Tập 21+22+23+24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21 Bệnh nhân

Chu Bình xuất hiện cũng không biết nên nói hắn khả nghi hay vô ý, nhưng lập tức, cả vụ án đều rõ ràng hơn.

Bất quá xét thấy trước đó hắn ba hoa lừa đảo, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không phải trăm phần trăm tín nhiệm hắn.

Nhưng Chu Bình đã cung cấp manh mối khá có giá trị.

Trước đó khi nhóm pháp y điều tra nguyên nhân cái chết của Mark Phàm, Công Tôn đã nghi ngờ.

Từ phân tích dấu hiệu mặt ngoài, Mark Phàm là tự uống thuốc, không phải bị cưỡng ép nuốt vào. Nhưng Người chế thuốc có nói hắn không phải tự sát, như vậy rất có thể, thật sự là hắn tự uống, nhưng thuốc bị tráo đổi rồi!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúc ấy có một chút nghi ngờ với trợ lý của hắn, nhưng không có chứng cứ.

Hiện tại nghe manh mối Chu Bình cung cấp, kết luận được miêu tả sinh động —— Mark Phàm mang thuốc rời khỏi khách sạn Tứ Quý, kết quả trên đường bị một cậu trai mặc đồ như người đưa cơm đụng phải. Người đó lúc giúp hắn nhặt lọ thuốc đã lén đổi thuốc. . . . . . Nên sau khi Mark Phàm trở lại phòng khám, mới vì uống thuốc mà tử vong.

Triển Chiêu liếc Ngọc Đường —— thao tác này dễ lắm sao? Đổi lọ thuốc ấy?

Bạch Ngọc Đường bày tỏ —— không khó!

Triển Chiêu xoa xoa cằm, hai người để Chu Bình đến chỗ Tương Bình làm phác họa lại bộ dáng cậu trai giao thức ăn kia.

Kết quả bản phác họa khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu mày. . . . . . Người này không phải ai khác, chính là người học việc nhà bếp ngày mà bọn họ đến khách sạn Tứ Quý, đụng vào Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều nhìn Chu Bình, không phải càng tin tưởng, mà là càng nghi ngờ hắn, vì sao? Bởi vì quá giống!

Triển Chiêu bất động thanh sắc hỏi Chu Bình, “Sau đó anh có gặp lại người này không?”

Chu Bình nhún vai, nói hôm trước mới vừa thấy cậu ta đụng phải Mark Phàm, ngày hôm sau án mạng xảy ra, hắn liền dọn ra khỏi khách sạn.

“Vậy trước kia có từng gặp ở đâu không?” Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp.

Chu Bình vẫn lắc đầu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không nói, nhìn chằm chằm hắn.

Chu Bình bị hai người nhìn mà nổi da gà, cười khổ, “Lại sao nữa?”

“Anh ở tầng 26.” Bạch Ngọc Đường rất nghiêm túc hỏi hắn,”Từ trong cửa sổ tầng 26 nhìn ra bên ngoài, bên dưới có hai người ngẫu nhiên tai nạn xe, trong đó cậu trai đi giao thức ăn có bộ dạng gì, anh lại nhớ rõ như vậy sao?”

Những người khác SCI cũng đều nhìn Chu Bình —— cái này có chút thần kỳ nha, từ tầng 26 nhìn người đi dưới đất, chưa chắc thấy rõ mặt nữa là.

“Ai.” Chu Bình thở dài, “Quả nhiên nói chuyện với các anh có muốn giản lược một vài bước cũng không thông được a.”

Tất cả mọi người nhíu mày nhìn hắn —— anh không thể thành thật chút đi sao? Sao cứ “thiêu thân lao đầu vào lửa” thế.

Chu Bình trừng mắt nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Hai anh quên tôi là làm nghề gì rồi hả? Tôi có thiết bị a.”

Nói xong, Chu Bình từ trong túi camera tùy thân kia, lấy ra một cái camera SLR có ống kính tele, lấy ra thẻ nhớ trong camera, đưa cho Tương Bình.

Tương Bình nhận đến.

Xem xét ảnh chụp trong thẻ nhớ, Chu Bình mấy ngày nay gần như đều đi theo Mark Phàm, trong camera thật sự chụp tới cảnh ngày đó Mark Phàm và một cậu trai giao thức ăn đâm xe.

Chu Bình dù sao cũng là phóng viên chuyên nghiệp, kỹ thuật chụp ảnh đỉnh của đỉnh, trong ảnh, rất rõ ràng chụp được mặt của cậu trai giao thức ăn, đúng vậy, chính là người ngày đó va phải Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường nhíu mày —— xem ảnh chụp, Chu Bình căn bản không phải trùng hợp nhắc tới, mà đã sớm theo dõi cậu trai này, là cố ý nhắc tới vụ tông xe trước mặt hai người họ.

Tương Bình in tấm ảnh ra, đưa cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cầm ảnh hỏi Chu Bình, “Anh nói thật đi, có phải anh đã điều tra người này rồi không?”

Chu Bình còn diễn rất sâu, lại thở dài, “Ai. . . . . . Tôi sưu tập tư liệu cũng không dễ, tốt xấu gì cũng phải có gì đó đáp lễ đúng không?”

Tất cả mọi người cảm thấy buồn cười —— còn dám nêu điều kiện?

“Các anh đến bệnh viện tâm thần điều tra Tiễn Dụ, có thể mang tôi theo hay không?” Chu Bình cười tủm tỉm hỏi, “Cái bệnh viện tâm thần kia từ chối người không phải người nhà đến thăm, tôi đã xin vài lần vẫn không thể vào được.”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, “Ý của anh là, làm điều kiện trao đổi, chúng tôi mang anh đến bệnh viện tâm thần, anh mới nói cho chúng tôi biết chuyện về người này có phải hay không?”

Chu Bình cười, “Bạch đội trưởng quả nhiên là người thông minh.”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng cười, nói với Chu Bình, “Không bằng như vậy đi, anh nói cho chúng tôi biết chuyện người này, làm điều kiện trao đổi, chúng tôi không tố giác anh gây trở ngại điều tra, chuyện anh lợi dụng chúng tôi chụp ảnh Vương Mỹ Vân trước đó, chúng tôi cũng không so đo với anh, thế nào?”

“Ấy. . . . . .”

Chu Bình há miệng thở dốc, nhìn hai người, “Không cần nhỏ mọn như vậy chứ. . . . . .”

Bạch Ngọc Đường đánh mắt ra hiệu với Triệu Hổ Mã Hán.

Hổ tử lấy ra còng tay, Mã Hán muốn thu lấy túi camera của hắn.

“Được rồi được rồi!” Chu Bình nhanh chóng chịu thua, “Tôi nói cho các anh là được chứ gì!”

Triệu Hổ và Mã Hán đều lườm hắn, cảm thấy gã này không thành thật.

Bạch Ngọc Đường cũng mất kiên nhẫn, “Còn giấu diếm sẽ thật sự không khách khí với anh nữa.”

Chu Bình cũng thành thật, trả lời, “Khi tôi theo dõi Vương Mỹ Vân và Mark Phàm, nhìn thấy Vương Mỹ Vân liên hệ tên sát thủ kia.”

Nói xong, Chu Bình lại lấy ra thẻ nhớ, không tình nguyện đưa cho Tương Bình.

Tương Bình xem xét nội dung trong cái thẻ nhớ thứ hai.

Chỉ thấy ảnh chụp trong thẻ này nhiều hơn, còn có video.

Chu Bình chụp được cảnh Mark Phàm, Vương Mỹ Vân và tên sát thủ kia gặp mặt.

Tuy rằng không có âm thanh, nhưng từ cử chỉ biểu cảm của bọn họ  có thể thấy được, là Mark Phàm giới thiệu sát thủ kia cho Vương Mỹ Vân.

Mà bất ngờ hơn —— lúc ấy người nhân viên trong quán cà phê phụ trách tiếp đãi ba người, giúp bọn họ gọi món, lại chính là cậu trai giao đồ ăn kia.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem xong đều có chút nghi hoặc —— người này rốt cuộc là ai? Vậy xem ra, ngày đó họ đụng phải người này không phải tai nạn bất ngờ.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy người này không phải vai diễn bình thường, bởi vì lúc ấy đụng vào cậu ta, vẻ mặt cử chỉ hoàn toàn không có gì khả nghi, hơn nữa. . . . . . Cậu ta vì sao phải làm như vậy?

“Lợi hại không?” Chu Bình cười nói, “Tôi cũng xem video mấy lần mới bất ngờ phát hiện! Sau đó tôi lại đến quán cà phê điều tra, chủ quán nói người này tự xưng là Tôn Cần, là học việc phòng bếp ở khách sạn Tứ Quý, buổi chiều có thời gian nên đến làm bán thời gian. Ông chủ nói cậu ta lãnh lương theo giờ, mới làm được hai ngày đã nói khách sạn có đoàn khách, rồi không tới nữa.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn động tâm —— có thể nào còn ở khách sạn không. . . . . .

Hai người đều nhìn Chu Bình.

Chu Bình “chậc” một tiếng, như nhìn ra suy nghĩ của hai người, nhún vai, “Tôi đi khách sạn hỏi qua rồi, căn bản không có người này.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không khỏi thất vọng, tuy rằng hai người cũng đã có chuẩn bị tâm lý nhất định rồi.

Có ảnh chụp và một cái tên không biết thật giả, Tương Bình đầu tiên là liên hệ với quản lí khách sạn, cho hắn xác nhận ảnh chụp.

Quản lí nói người này không phải nhân viên khách sạn, nhưng đồng phục của cậu ta thật ra là của phòng bếp trong khách sạn.

Quản lí lại đến phòng bếp hỏi một vòng, có một đầu bếp nói từng gặp người này, tự xưng là nhân viên giao đồ ăn mới tới, giúp giao mấy lần, nhưng ngày hôm qua ra ngoài rồi không trở về, khách còn gọi điện thoại đến phàn nàn rằng đồ ăn vẫn chưa đưa đến.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền liên tưởng đến tình hình ngày hôm qua  . . . . . . Cho nên cậu trai kia cố ý đụng phải hai người họ sau đó chạy mất sao? Âm mưu gì?

Bạch Ngọc Đường cảm thấy không ổn, mượn di động liên hệ với Triệu Trinh ở nhà, nói anh hỗ trợ kiểm tra quần áo mình mặc ngày hôm qua.

Triệu Trinh không hiểu gì cả, bất quá vẫn vào phòng giặt tìm ra bộ đồ Bạch Ngọc Đường ngày hôm qua mặc đã được thay ra, móc móc túi lại lắc lắc.

Triệu Trinh vẫn khá cẩn thận, kiểm tra một lần, nói không có thứ gì cả.

Triển Chiêu lại nhờ anh kiểm tra quần áo mình.

Triệu Trinh có chút cạn lời, không biết nhóm người này rốt cuộc đang làm cái gì, nhưng qua một phen kiểm tra, cũng không tìm được trên quần áo Triển Chiêu có cái gì dị thường.

Vậy thì kỳ quái.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều nhìn nhau —— vậy vì sao người kia phải đụng vào họ chứ?

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng xoa xoa cằm, lẩm bẩm, “Ngày hôm qua đụng xe như vậy, làm chậm một chút thời gian, ít nhất là năm phút.”

Triển Chiêu hỏi, “Cậu nghi ngờ, người kia cố ý kéo chậm thời gian chúng ta tiến vào khách sạn?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nói Tương Bình tra xét camera giám sát ở bên ngoài khách sạn.

Tương Bình rất nhanh tìm được hình ảnh người ngày đó đụng phải Bạch Ngọc Đường.

Sau vụ tai nạn, cậu ta mang hộp rỗng chạy về hướng đường nhỏ, nhưng không vào cửa sau phòng bếp, mà đứng ở đầu ngõ, nhìn xung quanh, lấy ra di động gọi điện thoại.

Người này có ý thức phản trinh sát khá mạnh, trên màn hình di động có màng chống xem trộm, từ camera nhìn không tới nội dung trên đó. Mà lúc cậu ta nói chuyện, lấy tay che miệng, cũng không có cách nào từ đường nét môi để phân tích cậu ta nói gì.

Chờ nói xong, cậu ta tùy tay ném cái hộp đựng thức ăn kia đi, xoay người đi theo đường nhỏ, chỉ chốc lát sau đã ra khỏi phạm vi theo dõi.

Tương Bình qua một phen thẩm tra đối chiếu, vẫn không tra ra thân phận của cậu ta, tên phỏng chừng cũng là giả.

Nhưng người này chắc chắn không phải người thường, hơn nữa trước mắt đã thăng cấp thành kẻ tình nghi lớn nhất.

Bạch Ngọc Đường hỏi khoa Giám định, vân tay trên lọ thuốc có tra được chưa.

Khoa Giám định bên kia nói tra ra hai bộ vân tay, một bộ là của Mark Phàm, một bộ là của người khác, nhưng trong kho vân tay không có bản ghi chép về người này.

Bạch Ngọc Đường nói Lạc Thiên và Tần Âu đưa khoa Giám định đi tìm cái hộp đựng thức ăn bị vứt đi kia, trên đó hẳn là cũng có vân tay, lấy về đối chiếu với lọ thuốc một chút, xem có trùng khớp không.

Bạch Ngọc Đường mới vừa cúp, điện thoại của Mã Hán liền kêu vang.

Điện báo biểu hiện là dãy số lạ.

Triệu Hổ cũng hiếu kỳ, dùng ánh mắt hỏi Mã Hán —— Eleven?

Mã Hán gật gật đầu, đi ra hành lang nhận điện thoại, Triệu Hổ cũng đi ra ngoài, đứng ở cửa, ngăn trở Chu Bình đang tò mò.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều thấy Chu Bình lén lút, cứ cảm thấy hắn còn có gì đó giấu diếm.

Triệu Tước ngồi ở sô pha cầm máy tính bảng chơi, cũng liếc Chu Bình hai mắt, hình như có một chút hứng thú.

Mã Hán nghe điện thoại trong chốc lát, trở về.

Bạch Ngọc Đường nói Triệu Hổ đưa Chu Bình về phòng thẩm vấn.

Nhóm người đi rồi, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều hỏi Mã Hán —— thế nào?

Mã Hán bất đắc dĩ, “Eleven xem ảnh không nhận ra, có nói sẽ giúp tôi hỏi một chút, vừa rồi hắn gọi tới nói không ai biết hết, người này hẳn là không phải sát thủ, còn hỏi tôi thủ pháp giết người. Tôi miêu tả một chút tình huống, Eleven nói đó hẳn là một bệnh nhân tâm thần rồi.”

Có lẽ là người nói vô ý người nghe hữu tâm, Eleven thuận miệng khinh bỉ một câu thôi, lại nhắc nhở Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường!

Đúng vậy, hành vi người này nhìn thế nào cũng là bệnh nhân tâm thần a, có bệnh tâm thần đương nhiên đến bệnh viện tâm thần tìm rồi!

Hai người lập tức nói Tương Bình điều tra bệnh nhân của Mark Phàm  và của bệnh viện tâm thần mà Tiễn Dụ đang ở.

Chỉ lát sau, Tương Bình hô lên, “Tra được rồi!”

22 Bộ mặt thật

Được Eleven vô tình nhắc nhở một câu, mọi người dùng ảnh chụp tên sát thủ thử vận khí ở trong kho tư liệu bệnh nhân của bệnh viện tâm thần, kết quả thật sự tra được!

“Tô Lập.” Tương Bình đọc tư liệu ca bệnh của tên sát thủ, “Ảo giác nghiêm trọng công thêm khuynh hướng bạo lực. . . . . . Có chút thú vị, tư liệu ca bệnh của hắn và của Tiễn Dụ rất giống nhau, trước khi vào bệnh viện đều có qua chẩn đoán của phòng khám tư nhân.”

“Đều là từ Mark Phàm sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Cái này thì không biết a, trong bản ghi chép của Mark Phàm không có, bản ghi chép của bệnh viện cũng không ghi Mark Phàm, hình như cố ý giấu diếm.”

“Bệnh nhân này không phải rất nguy hiểm sao?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu,”Vì sao bệnh viện tâm thần lại thả hắn ra?

Tương Bình lắc lắc đầu, cũng khó hiểu, “Em có thử, nếu tìm cái tên ‘Tô Lập’ thì không tìm được, em thông qua nhận dạng khuôn mặt và tìm kiếm hình ảnh, mới tìm thấy một ca bệnh được quét ở dạng ảnh, tất cả tin tức khác đều không có!”

“Là bệnh viện tâm thần kiểu gì?” Bạch Ngọc Đường nói Tương Bình điều tra bối cảnh bệnh viện tâm thần này.

“Đây là một bệnh viện mang tính chất nghiên cứu, mấy công ty sản xuất thuốc lớn đều có hạng mục, bất quá phương hướng chủ yếu là loại bệnh tinh thần. . . . . . Ấy.”

Tương Bình chưa nói xong, trên màn hình đột nhiên nhảy ra một kết quả tìm.

“Oa!” Tương Bình hô lên, khiến Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chú ý.

Hai người đi qua nhìn, thấy hình ảnh nhảy ra, là một phần lý lịch.

Mà ảnh chụp trên lý lịch, đúng là cậu trai đưa đồ ăn kia.

“Hóa ra cậu ta tên là Tôn Tây a, là y tá của bệnh viện, bất quá ở trạng thái tạm rời công việc.” Tương Bình vừa rồi lại dùng phương pháp tương tự tra xét cậu trai đưa đồ ăn, kết quả vận khí không tồi, cũng là nhân viên tương quan trong bệnh viện.

“Bệnh viện này rất có vấn đề.” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trao đổi ánh mắt —— tất yếu phải đến thăm dò một chút.

“Đi bệnh viện trước hay thẩm vấn Vương Mỹ Vân và Tô Lập trước?” Triển Chiêu hỏi ý kiến Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói, “Tôi hơi muốn buổi tối hãy đến bệnh viện đó.”

Triển Chiêu cảm thấy kích thích, “Muốn đi bắt quái vật trong góc a?”

Bạch Ngọc Đường cười, “Nếu có thể bắt được đương nhiên là tốt, chỉ sợ không được.”

Triển Chiêu cũng cười.

Lúc này, điện thoại kêu vang, Lạc Thiên vừa gửi đến tin tức tốt, bọn họ tìm được cái hộp đựng thức ăn bị cậu trai đưa cơm tùy tay vứt đi, khoa Giám định đã cầm về lấy vân tay, rất nhanh sẽ có tin tức.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thật vui vẻ, nếu đối chiếu vân tay thành công, y tá Tôn Tây tạm rời công việc của bệnh viện, chính là kẻ tình nghi giết Mark Phàm.

Bất quá trước mắt mọi người cũng nghĩ không thông, người y tá đó và Người chế thuốc có liên quan gì đến nhau đây? Vì sao bắt được cậu ta có thể tìm được Người chế thuốc?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trước khi đến phòng thẩm vấn, nói Tương Bình tìm thử xem Tôn Tây và Mark Phàm có liên quan gì hay không.

. . . . . .

SCI hôm nay người thứ hai phải thẩm vấn chính là Vương Mỹ Vân.

Vương Triều và Trương Long đã đưa Vương Mỹ Vân đến phòng thẩm vấn.

Vương Mỹ Vân bình tĩnh ngồi đó, qua một đêm gây sức ép hôm qua, cô ta hẳn cũng không nghỉ ngơi tốt, thoạt nhìn có chút tiều tụy.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi vào phòng thẩm vấn, nhìn siêu sao trước đó không lâu còn diễm lệ trên màn hình TV, giờ để mặt mộc nhìn trời ngồi ở phòng thẩm vấn, hóa ra bình thường như vậy.

Hai người cũng không khỏi có chút thổn thức, rốt cuộc vì sao lại đi đến bước đường này chứ? Là vì bị bức tranh mê hoặc sao?

Ngồi xuống đối diện Vương Mỹ Vân.

Triển Chiêu mở ra kẹp tài liệu trong tay, lấy ảnh chụp cho cô ta xem.

Đây là ảnh chụp nhà Vương Mỹ Vân, chính là mấy bức tranh kia, đương nhiên, đều là tranh giả.

Quả nhiên, mặt Vương Mỹ Vân vốn không chút biểu cảm vừa thấy ảnh chụp, liền thay đổi. Cô ta có vẻ rất hoang mang, nhíu mày nhìn ảnh, sau đó hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, cảm xúc có chút không khống chế được.

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút không đúng, nhưng vẫn thu lại ảnh chụp.

Trong phòng bên, cách thủy tinh, Triệu Tước cũng thấy được một màn này, vuốt cằm, “ừm” một tiếng.

Mã Hán và Triệu Hổ đều nhìn chú ta, nhưng sau đó Triệu Tước không nói gì.

Đợi chốc lát, cảm xúc Vương Mỹ Vân hình như thoáng ổn định một ít.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu hơi hơi gật gật đầu, ý bảo —— hẳn là không sao đâu.

Bạch Ngọc Đường lấy ra ảnh chụp Tôn Tây cho cô ta xem.

Vương Mỹ Vân nhìn qua, lắc đầu, nói chưa từng gặp người này.

“Vậy tấm này thì sao?” Bạch Ngọc Đường lại lấy ra tấm ảnh lý lịch Tôn Tây, ảnh chụp trên này, Tôn Tây mặc quần áo y tá.

Vương Mỹ Vân hơi hơi ngẩn người, như nhớ lại một chút, sau đó gật gật đầu, “Có thể đã gặp. . . . . .”

“Cô có đến bệnh viện này chưa?” Bạch Ngọc Đường lấy ra ảnh chụp bên ngoài bệnh viện tâm thần, cho Vương Mỹ Vân xem.

Vương Mỹ Vân thở dài, nói, “Sư tỷ của tôi từng ở đây.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, nhớ tới người có chút liên hệ với vụ án này, sư tỷ của Vương Mỹ Vân.

“Phương Tình sư tỷ của cô đó sao?” Triển Chiêu hỏi, “Chính là chủ nhân đầu tiên của bức tranh của Dây hoa J?”

Vương Mỹ Vân gật gật đầu, “Chị ấy trước đây tinh thần xảy ra vấn đề, nằm viện trị liệu một đoạn thời gian, tôi đến thăm chị ấy hai lần, hình như đã gặp người y tá này.”

Bạch Ngọc Đường lại lấy ra ảnh chụp sát thủ Tô Lập, hỏi cô, “Người này, là Mark Phàm giới thiệu cho cô?”

Vương Mỹ Vân gật gật đầu, “Đây là sứ giả.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhớ rõ, trước đó mẹ của Vương Mỹ Vân đã nói, bà từng nghe Vương Mỹ Vân gọi người này là ‘sứ giả’.

“Là ý gì?” Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, “Sứ giả chỗ nào phái tới?”

Vương Mỹ Vân thản nhiên nói, “Thế giới kia.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều nhìn cô ta, ý là —— có thể cụ thể hơn chút không?

Vương Mỹ Vân quay đầu, nhìn vách tường trống không bên cạnh, tự nhủ, “Các người không hiểu đâu.”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy chuyện này thoạt nhìn cũng không quá thật, liền quay sang nhìn Triển Chiêu —— Miêu nhi, cô ta có phải bị cái gì ảnh hưởng hay không?

Triển Chiêu trước đó cũng nghĩ như vậy, bất quá hiện tại cảm thấy trạng thái của Vương Mỹ Vân có hơi phức tạp.

Nghĩ đến đây, Triển Chiêu lại lấy ảnh chụp tủ sắt ngầm bị mở ra trong nhà Vương Mỹ Vân, cho cô ta xem.

“Trong tủ sắt này cất giấu cái gì?”

Vương Mỹ Vân nhìn chằm chằm tấm ảnh chốc lát, đột nhiên hét lên.

Cô ta hét lên vậy, khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giật nảy mình, microphone trước tấm kính thủy tinh một chiều của phòng bên trực tiếp hỏng âm, Triệu Hổ đang uống trà sữa bị dọa, trà hay sữa gì cũng phun hết ra từ lỗ mũi phun.

Ở bên cạnh Mã Hán ghét bỏ lấy giấy ăn cho cậu.

Triệu Tước ôm tai chạy ra ngoài.

Trong phòng pháp y, Công Tôn và Mã Hân cũng nghe động tĩnh, đều đi tới xem.

Bên trong phòng thẩm vấn, Vương Mỹ Vân như bị kích thích nghiêm trọng, giống cái chốt bị mở, tiếng hét thảm thiết tê tâm liệt phế.

Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu chỉ Vương Mỹ Vân —— đây là điên rồi sao?

Triển Chiêu nhìn đối diện Vương Mỹ Vân la hét lăn lê trên mặt đất, vẻ mặt có chút phức tạp.

Lúc này, ngoài cửa có người gõ.

Mã Hân mở cửa ra, cầm hòm thuốc đứng ở đó, như là hỏi —— có cần cho cô ta chút thuốc an thần không?

Bạch Ngọc Đường cũng thấy Vương Mỹ Vân có thể sẽ cần, giọng hét sắp lạc luôn rồi, cứ hét như vậy không có vấn đề gì chứ?

Triển Chiêu lại khoát tay với Mã Hân, ý bảo —— không cần.

Mã Hân liền lui đi ra ngoài, trước khi đóng cửa, Triển Chiêu nói, “Giúp anh lấy hai chai nước.”

Mã Hân có chút nghi hoặc, bất quá vẫn đi ra ngoài cầm hai chai nước khoáng đến.

Triển Chiêu ra hiệu cho Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, chính mình cũng ngồi xuống, mở chai nước uống một ngụm, sau đó nâng tay nhìn nhìn đồng hồ.

Vương Mỹ Vân còn giãy dụa thét chói tai trên mặt đất, thoạt nhìn cực kỳ đau đớn.

Tiếng hét khiến cho nguyên cả tầng lầu chú ý, ngay cả lầu trên lầu dưới cũng nghe thấy động tĩnh, đều hỏi SCI xay ra chuyện gì vayaj? Bắt phải yêu quái biển hay sao?

Bạch Ngọc Đường thấy biểu cảm Triển Chiêu, cũng chịu đựng tiếng hét chói tai, ngồi xuống.

Triển Chiêu tiếp tục uống nước.

Lúc này, tiếng hét Vương Mỹ Vân đột nhiên dừng lại, cô ta ho khan hai tiếng, đứng lên.

Triển Chiêu mở ra một chai nước, đưa cho cô.

Vương Mỹ Vân hình như là vì la hét quá to giọng bị lạc, bắt đầu ho khan. Hơn nữa nhìn thấy Triển Chiêu bắt đầu uống nước, cô ta liền cảm thấy cổ họng mình ngứa quá, hét không nổi nữa.

Vương Mỹ Vân nhận nước Triển Chiêu đưa cho, uống hai ngụm, mới lấy lại được hơi.

Bạch Ngọc Đường nhìn hành động của cô ta, cảm thấy cô ta có một câu nói rất đúng, thật sự là dân theo phái thực lực.

Phòng bên, Triệu Hổ đều cảm thấy mình đã ù tai, ôm tai, hỏi, “Cho nên cô ta vừa rồi là cố ý sao? Giả vờ hả?”

Mã Hán gật gật đầu, nhìn Triệu Tước ôm tai chạy về.

Tước gia ghét bỏ lắc đầu, “Ai dạy cô ta giả điên kiểu này a. . . . . .”

Mã Hán thật ra nhớ tới một chuyện, “Cô ta trước đây đóng một bộ phim truyền hình từng diễn một bệnh nhân tâm thần, có thể là hành động luyện ra khi đó.”

Triệu Hổ và Triệu Tước đều tò mò nhìn Mã Hán —— anh mà cũng xem cô ta diễn trên TV? Gia Di có biết không?

Mã Hán liếc mắt lườm hai người đang hóng chuyện, “Gia Di trước đó rất hay bại dưới tay cô ta, mỗi ngày ở nhà cứ cằn nhằn mãi. . . . . . Còn xem hết mấy bộ phim của cô ta, nói cái gì mà thực lực a, toàn làm màu!”

Triệu Hổ và Triệu Tước đều có thể tưởng tượng ra bộ dáng Trần Gia Di khó chịu.

Triệu Hổ rất hiếu kỳ, hỏi Triệu Tước, “Vậy làm sao nhìn ra cô ta giả điên a?”

Triệu Tước có chút ghét bỏ chỉ chỉ Vương Mỹ Vân đang cố gắng uống nước, “Màn này tính chất biểu diễn quá mạnh, bé siêu sao nói đúng a, thực lực cái quái gì, thật sự toàn làm màu.”

Mã Hán lấy di động ra, chia sẻ cho Gia Di đánh giá của Triệu Tước.

Gia Di ngay giây sau đã đáp lại một tràng trái tim tình yêu cộng thêm một cái hôn gió.

Triệu Hổ và Triệu Tước đều nhìn Mã Hán —— À! Ra anh là người như vậy nha Tiểu Mã ca!

Trong phòng thẩm vấn, Vương Mỹ Vân cảm thấy mình không đúng lắm, uống nước cỡ nào cũng thấy cổ họng thật ngứa.

Cô ta khó chịu, liền hỏi Triển Chiêu, “Sao lại thế này a?”

Triển Chiêu cầm chai nước khoáng đến, tự uống hai ngụm.

Kỳ quái chính là, nhìn Triển Chiêu uống nước, Vương Mỹ Vân đột nhiên cảm thấy cổ họng không ngứa nữa.

Cô giơ tay xoa xoa cổ mình, nghi hoặc nhăn mày.

“Giả điên không đơn giản như vậy đâu.” Triển Chiêu nói, “Muốn giả điên để trốn tội, là không thể thực hiện được.”

Vương Mỹ Vân ngẩn người.

Triển Chiêu nhắc nhở cô ta, “Một khi tiến vào giai đoạn xem xét tinh thần, sẽ có rất nhiều chuyên gia giống tôi đến xem xét xem cô có bệnh hay không, cho dù cô là diễn viên, cô cũng giả không được 3 phút đâu, sẽ bị lật mặt.”

Vương Mỹ Vân nản lòng ngồi tại chỗ.

Một lát sau, cô ta chậm rãi ngẩng đầu, lúc này, vẻ mặt của cô ta đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, cười lạnh một tiếng nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ánh mắt có cảm giác âm trầm khó hiểu.

“Má nó!”

Trong phòng bên, Triệu Hổ nhịn không được nói, “Người phụ nữ này  có chút dọa người a!”

Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày —— không khí bây giờ hoàn toàn không giống với trước đó.

Biểu cảm Triển Chiêu cũng dần dần nghiêm túc, vốn anh cảm thấy chuyển biến của Vương Mỹ Vân  có thể có liên quan đến việc bị một loạt ám thị tâm lý, nhưng hiện tại xem ra. . . . . .

“Ha ha.”

Mã Hán và Triệu Hổ nghe thấy tiếng cười lạnh, đều quay đầu xem Triệu Tước đứng giữa hai người họ.

Khóe miệng Tước gia hơi hơi nhoẻn thành một độ cung, “Đây mới là bộ mặt thật a. . . . . . Cô ta không phải bị tà ác mê hoặc, mà là bị tà ác hấp dẫn.”

23 Trí nhớ

Vương Mỹ Vân ở trước mặt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lộ ra “bộ mặt thật”, sửa lại hình tượng hơi ngốc nghếch trước đó, cả người “rực rỡ hẳn lên”.

“Các người có chứng cứ gì nói tôi phạm tội sao?” Vương Mỹ Vân ngắm móng tay, khóe miệng mang ý cười hỏi một tiếng.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày.

“Tôi chỉ là bị Tiễn Phú đùa bỡn thôi.” Vương Mỹ Vân mỉm cười nhìn hai người,”Tôi vốn đã suy nhược tinh thần, bác sĩ tâm lý lại kê sai thuốc cho tôi, nói tôi trầm cảm phán đoán mất cân đối. Tiễn Phú lúc theo đuổi thì nói hắn đã ly hôn vợ, tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh liền động tâm, cùng hắn yêu đương. Kết quả các người lại đột nhiên vọt vào, còn dẫn theo phóng viên đến chụp ảnh, tạo ra phong ba lớn như vậy. Có tên sát thủ tâm thần giết một tên thám tử đang theo dõi chúng tôi, sau đó theo ống thông gió đi tới trốn trong phòng tắm phòng tôi, tôi không phát hiện mà thôi, lại thành ra một cô gái như tôi thuê người sát nhân hay sao, các người có chứng cứ không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn cô ta —— cô vừa rồi ở phòng khách sạn đã chính miệng thừa nhận hành vi phạm tội.

Vương Mỹ Vân giơ tay đỡ trán,”Mark Phàm theo đuổi tôi không thành, kết quả cố ý kê sai thuốc khiến tôi thần trí không rõ. Tôi lúc ấy bị các người dọa, cảm xúc không ổn định liền thừa nhận, tôi đều nói bậy hết đó, căn bản không muốn giết Tiễn Phú a! Không tin các người đến hỏi Tiễn Phú nha, tôi từ trước đến nay không yêu cầu hắn cưới tôi, nếu biết hắn còn chưa ly hôn, tôi còn lâu mới ở bên hắn! Các người nói tôi thuê người sát nhân, có chứng cứ sao?”

“Haha.”

Trong phòng quan sát bên cạnh, Triệu Tước lắc đầu, “Bị tính kế rồi! Người phụ nữ này không đơn giản.”

Mã Hán cũng nhíu mày, nói với Triệu Hổ, “Mà trùng hợp Tô Lập đúng là bệnh nhân tâm thần.”

“Cũng không có ghi chép Vương Mỹ Vân chuyển tiền cho tên hung thủ kia, hay bản ghi âm sai hắn đi giết người  . . . . . .”

“Trước đây cô chưa từng gặp sát thủ kia?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Vương Mỹ Vân nhún vai, “Chưa a.”

Triển Chiêu lấy ra ảnh Chu Bình chụp, cảnh Mark Phàm giới thiệu Tô Lập cho cô ta.

Vương Mỹ Vân vừa thấy, lập tức giơ tay đỡ trán, “Tôi đau đầu quá, tôi đã nói Mark Phàm kê loạn thuốc cho tôi, khiến tôi thần trí không rõ, rất nhiều chuyện tôi không còn nhớ nữa! Với lại, tôi từng gặp hắn thì sao nào? Tôi mỗi ngày gặp nhiều người như vậy, làm sao biết ai sẽ chạy đi giết người chứ?”

Nói xong, Vương Mỹ Vân tựa vào bàn thẩm vấn tỏ ra đau đớn, “Tôi khó chịu, tối hôm qua sát thủ kia còn muốn giết tôi, tôi là nạn nhân!”

Cuối cùng, Vương Mỹ Vân giả thiếu nữ, vừa khóc vừa nháo, bày tỏ mình uống sai thuốc nên hồ đồ, là nạn nhân!

Phòng bên, Mã Hán và Triệu Hổ nhìn mà lắc đầu, Triệu Hổ còn cảm khái, “Nháo cả nửa ngày là đùa giỡn chúng ta đấy sao?”

Bất quá dưới tình hình khiến người ta nôn nóng như thế này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại tương đối bình tĩnh.

Triển Chiêu nhìn Vương Mỹ Vân đang tận tình biểu diễn, sinh ra một nghi vấn —— cô ta từ sớm đã có thể thoát tội như vậy, vì sao đến bây giờ mới xuất chiêu. . . . . .

Đang nghĩ, thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên cầm lấy tấm ảnh chụp bệnh viện tâm thần, hỏi cô ta, “Cô từ sớm đã có thể thoát tội như vậy, vì sao phải giả điên?”

Vương Mỹ Vân giương mắt nhìn nhìn hai người bình tĩnh phía đối diện, không nói.

Triển Chiêu cũng nhìn qua tấm ảnh trong tay Bạch Ngọc Đường, hỏi Vương Mỹ Vân, “Cô muốn đến bệnh viện này sao?”

Vương Mỹ Vân ngồi xuống, gác chân hỏi, “Hai người hỏi xong chưa? Hỏi xong rồi thì tôi muốn nghỉ ngơi, từ giờ tôi không nói gì nữa, tôi kiên trì mình vô tội!”

Phòng bên, Triệu Hổ nhịn không được khinh bỉ, “Chị gái này bị phân liệt nhân cách sao? Sao mà biểu cảm biến đổi nhanh thế a.”

Nhưng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiển nhiên sẽ không bị qua mặt như vậy.

“Tôi nghe nói, bệnh viện này chỉ có người nhà mới có thể vào thăm.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ ảnh chụp bệnh viện, nhìn Vương Mỹ Vân, “Cô muốn gặp ai không thành, không tiếc giết người giả điên, cũng phải đi vào trong?”

Thần sắc Vương Mỹ Vân có một chút biến hóa vô cùng nhỏ.

Phòng bên Triệu Tước quan sát nhất cử nhất động của cô ta hơi hơi nheo lại mắt, “Đúng rồi, đây mới là mấu chốt!”

“Cô qua lại với Tiễn Phú, thật sự chỉ là vì mấy bức tranh này sao?” Triển Chiêu tự nhiên cũng giống Triệu Tước, quan sát thấy Vương Mỹ Vân  dao động, “Hay là vì, hắn có người em trai, cũng ở trong bệnh viện này.”

Vương Mỹ Vân đột nhiên giơ tay chụp bàn, “Tôi đã nói rồi tôi không có giết người! Các người vu oan tôi!”

Bạch Ngọc Đường khoát tay với cô ta, “Thứ chúng tôi muốn hỏi đều đã hỏi xong, lát nữa sẽ đưa cô quay về sở tạm giam.”

Bạch Ngọc Đường nói Mã Hán và Triệu Hổ đưa Vương Mỹ Vân quay về phòng tạm giam, đổi thành Tô Lập đến.

Vương Mỹ Vân cau mày, hình như không hiểu Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang muốn làm gì.

Đi ra khỏi phòng thẩm vấn, qua hành lang về hướng thang máy, Triệu Tước đứng bên cạnh hành lang.

Nhìn Vương Mỹ Vân đi qua trước mắt, Triệu Tước giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa cằm, có chút đăm chiêu.

Trong phòng thẩm vấn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng lên hoạt động một chút.

Hai người đều cảm thấy, có thể Tiễn Dụ mới là mấu chốt của vụ án này, trong bệnh viện tâm thần kia rốt cuộc có cái gì chứ? Có thể nào giống như biệt ngục giam giữ Chu An Minh trước đó, là căn cứ nào đó?

Nhưng văn kiện về căn cứ của tổ chức Triệu Tước đều đã cho bọn họ nha, không có trung tâm nghiên cứu bệnh tâm thần.

Tuy rằng nghi ngờ, nhưng vụ án cũng đã có tiến triển, dù sao đi nữa, mục tiêu của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không chỉ có Vương Mỹ Vân, từ đủ loại dấu hiệu đến xem, hai người nghi ngờ Vương Mỹ Vân chỉ là một quân cờ, đằng sau còn có nhân vật chính lợi hại hơn.

Rất nhanh, Mã Hán và Triệu Hổ đưa Vương Mỹ Vân về, dẫn bệnh nhân tâm thần nguy hiểm sát thủ Tô Lập đến.

Khác với Vương Mỹ Vân, Tô Lập bởi vì cực độ nguy hiểm, được bọc áo bó, “trang phục và đạo cụ” tiêu chuẩn dành cho những kẻ phạm tội cực đoan.

Triệu Tước vẫn đứng ở vị trí vừa rồi trong hành lang, nhìn Tô Lập đi qua trước mắt mình.

Khác với Vương Mỹ Vân gần như không chú ý tới Triệu Tước, Tô Lập khi đi qua, đột nhiên như thấy cái gì mới mẻ, nhìn chằm chằm vào Triệu Tước, mãi đến khi bị ép vào phòng thẩm vấn, hắn vẫn quay đầu lại.

Chờ đưa Tô Lập vào phòng thẩm vấn, cố định vị trí ngồi, Mã Hán và Triệu Hổ về phòng quan sát bên cạnh.

Tô Lập cứ lắc lắc đầu, nhìn hướng phòng giám sát phía sau tấm thủy tinh một chiều.

Mã Hán và Triệu Hổ tiến vào, cũng phát hiện ánh mắt Tô Lập, còn hiếu kì.

Triệu Hổ còn kéo kéo Triệu Tước sang bên cạnh.

Tô Lập vẫn như cũ nhìn chằm chằm phương hướng vừa rồi.

Triệu Hổ nhẹ nhàng thở ra.

Triệu Tước có chút khó hiểu nhìn cậu, như là hỏi —— là sao?

Triệu Hổ chỉ vào Tô Lập nói, “Ánh mắt tên kia kỳ kỳ quái quái, còn tưởng rằng hắn có thể nhìn xuyên thấu.”

Triệu Tước trừng mắt nhìn, giơ tay vỗ vỗ đầu Triệu Hổ, giống đang dạy một đứa bé, “Nhân loại không có khả năng nhìn xuyên thấu nha! Kết cấu mắt chúng ta không có công năng này.”

Ở bên cạnh, Mã Hán liếc mắt nhìn hai người.

Triệu Hổ nghe Triệu Tước nói, vuốt cằm vẻ mặt lĩnh giáo, “Như vậy a. . . . . .”

Triệu Tước gật đầu, “Ừm.”

Vừa nói, vừa từ trong túi lấy ra một viên kẹo chocolate đưa cho Triệu Hổ, “Ăn kẹo.”

Triệu Hổ mở giấy gói ăn kẹo.

Triệu Tước lại hỏi cậu, “Cho nên Thuận Phong Nhĩ cũng không tồn tại, biết vì sao chưa?”

Triệu Hổ gật đầu, còn chỉ chỉ tai, “Bởi vì không có công năng đó đúng không?”

Triệu Tước vừa lòng, lại lấy ra một viên kẹo đưa cho cậu.

Ở bên cạnh, Mã Hán cạn lời lắc lắc đầu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng chú ý tới Tô Lập nhìn chằm chằm tấm thủy tinh một chiều ở bên cạnh ngẩn người, đương nhiên, từ trong phòng thẩm vấn, đây chính là một mặt gương.

Bạch Ngọc Đường giơ tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.

Tô Lập lập tức quay đầu lại.

Triển Chiêu có chút tò mò liếc Ngọc Đường —— làm sao cậu biết hắn mẫn cảm với hành động hơn với ngôn ngữ?

Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu Triển Chiêu đang nghi hoặc cái gì, giơ tay mở ra camera.

“Hừ.”

Phòng bên phòng giám sát, Triệu Tước bất mãn nói thầm một câu, “Quái vật phản ứng.”

Ở bên cạnh, Triệu Hổ nhỏ giọng nói, “Biết vì sao không?”

Triệu Tước nhìn cậu một cái.

Triệu Hổ đưa cho chú ta một viên kẹo, “Không có công năng đó cũng có thể làm được, đây gọi là bản năng.”

“Khụ khụ.”

Ở bên cạnh, Mã Hán đang uống nước bị sặc một ngụm.

Trong phòng bên, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn mở tai nghe đều yên lặng cúi đầu, giơ tay che miệng, cố gắng không cười ra.

Triệu Tước nhìn viên kẹo trong tay, ngẩng đầu nhìn Triệu Hổ đang cười tủm tỉm.

Triệu Hổ ngậm kẹo nhướn mày với chú ta —— ăn đi nha.

Triệu Tước hơi hơi nheo lại mắt, Triệu Hổ nhanh chóng lách đi, trốn phía sau Mã Hán.

Triệu Tước bóc vỏ ăn kẹo, vừa gật đầu —— tên ngốc này quả nhiên là sự tồn tại thần kỳ!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bình phục cảm xúc liền ngẩng đầu, nhìn Tô Lập đối diện.

Tô Lập cũng đang đánh giá hai người bọn họ.

Nhìn trong chốc lát, ánh mắt tiếp tục trống rỗng.

Triển Chiêu rất hứng thú với phản ứng của hắn, Triệu Tước trong phòng giám sát cũng giống vậy.

. . . . . .

“Anh ta bị chướng ngại trí nhớ.”

“Người này có thể bị chướng ngại trí nhớ.”

Triển Chiêu và Triệu Tước gần như lên tiếng cùng lúc.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu —— chướng ngại trí nhớ? Mất trí nhớ hả?

Triển Chiêu gật gật đầu.

Bạch Ngọc Đường liền nhíu mày —— không ổn.

“Chướng ngại trí nhớ?”

Mã Hán và Triệu Hổ cũng hỏi Triệu Tước —— là bệnh gì?

“Chính là trí nhớ có thời hạn, đợi hết thời hạn sẽ quên hết thảy.” Triệu Tước chỉ chỉ đầu, “Giống cá ấy.”

Triệu Hổ và Mã Hán đều kinh ngạc.

Hổ tử sờ cằm, “Nói như vậy, anh xem biểu cảm của hắn cũng có điểm giống cá, đặc biệt là ánh mắt!”

Mã Hán cũng phát hiện, đúng như Triệu Hổ nói, biểu cảm của người này, không hiểu sao có chút giống cá.

“Bởi vì hắn không chớp mắt.” Triệu Tước nói, “Cá không có mí mắt, cũng không chớp mắt.”

Tô Lập nhếch miệng cười với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu —— thời gian hắn có thể nhớ là bao lâu.

Triển Chiêu cũng không chắc, chướng ngại trí nhớ loại này chu kỳ trí nhớ thông thường nhất chính là một ngày, bình thường đều lấy giấc ngủ làm phân cách, tỉnh lại thì sự tình trước đó sẽ quên toàn bộ, chẳng khác nào format ổ cứng bắt đầu lại từ đầu.

Quả nhiên, cực hạn trí nhớ của Tô Lập là một ngày.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, cho nên Vương Mỹ Vân chắc chắn biết cảnh sát khởi tố cô ta không được, vì cho dù là cô ta thuê Tô Lập thật, hắn cũng không còn nhớ.

Đồng thời, hai người cũng thấy Vương Mỹ Vân căn bản không có năng lực thuê được Tô Lập, bởi vì trừ phi ngày thuê và ngày động thủ là cùng một ngày, bằng không cách một ngày Tô Lập liền quên hết.

Triển Chiêu nhíu mày —— chướng ngại trí nhớ là một loại bệnh thần kinh vô cùng hiếm thấy, sao chưa từng nghe nói ca bệnh của Tô Lập chứ. Hơn nữa bệnh nhân loại này, bệnh viện nào dám để cho hắn xuất viện?

Bạch Ngọc Đường giơ tay xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu —— nói cách khác hắn chỉ nhớ được chuyện từ sáng nay thức dậy đến bây giờ phải không? Vậy còn hỏi cái gì chứ?

Triển Chiêu cũng có chút khó xử.

Bất quá, ngay lúc hai người không biết nên xuống tay từ đâu, chuyện thú vị đã xảy ra.

Tô Lập không đợi hai người họ mở miệng, trước hết đã nói, “Người kia.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy hắn chỉ vào ở tấm thủy tinh một chiều bên cạnh.

Hai người cũng nhìn qua tấm thủy tinh một chiều.

“Ai cơ?” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, hỏi hắn, “Người tóc dài?”

“Phải.” Tô Lập gật gật đầu.

Mã Hán và Triệu Hổ đều nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước cũng đang nhìn chằm chằm Tô Lập, miệng nhẹ nhàng “à” một tiếng.

“Người đó làm sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Tôi đã gặp.” Tô Lập mở miệng nói.

Triển Chiêu hơi hơi ngẩn người.

Bạch Ngọc Đường thì khó hiểu —— không phải chỉ có trí nhớ một ngày sao?

Triệu Hổ và Mã Hán cũng đều khó hiểu nhìn Triệu Tước.

“Anh gặp ở đâu?” Triển Chiêu hỏi Tô Lập.

Tô Lập nghĩ nghĩ, trả lời, “Hoa!”

“Hoa?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau —— hoa cái gì?

Tô Lập mặt không biểu cảm nói, “Một bức tranh, trong bức tranh có hoa.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều theo bản năng nhìn phía tấm thủy tinh một chiều, như là hỏi Triệu Tước —— chú hiểu hắn đang nói cái gì không? Nghe như khẩu lệnh ấy.

Phòng bên, Triệu Tước nâng cằm “ừm” một tiếng, gật gật đầu, “Có lẽ tôi biết là chuyện gì rồi.”

24 Mất trí nhớ

Một sát thủ bị chướng ngại trí nhớ đã thật khiến người ta đau đầu, mà sát thủ cái gì cũng không nhớ này, lại cố tình nhớ được Triệu Tước.

Từ phòng thẩm vấn đi ra, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tìm được Triệu Tước, hỏi chú ta rốt cuộc sao lại thế này.

Triệu Tước hình như cũng rất mất tự nhiên, nói Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trước đợi một lát, nói Triệu Hổ đi trên lầu tìm Bao Chửng đến.

Chỉ lát sau, cục trưởng Bao đi theo Triệu Hổ lại.

Trong thang máy, Triệu Hổ đã kể lại đại khái cho cục trưởng Bao.

Nghe thấy bức tranh và hoa còn có Triệu Tước, Bao Chửng hình như đã biết là chuyện gì, sau khi ra khỏi thang máy, vẫy tay với nhóm Triển Chiêu, ý bảo mọi người vào văn phòng nói chuyện.

Vào văn phòng, cục trưởng Bao nói Tương Bình kiểm tra hồ sơ tư liệu cục cảnh sát, nhưng không phải tìm án kiện trước kia, cũng không phải lưu giữ vật chứng gì, mà là video giảng dạy.

Triển Chiêu có chút không hiểu.

Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu —— video giảng dạy?

“Ngành Phân tích Hành vi lúc đầu cần huấn luyện một bộ phận cảnh sát, cho nên tìm Triệu Tước quay mấy video.” Bao Chửng lời ít ý nhiều giải thích, “Lúc ấy sử dụng phim nhựa quay, nhưng lúc quay camera xuất hiện vấn đề, hình ảnh bị kẹt, còn quá sáng, nhưng âm thanh thì không sao, đều ghi lại được. Bọn ta muốn quay lại một lần thì cậu ta ngại phiền, nói dù sao có thể nghe hiểu là được. Vừa vặn lúc ấy kinh phí cũng có hạn, cho nên cứ vậy nói cho mọi người xem. . . . . .”

Tương Bình căn cứ theo số hồ sơ Bao Chửng nói, tìm được một đoạn video. Phim nhựa gốc đã sớm không thể dùng, video này được sang băng ghi lại . . . . . . Mở ra xem, hình ảnh kẹt ở trạng thái đóng băng cảnh Triệu Tước đang nói, hơn nữa trên hình ảnh có đường nét mảnh, một số chỗ còn có một chút dấu vết, có thể là vết nước hoặc vết nấm mốc, tóm lại hình thành hình dáng một đóa hoa. Cả hình ảnh thoạt nhìn giống như một bức vải với những bông hoa được vẽ sơn dầu, mà Triệu Tước ở trên tấm “vải tranh sơn dầu”, há miệng, trạng thái đóng băng, giọng lại được ghi rất rõ ràng, giảng giải một ít chương trình phân tích hành vi học căn bản.

“Đợi chút.” Triển Chiêu hỏi Bao Chửng, “Đây là văn kiện nội bộ cục cảnh sát ạ?”

Cục trưởng Bao nghĩ nghĩ, bày tỏ, “Cũng không tính là nội bộ, rất nhiều người đặc biệt thuộc trung tâm nghiên cứu tâm lý học chuyên nghiệp đã dùng. Tuy rằng hình ảnh không rõ ràng, nhưng nội dung có tính thực dụng rất mạnh các loại. . . . . .”

Bao Chửng cũng không phải quá hiểu, miêu tả đại khái một chút.

Triển Chiêu khó hiểu, “Vậy vì sao cháu chưa xem?”

Triệu Tước “hắc hắc” vui vẻ.

Bao Chửng liếc mắt lườm Triển Chiêu một cái, “Cậu không phải chuyên gia sao, phàm là mang hai chữ  ‘cơ bản’ cậu phỏng chừng không có  hứng thú xem, cho nên bỏ lỡ chưa sao.”

Triển Chiêu quay đầu lại liếc Ngọc Đường —— gần đây cục trưởng Bao hơi đì tôi đó!

Bạch Ngọc Đường xoa xoa mũi —— ai bao cậu quay cảnh chú ấy mộng du. . . . . .

Triển Chiêu nghĩ nghĩ đúng thật là mình đuối lý, nhưng rõ ràng tất cả mọi người đều có quay mà. . . . . .

Cục trưởng Bao hỏi Vương Mỹ Vân bên kia tiến triển thế nào, độ chú ý truyền thông rất cao.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn bên cạnh.

Bao Chửng liền biết có phiền toái, nhưng không nói gì, chuẩn bị quay về trên lầu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bất ngờ —— thế mà không phát hỏa?

Triệu Hổ cũng nhỏ giọng nói thầm với Mã Hán —— lần này không có thúc giục kìa.

Cục trưởng Bao đi đến cửa văn phòng, quay đầu lại liếc mắt nhìn mọi người một cái, “Ha hả” hai tiếng, “Các cậu định kéo dài tới khi nào thì đi? Không phải trong mười bốn ngày phá án sao.”

Vừa nói, Bao Chửng vừa nhìn nhìn đồng hồ, rất khiêu khích nhìn mọi người, “Nếu trong mười bốn ngày phá không được, chứng tỏ các cậu thua.”

Nói xong, đi mất.

SCI tất cả thành viên rất bất mãn nhìn Triển Chiêu —— cục trưởng Bao quá keo kiệt!

Triển Chiêu gật đầu —— đúng vậy!

“Khụ khụ.”

Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, ý bảo mọi người —— chuyên tâm tra án.

Lực chú ý của Triển Chiêu cũng về tới vụ án, quay đầu lại hỏi Triệu Tước, “Mà Tô Lập vì sao lại xem đoạn video này chứ?”

“Hẳn là không chỉ xem qua đơn giản như vậy chứ?” Bạch Ngọc Đường cũng nghi hoặc, “Mấu chốt là hắn còn nhớ rõ!”

“Tình huống gây ra mất trí nhớ chứng có rất nhiều, hơn nữa hình thức biểu hiện mất trí nhớ cũng khác nhau, cũng có nghiên cứu cho thấy, có những bệnh nhân mất trí nhớ sẽ có ký ức với hình ảnh đặc biệt quen thuộc.” Triển Chiêu nói, “Ví dụ như, trước khi hắn bị mất trí nhớ, có ký ức khắc sâu với đoạn video này, vậy hắn có thể còn giữ lại một ít ký ức trước khi bị bệnh, nhưng cần kích thích mới nhớ lại. Hoặc bệnh mất trí nhớ của hắn cũng không phải bệnh, mà là bị can thiệp, vậy có thể có người đã chỉnh sửa lại ký ức của hắn.”

“Cho nên mấu chốt hết thảy vẫn ở chỗ bệnh viện tâm thần phải không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu gật đầu, “Chỗ đó không phải có rất nhiều hạng mục nghiên cứu sao, có thể có đầu đề nghiên cứu chuyên nhằm vào trí nhớ như này.”

Tương Bình bùm bùm gõ máy tính, tìm manh mối liên quan.

“Ừm. . . . . .  thật sự từng có một hạng mục chuyên nghiên cứu trí nhớ, bất quá bởi vì thiếu tài chính, hạng mục đã ngưng hẳn.” Tương Bình tìm được một phần báo cáo, “Nhưng nội dung hạng mục rất hàm hồ, cụ thể nghiên cứu thế nào cũng không giải thích rõ ràng.”

Đang thảo luận, Lạc Thiên và Tần Âu lên đây, cầm theo báo cáo điều tra vân tay từ khoa Giám định.

“Sếp.” Lạc Thiên đưa báo cáo cho Bạch Ngọc Đường, “Dấu vấn tay trên hộp đựng thức ăn và lấy ra trên lọ thuốc là trùng khớp, còn có một chuyện rất kỳ quái.”

Bạch Ngọc Đường cũng đọc được nội dung báo cáo, “Trên lọ thuốc và bên trong đều có dấu vân tay của Vương Mỹ Vân?”

“Vương Mỹ Vân?” Triển Chiêu kinh ngạc.

“Bên trong cũng có?” Công Tôn từ trong phòng pháp y mới đi tới cũng nghe.

“Bên trong có, chứng tỏ cái gì?” Triệu Hổ hỏi, “Vương Mỹ Vân từng dùng lọ thuốc đó?”

“Trên viên thuốc có không?” Công Tôn đột nhiên hỏi.

Lạc Thiên gật đầu, “Lão Vương khoa Giám định bên kia cũng nói kỳ quái, lấy hết thuốc ra kiểm tra từng viên rồi, có kết quả sẽ báo cho chúng ta biết.”

“Lọ thuốc trong túi của Vương Mỹ Vân thì sao?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi, “Nói khoa Giám định tra xét một chút, trên đó có vân tay của Mark Phàm hay không.”

Lạc Thiên không gọi điện thoại, xuống lầu tự đi một chuyến, thuận tiện chờ kết quả.

“Ngọc Đường, cậu nghi ngờ lọ thuốc trong tay Mark Phàm đã bị tráo đổi với lọ thuốc trong tay Vương Mỹ Vân?” Triển Chiêu cảm thấy chỗ này có chút cần làm rõ, “Nếu đã tráo đổi, vậy đổi trở về khi nào chứ?”

Triệu Hổ hỏi, “Nói chung có hai lọ thuốc hay ba lọ thuốc?”

Triệu Tước quay sang, cao thấp đánh giá Triệu Hổ, bắt đầu nghi ngờ cậu kỳ thật là một con chó Border Collie giả dạng làm tên ngốc. . . . . .

“Nếu là hai lọ thuốc, thì là Tôn Tây trộm thuốc của Vương Mỹ Vân trước, sau đó đụng phải Mark Phàm rồi tráo đổi với hắn, lại chạy tới đem thuốc của Mark Phàm bỏ vào túi của Vương Mỹ Vân.” Triển Chiêu phân tích, “Thao tác này độ khó rất lớn. Đặc biệt sau khi chúng ta đến khách sạn, Vương Mỹ Vân vẫn cùng Tiễn Phú ở trong phòng, Tôn Tây không có cơ hội đổi thuốc.”

“Nếu là ba lọ thuốc, là Mark Phàm tráo đổi với Vương Mỹ Vân trước, Tôn Tây lại tráo đổi với Mark Phàm, mà lọ thuốc Tôn Tây tráo cho Mark Phàm, là do Vương Mỹ Vân chuẩn bị.” Bạch Ngọc Đường nói.

Hai bên vừa được so sánh, rõ ràng loại thứ hai có tính cơ động hơn, cũng hợp lý hơn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại nhớ tới phòng thẩm vấn.

Tô Lập trừ nhớ được Triệu Tước, hoa và tranh ra, ký ức đều dừng lại ở ngày hôm nay, cái gì khác cũng không nhớ.

Triển Chiêu rất muốn nghiên cứu hắn một chút, nhưng hiện tại thời gian cấp bách, chỉ có thể đưa hắn về sở tạm giam trước, chờ điều tra bệnh viện tâm thần xong rồi nói sau.

Cuối cùng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chỉ còn lại một người phải thẩm vấn, chính là cảnh sát Phương đã phối hợp với Tô Lập trốn ngục đi giết Vương Mỹ Vân.

Tuy người này tối qua mới xuất hiện, nhưng là nhân vật quan trọng cung cấp cơ hội cho Tô Lập, thứ hắn biết hẳn càng nhiều hơn.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng xem qua tư liệu về cảnh sát Phương trước.

Tư liệu về người này vô cùng bình thường, hơn nữa hắn làm việc rất lâu ở sở tạm giam rồi, các mặt đều chưa từng xảy ra vấn đề. . . . . . Sao lại thế này?

Chỉ chốc lát sau, Lạc Thiên đưa cảnh sát Phương vào.

Lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chuẩn bị hỏi, một màn kịch tính đã xảy ra, cảnh sát Phương thế mà hoàn toàn không nhớ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, trong ký ức của hắn, ngày hôm qua chính là đi làm bình thường, không biết thế nào ngủ một giấc vừa tỉnh lại thì bị bắt.

Bạch Ngọc Đường buông xuống kẹp tài liệu trong tay, đã có chút sa mạc lời rồi. . . . . . Bận rộn cả nửa ngày, không một ai có thể trả lời vấn đề đàng hoàng cả.

Triển Chiêu chỉ có thể xem xét xem cảnh sát Phương là giả ngu hay nói thật, nhưng xem xét kiểu này rất phiền toái, cần thời gian không ngắn.

Để đẩy nhanh tốc độ, Triển Chiêu và Triệu Tước đồng thời bắt đầu kiểm tra cảnh sát Phương.

Bạch Ngọc Đường cầm kẹp tài liệu tựa vào cửa phòng thẩm vấn ngẩn người.

Mã Hân đi qua thấy được, chạy vào phòng pháp y cầm di động lại chạy đến, “Sếp, giữ nguyên kiểu pose này đừng cử động, để em chụp tấm ảnh đã!”

Bạch Ngọc Đường khó hiểu ngẩng đầu, vừa lúc bị Mã Hân “tách” một tiếng.

Chụp ảnh xong hình như rất vừa lòng, Mã Hân ngâm nga chạy đi.

Bạch Ngọc Đường còn rất khó hiểu.

Triệu Hổ vừa lúc vẩy khô tay từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy, hớn hở chạy tới nói, “Dương Dương và Tiểu Dịch gần đây báo danh một lớp mỹ thuật tạo hình, Mã Hân sưu tập hình ảnh tham khảo khắp nơi cho hai đứa vẽ tranh phác hoạ.”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Hai đứa nhỏ kia còn muốn báo danh bao nhiêu lớp a? Không bận quá chứ?”

“Sếp, anh không biết hả? Gần đây trường học giảm bớt nhiều rồi!” Hổ tử nhìn hình như tâm tình không tồi, “Bất quá Tiểu Dịch rất có thiên phú  hội họa, có thể là giống Tần Âu.”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên như nghĩ tới cái gì, hỏi Triệu Hổ, “Trước đó, Chu Bình có phải đã nhắc tới, Tiễn Dụ rất có thiên phú hội họa, còn vẽ rất nhiều tranh?”

Triệu Hổ gật đầu.

Bạch Ngọc Đường lại nghĩ nghĩ, đi phòng thẩm vấn tìm Chu Bình.

Trong phòng thẩm vấn, Chu Bình rảnh rỗi đang viết bản thảo, thấy Bạch Ngọc Đường tiến vào, hắn còn hỏi, “Tôi có thể trở về chưa?”

Bạch Ngọc Đường ngồi vào đối diện, hỏi, “Trước đó anh có nói người bạn y tá kia, gã có nhắc tới tranh của Tiễn Dụ không?”

Chu Bình nhớ lại một chút, “Nhắc tới mấy lần, nói hắn giỏi vẽ tranh  lắm, sau đó thì tranh phong thật quỷ dị, xem lâu sẽ cảm thấy thật đáng sợ các kiểu.”

“Vậy người bạn đó của anh, tính cách có gì thay đổi không?”

Bạch Ngọc Đường không đầu không đuôi hỏi một câu, lại khiến Chu Bình rất bất ngờ, nghĩ nghĩ, nói, “Ừm. . . . . . Hình như là có chút, tôi nhớ gã trước đó sáng sủa hơn chút so với hiện tại.”

“Anh có thể liên hệ được gã không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Chu Bình hỏi Bạch Ngọc Đường muốn làm gì.

Bạch Ngọc Đường nói, “Gã có thể gửi hình mấy bức tranh của Tiễn Dụ lại đây không?”

Chu Bình liên hệ với người bạn Lưu Đạt.

Sau khi nhận điện thoại Chu Bình liền nói ra yêu cầu của Bạch Ngọc Đường với người kia, nhưng câu trả lời của Lưu Đạt cũng khiến hắn kinh hãi.

Lưu Đạt nói gã bị điều đi rồi, hiện tại làm việc ở bệnh viện khác.

Chu Bình khó hiểu, “Anh bị trả thù sao?”

Lưu Đạt nói, đãi ngộ ở chỗ làm mới so ra tốt hơn, công việc và áp lực cũng ít, gã cũng rất vui vẻ.

Chu Bình liền nhún vai với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

Chu Bình nghĩ nghĩ, hay là hỏi xem gã có tranh của Tiễn Dụ không.

Nhưng đầu kia điện thoại Lưu Đạt hình như ngẩn người, sau đó hỏi lại, “Tiễn Dụ là ai?”

Chu Bình choáng váng, “Hả. . . . . .”

Lưu Đạt đầu kia hình như còn rất vội, nói tan tầm rồi nói chuyện sau, sau đó ngắt điện thoại.

Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu, hỏi Chu Bình, “Gã không phải bị uy hiếp đấy chứ?”

Chu Bình lại lắc đầu, “Ờ, tôi và gã rất thân, gã không có khả năng lừa gạt tốt như vậy, có cảm giác không nhớ thật, hơn nữa. . . . . .”

“Hơn nữa cái gì?”

“Tôi không phải nói có cảm thấy hắn không sáng sủa như trước kia sao!” Chu Bình chỉ chỉ di động, “Chính là cuộc gọi vừa rồi kia, có cảm giác hắn lại biến trở về tính cách vài năm trước.”

. . . . . .

Chờ Bạch Ngọc Đường phồng má, có chút khó hiểu từ trong phòng thẩm vấn đi ra, đụng phải Triển Chiêu bên kia cũng phồng má, từ trong phòng thẩm vấn đi ra.

Hai bên liếc mắt nhìn nhau một cái, đều há miệng, nhả miếng khí trong miệng ra.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Miêu nhi, thế nào?”

Triển Chiêu “Ai” một tiếng, chỉ chỉ đầu, “Hắn không nói dối, thật sự không nhớ.”

“Có thể khôi phục không?”

“Khó đấy.”

Bạch Ngọc Đường lầm bầm, “Lại là một người mất trí nhớ.”

“Lại?” Triển Chiêu nhìn hắn, “Còn ai mất trí nhớ nữa?”

Bạch Ngọc Đường kể lại chuyện trong phòng thẩm vấn một lần.

Triển Chiêu cũng có chút nén giận, lôi kéo Bạch Ngọc Đường, nói, “Dù sao cũng hỏi xong rồi, đi thôi! Chúng ta trực tiếp đi gặp Tiễn Dụ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro