Chap 25 (p7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1 tuần sau, cuối cùng Tử Thao cũng đã bước ra khỏi căn phòng đó cùng với anh thắng để gặp mọi người nhưng nó lại khiến tất cả cực kì ngạc nhiên và càng tin thêm về với mẹ nó là sự thật khi mà bước ra khỏi căn phòng đó không phải là 1 con người tiều tụy, chán trường, sơ xác mà lại là 1 Hoàng Tử Thao với nụ cười tươi rói như ngày xưa, ánh mắt long lanh như những vì sao đêm trên trời..... 1 con người tràn đầy sức sống.....

_A, nhớ ông chết mất luôn_ Baekhyun chạy lại ôm trầm lấy nó

_Thằng ngốc, làm người ta lo chết được_Luhan mắng, đánh nhẹ vào đầu nó

_Xin lỗi mọi người, tui trở lại rồi đây _Thao cười tít mắt

Sau đó Tử Thao cũng chỉ chăm chú tập luyện võ thuật và súng cũng như bắt đầu học hỏi phụ giúp anh trai chuyện ở công ty dồn lại trong những ngày anh đi Nhật vẫn chưa giải quyết xong thì lại bị ngừng lại vì nó đã chiếm hết thời gian của nó chẳng còn phút nào nghỉ ngơi cả. Có điều là tuyệt nhiên từ lúc bước ra khỏi phòng nó không hề nhắc tới chuyện của Nghệ Hưng và Diệc Phàm vừa rồi nên cũng chẳng ai dám hỏi.....

Nhưng có 1 điều chắc chắn rằng Tử Thao cũng không hề gửi 1 lời xin lỗi nào về phía bên Ngô Gia hay tuyệt nhiên không có 1 lời giải thích nào về vụ của Nghệ Hưng cả. Và Ngô Gia cũng hoàn toàn chẳng bận tâm tới chuyện của lũ trẻ chúng nó, hay ông Ngô không bao giờ mở lời trách cứ nó cả......

_Con mời ba uống nước_ Tử Thao tận tay bê nước vào cho 2 người cha: cha Ngô và cha Hoàng (cha ruột nó)

_Cám ơn con _ Cha Ngô nhìn nó cười hiền

_Thế chuyện này rốt cuộc là cần bao nhiêu vệ sĩ đây? Tôi sẽ huy động tất cả các vệ sĩ cấp cao cùng thằng Phong, Vương và Phương sang đó hỗ trợ ông liệu có đủ không?_ Cha Hoàng hỏi

_Tài năng của 3 đứa đó tôi cũng được diện kiến rồi, hoàn toàn không tầm thường chút nào nhưng dù gì vẫn phải cần có 1 người chỉ huy đầy kinh nghiệm chứ. Trong khi 3 đứa đó kinh nghiệm thực chiến thì có thừa nhưng kinh nghiệm chỉ huy cả đoàn vệ sĩ hớn vậy thì không hề có_ ông Ngô khẽ lắc đầu

_Ủa, có chuyện gì vậy cha?_ Nó vào đưa nước cho 2 cha thì nghe vậy không khỏi tò mò hỏi

_À! Cha đang phải đi đón 1 đoàn khách VIP như mọi năm đấy nên cần 1 lượng lớn vệ sĩ để đảm bảo an toàn cho ta và cả đoàn khách đó nữa nhưng hiện tại lại không tìm được người chỉ huy. Mối làm ăn này rất quan trọng vì toàn là những nhân vật đặc biệt, rất có tiếng trong giới kinh doanh nên không thể nào lơ là hay sơ xuất được. Bình thường vẫn là 1 tay thằng Chung Nhân chỉ huy và lo tất cả nhưng dạo này nó lại bận chuyện của công ty quá nên ta lại không muốn nhờ, để nó tập trung vào công việc của mình._ Ông Ngô giải thích

_Ồ! Thế theo con nghĩ thì 3 anh ấy chắc chắn không ổn đâu ạ, nên thêm cả Tứ Quỷ vào nữa. Chứ 3 người mà cả 1 đoàn khách lớn thế chắc chắn có chuyện gì sẽ không ứng phó kịp_ Tử Thao suy nghĩ 1 chút rồi nói

(Đừng thấy lạ khi thấy nó có thể thoải mái ngồi nói chuyện công việc với 2 cha nhé vì tụi nó đều đã đến tuổi được biết tất cả và trước giờ công việc của 2 cha không phải là chưa bao giờ chúng nó tham gia mà còn tham gia rất nhiều là đằng khác. Hoàng Gia được như ngày hôm nay cũng có 1 phần đóng góp không nhỏ của anh Chung Nhân và Tử Thao là 2 con người được đặc biệt huấn đấy ạ)

_Cũng phải, nên cho thêm Tứ Quỷ vào sẽ ổn hơn_ ông Hoàng gật gù đồng tình

_Vậy còn chỉ huy?_ Ông Ngô hỏi

_Để con cho. Trước giờ việc nhà Ngô Gia thì không là anh Nhân cũng là con lo mà_ Nó mỉm cười, giọng nói đầy kiên quyết

_Con làm được không đó? Chuyện lần này rất quan trọng không như những lần trước đâu, mất mạng như chơi đó_ ông Hoàng khẽ nhíu mày

_Cha, cha đã thấy con trong công việc biết chơi đùa bao giờ chưa? Đã là người nhà họ Hoàng thì sứ mệnh bảo vệ Ngô gia là của tất cả mọi người, là việc rất bình thường mà_Nó nhìn thẳng cha mình, giọng nói chắc nịch

_Con chắc mình làm được chứ? Con chưa bao giờ nhận những vụ lớn như vậy mà_Ông Hoàng hỏi lại

_Dạ _Nó gật đầu chắc nịch, không cần suy nghĩ lại

_Được, vậy việc này sẽ giao cho con, nhớ phải cẩn thận đấy_ ông Hoàng thở hắt ra gật đầu

_Hì, vậy địa chỉ, giờ giấc thì như thế nào ạ?_Tử Thao cười, hào hứng hỏi

_2 giờ 30 phút chiều nay, tại sân bay Nội Bài họ sẽ đáp máy bay xuống_ Cha Ngô nói

_Được ạ, đúng 2 giờ con sẽ cùng Tứ Quỷ và Tam ca tới đó. Cha cứ đưa những vệ sĩ kia tới trước đi_Nó gật đầu

Trao đổi với 2 người cha 1 lúc rồi nó xin lui ra để 2 cha bàn công việc làm ăn của riêng mình

Vừa bước ra khỏi cửa phòng đã thấy Tứ Quỷ đứng đó, ánh mắt chúng nó đã cho Tử Thao thấy rõ ràng 4 tên quỷ này đã nghe thấy hết chuyện ban nãy rồi....

_Nghe thấy rồi chứ hả? Nghe rồi thì mau giúp anh chuẩn bị quần áo đi. Trước khi đi anh muốn tới 1 nơi đã _ Tử Thao vừa đi vừa nói, theo sau là Tứ Quỷ

_Anh hai, để anh Chung Nhân biết chuyện thì sẽ không hay đâu ạ _ Leo e dè nói

_Vậy nên đừng để anh ấy biết, rõ chưa? Chỉ cần 1 đứa tụi bây hé mồm ra thì anh từ luôn cả 4 đứa, liệu đó_ Nó giở giọng đe dọa

_Dạ _ Tứ Quỷ đồng thanh, giọng tiu nghỉu

_Tốt, giờ giúp anh chuẩn bị quần áo, anh cần tới nơi này 1 lát_ Nó nhếch môi tạo ta 1 nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý

Tứ Quỷ giúp Tử Thao sửa soạn đồ đạc cũng như thay y phục đặc nhiệm dùng cho vệ sĩ của mình rồi cùng nó đi tới 1 nơi, đó là Ngô Gia và gặp 1 người, không ai khác chính là........... Nghệ Hưng.....

Cậu bé Nghệ Hưng sau hơn tuần liền phát sốt thì giờ đã khá hơn rất nhiều nhờ bàn tay chăm sóc của Diệc Phàm, hiện tại đang nằm trên giường của hắn thư thái đọc sách dưỡng bệnh 1 cách cực kì thoải mái....

_Xin chào_ Tiếng nói đó phát ra từ ban công

Nghệ Hưng giật mình quay lại nơi phát ra tiếng nói đấy. Từ phía ban công, 1 chàng trai tóc ngắn, đen ôm lấy khuôn mặt thanh tú, trên người mặc 1 bộ đồ da bó sát người với áo hốc tay cổ dựng bằng da có séc và quần da bóng, chân đi đôi bốt dài tới gần đầu gối màu đen cũng bằng dã buộc dây, tay đeo găng ta da màu đen bước tới bên giường Nghệ Hưng.....

_Cậu...._Nghệ Hưng không khỏi ngạc nhiên trước người con trai đang ở trước mặt mình kia

_Lâu không gặp, khỏe chứ? Nhìn cậu ốm ghê_ Chàng trai nói giọng chế diễu

_Tử Thao, cậu vào bằng lối nào vậy?_ Nghệ Hưng nhíu mày nhìn nó

_Hừ, tôi ở Ngô Gia lâu hơn cậu nhiều đấy. Mọi ngõ ngách ở Ngô Gia này chẳng có chỗ nào là tôi không biết cả. Cái lan can này chỉ cách phòng ngay bên cạnh có chưa đầy mấy cm thôi, được chưa?_Tử Thao nhìn Nghệ Hưng bằng đôi mắt lạnh nhưng cực kì sáng, có thể nhìn thấu tâm tư của người đối diện mình

(Hì, đừng có lạ khi Tử Thao có phòng ở đây nhé, không chỉ nó mà cả anh Chung Nhân cũng đều có 1 phòng riêng ở đây vì nó không chỉ là con Hoàng Gia mà cũng là con Ngô Gia nữa mà. Nó thích ở đâu thì ở thôi )

_Vậy cậu tới đây tìm tôi có chuyện gì vậy? _Nghệ Hưng tỏ ra khó chịu

_À! Tôi muốn xác nhận 1 điều thôi ý mà. Nghệ Hưng, cậu yêu Ngô Diệc Phàm tới vậy sao? Tôi không thể nào hiểu nổi là vì sao mà cậu phải tự mình nhảy xuống hồ rồi lại còn đổ tội cho tôi chỉ vì muốn có được hắn thôi sao? Vậy có đáng không?_ Tử Thao nhìn thẳng vào mắt Nghệ Hưng hỏi

_Hừ, 1 người như cậu thì làm sao mà hiểu được chứ? Tôi cho dù là nhảy xuống hồ hay xuống biển, dù cho có thế nào đi chăng nữa thì bằng mọi cách tôi phải có được anh ấy. À! Mà cậu chắc không nhỉ?.....tuy tôi bị ốm nặng nhưng bù lại thì những ngày ấy anh Phàm đã chăm lo cho tôi từng chút 1 dó, anh ấy còn chẳng thèm đoái hoài gì tới cậu mà ở bên tôi suốt đó, hiểu không? Giờ anh ấy rất thương tôi _Nghệ Hưng nói bằng giọng đắc trí

_Chỉ vậy thôi mà cậu lừa hắn, đổ tội lên đầu tôi cậu cảm thấy vui chứ?_ Nó hơi nhíu mày nhìn cậu ta

_Haha, không phải vui mà là rất vui. Phải nói là tôi quá thông minh chứ nhỉ? Lợi dụng bóng tối để che mắt anh Phàm để anh ấy hiểu lầm cậu thực sự lúc đó tôi mới nghĩ ra đấy. Cũng phải cảm ơn cái mặt ngờ nghệch của cậu lúc đó nữa đấy, nhìn cậu giờ nghĩ lại tôi không khỏi cảm thấy buồn cười. Tử Thao, cậu muốn đấu với tôi thì còn phải đợi 100 năm nữa đấy _ Nghệ Hưng che miệng cười khoái trí, giọng nói đầy mỉa mai đối với nó

_Được, vậy giờ cậu hãy cứ vui với thủ đoạn đi. Nếu cậu lấy được Ngô Diệc Phàm thì cứ lấy, tôi trả cho cậu đấy_ Nó khẽ thở dài

_Không phải trả vì anh Phàm sẽ chẳng bao giờ thuộc về cậu cả_Nghệ Hưng khinh khỉnh nói

_Ồ! Cứ cho là vậy đi nhưng cậu cũng không biết được điều này đâu nhỉ? Hoàng Tử Thao này là kẻ đã không ăn được thì sẽ đạp đổ_ Nó nghiêng người cúi xuống nói thầm vào tai Nghệ Hưng

"Cạnh....."

Đúng lúc đó, cửa phòng lại mở ra và Diệc Phàm bước vào, mắt chạm mắt khiến hắn không khỏi ngạc nhiên khi thấy nó lại ở đây nhưng thấy nó đứng sát Nghệ Hưng làm hắn lại nhớ tới chuyện tối đó mà thấy tức giận, trừng mắt với nó, nói:

_Tử Thao, cậu làm gì đó?

_Chậc, không ngờ mi lại về nhanh vậy _ Nó bình thản nhún vai hờ hững nói

_Cậu...._Diệc Phàm định nói thì Nghệ Hưng chen vào

_Anh Phàm, anh đừng trách cậu ấy nữa. Cậu ấy chỉ qua đây thăm em và xin lỗi thôi mà_ Nghệ Hưng giở giọng vị tha

_Haha, sang thăm thì có thể có vì tôi muốn nhìn thấy cái mặt xanh lét như tàu lá chuối của cậu ta khi bệnh thế này thôi. Còn xin lỗi ư, không bao giờ_ Tử Thao phẩy tay, cười nhạt

_Cậu muốn gì đây, Hoàng Tử Thao?_ Hắn nhìn nó khó hiểu

_ Yên tâm đi, tôi tới không phải để giết cậu ta đâu mà phải lo lắng vậy. Chỉ nói chuyện chút thôi và cái này là cho anh_ Tử Thao vừa nói vừa bước lại chỗ hắn rồi thẩy cho hắn cái điện thoại trên tay mình cầm nãy giờ

Rồi nó bước qua hắn đi thẳng ra cửa chính mà ra về, có 1 điều là ánh mắt Tử Thao chưa 1 lần nào chạm vào ánh mắt Diệc Phàm cả..... Vì sao vậy???

Đi tới cửa, bỗng dưng nó quay lại nhìn 2 con người đang nhìn mình với ánh mắt khó chịu kia, nói:

_Này Nghệ Hưng, cậu ở đây cả tuần nay có bao giờ tự hỏi mình rằng rõ ràng cậu cũng là con cháu của Ngô Gia, là 1 đại thiếu gia nhà họ Trương mà bị tôi đẩy ngã xuống hồ thế rồi tôicũng chẳng 1 lần xin lỗi hay giải thích gì mà bên Ngô Gia không hề nói hay tỏ thái độ gì với Hoàng Gia không? Vậy thì là cậu hay là tôi mới là kẻ đáng thương thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro