Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời trong xanh,những đám mây bồng bềnh trắng xóa đang bay theo làn gió nhẹ. Bên dưới là một vườn hoa anh đào thơ mộng,những cánh hoa rơi rơi tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Trong vườn anh đào lúc này có 2 thân ảnh,một lục y và thẫm y đang nhơ ngác trước cảnh. Nhìn xa,người ta sẽ nghĩ hai thân ảnh này là tuyệt sắc giai nhân. Ồ,ai nghĩ như vậy thì đã lầm to rồi. Nhìn kĩ thì trong 2 thân ảnh như mấy cô gái trong kĩ viện nhưng họ còn xấu hơn. Và hai thân ảnh đó ko ai khác là nó và Phương Nhi.

Sau khi nó và Phương Nhi bước vào lỗ hỏng. Hai nó bị đưa tới vườn hoa anh đào này.

Chậc chậc,nếu ở hiện đại có vườn hoa đẹp như thế này chắc là sẽ đưa vào di sản thiên nhiên thế giới quá....

Ko ngắm hoa nữa,đang kéo tay ai kia đang nhìn hoa mà mơ mộng đi tìm đường ra khỏi nơi này.

Nó và Phương Nhi đi được một đoạn thì đến được thị trấn. OMG,hồi đó giờ nó chỉ thấy cảnh này trên truyền hình thôi. Bây giờ chính mình chứng kiến cảnh này,ô ô thật náo nhiệt nha. Người người qua lại đông đúc,a còn có kiệu xe ngựa nữa kìa. A tuyệt quá.

Nó và nhỏ nhoi nhoi chạy hết hàng này tới hàng kia nhưng chẳng mua được thứ gì. Bởi vì nó và nhỏ đâu có tiền đâu mà mua,người cổ đại ko xài tiền giống như người hiện đại cơ mà.

Chạy một hồi nó và nhỏ thấm mệt,mồ hôi trên trán chảy xuống. Ể,cái gì kia mà mọi người đông quá thế,người đi kẻ vào tấp nập quá. Tò mò,nó kéo nhỏ đến xem. Chen qua từng người cuối cùng nó cũng đứng trước một ngôi nhà. Nói  khác hơn là một ngôi phủ. Nhìn sơ qua nó cũng đủ biết nơi này rất rộng. Nhìn lên tấm biển,phủ thừa tướng Lãnh Hàn Dương. A A A,chẳng phải tên của anh hai sao? Chắc đay là phủ của anh hai rồi. Nó nhìn xuyên vào bên trong. Ồ,còn đong ngẹt người hơn ở ngoài nữa. Nhỏ và nó hỏi người dân xung quanh mới biết nơi đó đang tổ chức tiệc gì đó. Nghe nói toàn mĩ nam và có cả đương kim hoàng thượng nên chủ yếu người xem là các cô tiểu thư quyền quý mong cho mình lọt vào mắt xanh của hoàng thượng. Nếu ko thì thừa tướng tuấn mĩ hay các vương gia mĩ nam cũng được.

Nó nhìn những người được coi là mĩ nam thấy họ chỉ tạm được ko ai mĩ bằng anh Thiên Vĩ cả. Hey,anh Hàn Dương kìa. Đẹp trai quá trời lun. Chỉ thấy người nó nhìn có mái tóc ngắn bạc,đôi mắt màu lục đang đang chú tâm nhìn trận đấu. Chiếc mũi thon dài,đôi môi mỏng nhấp nháy như nói gì đó với người bên cạnh.

Xác định mục tiêu nó và nhỏ bay đến chỗ Hàn Dương đứng rồi nó cất giọng hờn dỗi, làm nũng :

- Lãnh thừa tướngggggg. Sau mấy hôm nay thừa tướng ko tới chỗ thiếp,làm thiếp nhớ gần chết.

Nghe cái giọng nhão nhoẹt đó,tất cả mọi người đều nhìn đối tượng vừa cất tiếng nói đó. Họ vừa mới nhìn mà phải giật mình. Hai cô gái như ở kĩ viện,họ nhìn hai nó bằng ánh mắt ghê tởm,khinh bỉ....đều có hết. Nhưng nó và nhỏ đều ko quan tâm.

Hàn Dương nhìn hai người vừa nói mình liền bỡ ngỡ. Trông họ quen quen nhưng anh cố gắng vận đầu ốc mà vẫn ko nhớ. Nhưng anh đâu quen hai người này mà sao họ tỏ ra thân thiết quá vậy.

Phương Nhi đứng từ hồi nãy tới giờ đứng như tượng nhìn người trước mặt. Mắt nhỏ ươn ướt,nhỏ nhớ,rất nhớ người trước mặt. Nhỏ cứ ngỡ như là mơ,bước tới ôm cổ Hàn Dương,nhỏ nhanh nhảu vui vẻ mở miệng :

- Ông xã,cuối cùng cũng được gặp anh rồi.

Hàn Dương tròn mắt nhìn người ôm mình. Chẳng lẽ là....

Thấy Hàn Dương tròn mắt nhìn mình,nhỏ cau mày chu môi nói :

- Anh ko nhận ra em sao? Em Châu Phương Nhi nè.

- C..á...i gì? Là em sao Phương Nhi?

Nhỏ ko nói chỉ gật đầu xác minh đây là thật.

Thấy nhỏ gật đầu,anh cười thật tươi mà ôm nhỏ.

Mọi người xung quanh thấy cảnh này mà há mồm ngạc nhiên kể cả hoàng thượng (trừ nó). Lãnh thừa tướng mà họ biết là người ko bao giờ chạm vào người phụ nữ. Mà bây giờ trước biết bao nhiêu người mà diễn một màn thân mật như thế này. Ôi trời,chả lẽ thừa tướng có khẩu vị thích những cô nương như vầy sao trời? Hahaha,thì ra thừa tướng tuấn mĩ của họ ôm một người như gái điếm. Thật là mất mặt.

Còn mấy cô tiểu thư mê thích Hàn Dương thấy cảnh này mà tức hộc máu. Nhìn Phương Nhi với ánh mắt căm thù. Cô ta xấu lắm cơ mà tại sao Lãnh thừa tướng lại ôm ôm ấp ấp như vậy. Cô ta đúng là hồ ly mà.

Trên lầu của một quán trọ có một người đưa mắt lạnh lùng nhìn cảnh thú vị bên dưới mà nhếch mép cười. Nhưng ánh mắt người này chỉ chăm chú nhìn nó.

Hàn Dương ôm nhỏ trước ngàn con mắt muốn lồi ra mà vẫn bình thường. Anh buông nhỏ ra,nhìn người ban nãy nói với mình bằng cái giọng nhão nhoẹt khi nảy cười sủng nịnh :

- Hàn Tuyết,có phải em ko? Anh nhớ cưng quá đấy. Mà sao hai người làm gì mà trông kinh khủng như thế?

- Ây ya,muốn cho anh bất ngờ mà bị con nhỏ kia phá đám mất rồi.

Nó biểu môi nói với vẻ tiếc nuối. Rồi bực bội sổ một tràng :

- Nóng muốn chết mà,thằng cha nội nào thiết kế ra cái loại đồ này chắc bị dị ứng với nắng....bla....bla

- Hahaha. Hàn Tuyết à,người hiện đại hợp thời trang em mà ăn mặc như vậy sao? Chậc chậc

Anh nhìn nó cười châm chọc.

- Còn phải nói,do em muốn cho anh bất ngờ mới ăn mặc thế này. Nếu ko thì dù có chết em cũng ko mặc cái loại chết tiệt này đâu.

Hàn Dương chỉ biết lắc đầu cười với cái tính trẻ con,đáng yêu của nó. Anh nhìn xung quanh rồi nhìn hoàng thượng nói :

- Xin giới thiệu với mọi người,cô nhân tóc đen là phu nhân tương lai của tôi *chỉ nhỏ* và cô nương tóc tím là muội muội của tôi *chỉ nó*.

- Ồ

Mọi người ồ một tiếng. Thì ra hai người này là phu nhân tương lai và muội muội của Lãnh thừa tướng. Khinh bỉ nhìn ba người,một tên quan cười to đứng dậy :

- Hahaha. Thật ko ngờ thừa tướng tài giỏi của Hiên Viên triều  có phu nhân tương lai và muội muội xinh đẹp hơn người thế này!!!

Mọi người nghe xong thì bật cười chế nhạo Hàn Dương.

Xem ra các vị đã quá xem thương tôi và Hàn Tuyết nhỉ? Xem ra,ko để cho mọi người biết thế nào là xinh đẹp đã quá thất lễ rồi. Hàn Tuyết,tôi với bà đi thay đồ.

Nhỏ hừ lạnh,dám cười nhạo kinh bỉ chồng tương lai của nhỏ ư? Nhỏ mạnh bạo lôi nó đi tìm phòng thay đồ sẵn kéo luôn cái vali theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro