191->197

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♡ 191

Gần đây, mỗi khi đang trên đường đến phòng của hội kỉ luật đều bị một đàn em chặn lại, mặt cố làm lạnh nhưng lại có chút đỏ, đưa thư tình, hắn bình thường cười tiếp nhận, rồi nguyên xi đưa lại cho em gái.

Đưa đến lá thứ ba mươi bảy, nghĩ thầm, thằng nhóc này có nghị lực, lại tuấn tú, lịch sự, lạnh thì lạnh, vẫn xứng với em gái, khi đang do dự nghĩ nói hay không, bị em gái thản nhiên nói ra điểm chính: "Anh, anh thực sự nghĩ rằng cậu ấy ngày ngày ngồi phía sau em, lại phải mỗi ngày chạy đến nhờ anh đưa thư tình cho em ư?"

♡ 192

Nam nhân ngã xuống giường, như sắp hấp hối: "Bác sĩ, tôi bị bệnh..."

Y đẩy kính mắt, có chút không tin tưởng một tên khỏe như trâu như hắn mà cũng có thể sinh bệnh: "Làm sao?"

Nam nhân cau mày, biểu tình đau đớn: "Trên người tôi đau..."

Y do dự một chút, đi tới: "Chỗ nào?"

Nam nhân giữ chặt hắn, một phen đem y đặt trên chiếc giường lớn mềm mại, hôn lỗ tai y: "Em hiểu mà..."

♡ 193

Cô gái thẹn thùng kéo áo chàng trai, gấp gáp đến đỏ bừng cả mặt, muốn nói lại thôi.

Chàng trai dịu dàng vuốt ve mặt cô gái, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nói: "Chúng ta quen nhau ba tháng, cảm ơn em đã chăm sóc anh, giúp anh giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, nếu có thể, nếu em mong muốn..."

Cô gái ngắt lời chàng trai: "Em có thể đề nghị anh kết giao với anh trai em không? Anh ấy thầm mến anh đã lâu..."

♡ 194

Tiệc tốt nghiệp tan, hắn vất vả đưa bạn cùng phòng một thân say mèm về kí túc xá.

Dọc đường đi, bạn cùng phòng phát âm không rõ mà la hét, phun ra đầy mùi rượu mà ghé vào lỗ tai hắn

"Lão tử ba năm trung học đều độc thân đến mốc cả người!:

"Cô nàng nào lão tử để ý cũng đều vì người mà biến mất."

"Lão tử chính là không có ai muốn đến thế sao?"

"..."

"Con mẹ nó cậu câm miệng lại cho tôi!" Hắn dừng lại quay người đem cậu ngăn lại tại bức tường, bao phủ lấy đôi môi để ngăn lại cái miệng của cậu.

"Tôi muốn cậu!"

"Ngô... Hỗn đản!"

♡ 195

10:30, bọn họ cãi nhau một trận lớn, y phá cánh cửa mà đi ra ngoài.

10:55, y trở lại, hỏi: "Nếu em chết, anh sẽ làm sao?"

Hắn vẫn đang nổi nóng, tức giận nói: "Cho dù em chết cũng không liên quan đến anh!"

Y nghe xong chậm rãi bước ra khỏi cửa, rồi không trở về nữa.

Xế chiều hôm đó, hắn nhận được điện thoại của bệnh viện gọi đến nhận di thể, bác sĩ nói cho hắn biết, bệnh nhân bị tai nạn giao thông vốn dấu hiệu sống còn rất mạnh, 20 phút sau lại giống như buông tha cho chính mình, ngừng đấu tranh.

♡ 196

Bà xã của tôi mọi thứ đều tốt, dịu dàng, hiền thục lại còn gợi cảm vạn phần, còn rất biết lên kế hoạch cho tương lai.

Tựa như hiện tại: "Thân ái, em muốn sinh hai đứa con trai ~ anh trai thì em sẽ dạy nó dương cầm với nấu ăn, em thích mĩ thiếu niên nhanh nhẹn; em trai thì em sẽ dạy đế vương học cùng với võ thuật, thân thủ nhanh nhẹn lại phúc hắc gì gì đó là đáng yêu nhất ~ em thích niên hạ ~"

Nhìn bà xã lên kế hoạch đến vui vẻ phấn chấn như vậy, cho dù không đành lòng, tôi cũng phải nói ra sự thật: "Hai thằng đàn ông là không sinh được em bé mà em."

♡ 197

Ở cổng có một cửa hàng bánh bao do hai đại thúc mở, đại thúc Giáp lúc nào cũng xắn tay áo cười híp mắt tự mình bận bịu mang bánh ra, đại thúc Ất lại tây trang giày da ngồi ở một bên ghế ngẩn người.

Có một lần nói chuyện phiếm với đại thúc Giáp, hỏi: "Nhà các chú ai làm nhân bánh đấy ạ? Mùi vị rất ngon."

Đại thúc giáp cười híp mắt hất hất cằm về phía người đang chợp mắt kia: "Vợ chú."

Từ hướng tôi nhìn sang đó, thấy đại thúc Ất luôn mang khuôn mặt băng sơn, không nói câu nào giống như đang đỏ mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro