Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, trận chiến bọn nó mong đợi cũng đã đến. Đúng 11h45' bọn nó có mặt đông đủ dưới phòng khách, ai cũng mặc trên người những bộ đồ do nó thiết kế, nhìn tất cả chỉ có một màu đen đúng chất của những bang chủ, bang phó đứng đầu thế giới ngầm. 5p sau, nó xuất hiện, mặc trên mình bộ đồ sát thủ màu trắng ôm sát cơ thể khoe lên những đường cong chết người. Mái tóc được tết chắc chắn dài ngang eo, khuôn mặt xinh đẹp được che đi bởi chiếc mặt nạ màu trắng có đôi cánh thiên thần màu đỏ để lộ đôi mắt màu tím trong veo nhưng lạnh đến rợn người. Trông nó bây giờ mới thật sự là Ice Angel-sát thủ đứng thứ 1 TG. Bọn hắn nhìn nó ai cũng đơ mất 20s kể cả Bin
Đúng 12h bọn nó có mặt tại điểm hẹn. Điểm hẹn được bên ông ta chọn, nơi ông ta chọn đó là nơi khi xưa nó đã mất đi người nó yêu nhất.
Bên lão Lâm mang theo khoảng 500 người, đứng đầu là lão, kế bên là hai trợ thủ đắc lực. Thấy bọn nó đến ông ta dở giọng mỉa mai
-Ô, thật vinh dự cho ta được Ice Queen, người đứng đầu TG ngầm đây tiếp đón, nhưng chẳng hay ta có gây thù chuốc oán gì đến "đại tỷ" đây
Nó nhìn lão nhếch mép cười khinh bỉ
-Ông quên tôi nhanh vậy sao, đừng giả nai nữa, thật kinh tởm
-Chẳng lẽ mày là con nhóc suýt chết năm đó- hắn ta giật mình trên khuôn mặt thoáng chút sợ hãi
-Trí nhớ ông thật không tồi, tôi đến để trả thù nợ cũ đây- nó nói giọng đay nghiến
Ông ta nghe vậy nhưng vẫn cố ra vẻ bình thường, cười lớn
-Ha ha ha, chỉ với 12 người chúng mày mà đòi đấu với hơn 500 người bọn tao sao
Nó không nói gì chỉ rút khẩu súng dắt bên hông bắt hai phát làm hai tên trợ thủ của hắn chết không kịp ngáp, xong quay ra nhìn ông ta cười khẩy
-Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà
Hắn ta nghiến răng, nhìn nó gằn giọng
-Chưa biết ai đâu, ta sẽ cho bọn mi đoàn tụ với thằng ******* đó. Bọn bay đâu lên giết chết bọn nó cho tao riêng con nhỏ kia bắt sống nó, ha ha ha
Dứt lời, bọn đàn em hơn 500 người của lão Lâm xông lên quyết đấu với bọn nó. Bọn nó không nói gì chỉ nhìn vào mà mấp máy môi hai chữ "Game start". Bọn nó xông lên không chút sợ hãi, trên môi còn nở nụ cười thích thú. Bọn nó đi đến đâu máu chảy đến đó, máu vấy lên người, lên quần áo, mặt mũi nhưng điều đó càng khơi dậy dòng máu ác quỷ trong con người bọn nó.
Sau gần 30p tên "gan lì" cuối cùng cũng ngã xuống, nó quay ra nhìn lão, trên môi nở nụ cười nửa miệng nói
-Ông nghĩ sao khi coi thường Ice Queen này, nếu giết Ice Queen này đơn giản như thế thì tôi làm sao tồn tại trong cái thế giới ngầm này được
Ông ta sau khi chứng kiến cảnh bọn nó lần lượt hạ đo ván đàn em của ông thì trong lòng không khỏi sợ hại, mặt mày xanh lét nhìn nó, van xin
-Làm ơn tha cho tôi, tha cho tôi đi tôi sai rồi
Nó nhìn lão cười nửa miệng, mỉa mai
-Hừ, sao lúc nãy mạnh miệng lắm cơ mà, đòi giết cả tôi cơ đấy
-Làm ơn, tôi sai rồi, xin cô tha cho tôi, giết tôi đi- lão quỳ xuống dưới chân nó van xin. Nó không nói gì, dùng chân hất ông ta ra rồi ngồi xuống dí mặt mình vào mặt ông ta nói
-Làm sao tôi có thể tha cho ông dễ dàng được khi ông cướp đi người tôi yêu thương, tôi sẽ bắt ông trả giá, tôi sẽ làm cho ông sống không bằng chết. Nói rồi nó quay gót đi về phía bọn hắn, nhưng chưa đi đến nói thì lão ta rút súng từ trong túi áo ra và
Bằng...
Cẩn thận...
Phịch...
Không...
Một thân ảnh đã ngã xuống, máu chảy ướt cả một khoảng, lênh láng khắp nơi.
Bàng hoàng...
Sững sờ...
Tức giận...
Bằng...
Cẩn thận...
Phịch...
Không...
Một thân ảnh đã ngã xuống, máu chảy ướt cả một khoảng, lênh láng khắp nơi.
Bàng hoàng...
Sững sờ...
Tức giận...
Mọi người ai cùng sững sờ bởi người bị thương không phải là nó mà là...hắn. Phải, hắn đã đỡ đạn cho nó. Còn nó, từ khi nhìn thấy hắn ngã xuống vì đỡ đạn cho nó, nó không những sợ mà còn rất tức giận, nó sợ bởi một lần nữa, một người nó yêu thương sẽ không còn ở bên nó. Đôi mắt nhìn về phía lão già đó, đôi mắt không còn là màu tím lạnh lẽo, băng giá nữa mà thay vào đó là đôi mắt đã chuyển thành màu đỏ- màu của máu, của sự chết chóc.
Ông ta khi thấy ánh mắt chết chóc của nó thì giật mình, mồ hôi con, mồ hôi mẹ thi nhau chảy xuống, mặt tái xanh. Lão ta biết mình đã làm một chuyện sai lầm nhất kể từ khi sinh ra đến giờ. Nó hướng đôi mắt căm thù nhìn ông ta, tay phải rút súng bắn vào hai tay, hai chân khiến nó vĩnh viễn không thể cử động được. Ông ta khuỵu xuống, mắt mở lớn nhìn nó, hơi thở yếu đi. Nó nhìn thấy cảnh đấy thì nhếch môi cười cay độc rồi chạy qua chỗ hắn, ôm lấy thân thể to lớn của hắn, những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi trên khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm chiếc áo hắn đang mặc. Hắn nhìn nó, mỉm cười gượng, đôi môi tái nhợt mấp máy hai chữ
-Đừng...khóc
Nó vẫn thế, vẫn ôm lấy hắn khóc nấc lên, đau xót nói
-Tại...sao...tại...sao...anh...lại...đỡ...cho...em...hả, anh ngốc lắm
Hắn nhìn nó mỉm cười dịu dàng, đưa tay lên lau những giọt nước mắt dính trên khuôn mặt nó, yếu ớt nói
-Vì...vì...t...tôi...yêu...em...nhiều...lắm- nói xong hắn nhắm mắt ngất trong vòng tay của nó. Thấy hắn ngất, bọn nó nhanh nhanh chóng chóng đưa hắn đi bệnh viện. Mọi người nhìn nó mà xót xa, ai cũng thấy thương cho nó. Bin vì không muốn nó kiệt sức nên đánh vào gáy nó cho nó ngất. Bế nó trên tay, anh nhìn nó đau khổ. Tại sao, một cô bé dễ thương, đáng yêu và trong sáng kia lại bị cuốn vào những vòng xoáy của thù hận, lại bị những nỗi đau quá lớn. Liệu vết thương kia có được hàn gắn hay chỉ thêm những vết thương mới.
Thời gian cứ thế trôi qua, hắn đã vào đo được 5 tiếng nhưng vân chưa có chút tin tức gì về hắn. Nó cũng dần tỉnh dậy, nhìn thấy mình đang trong lòng Bin, ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó mới chợt nhớ ra gì đo lại cuống cuồng quay vào hỏi Bin, khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng mà trước đây anh chưa từng thấy nó như vậy ngoài người đó.
-Bin, Ken sao rồi, vẫn ổn chứ
Bin nhìn nó lắc đầu nói
-Đã 5 tiếng rồi, bác sĩ vẫn chưa ra
Nó nghe thấy thế chán nản thất vọng, tinh thần nó suy sụp hẳn đi, trong lòng đau nhói. Đau! Đã từ lâu nó không còn biết đau là gì nữa. Nó cứ ngồi thế mặc kệ mọi người có khuyên ngăn nó vẫn vậy. Đã thêm 2 tiếng trôi qua mà vẫn không thấy bác si đi ra. Mọi người vẫn kiên nhẫn đợi
Ting
Cánh cửa cuối cùng cũng đã mở ra. Vị bác si già đi ra với vẻ mặt u sầu, nhìn bọn nó mà không nói nên lời. Cuối cùng lấy hết can đảm nói
– Xin...lỗi...chúng...tôi...đã...cố...gắng...hết...sức nhưng vì bệnh nhân mất nhiều máu nên đã không qua khỏi. Mọi người hãy vào nhìn mặt người nhà lần cuối đi
Tất cả bọn nó nghe, ai cũng khóc òa lên, Sam, Chin và Chen úp mặt vào ngực ba chàng khóc nức nở. Riêng nó từ khi nghe xong lời bác sĩ nói, tai nó như ù đi. Nó lắc đầu cố xua đi lời nói vừa rồi của bác sĩ, chạy vào phòng như cố phủ nhận rằng hắn chưa chết. Nó bước vào, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nó là hắn đang nằm trên giường, cả người bị phủ lên bằng chiếc khăn trắng. Run rẩy kéo chiếc khăn xuống, đập vào mắt nó khuôn mặt hắn. Chiếc mũi cao, da trắng, đôi mắt vẫn thường ngày liếc nhìn trộm nó mà sao hôm nay lại nhắm vào. Nó không tự chủ được bản thân nữa ôm chầm lấy hắn òa khóc nức nở
-Anh quá đáng lắm, tại sao anh không cho em nói yêu anh mà đã ra đi như thế. Anh là đồ ngốc, tại sao lại đỡ đạn thay tôi hả, nhìn anh như này anh có biết tôi đau như thế nào không? Tại sao, anh còn chưa nghe câu trả lời từ tôi mà. Tôi chưa cho phép anh chết, ai cho anh chết? Anh đang đùa tôi đúng không? Tỉnh lại đi, tỉnh lại nói anh cũng yêu tôi đi
Mọi người nhìn nó đau xót, sự thật này quá tàn nhẫn. Nỗi đau trồng chất nỗi đau. Vết thương này chưa lành, vết thương mới lại tới. Đến bao giờ mới có thể chữa khỏi vết thương cho nó đây? Mọi người chạy vào đưa nó ra nhưng nó nhất quyết không ra, thế là Bin đành một lần nữa đánh ngất nó. Nó được đưa đến một phòng để nằm nghỉ ngơi. Khi Bin đưa nó vào phòng xong quay trở lại thì bỗng nhiên
-Bác sĩ, bác sĩ, bệnh nhân Thiên Vũ vừa rồi, đã sống lại, nhịp tim đã đập trở lại rồi- cô ý tá kinh ngạc hét to gọi bác sĩ khiến cả bọn nghe được thì vui mừng thấp thỏm. Vị bác sĩ già kia nghe xong thì lật đật chạy vào phòng mổ. Thời gian trôi qua trong sự lo lắng của mọi người. 5 tiếng sau vị bác sĩ già đi ra nét vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt khắc khổ kia nói, giọng không giấu nổi sự kinh ngạc và vui sướng
-Quả là kì tích, quả là kì tích, bệnh nhân đã sống lại nhờ sức mạnh của tình yêu. Mọi người đừng nên lo lắng gì nữa, bệnh nhân sẽ sớm tỉnh lại thôi
Cả bọn nghe xong ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, quay qua cảm ơn vị bác sĩ già rồi rít.
2 ngày trôi qua, hắn tỉnh dậy trong sự vui mừng của bọn nó nhất là nó. Khi thấy hắn tỉnh dậy, nó bay qua ôm chầm lấy hắn như thể sợ hắn chạy mất. Nhìn thấy hành động đáng yêu của nó, hắn mỉm cười dịu dàng đưa tay ôm lấy nó. Nó nhìn hắn mặt không nén nổi niềm vui, lém lỉnh nói
-Cuối cùng anh cũng tỉnh làm em lo ơi là lo
-Sorry vk yêu lần sau anh không dám thế nữa- hắn vui vẻ
Nó nghe hắn nói xong mặt đỏ lựng lên nói
-Ai là vk của anh
-Ha ha, không biết hình như có ai nói với anh là yêu anh bắt anh đang chết cũng phải sống dậy
Hắn nói xong cả phòng được tràng cười bể bụng, nó thì xấu hổ, mặt đỏ hơn rổ cà chua, mắt liếc hắn. Hắn thấy vậy thì cười trừ lên tiếng giải vây
-Thôi được rồi, không đùa nữa, vk yêu nhể- vừa nói vừa cười cợt nhả
-Được rồi, ck nghỉ ngơi đi vk về làm cơm rồi mang đến cho ck- nó cười tươi nhìn hắn sau đo hôn phớt lên môi rồi chạy biến ra ngoài tránh mọi người nhìn thấy khuôn mặt ngượng ngùng xấu hổ của mình. Còn hắn sau khi được nó hôn thì cảm giác lâng lâng khó tả, mồm lúc nào cũng ngoác đến tận mang tai làm mấy đứa nhìn mà chỉ muốn cho vài đấm nhưng vì hắn là bệnh nhân với cả nó mà biết thì tự đi mà mua quan tài đi là vừa
Dạo này t/g phải đi học rùi nên lâu lâu mới đăng được truyện cả nhà thông cảm cho t/g nhá *sụt sùi*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro