Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1/Hắn gặp tai nạn máy bay, toàn bộ hơn một trăm người trên máy bay chỉ còn một mình hắn sống sót.

Khi đội cứu hộ tìm thấy hắn, bác sĩ liên tục nói hắn bị thương nặng như vậy mà vẫn còn sống được, đúng là một kì tích.

Sau đó, y hỏi hắn, rốt cuộc làm sao mà kiên trì được thế.

Hắn mỉm cười: “Anh lúc ấy luôn nghĩ, nếu anh chết đi, ai sẽ mang cho em hạnh phúc.”

2/“Anh chủ cửa hàng bách hóa dưới tầng đẹp trai kinh khủng!”

“Chuẩn! Chuẩn!”
Chàng trai nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy cô gái, liền cúi đầu, bước vào cửa hàng bách hóa.
“Ông chủ, trong cửa hàng anh cái gì cũng bán hả?”
Người đàn ông mỉm cười, gật đầu.
“Tôi muốn một người bạn trai, có không?”

“Này anh, anh lục lọi lung tung thế, chẳng lẽ thực sự có bạn trai để bán cho tôi à?”
Người đàn ông cười đầy vẻ lưu manh giả danh trí thức, ôm chầm lấy cậu:
“Tôi không thu dọn đồ đạc thì làm sao đi với em được?”

3/Một tấm bia mộ đứng lẻ loi trong nghĩa trang, trên đó có một gương mặt trẻ tuổi, lẳng lặng mỉm cười khiến cho cả thân mặc cảnh  phục cũng trở nên nhu hòa…

Nếu không phải trong lúc làm nhiệm vụ hắn phải sống mái với xã hội đen không may bắn nhầm người ấy, khuôn mặt kia vẫn có thể làm người khác động lòng.

Một người đàn ông toàn thân mặc quần áo đen, chậm rãi cúi xuống hôn nhẹ bia mộ lạnh như băng kia: “Anh nói rồi, chỉ cần tổn thương đến em, anh sẽ giết chết kẻ ấy.”

— Giơ súng chỉ vào đầu mình…Chờ anh nhé, xin lỗi vì đã tổn thương em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro