. Chỉ có Diệp Phi biết rõ, cái kia hung phạm liền vừa rồi còn cùng hắn cãi nhau bên dưới Vân Tiêu khách sạn.
Tây thành không có lính canh, chỉ có vọng gác là có người canh giữ, cổng thành thường xuyên đóng kín, bởi vì tây thành ngoại vi liền là Nạn dân doanh, nơi này tụ tập hỗn tạp, đa phần nạn dân sau khi thiên tai kết thúc sẽ tìm về quê cũ hoặc đi nơi khác kiếm kế sinh nhai. Thành chủ phủ chỉ khi xảy ra thiên tai, lũ lụt mới thường xuyên cứu trợ, bình thường phải nửa tháng một lần Nạn dân doanh mới lại được phát gạo. Cho nên ở lại đây người nếu muốn tồn tại đều sẽ làm chút chuyện bên ngoài kiếm sống, có vào thành làm công, có vào rừng săn thú, đốn củi nhưng đa số là làm trộm cướp, vì vậy tây thành cổng chỉ mở từ giờ Mão đến giờ Ngọ liền đóng kín để tránh thành phần xấu trà trộn nội thành.
Diệp Phi cùng Hàn Vĩ tới cổng thành lúc Lưu Phúc hai người đã sớm tới nơi, đang đứng trò chuyện, thấy Diệp Phi cùng Hàn Vĩ đi tới chỉ là nhẹ gật đầu chào hỏi, cũng không tiếp tục trò chuyện. Ngô Thuận tới giờ mà lại không thấy bóng dáng làm Diệp Phi khó hiểu, vị này bổ đầu là người nghiêm khắc sẽ không đến trễ mới đúng. Đang suy nghĩ có nên hỏi thăm Hàn Vĩ hay không thì bên trên cổng thành truyền đến tiếng gió, ngẩng đầu liền thấy Ngô Thuận thân chim ưng giang cánh, cổng thành cao hơn mười trượng hắn lại nhẹ nhàng nhảy xuống. Ngô Thuận tiếp đất về sau, quay đầu nhìn bốn người, gương mặt cũng không có biểu tình khác thường, chỉ là nhìn đến Diệp Phi có chút dừng lại đánh giá. Bình tĩnh nhìn xong một vòng Ngô Thuận mới lên tiếng:
-"Bốn người các ngươi báo cáo đêm nay tuần tra cho ta xong liền tự tiện nghỉ ngơi, giờ Thân tập hợp nhận nhiệm vụ mới. Lưu Phúc, ngươi trước."
-"Hồi đại nhân thành tây dân trạch cùng phường thị không có động tĩnh." Lưu Phúc chắp tay nói. Ngô Thuận nghe xong không biểu cảm gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn về phía hai người Diệp Phi.
-"Bẩm đại nhân, bên này khu vực cũng không có khác thường."
Ngô Thuận nghe xong đám người báo cáo, phất tay xoay người tự mình ly khai trước, bỏ lại đám người Diệp Phi. Hàn Vĩ thấy vậy thì nắm lại Diệp Phi nói:
-"Chúng ta cùng về Vân Tiêu khách sạn nghỉ lại, Diệp huynh đệ thấy thế nào? Dù sao ta cũng rảnh rỗi, thuận tiện cũng Diệp huynh đệ bầu bạn."
-"Tốt. Diệp mỗ cũng có ý này. Hôm nay tạ ơn Hàn đại ca giúp đỡ nhất định phải mời Hàn đại ca mấy chén."
Hai người hợp ý vui vẻ ly khai, mà một bên khác Lưu Phúc hai người cũng đã sớm rời đi trước. Canh ba trời vẫn còn tối, trên đường Diệp Phi hai người cũng không có dừng lại, một mạch quay về Vân Tiêu khách sạn, đến nơi liền thấy tiểu nhị tại đang quét dọn, trong sảnh đã không có khách nhân, mọi người đều đã ngủ. Thấy vậy hai người cũng không còn hứng thú đối ẩm, Hàn Vĩ ngược lại quen thuộc Vân Tiêu khách sạn chưởng quỹ, sau một phen nói chuyện liền lấy được hai gian phòng, dưới sự dẫn dắt của tiểu nhị hai người chia nhau về phòng nghỉ ngơi, dù sao đêm qua không ngủ cơ thể có chút gánh nặng.
Vào đến phòng Diệp Phi cũng không vội đi ngủ, hắn từ trong tay nải lấy ra Viêm Dương Công bí tịch cẩn thận nghiên cứu, Viêm Dương Công cũng không dài, mất thời gian uống cạn chung trà liền đọc hết, bên trong ghi chép cũng không thâm ảo khó hiểu như Diệp Phi tưởng tượng, ngược lại lời lẽ có chút trực tiếp, súc tích, Viêm Dương Công là nội công tâm pháp nuôi dưỡng bên trong cơ thể chân khí, bên trong ghi lại chân khí lưu hành lộ tuyến, chỉ cần dùng ý chí lưu chuyển chân khí một vòng là một chu thiên, lặp đi lặp lại liền gia tăng chân khí chất lượng cùng số lượng. Mà bước đầu tiên là làm chủ bản thân tiên thiên chân khí, kích phát cơ thể tiềm lực, cũng là luyện thành Viêm Dương Công đệ nhất tầng.
Nghiên cứu thấu triệt Diệp Phi nhẹ thở dài một tiếng, cất kỹ bí tịch sau đó cởi giày lên giường nhắm mắt đi ngủ. Tinh thần uể oải làm việc liền thiếu hiệu quả, ngược lại tinh lực dồi dào sẽ làm ít công to, Diệp Phi trước đi ngủ để hồi phục hôm nay cả ngày tiêu hao, sau đó liền tranh thủ đạt được tầng 1 Viêm Dương Công, mọi chuyện liền sẽ tốt đẹp hơn nhiều. Một ngày mệt mỏi, rất nhanh Diệp Phi mí mắt đã nặng trĩu, không kiềm được tiến vào mộng đẹp.
   Tỉnh lại trời cũng vừa sáng, dưới lầu đã có tiếng người nhộn nhịp, Diệp Phi mở mắt định thần một lúc mới ngồi dậy rửa mặt, đêm qua nhiều việc liền quên ăn tối, buổi sáng trong bụng có chút cồn cào, bất quá Diệp Phi trước đó cần thử luyện bản kia Viêm Dương Công bí tịch, việc sinh tử không thể qua loa. Lấy ra bí tịch đọc kỹ lần nữa Diệp Phi mới leo lên giường hai chân xếp bằng nhắm mắt tĩnh tâm, luyện công cần phải vong ngã, chính là tâm vô tạp niệm, tại nội tâm trong trẻo lúc liền có thể chạm đến trong người mờ mịt kinh mạch cùng chân khí. Nói thì dễ, phàm là người bình thường, đầu óc sẽ luôn có chủ đề suy nghĩ, dưới lầu ầm ĩ cũng khiến Diệp Phi tâm phiền ý loạn khó lòng tập trung. Ngồi chừng khắc Diệp Phi dứt khoát mở mắt, xem ra muốn tu luyện nội công cũng không phải tuỳ tiện mà làm, ngẫm nghĩ một lúc Diệp Phi lấy ra trong hành lý một bình Băng Tâm đan ngắm nghía, cái này Băng Tâm đan Thiện Thành đại sư từng nói qua, có công hiệu dưỡng tâm an thần, Diệp Phi từng phục dụng qua liền biết, cái này thực tốt giúp người uống tiêu trừ tạp niệm. Diệp Phi không do dự nuốt vào Băng Tâm đan, đợi cảm giác đan dược phát huy tác dụng liền nhắm mắt tập trung, lần này mất nửa khắc Diệp Phi liền cảm nhận được trong cơ thể khắp nơi chằng chịt kinh mạch lộ tuyến, mà bên trong kinh mạch tiên thiên chân khí mang theo chút nóng bỏng cảm giác chậm rãi lưu chuyển. Diệp Phi chiếu theo Viêm Dương Công bí tịch nội dung, nếm thử điều khiển đầu này chân khí di chuyển, mọi người thường nói, đầu xuôi đuôi sẽ lọt, cảm nhận được chân khí trong cơ thể liền thuận lợi điều khiển, có Diệp Phi ý chí tác động, lười biếng chân khí lập tức sinh động hẳn lên, theo Diệp Phi chỉ đạo lộ tuyến bắt đầu di chuyển. Một canh giờ qua đi, Diệp Phi tinh thần liền cảm thấy mỏi mệt, cố gắng vừa vặn một vòng chu thiên liền bức ra, dừng lại tu luyện nội công, lần này xem như tiêu chuẩn đạt thành tầng 1 Viêm Dương Công, chính thức trở thành võ giả. Diệp Phi luyện công xong trời đã sáng tỏ, tẩy rửa một chút, thay quần áo xong liền mở cửa xuống lầu, Hàn Vĩ sớm đã đợi sẵn bên dưới, đang một mình uống rượu, nhìn thấy Diệp Phi đi tới Hàn Vĩ ánh mắt lấp loé như có điều suy nghĩ.
-"Diệp huynh đệ chỉ sau một đêm lại thay đổi nhiều nha."
-"Hàn đại ca nói đùa, đêm qua thức khuya sáng nay liền dậy trễ, chỉ là nghỉ ngơi nhiều một chút nên tinh thần liền tốt lên nhiều."
Diệp Phi có chút khó hiểu, chỉ cho là Hàn Vĩ đùa cợt mình, Hàn Vĩ đối với nơi này thập phần quen thuộc, trên bàn đồ ăn đã bày mấy món, rượu cùng chén đũa đều chuẩn bị hai phần, hẳn là cố ý chờ đợi Diệp Phi, điều này làm Diệp Phi thật khó xử, vốn muốn mời Hàn Vĩ uống rượu bây giờ lại để người ta đi trước chuẩn bị.
-"Diệp huynh đệ, mau đến đây cạn chén, đứng ngây ra đó làm gì?"
Diệp Phi cũng là người thoải mái, khách sáo vài câu liền ngồi xuống cùng Hàn Vĩ đối ẩm, rượu vào ba lượt đôi bên đều vui vẻ, phương Nam rượu đều là rượu gạo, màu trắng đục, vị hơi chua, hậu lại ngọt, cũng không quá mạnh, có thể uống nhiều mà không sợ say rượu lỡ việc. Hàn Vĩ có lẽ tửu lượng không cao, uống được mấy chén sắc mặt liền đỏ lên, thấy vậy Diệp Phi chậm nhịp rót rượu, xoay chuyển chủ đề nói chuyện:
-"Hàn đại ca, ngươi nghe nói qua Liên Hoa Tự võ lâm đại hội mấy hôm trước sự tình chưa?"
-"A...như thế nào? Chẳng lẽ Diệp huynh đệ đã đi dự qua? Ta công vụ trên người đã có mấy tháng chưa đi ra Vân Tịch." Hàn Vĩ hỏi ngược lại.
-"Đúng a. Hôm đó ta cũng có mặt, thật là đông giang hồ nhân sĩ, cái này nhiều người như vậy mang theo đao kiếm khắp nơi chạy loạn, triều đình liền không quản hay sao?" Diệp Phi nói.
Hàn Vĩ đang rót rượu ngẩng đầu nhìn hắn nói:
-"Triều đình không phải không quản, mà là quản không nổi, thứ nhất, giang hồ nhân sĩ phân tranh đều là lấy giang hồ đạo nghĩa, luật lệ đến giải quyết, bọn họ ngươi chết ta sống triều đình liền không cần thiết can dự. Thứ hai, giang hồ bên trong tuy rằng rồng rắn hỗn tạp, lại không thiếu người võ công cao cường, ví như Ngô Thuận Ngô đại nhân cũng từng là giang hồ nhất đẳng cao thủ, triều đình đắc tội bọn họ đều là trăm hại không lợi. Triều đình phương pháp liền là đối với võ lâm bên trong có năng lực cùng danh vọng người tiến hành chiêu dụ, đối với danh môn đại phái sẽ đều có chút uy bức lợi dụ để hình thành một cái vi diệu thế cục."
-"Đa tạ Hàn đại ca giải hoặc, không ngờ giang hồ võ lâm lại phức tạp như vậy, ta trước giờ quả thật là ếch ngồi đáy giếng. Lại nói Hàn đại ca có vẻ rất kính trọng Ngô đại nhân, Ngô đại nhân bản lãnh hẳn cực kỳ cao cường đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro