Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1/“Cậu hôn tôi một cái, tôi sẽ cho cậu kẹo.”

“A~”

Sơ trung: “Cậu hôn tôi một cái, tôi sẽ cho cậu chép bài.”

“Chu~”

Đại học: “Cậu hôn tôi một cái, tôi sẽ giúp cậu viết luận văn.”

“Đi chết đi! Ông đây là con trai”

“Con trai thì làm sao, không cần thẹn thùng, nếu không để tôi hôn cậu một cái vậy…”

“Ưm ~”

Sau khi tốt nghiệp: “Cậu hôn tôi một cái, cái nhẫn này chính là của cậu.”

“Cút! Ông đây không thèm!”

Một phút đồng hồ sau: “Muahhh~”

2/Cậu ngồi trước máy tính, bình luận weibo của một người nick name là: Bò điên

Trên weibo viết: “Tôi thích một cậu bạn cùng phòng, phải làm sao bây giờ? Muốn thổ lộ với cậu ấy nhưng lại không dám.”

Cậu viết lại: “Đại thần hãy quyến rũ cậu ta! Rồi bá vương ngạnh thượng cung(cưỡng bức) !!”

Sau đó, bạn cùng phòng của cậu ra khỏi phòng tắm, chỉ quấn một cái khăn tắm, điện thoại di động cầm trên tay, cười mờ ám: “Quyến rũ? Cậu chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?”

“Cái gì? Là cậu hả… Ưm… Không cần…”

3/“Người đàn anh thích đẹp lắm à?”

Đàn anh nghĩ một lúc rồi nở nụ cười. “Tôi rất thích. Người ấy cũng ở trong hội học sinh.”

“Là đàn chị à?”

Đàn anh lắc đầu: “Tân sinh viên.”

“Cùng năm với em nhỉ?”

Đàn anh không trả lời.

“Nếu người đàn anh thích cũng thích đàn anh, đàn anh sẽ hẹn hò với người ấy chứ?”

“Sẽ, vậy nên tôi muốn đến hỏi xem người ấy có thích tôi hay không?”

“Ừm…” Cậu cười đầy miễn cưỡng.

Đàn anh nhìn cậu, mở miệng: “Em có thích tôi không?”

4/Trên tàu điện, một chàng trai cầm di động vào weibo.

Cậu post lên weibo: “Trên tàu điện, tôi vừa gặp đã yêu anh ấy. Anh ấy không thích mùi khói. Chẳng biết tại sao, anh ấy lúc nào cũng nhìn ra ngoài cửa sổ…”

Chàng trai yên lặng nhìn anh, nghĩ thầm chắc chắn anh không biết.

Một lát sau, trên weibo của người trả lời cậu: “Bởi vì trên cửa sổ có phản chiếu hình ảnh của em.”

Chàng trai vừa ngẩng đầu lên, thì thấy anh nhìn cậu mỉm cười.

5/Anh nhét vào tay cậu một lá thư: “Em zai, đưa lá thư này cho cô bé kia giúp anh.”

Cậu cầm lấy thư, lặng lẽ xé đi.

Vài ngày sau, anh bảo cậu đưa một lá thư cho một cô gái khác.

Cậu lại xé.

Bốn năm đại học, anh viết bao nhiêu lá, cậu lại xé bấy nhiêu lá.

Ngày tốt nghiệp, anh lại viết một lá, cậu cố gắng kìm lại nước mắt, trước mặt anh chuẩn bị xé.

Anh một phen kéo cậu ôm vào lòng: “Bảo bối, đừng xé, lá này là của em.”

6/Anh yêu em.

Kháo!

Anh yêu em.

Có bệnh!

Anh yêu em.

Shit!

Anh yêu em.

Con mẹ nó anh có để tôi yên không, đứng tự kỷ với cái gương tự kỷ cả nửa ngày rồi! Tôi…

Nói chưa xong đã nhìn thấy trên gương không biết từ bao giờ đã dán ảnh chụp mình khi ngủ, bỗng chốc không nói gì nữa.

Người phía sau dùng một tay kéo cậu ôm vào lòng, nhìn gương dịu dàng lặp lại: Anh yêu em.

Kiên quyết không ngẩng đầu lên nhìn gương: Aaaa, nói nhiều muốn chết, ngu ngốc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro