Tập 13+14+15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13 Cảnh trong mơ

Mọi người trăm triệu lần không nghĩ tới, tiến độ tra án quanh co, không thu hoạch được gì ở nhà Vương Mỹ Vân, lại ở nhà Lý Phong, bất ngờ thu hoạch được hai bức tranh.

Bạch Ngọc Đường hỏi chủ nhà chuyện xảy ra.

Ông chú chủ nhà có vẻ vô cùng uể oải, bất đắc dĩ kể lại sự tình cho mọi người.

Khoảng nửa tháng trước, bởi vì người than phiền về Lý Phong quá nhiều, gã liền thông báo cho Lý Phong, mình quyết định không cho hắn tiếp tục thuê nữa, nói hắn tìm chỗ chuyển nhà.

Lúc ấy Lý Phong cũng không cãi nhau với gã, sau khi nghe vậy liền cúp điện thoại.

Nguyên bản gã nghĩ sự tình như vậy là xong, ai ngờ vài ngày sau, đột nhiên nhận được ảnh Lý Phong chia sẻ cho gã.

Ra là tất cả bất động sản của chủ nhà cơ bản đều thuộc về nhà vợ gã, nói cách khác gã bám váy phú bà.

Đồng thời, gã lại lén nuôi tình nhân bên ngoài, nếu như bị vợ biết, chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, nguồn thu nhập của gã cũng bị chặt đứt.

Bản thân làm chuyện đáng xấu hổ như vậy đều bị Lý Phong chụp được, chủ nhà làm sao còn dám đuổi người đi a, liền thương lượng với hắn, muốn mua lại ảnh trong tay hắn.

Lý Phong cũng không cần tiền của gã, mà giao cho gã một cái bao, cần gã giúp giấu hai thứ này đi, không được nói cho bất luận kẻ nào, ngay cả nhắc cũng không thể nhắc tới một chữ.

Chủ nhà mơ hồ đồng ý, Lý Phong nói hắn gần đây muốn làm chút việc, nói gã giúpbảo quản tranh một thời gian, còn dặn dò không ngớt, không được xem bức tranh bên trong, ngay cả lớp gói giấy dai cũng không được mở ra. Nếu xong việc rồi, hắn rất nhanh sẽ dọn đi, chủ nhà cũng không cần lo lắng, ảnh chụp hắn đều xóa hết.

Chủ nhà bất đắc dĩ đồng ý, nhưng hôm nay cảnh sát đột nhiên tìm tới cửa, gã vẫn có chút lo lắng, gã nghi ngờ Lý Phong có thể là buôn lậu tác phẩm nghệ thuật gì đó, chỉ sợ bị liên lụy.

Bạch Ngọc Đường hỏi gã còn gì nữa không? Nếu còn giấu diếm sẽ tố cáo gã gây trở ngại điều tra.

Chủ nhà thề độc nói không còn gì cả! Gã thật sự cái gì cũng không biết.

Triệu Hổ vừa rồi cũng hỏi cô bé thu ngân, cô cũng không chú ý nhiều lắm, cơ bản không có manh mối gì.

Bất quá lấy được hai bức tranh chính là manh mối lớn nhất.

Bạch Ngọc Đường gọi khoa Giám định tới, thu lại toàn bộ tư liệu trong nhà Lý Phong, còn có hai cái máy tính.

Đương nhiên, suy xét đến việc nơi ở của hắn đã bị tìm kiếm, thứ có thể hữu dụng cũng không còn nhiều.

Mang theo hai bức tranh về xe, Bạch Ngọc Đường còn rất hiếu kỳ, hỏi Triển Chiêu, "Miêu nhi, cậu làm sao biết Lý Phong nhờ chủ nhà giấu tranh giùm?"

Triển Chiêu nói, "Xem tình hình trong phòng, tôi nghi ngờ hai bức tranh kia có thể không bị trộm đi, như vậy chính là Lý Phong giấu đi rồi. Chủ nhà kia ngay cả phí điện nước cũng không tự mình đến thu, nếu chỉ là mở cửa thôi, thì cứ gọi cô bé dưới lầu lên mở giúp không phải được rồi sao. Tự gã chạy tới, chính là muốn nhìn xem chúng ta muốn điều tra cái gì. Lý Phong dẫn cả cảnh sát tới, làm chủ nhà hẳn là rất bất mãn với khách thuê mới đúng, gã mở cửa thì có thể theo chúng ta vào, xem tình hình bên trong. Nhưng gã không có vào, chờ ngay tại cửa, cảm giác rất kiêng kị Lý Phong."

Triển Chiêu vừa nói vừa khoát tay, "Đủ loại chi tiết gộp lại, tôi liền cảm thấy chủ nhà kia có thể là có nhược điểm gì ở trong tay Lý Phong, suy xét đến trình độ nghề nghiệp của Lý Phong, liền hù dọa gã một chút. Còn cả. . . . . ."

Triển Chiêu đột nhiên nhỏ giọng nói, "Đầu ông chú kia không phải hói sao? Nhưng tôi phát hiện hai bên đầu của gã có hai vết kẹp, hơn nữa vị trí đường chân tóc của gã có một đường cháy nắng, phần đỉnh đầu đặc biệt trắng! Chứng tỏ gã đội tóc giả! Nhưng vì sao lúc gặp chúng ta lại không đội?"

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường hơi hơi giật giật.

Triệu Hổ ngồi xe phía sau nghe Triển Chiêu phân tích đã hóng chuyện sắp u mê luôn.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, "Cậu nghĩ thử xem, đã chừng đó tuổi còn giả bộ trẻ cái gì a! Chắc chắn bên ngoài có tình nhân!"

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đúng là mèo lại hoàn mèo, mấu chốt là mèo này thật đáng yêu!

Chờ mọi người trở lại SCI, trời đã tối.

Bạch Cẩm Đường đã đưa Công Tôn và nhóm người nhà đi trước, văn phòng còn lại mấy người Lạc Thiên Tần Âu, đang thu thập đồ đạc.

Tương Bình vừa rồi dựa theo yêu cầu của Bạch Ngọc Đường điều tra camera tiểu khu chỗ nhà của Vương Mỹ Vân, nói camera không quay được cái gì.

Bạch Ngọc Đường không khỏi có chút thất vọng.

Triển Chiêu cũng hỏi, "Là bị cắt nối chỉnh sửa rồi sao?

Tương Bình lắc lắc đầu, "Thủ pháp cao minh hơn so với cắt nối chỉnh sửa, là bị hack rớt, bởi vì tiểu khu kia có rất nhiều camera, cho nên có hacker hack hệ thống camera, dùng một đoạn hình ảnh trước đó chèn vào đoạn video cần kia."

"Có thể khôi phục không?" Triển Chiêu hỏi.

"Phải xem tình hình." Tương Bình trả lời, "Bên này em phải tra được đoạn bị chèn là thời gian nào trước, sau đó trả lại nội dung vốn có. Nếu như trong đoạn thời gian đó camera không bị tắt đi, hình ảnh có thể khôi phục được! Nếu như bị tắt đi, vậy chỉ có màn đen thôi, nhưng vẫn có thể tra được thời điểm xảy ra án."

Triển Chiêu hỏi cần mất bao lâu.

Tương Bình nói cơm nước xong hẳn là được.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy có thể tra được thời điểm xảy ra án cũng không tệ, lần này thuận lợi bất ngờ!

Bạch Ngọc Đường lại hỏi Lạc Thiên tình hình Tiễn Phú thế nào.

Lạc Thiên cũng rất bất đắc dĩ, nói "Ở phòng tạm giam, vừa rồi tôi và Tần Âu đã thẩm vấn, hắn liền giả ngu, sau đó muốn chúng ta bảo vệ hắn, nói người thằn lằn muốn giết hắn."

Triệu Hổ có chút ghét bỏ, "Thằng này không phải rất giàu sao, cảm thấy nguy hiểm thì thuê hai người vệ sĩ cho mình đi a, muốn cảnh sát bảo vệ mình cũng không tìm cái lý do hợp lý một chút, gì mà người thằn lằn. . . . . ."

Lúc này, di động vang lên, Công Tôn gọi đến giục, hỏi bọn họ ở đâu, có chuyện gì cơm nước xong rồi làm tiếp cũng không muộn a.

Triển Chiêu nói lập tức sẽ đến.

Bạch Ngọc Đường định đi ra ngoài, Triển Chiêu lại nhìn hai bức tranh trên bàn, hỏi, "Hai bức tranh này để lại đây sao?"

Những người khác đều theo bản năng quay đầu lại, nhìn nhìn cửa thủy tinh -- tuy rằng cửa phòng SCI có thể khóa lại, nhưng theo kinh nghiệm trước đây, cũng không nhất định sẽ an toàn. . . . . .

Bạch Ngọc Đường cầm lấy tranh, "Vậy đổi sang để ở một chỗ an toàn."

Tất cả mọi người hỏi hắn, "Để chỗ nào?"

"Phòng vật chứng a."

Hổ tử liền "hừm" một tiếng, còn lắc lắc đầu, hình như không quá tán thành.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu vuốt cằm, "Cảm giác không đáng tin cho lắm."

Bạch Ngọc Đường hỏi, "Vậy cất chỗ nào a? Đây là vật chứng, cũng không thể giấu trong nhà."

"Giấu trong nhà cũng không an toàn!" Mã Hán cảm thấy phải cẩn thận hơn, trước kia tình huống thu hồi vật chứng rồi bị trộm đi cũng không phải chưa có, lần này kẻ có thể từ nhà Vương Mỹ Vân thần không biết quỷ không hay lấy đi bức tranh, ai biết có đến cục cảnh sát xuống tay hay không, lỡ đâu sơ xuất sẽ không tốt đâu!

Bạch Ngọc Đường hỏi, "Vậy làm sao bây giờ?"

"Tìm nơi an toàn hơn so với phòng vật chứng cất!" Triển Chiêu nói.

"Ở đâu?" Tất cả mọi người nhìn anh.

Triển Chiêu đang cân nhắc, chợt nghe cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, cục trưởng Bao đi đến.

Thấy mọi người còn ở trong văn phòng, Bao Chửng nhíu mày, "Các cậu sao còn ở đây? Không phải nói đi ăn cơm sao? Cho dù không ăn cơm tôi cũng sẽ không tăng lương cho các cậu đâu!"

Tất cả mọi người "Hừ" một tiếng.

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, vội hỏi, "Cục trưởng Bao chú không đi liên hoan a?"

Cục trưởng Bao nói vừa rồi đã ăn xong ở căn tin, ông còn có chút văn kiện muốn xem, không đi.

Triển Chiêu vừa nghe, liền giao hai bức tranh kia cho ông, "Vậy coi đồ giúp bọn cháu một chút!"

Bao Chửng khó hiểu nhìn bao giấy dai kia, hỏi, "Cái gì đó. . . . . ."

"Bức tranh! Coi đồ giúp một chút, để ở chỗ chú có thể nhìn thấy ấy, vật chứng quan trọng, bọn cháu cơm nước xong sẽ đến lấy!"

Cục trưởng Bao cũng không để ý, giơ tay nhận lấy, khoát tay với mọi người, "Nhanh chóng đi ăn cơm đi."

Nói xong, ông cầm bức tranh lên lầu.

Nhóm Bạch Ngọc Đường đóng cửa, cũng đi ăn cơm.

. . . . . .

Bởi vì SCI vẫn ở luôn trạng thái có án quấn thân, cho nên mọi người cũng thường ăn cơm cùng nhau.

Đại Đinh Tiểu Đinh mở một gian đặc biệt trong nhà hàng lẩu mới khai trương của Bạch thị, một đám người tụ tập một chỗ ăn lẩu.

Triệu Tước cũng đến, còn mang theo mấy cái pancake hoa quả, Triển Chiêu và Triệu Trinh được chia cho, hô to ăn ngon. Những người khác đều thấy may mắn Triệu Tước không đem cho mỗi người một cái. . . . . . Tạ ơn Tước gia tha chết!

Bạch Diệp không tới, nghe nói là ngộ độc thực phẩm rồi.

Bạch Ngọc Đường vẫn cảm thấy nên gọi điện thoại than phiền cái quán kia đi!

. . . . . .

Ở đây mọi người ở đây náo nhiệt, ở cục cảnh sát lại khá im lặng.

Bao Chửng ở trong văn phòng xem văn kiện, trên đường bên ngoài có lẽ đang kẹt xe, hiện tại có chút huyên náo.

Cục trưởng Bao buông văn kiện, rót ly nước, cầm ly đi đến trước cửa sổ, nhìn ngã tư đường phía dưới ngựa xe như nước, đột nhiên có chút cảm khái -- nhiều năm như vậy, thế mà thật sự đã tạm biệt được một chặng đường này. Hơn nữa, cho dù hết thảy đã xong, hình như cũng không có thay đổi đặc biệt lớn nào. . . . . . Thời gian quả nhiên mới là sự tồn tại lợi hại nhất.

Uống nước, cục trưởng Bao đột nhiên lưu ý tới bao giấy dai đặt ở trên sô pha kia.

Triển Chiêu thần thần bí bí, bộ dáng ngàn dặn vạn dò, đây phỏng chừng là vật chứng quan trọng nhỉ?

Buông ly, cục trưởng Bao bước qua, mở dây thừng buộc trên bao giấy dai, mở bao giấy ra.

Trong ba tầng ngoài ba lớp, bao bọc thật cẩn thận.

Sau khi mở ra, bên trong có hai bức tranh một lớn một nhỏ.

Cục trưởng Bao đặt hai bức tranh trên sô pha, đứng ở trước sô pha "Thưởng thức" một chút, nhịn không được lắc đầu -- tranh quá xấu!

Uống nước xong, Bao Chửng trở lại tiếp tục xem văn kiện.

Xem được chốc lát, ông lại bất giác ngẩng đầu, nhìn nhìn hai bức tranh kia, lại khinh bỉ -- thật xấu!

Tiếp tục xem văn kiện.

. . . . . .

Thời gian từng chút trôi qua.

Chờ xem xong phần văn kiện cuối cùng, cục trưởng Bao đứng lên hoạt động gân cốt một chút, lại nhìn đồng hồ, đã là bảy giờ rưỡi.

Phỏng chừng nhóm Triển Chiêu cũng đã sắp trở lại, cục trưởng Bao đi đến sô pha, cầm hai bức tranh lên lấy để sang bên cạnh, ông ngồi ở sô pha xem tạp chí, chờ Nhóm Triển Chiêu trở về. . . . . .

Đọc được một lát, cảm thấy có chút buồn ngủ. . . . . .

. . . . . .

Buổi tối khoảng tám giờ, mọi người SCI ăn xong cơm, cùng nhau về cục cảnh sát.

Ăn no tự nhiên tinh thần lên gấp trăm lần, buổi tối còn phải tiếp tục tra án.

Tương Bình nhìn máy tính, video đã được khôi phục khá đủ, còn khoảng 10 phút nữa là xong việc.

Tương Bình chà xát tay, hy vọng sau khi phục hồi không phải màn hình đen.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ xem buổi tối có cần thẩm vấn Vương Mỹ Vân hay không, chờ phục hồi video xong rồi quyết định.

Triển Chiêu vẫn luôn nhớ thương hai bức tranh kia, buông đồ lên lầu đi lấy.

Bạch Ngọc Đường theo anh cùng đi lên, hai người vừa mới tiến vào thang máy, thấy một người theo vào.

Triển Chiêu có chút cạn lời nhìn Triệu Tước, "Chú không phải bận việc sao? Sao còn ở đây a?"

Triệu Tước khó chịu, "Tôi đến tìm Tiểu Hắc!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn chú ta -- Không phải chú bị Bạch Diệp đuổi ra ngoài đấy chứ?

Triệu Tước hình như bị chọc trúng chỗ đau, "Hừ" một tiếng, nói thầm, "Là hắn không biết thưởng thức đồ ăn ngon thì có!"

Triển Chiêu cũng đồng ý, "Pancake kia. . . . . ."

Triệu Tước lập tức đồng tình, "Ăn ngon mà ha?!"

Bạch Ngọc Đường không để ý tới hai người đang nhiệt liệt thảo luận ẩm thực hắc ám kia nữa, cửa thang máy mở, anh bước ra, định lấy tranh rồi xuống lầu.

Bất quá đi đến cửa văn phòng, thấy cửa văn phòng để mở, đèn còn bật, cục trưởng Bao không ở đó.

Bên cạnh sô pha đặt hai bức tranh, bao giấy dai đã bị mở, để trên bàn.

Triển Chiêu cũng đi đến, hỏi, "Cục trưởng Bao đâu?"

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, chìa khóa xe và di động đều còn ở trên bàn trà, âu phục thì vắt trên sô pha.

"Phỏng chừng đi WC rồi." Bạch Ngọc Đường nói.

"Đã nói chú ấy đừng rời mắt khỏi bức tranh rồi mà!" Triển Chiêu rất bất mãn, bức tranh cứ đặt tùy tiện như vậy mà người thì không thấy đâu, không bằng trực tiếp để ở trong văn phòng SCI nữa.

Triển Chiêu đi lấy tranh, Triệu Tước tựa vào cửa, nhìn chằm chằm hai bức tranh.

Lúc này, một đầu khác của hành lang, một người đi tới.

Triệu Tước ngẩng đầu, là Bao Chửng đang đi tới.

Nâng tay lên chuẩn bị đánh tiếng chào hỏi, nhưng Bao Chửng lại hình như không có nhìn thấy, đi qua bên cạnh chú ta.

Triệu Tước có chút khó hiểu quay đầu lại, nhìn chằm chằm bóng dáng Bao Chửng.

"Cục trưởng Bao."

Bạch Ngọc Đường cũng thấy người, gọi một tiếng.

Triển Chiêu đang cầm hai bức tranh đi ra, cùng Bạch Ngọc Đường nhìn Bao Chửng đi về phía trước, đến cửa một phòng nhỏ, mở cửa . . . . . .

Đó là phòng nhỏ mà nhân viên vệ sinh để dụng cụ vệ sinh.

Chỉ thấy Bao Chửng mở cửa đi vào, lấy ra một cái chổi, sau đó bắt đầu quét hành lang.

"Bao. . . . . ."

Bạch Ngọc Đường vừa định kêu thêm một tiếng, lại bị Triệu Tước và Triển Chiêu đồng thời giơ tay ngăn lại.

Triệu Tước lại nhìn chằm chằm Bao Chửng trong chốc lát, hỏi Triển Chiêu, "Cậu thấy sao?"

Triển Chiêu đang cầm tranh, phát biểu cách nhìn của mình, "Mộng du?"

Triệu Tước gật gật đầu, hiển nhiên nhất trí cách nhìn.

Bạch Ngọc Đường nghe mà không hiểu gì cả, giờ này thì cho dù có ngủ cũng chưa đến mức mộng du chứ?

Triệu Tước nghĩ nghĩ, lùi vài bước, ý bảo Triển Chiêu đưa bức tranh đến cho chú ta xem.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mỗi người nâng một bức tranh, cầm cho Triệu Tước xem, vừa lưu ý quan sát Bao Chửng còn đang thật sự quét rác.

"A."

Triệu Tước đột nhiên cười một tiếng, hỏi hai người, "Biết hai bức tranh này vẽ cái gì không?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cúi đầu xem hai bức tranh kia, còn chưa kịp trả lời, chợt nghe Triệu Tước không nhanh không chậm cho đáp án, "Cảnh trong mơ!"

14 Chứng bệnh

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều vô cùng khiếp sợ.

Tức là cục trưởng Bao bị hai bức tranh ảnh hưởng, tiến vào trạng thái mộng du.

Mặt khác, nếu lúc mộng du có thể nhìn đến mặt chân thật nhất của một người. . . . . . Tiềm thức của cục trưởng Bao lại là -- quét tước vệ sinh?!

Bạch Ngọc Đường có chút nhìn không nổi, nhưng không biết nên ngăn cản như thế nào, đành phải nhìn Triển Chiêu và Triệu Tước.

Triệu Tước vừa rồi sau khi nhìn bức tranh trong chốc lát, bước đến bên người Bao Chửng, quan sát nhất cử nhất động của ông.

Mà Triển Chiêu càng kỳ quái hơn, lấy điện thoại ra bắt đầu quay video.

Bạch Ngọc Đường kéo kéo Triển Chiêu, ý là -- cậu chán sống rồi hả?

Triển Chiêu ra vẻ -- lưu lại chứng cứ a, chứ lỡ kể lại rồi chú ấy không tin thì sao?!

Cứ như vậy, ba người một đường theo đuôi, quan sát Bao Chửng quét rác.

Cục trưởng Bao từng chút từng chút thật sự quét sạch sẽ sàn hành lang, cuối cùng còn cầm thùng rác xuống lầu.

Nhóm Triển Chiêu theo tới dưới lầu, chỉ thấy cục trưởng Bao tới trước nơi tập kết rác, cẩn thận phân loại rác.

Triển Chiêu há to miệng -- trong tiềm thức cũng vô cùng bảo vệ môi trường!

Bạch Ngọc Đường đỡ trán.

Triệu Tước che miệng cố gắng ngăn mình không cười ra tiếng.

Cục trưởng Bao phân loại rác xong trở về cục cảnh sát, lúc đi qua đại sảnh dưới lầu gặp mấy cảnh sát bộ phận khác, đều nghi hoặc nhìn Triển Chiêu cầm điện thoại đi theo cục trưởng Bao kéo thùng rác, đây là đang làm cái gì?

Trở lại cửa văn phòng mình, cục trưởng Bao thả thùng rác lại chỗ cũ, chạy tới toilet giặt giẻ, bắt đầu lau sàn.

Triệu Tước che miệng dựa tường đấm tường, nói Triển Chiêu lát nữa gửi video cho mình!

Triển Chiêu tiếp tục quay phim, phát hiện tiềm thức của cục trưởng Bao không chỉ thích sạch sẽ còn rất bảo vệ môi trường, tư thế còn vô cùng tiêu chuẩn! Vừa nhìn là biết ở nhà làm việc nhà không ít.

Cục trưởng Bao bận rộn lau, hết sàn nhà lại đến cửa sổ.

Mà lúc này, dưới lầu trong văn phòng SCI, Tương Bình đã hồi phục video giám sát thành công, nhưng chờ mãi mà nhóm Triển Chiêu còn chưa về, cũng có chút khó hiểu.

Tiểu Bạch Trì nói sẽ lên lầu giúp gọi người.

Nhưng tới trên lầu, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn có Triệu Tước đang vây xem cục trưởng Bao quét tước vệ sinh.

Tiểu Bạch Trì cũng thật hoang mang, gửi tin nhắn cho Tương Bình kể lại tình hình.

Lục tục, những người khác của SCI cũng lên đây, đều đứng ở cửa thang máy không dám đi ra, bởi vì cục trưởng Bao đã lau sàn rất sạch sẽ, lỡ đâu đạp ra dấu giày có bị mắng không đây?

Từ tám giờ đến mãi chín giờ rưỡi, sau một giờ rưỡi, cả hành lang rực rỡ hẳn lên, ngay cả cửa sổ cũng được lau, gạch lót sàn sáng loáng.

Triệu Tước đỡ tường cười sắp chết tới nơi.

Chờ làm xong hết thảy, cục trưởng Bao rửa tay, đi về văn phòng, ngồi lên sô pha, nằm xuống, đắp âu phục, sau đó không cử động nữa.

Tất cả thành viên SCI thêm Triệu Tước vây quanh cửa, nhóm Công Tôn đi lên muộn, còn tưởng rằng cục trưởng Bao bị thôi miên, đều cảm thấy là Triệu Tước làm. . . . . . Triển Chiêu không có gan đó đâu.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, "Làm sao bây giờ?"

Triển Chiêu còn đang nghiên cứu tiềm thức của cục trưởng Bao, "Vậy mà quét tước cả một tầng. . . . . ."

Một đám người ở cửa ầm ầm nghị luận, Bạch Trì đột nhiên ra hiệu bảo mọi người mau nhìn -- cục trưởng Bao tỉnh rồi!

Tất cả mọi người theo bản năng quay đầu lại xem trong văn phòng.

Quả nhiên, thấy trên sô pha, cục trưởng Bao nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt.

Từ sô pha ngồi lên, cục trưởng Bao giơ tay xoa xoa cổ, cảm thấy xương sống thắt lưng đều đau.

Ngẩng đầu, nhìn đến đồng hồ treo trên tường sắp tới mười giờ, ông cũng giật mình -- ngủ mất tiêu?!

Vừa xoay đầu, bị dọa nhảy dựng. . . . . . Ở cửa toàn người là người.

Lấy lại bình tĩnh, mới phát hiện là mọi người SCI, còn có Triệu Tước, đều đang mở to hai mắt ngốc trệ đứng ở cửa.

Cục trưởng Bao khó hiểu, hỏi, "Các cậu đang làm gì? Cơm nước xong chưa?"

Tất cả mọi người gật đầu.

Bao Chửng nhíu mày, "Xảy ra chuyện gì?"

"Cục trưởng Bao?" Triển Chiêu hỏi ông, "Chú có nhớ mình vừa rồi làm gì hay không?"

Bao Chửng đứng lên, cầm áo khoác và chìa khóa liền chuẩn bị về nhà, vừa hỏi Triển Chiêu, "Làm gì? Ngủ a."

Vừa nói, Bao Chửng đi ra văn phòng, ngẩng đầu nhìn hành lang, hơi hơi ngẩn người, sau đó thấy ông cười, gật gật đầu hình như rất vừa lòng, "Ừm! Lau dọn sạch sẽ đấy."

Nói xong, xoay người định đi, mọi người nhanh chóng xông lên ngăn cản ông.

. . . . . .

Chờ đưa Bao Chửng văn phòng, Triển Chiêu truyền bật đoạn video vừa mới quay cho ông xem, lần này, cục trưởng Bao cả đều ngây ngẩn cả người.

Sau khi tiếp nhận sự thật, Bao Chửng đột nhiên có cảm giác lật thuyền trong mương -- nhớ năm đó ngay cả Triệu Tước cũng chưa thôi miên được ông! Thế mà lại bại bởi một bức tranh.

Những người khác của SCI cũng đều ăn ý miễn bàn luận, cố gắng hết sức "bận việc" của mình, chỉ có Triệu Tước ở đó ồn ào gửi tin nhắn.

Lúc này, tất cả mọi người rất hứng thú với hai bức tranh kia.

Nhóm Triệu Hổ nhìn trái nhìn phải.

Bức tranh này và bức trước đó của Vương Mỹ Vân, tuy không làm cho người xem có cảm giác kinh khủng như vậy, nhưng thủ pháp vẽ tranh vô cùng tương tự, hình ảnh vận dụng khối màu lam tím lớn, thoạt nhìn có chút mộng ảo, kí tên tác phẩm là Dây hoa J.

"Bức tranh này có uy lực lớn như vậy sao?" Hổ tử hình như không thể nào tin được.

Cục trưởng Bao thật khó hiểu, Triển Chiêu nói ông cẩn thận nhớ lại cảm nhận vừa rồi.

Bao Chửng hồi tưởng, nói, lúc ấy chính mình có chút buồn ngủ. . . . . . Sau đó mí mắt không mở ra được, kết quả tự nhiên mà ngủ mất, tỉnh lại trừ có chút mệt ra, cũng không có chỗ nào đặc biệt không thoải mái.

Triển Chiêu nghiên cứu bức tranh kia, "Mệt. . . . . ."

Bạch Ngọc Đường hỏi, "Là vì mệt khi xem tranh nên mộng du, hay chỉ đơn thuần xem tranh nên mới mệt rồi mộng du?"

Triển Chiêu và Triệu Tước đang cúi đầu "tám chuyện" đều gật gật đầu, "Hỏi rất hay!"

"Sếp."

Lúc này, Tương Bình gọi Bạch Ngọc Đường đến xem đoạn video đã khôi phục lại kia.

Từ tình hình camera giám sát bị chắn, thời gian kẻ tình nghi lẻn vào nhà Vương Mỹ Vân trộm tranh là vào rạng sáng hôm trước.

Camera không có bị tắt, chỉ là đơn thuần bị che chắn, dùng cách nói của Tương Bình là, thủ pháp hacker bên đối phương cũng bình thường, không tính quá cao minh.

Camera quay được, ngày đó rạng sáng khoảng 3 giờ, có một chiếc xe thùng nhỏ dừng ở cửa nhà Vương Mỹ Vân, ba người đàn ông mặc đồng phục của công ty chuyển nhà từ trên xe đi xuống, cầm mấy bao giấy dai lớn tiến vào biệt thự, khoảng 10 phút sau, ba người cầm bao giấy dai lớn tương tự lại đi ra, lên xe rời đi.

Bạch Ngọc Đường nói Tương Bình phóng lớn biển số xe và quảng cáo trên thân của hai xe công ty chuyển nhà này.

Kết quả biển số xe và quảng cáo trên thân xe đều thuộc một công ty chuyển nhà -- chuyển nhà Vĩnh Thái.

"Vĩnh Thái. . . . . ." Bạch Ngọc Đường lầm bầm.

Mã Hán cũng nghe tới, liền ngẩng đầu nói, "Vừa rồi mấy cái thùng ở phòng chứa đồ trong nhà Lý Phong. . . . . .

Bạch Ngọc Đường cũng phát hiện, địa chỉ trên thùng ở phòng chứa đồ trong nhà Lý Phong, cũng có logo của công ty chuyển nhà Vĩnh Thái.

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Tương Bình, nói cậu điều tra công ty chuyển nhà này.

Vốn nghĩ manh mối trong video chỉ có vậy, bất quá Tương Bình lại nói, "Sếp, còn quay được một người, không biết có phải trùng hợp hay không."

Bạch Ngọc Đường hỏi, "Ai?"

Tương Bình cắt ra một đoạn hình ảnh cho Bạch Ngọc Đường xem.

Chỉ thấy trong hình ảnh, vẫn là biệt thự nhà Vương Mỹ Vân, có một người đàn ông bần thần ở gần chỗ biệt thự, xuất hiện ba lần ở những thời điểm khác nhau.

Nhìn đến người này, Bạch Ngọc Đường liền nhăn mày, "Chu Bình?"

Nghe tên, Triển Chiêu cũng ngẩng đầu, hỏi, "Chu Bình? Phóng viên kia hả?"

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu.

Triển Chiêu buông tranh, đi qua cùng Bạch Ngọc Đường xem video.

Quả nhiên, thấy Chu Bình lén lút xuất hiện ở gần biệt thự, hình như đang chờ đợi.

"Còn có một đoạn này." Tương Bình đã trích xuất hết những đoạn có Chu Bình xuất hiện.

Mở một đoạn video cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu xem.

Trong video, Chu Bình đứng ở cửa nhà Vương Mỹ Vân.

Mà Vương Mỹ Vân bản thân còn đi ra, hai người cách cửa nói chuyện, xem hình ảnh, Vương Mỹ Vân hình như còn rất kích động, hai người còn như cãi nhau.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái --phóng viên này trùng hợp ở ngay tại khách sạn Tứ Quý, chuyện Vương Mỹ Vân lại là hắn tiết lộ, một phóng viên chuyên điều tra lại nhớ thương tin tức giải trí vốn cũng đã rất khác thường. . . . . .

"Bằng không thẩm vấn Vương Mỹ Vân trước xem sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu lại đề nghị thẩm vấn Tiễn Phú trước, rồi đến Vương Mỹ Vân.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy thẩm vấn ai cũng được, nghe ý kiến của Triển Chiêu, trước hết hỏi Tiễn Phú đi.

Bạch Ngọc Đường nói Mã Hán và Triệu Hổ đi phòng tạm giam đưa người đến.

Khoảng 10 phút sau, Mã Hán và Triệu Hổ gọi điện thoại về.

Bạch Ngọc Đường liền nhíu mày, có chút khác thường -- đưa người đến thì giữa chừng gọi điện thoại làm gì chứ?

Nhận cuộc gọi, may mà Mã Hán và Triệu Hổ không phải báo Tiễn Phú chết ở phòng tạm giam hay đã xảy ra chuyện gì, mà là báo một chuyện kỳ quái khác.

"Tên sát thủ giết Lý Phong kia, vừa rồi có khách thăm."

"Khách thăm?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Người nhà sao?"

Đáp án từ nhóm Triệu Hổ khiến Bạch Ngọc Đường càng không hiểu, vừa rồi người đến muốn gặp tên hung thủ kia là Chu Bình, bất quá phòng tạm giam bên kia vì Chu Bình là phóng viên nên đã cự tuyệt.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

Triển Chiêu hỏi, "Chu Bình không nói hắn vì sao muốn gặp hung thủ sao?"

"Cụ thể thì không nói." Mã Hán cầm danh thiếp mà người cảnh sát chịu trách nhiệm vừa đưa cho, nói, "Chu Bình còn để lại phương thức liên lạc, nói đưa cho hung thủ hoặc SCI đều được."

"Làm cái quỷ gì?" Bạch Ngọc Đường nói đưa Tiễn Phú lại đây trước.

Bên này mới vừa cúp điện thoại, cửa thang máy liền mở.

Người tới không phải Triệu Hổ Mã Hán, mà là Triển Khải Thiên.

Triển Chiêu khó hiểu, ba anh sao lại đến đây?

Bất quá Triển Khải Thiên không phải đến thăm Triển Chiêu, mà là đến gặp Bao Chửng.

Bao Chửng trừng mắt liếc nhìn Triệu Tước.

Triển Khải Thiên đến hỏi thăm trạng thái của Bao Chửng, còn xác nhận với Triệu Tước một chút, hỏi ông có di chứng gì đó hay không.

Đồng thời cũng không quên nhiều chuyện, nói muốn xem thử bức tranh kia.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều chứng kiến, họ thật ra cũng rất quan tâm cục trưởng Bao đấy chứ!

Đang nói, cửa thang máy lại mở, lần này người tới là Triệu Hổ và Mã Hán, hai người còn mang theo Tiễn Phú cứ ngáp mãi.

Triệu Hổ ra hiệu cho Bạch Ngọc Đường, bọn họ đến phòng thẩm vấn trước.

Bạch Ngọc Đường liền ngoắc Triển Chiêu.

Hai người đang chuẩn bị đi tâm sự với Tiễn Phú, Triển Khải Thiên đột nhiên hỏi Triển Chiêu, "Người kia chính là người chiều nay ở trên cầu la hét người thằn lằn muốn giết hắn đó sao?"

Triển Chiêu gật đầu.

"Hắn không phải tên là Tiễn Phú đấy chứ?" Triển Khải Thiên đột nhiên hỏi.

"Ba biết hắn a?" Triển Chiêu tò mò.

Triển Khải Thiên nhíu nhíu mày, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Các con không phải đang điều tra người chế thuốc gì đó sao, còn có thời hạn mười bốn ngày, người này và vụ án người chế thuốc có liên quan gì?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy -- tuy rằng còn chưa điều tra rõ, nhưng tám phần là có liên quan.

"Ba không có nhiều ấn tượng lắm với Tiễn Phú, bất quá lại có ấn tượng sâu sắc với Tiễn Dụ em trai hắn."

Nghe xong Triển Khải Thiên nói, tất cả mọi người cảm thấy cha mẹ Tiễn Phú đặt tên con thật sự là đơn giản thô bạo, hai anh em họ Tiền tên thì hết Phú đến Dụ*. . . . . .

*phú dụ: giàu có, sung túc

"Em trai hắn như thế nào ạ?" Nhóm Triển Chiêu còn chưa điều tra chi tiết Tiễn Phú, bởi vì trước đó hắn cũng không có hiềm nghi, hơn nữa chuyện cần điều tra thật sự nhiều lắm. . . . . .

"Tiễn Dụ em trai hắn bị bệnh tâm thần nghiêm trọng." Triển Khải Thiên nói, "Ba trước kia có xử lý một vụ án, khởi tố em trai hắn đánh thương người, nhưng sau đó xét thành bệnh nhân tâm thần, khởi tố không thành công, Tiễn Dụ hiện tại ở trong bệnh viện tâm thần."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm thấy, vụ án này hình như không có liên quan mấy đến vụ án họ đang theo.

"Các con biết chứng bệnh của Tiễn Dụ là gì không?" Triển Khải Thiên hiển nhiên còn chưa nói xong.

"Là gì?"

"Hắn bị ảo giác nghiêm trọng." Triển Khải Thiên đạo, "Khăng khăng nói rằng người thằn lằn muốn giết mình, cuộc sống của hắn bị người ngoài hành tinh giám sát."

Tất cả mọi người nhíu mày -- thật là có chút trùng hợp. . . . . . Bệnh này có khi nào di truyền gia tộc không?

"Cho nên vừa rồi nhìn thấy tin tức Tiễn Phú trong TV, ba đã nghĩ đến em trai hắn." Triển Khải Thiên nói, "Nhưng trạng thái Tiễn Phú hình như là giả vờ, Tiễn Dụ so với hắn nghiêm trọng hơn nhiều."

"Nghiêm trọng tới trình độ nào?" Triển Chiêu đối với ca bệnh đặc biệt tự nhiên là có hứng thú.

"Tiễn Dụ cơ bản là trạng thái không thể nghỉ ngơi, mất ngủ nghiêm trọng thần kinh căng thẳng." Triển Khải Thiên nói tới đây, chuyển đề tài, "Bất quá. . . . . ."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn ông -- bất quá cái gì?

Triển Khải Thiên có chút do dự nói, "Ba lúc ấy cảm thấy. . . . . . Có thể thật sự có ai đó đang giám sát hắn."

15 Biến mất

"Thật sự bị giám sát?"

Nghe Triển Khải Thiên nói, nhóm Triển Chiêu kinh ngạc -- thật sự có người thằn lằn sao?

Triển Khải Thiên khoát tay, "Ba không bị thiểu năng, nếu thật sự có người giám sát hắn cũng sẽ không nghĩ tới tận người ngoài hành tinh a! Hơn nữa, nếu người ngoài hành tinh giám sát một người chỉ có thể thông qua thủ đoạn của nhân loại mà nói, thì còn phải lo lắng người ngoài hành tinh làm cái gì? Bọn họ và người bên ngoài có cái gì khác nhau?"

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu với Triển Chiêu -- quả nhiên là cha ruột a, suy nghĩ giống với lý luận của cậu ghê luôn.

Triển Chiêu nhìn trời, ý bảo ba nhà mình đừng lòng vòng nữa, nói trọng điểm!

Triển Khải Thiên nhớ lại một chút, nói, "Ừm. . . . . . Lúc ấy bọn ta vì bảo đảm hắn không phải giả điên, đã xem rất nhiều video giám sát. Tiễn Dụ bình thường khi ra ngoài, thường xuyên sẽ xuất hiện tình hình bị dọa chấn kinh và đột nhiên chạy như điên. Ba phát hiện, không biết có phải trùng hợp hay không, hắn thường xuyên sẽ ở những nơi khác nhau, gặp phải mấy kẻ đó. Khi đó camera giám sát đã rất thông dụng, nhưng độ rõ của video không cao như hiện tại, kỹ thuật phân biệt mặt người các loại cũng là sau này mới bắt đầu thông dụng. Cho nên bọn ta chỉ có thể dựa vào mắt thường nhận thức. . . . . . Lúc ấy ba chú ý thấy, có một người đàn ông, thường xuyên xuất hiện trong video, không lần nào không giả dạng. Có một lần xuất hiện là mặc âu phục cầm túi công văn, có một lần là mặc trang phục nhân viên vệ sinh quét tước, còn có một lần là đeo balo thể thao đạp xe đi qua."

Mọi người nghe xong đều nhíu mày -- rất khả nghi, đây là hoá trang giám sát điển hình a.

"Chỉ tiếc, lúc ấy không có máy móc phụ trợ, độ rõ của video cũng không đủ cao, mắt thường phán định có thể sẽ sai lầm. . . . . . Hơn nữa đối tượng điều tra chủ yếu là Tiễn Dụ, thần kinh của hắn thật sự không bình thường." Triển Khải Thiên cũng thật bất đắc dĩ, "Có ba vị chuyên gia bệnh thần kinh khác nhau đứng ra làm chứng."

Triển Chiêu vuốt cằm, hình như rất hứng thú, lẩm bẩm, "Có lẽ. . . . . . Bình thường chưa chắc có thể phát hiện, chính là vì hắn không bình thường, ngược lại mới có thể phát hiện."

Đã biết chuyện Tiễn Dụ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm thấy tất yếu cần tâm sự cùng Tiễn Phú, liền đến phòng thẩm vấn.

Những người khác ai làm việc nấy, không có việc thì đều đến ngoài phòng thẩm vấn nghe, Triệu Tước cũng đi theo, hình như có chút hứng thú.

Triển Khải Thiên kéo cục trưởng Bao rời đi, nói đến nhà Duẫn Văn xem đá bóng, đêm nay cần giám sát chặt chẽ, không được ở một mình nữa.

. . . . . .

Trong phòng thẩm vấn, Tiễn Phú ngồi tại chỗ đợi nửa ngày.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn khá tri kỷ, mang ly trà sữa nóng đến cho hắn, để lên trên bàn.

Tiễn Phú bưng trà sữa uống một ngụm, nhìn hai người.

Bạch Ngọc Đường mở ra thiết bị ghi hình, Tiễn Phú bất mãn, "Tôi là người bị hại, các cậu sao lại đối xử với tôi như kẻ tình nghi thế?"

Triển Chiêu nhắc nhở hắn, "Anh chiều hôm nay gây náo loạn thế kia chính là hành vi phạm tội."

Tiễn Phú mếu máo, "Tôi không còn cách nào mà! Nếu không gây lớn như vậy, hôm nay Vương Mỹ Vân không hại chết tôi, ngày mai sẽ có người khác muốn hại chết tôi!"

Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh điều chỉnh máy móc, hình như cũng không sốt ruột thẩm vấn.

Triển Chiêu liền tán gẫu với Tiễn Phú, hỏi hắn, "Hiện tại anh sao rồi? Trạng thái thế nào? Nếu mệt thì chúng tôi có thể để ngày mai thẩm vấn."

Tiễn Phú uống trà sữa, lắc đầu nói không cần, "Tâm sự với các cậu cũng rất tốt, dù sao tôi một mình cũng ngủ không được."

"Tình hình trong nhà anh thì sao?" Triển Chiêu hỏi.

"Ai. . . . . ." Tiễn Phú thở dài một tiếng, "Truyền thông nhiều lắm, tôi nói vợ tôi đưa đứa nhỏ đi tránh trước một chút."

Triển Chiêu nhíu mày, "Anh vợ con có hết cả, còn đi ra làm loạn?"

Tiễn Phú đương nhiên cũng biết đuối lý, nhưng tự hiểu mình không đúng không có nghĩa sau này sẽ không tiếp tục tái phạm.

Triển Chiêu lắc đầu, hỏi hắn, "Nạn nhân Lý Phong anh có biết không? Người ta chính là chết thay anh đó."

Tiễn Phú cười gượng một tiếng, hỏi, "Có ảnh chụp không?"

Triển Chiêu lấy ra ảnh Lý Phong cho hắn xem.

Tiễn Phú nhìn qua, nghĩ nghĩ, nói, "À. . . . . . Từng gặp, hắn phỏng chừng đã bám theo tôi một đoạn thời gian."

"Hắn là thám tử tư chắc anh biết chứ?" Triển Chiêu hỏi.

Tiễn Phú nhún vai.

"Anh không hiếu kỳ hắn vì sao bám theo anh?"

Tiễn Phú cười cười, cầm lấy trà sữa, "Hẹn hò với siêu sao mà, bình thường. . . . . ."

"Hắn là vợ anh thuê đến điều tra anh đó."

"Khụ khụ. . . . . ."

Một câu của Triển Chiêu, Tiễn Phú uống trà sữa bị sặc một ngụm, họ đến ôm ngực.

Triển Chiêu rút tờ khăn giấy cho hắn.

Tiễn Phú khiếp sợ, "Vợ. . . . . . Vợ tôi biết?"

"A." Triển Chiêu hình như cảm thấy buồn cười, "Vì sao tất cả đàn ông đều cảm thấy vợ mình sẽ không phát hiện mình ăn vụng ở bên ngoài nhỉ? Trên thực tế khi đại đa số người ngoại tình, nửa kia đều có thể phát hiện đầu tiên!"

Tiễn Phú nhận khăn xoa xoa miệng.

"Việc nhà anh tạm thời gác lại." Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường điều chỉnh máy móc xong đã ngồi xuống, liền hỏi Tiễn Phú, "Chuyện chiều hôm nay, anh giải thích một chút đi."

Tiễn Phú nhíu mày, "Đã nói tôi gặp nguy hiểm, có người muốn giết tôi. . . . . ."

"Có chứng cứ gì không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Vương Mỹ Vân không lý gì lại giết tôi a!" Tiễn Phú nói, "Tôi nghĩ nửa ngày đều cảm thấy không hợp lý! Cô ta với tôi vốn chỉ là chơi đùa. . . . . ."

Triển Chiêu nhướn mày cao thấp đánh giá hắn một chút, ý là -- anh zai, anh có từng soi gương chưa đó? Vương Mỹ Vân có muốn chơi đùa cũng không thể nào tìm anh a, khẩu vị nặng đến như vậy ấy hả?

Tiễn Phú bĩu môi, "Tôi đây rất giàu. . . . . ."

"Vương Mỹ Vân cũng rất giàu." Triển Chiêu không đồng ý không từ bỏ, "Kinh tế của cô ta không kém anh, với điều kiện ấy, nếu thật sự thuần túy vì tiền, có thể tìm được người giàu hơn anh gấp một trăm lần, vì sao cố tình chơi đùa với anh chứ, anh chưa từng nghi ngờ gì sao?"

Tiễn giàu có chút mất hứng không muốn phản ứng Triển Chiêu, quay đầu liếc Ngọc Đường, hỏi anh, "Nghe nói cậu là em trai Bạch Cẩm Đường?"

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, "Câu vừa rồi kia chính là đại ca tôi nói đó."

Tiễn Phú nhìn trời.

Triển Chiêu gõ gõ bàn, bắt hắn nhanh chóng nói.

Cạnh đó mọi người quan sát ngoài phòng còn rất hiếu kỳ, Triển Chiêu trước kia khi thẩm vấn kẻ tình nghi hình như không phải phong cách này, hôm nay sao cứ là lạ?

Triệu Hổ vừa rất sợ Triệu Tước, vừa rất thích đáp lời chú ta, cười hì hì đi qua hỏi, "Tước gia, như vậy là sao ạ?"

Ánh mắt Triệu Tước ôn nhu nhìn Triệu Hổ, tựa như nhìn một bé ngốc, kiên nhẫn dạy, "Nếu Tiễn Phú là người dễ sợ hãi, lừa hắn thì lãng phí thời gian, trực tiếp hù dọa là được. Hơn nữa Vương Mỹ Vân là kiểu phụ nữ rất mạnh mẽ, Tiễn Phú thích kiểu như vậy, chứng tỏ là một kẻ thích bị ngược, chỉ cần anh cường thế hắn sẽ tự nhiên phối hợp với anh."

"Ặc." Triệu Hổ trưng vẻ mặt đã lĩnh giáo.

Triệu Tước vừa lòng gật gật đầu, ánh mắt tràn ngập trìu mến -- nghe một lần đã hiểu! Bé ngốc thật thông minh !

Mã Hán ở bên cạnh yên lặng lắc đầu.

Chính như Triệu Tước phân tích, Tiễn Phú tuy rằng bị Triển Chiêu lừa gạt tổn thương, nhưng trả lời vấn đề lại phối hợp thần kỳ, "Cô ta muốn tôi giúp cô ta tìm tranh."

"Tranh gì?" Triển Chiêu hỏi.

Tiễn Phú nói cần có di động.

Bạch Ngọc Đường từ trong túi vật chứng ở bên cạnh, lấy ra một cái điện thoại trong mớ vật phẩm tùy thân của hắn.

Tiễn Phú điểm mở gallery trong di động, tìm đồ vật, đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem.

Hai người cúi đầu xem, dựa theo tranh phong có thể xác định, lại là một bức tranh của Dây hoa J. Hình ảnh bức tranh này âm u dị thường, vẽ một quái thú như ẩn như hiện trốn trong ở góc hắc ám.

Triển Chiêu rất hứng thú cầm di động nhìn kỹ -- so với mấy tác phẩm của Dây hoa J họ xem trước đó, hình như không sáng tác trong cùng một giai đoạn. Dựa theo độ thành thục, Triển Chiêu cảm thấy bức tranh Lý Phong giấu có thể thời khá sớm, bức của Vương Mỹ Vân có thể là trung kỳ, mà bức này rõ ràng khá lão luyện rồi, có thể là tác phẩm thuộc hậu kỳ.

"《Người giám sát》" Tiễn Phú nói, "Là tác phẩm Dây hoa J sáng tác mang phong cách khá thành thục, cũng là một trong những tác phẩm tiêu biểu thời kỳ cuối."

"Anh hiểu rõ hoạ sĩ này lắm sao?" Triển Chiêu hỏi.

Tiễn Phú nhún vai, "Vương Mỹ Vân đặc biệt hứng thú với tác phẩm của hoạ sĩ này, tặng tranh của Dây hoa J, cô ta còn vui vẻ hơn so với tặng châu báu trang sức. Nói thật, tranh của Dây hoa J cũng không quá quý giá, chỉ hơi khó tìm thôi."

"Tranh này không phải cấm bán đấu giá sao?" Triển Chiêu hỏi.

"Chính là vì cấm bán đấu giá mới cần tôi tìm giúp a, nếu có thể bán đấu giá thì đơn giản rồi." Tiễn Phú lắc đầu, "Tranh này trình độ kỳ thật rất bình thường, nếu không phải tranh cấm, có thể lại càng không đáng giá. Hoạ sĩ là dựa vào truyền thuyết và sự kiện thần bí để nổi danh, có khả năng bị làm giả, hiện tại không thịnh hành kiểu này, giá không cao, cất giữ cũng không bảo đảm giá trị tiền gửi, chỉ là rất khó tìm! Cảm giác có người vẫn luôn thu mua một loạt tranh."

"Vương Mỹ Vân có từng nói vì sao muốn thu kiểu tranh này không?" Triển Chiêu hỏi.

"Mỗi lần hỏi cô ta thì đều tìm cớ qua chuyện." Tiễn Phú xoa xoa cổ, hình như có chút mệt mỏi, "Ai, thật phiền toái, đúng là hoa hồng đều có gai mà."

Triển Chiêu thấy hắn có chút mệt mỏi, liền thay đổi đề tài, không nói chuyện Vương Mỹ Vân nữa, mà hỏi, "Vì sao là người thằn lằn?"

Tiễn Phú ngẩng đầu.

Triển Chiêu hỏi hắn, "Phương pháp giả điên có ngàn ngàn vạn vạn, vì sao cố tình là người thằn lằn?"

Tiễn Phú còn có chút thất thần, sửng sốt chốc lát, hắn tự nhủ nói, "Nghĩ đến giả điên, liền nghĩ đến em trai tôi, nó trước kia cứ la hét người thằn lằn người thằn lằn . . . . . ."

Triển Chiêu nhìn chằm chằm Tiễn Phú, quan sát thay đổi biểu cảm của hắn khi nhắc tới em trai.

Trong phòng giám sát bên cạnh, Triệu Tước cũng xuyên lớp cửa thủy tinh một chiều, nhìn kỹ biểu cảm của Tiễn Phú .

Chính lúc này, cửa phòng giám sát đột nhiên bị mở ra, Tiểu Bạch Trì vọt vào, nói với Mã Hán và Triệu Hổ, "Xảy ra chuyện không hay rồi!"

Hai người sửng sốt.

Trong phòng thẩm vấn, di động của Bạch Ngọc Đường đột nhiên rung một chút, anh lấy ra xem, đột nhiên đứng lên.

Triển Chiêu khó hiểu nhìn anh.

Bạch Ngọc Đường hất đầu với người kia, ý bảo -- đi ra ngoài nói chuyện.

Triển Chiêu liền đi theo Bạch Ngọc Đường ra ngoài.

Tiễn Phú không hiểu gì cả, còn hỏi, "Hỏi xong rồi hả? Còn trở lại không? Các cậu đi ra ngoài thì giúp tôi mang chút đồ ăn khuya đến với tôi đói quá!"

Đóng cửa phòng thẩm vấn, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Làm sao vậy?"

Bạch Ngọc Đường cho Triển Chiêu xem di động, chỉ thấy trên màn hình viết -- kẻ tình nghi của các anh tấn công thủ vệ đào tẩu rồi.

Người gửi tin nhắn tới cho Bạch Ngọc Đường là nhân viên cảnh sát sở tạm giam bên kia.

Triệu Hổ và Mã Hán cũng đi ra, "Không phải đã tăng mạnh thủ vệ hả, sao lại đào tẩu được?"

Đầu kia hành lang, Lạc Thiên đang chạy đến đây, vừa gọi điện thoại, hẳn là đang nói chuyện với sở tạm giam bên kia.

"Sếp." Lạc Thiên với Bạch Ngọc Đường nói, "Vừa rồi cảnh sát của sở tạm giam bên kia phát hiện tên sát thủ thắt cổ tự sát, liền mở cửa đi vào muốn cứu người. Kết quả tên kia căn bản không phải thắt cổ, là bám trên tường, cố ý làm cho cảnh sát nhìn đến chân hắn lơ lửng giữa không trung, hắn đánh bị thương cảnh sát rồi chạy trốn. Sở tạm giam hiện tại đã chặn toàn bộ, chắc chắn trốn hắn không thoát được, hiện tại hẳn là vẫn còn ở trong tòa nhà, nhưng vấn đề là xem camera, hắn đột nhiên biến mất trong đoạn ghi hình!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu, "Biến mất?"

Lạc Thiên gật đầu, chỉ chỉ điện thoại.

Điện thoại đầu kia, cảnh sát sở tạm giam hình như đang kích động xem video giám sát, giọng hét lớn tới nỗi không mở loa ngoài mà bên này cũng có thể nghe thấy.

"Sáng! Một luồng sáng!" Mấy nhân viên cảnh sát đều đang hét, "Luồng sáng đó lóe lên người kia bỗng biến mất!"

Bạch Ngọc Đường nghe mà thấy mới mẻ, hôm nay sao mà chuyện thần kỳ gì cũng đụng phải, người sống như vậy, một luồng sáng chiếu biến mất?

Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu vuốt cằm kích động, "Kinh! Không chỉ người thằn lằn, còn cả lỗ giun* sao?!"

*wormhole theory: Một lỗ giun (wormhole) là một đường đi lý thuyết xuyên qua không-thời gian có thể tạo thành một lối tắt cho các quãng đường dài xuyên qua vũ trụ. Các lỗ giun được dự đoán bởi thuyết tương đối tổng quát của Albert Einstein.

Triệu Tước ở bên cạnh cùng anh kích động, "Biết đâu là xuyên thời gian hoặc là không gian song song di động!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro