CHƯƠNG 3: NHẬN CHỦ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 3: NHẬN CHỦ

Đang ngồi trong phòng nàng bỗng thấy trên tay mình đang cầm một sợi dây chuyền bằng bạch kim, trên đó được đính bằng những hạt pha lê trắng tinh càng làm sợi dây đẹp hơn nhưng mặt dây chuyền lại có màu đỏ như máu khiến người ta phải rùng mình. Bỗng từ mặt dây chuyền đó phát sáng và từ từ xuất hiện một cơ thể nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay của nàng thật đáng yêu! Thân hình nó khá tròn và có màu trắng nhưng đằng sau lưng nó là đôi cách dơi màu đen như nửa thiên thần nửa ác quỷ vậy! Vật nhỏ đó bỗng nói:

-Xin chào chủ nhân!- Giọng nói hết sức dễ thương vang lên khiến ai cũng phải mềm lòng

-Oái...sao...sao...ngươi nói được vậy? Mà ta là chủ nhân của ngươi khi nào vậy?-Nàng hỏi, thực ra nàng chẳng hiểu cái mô tê gì cả

-Lúc mà ngươi ở trong căn phòng của ông nội ngươi đã nhỏ máu xuống nên đã đánh thức ta sau giấc ngủ ngàn vạn năm trong mặt giây chuyền này! Nhưng ta cũng cảm thấy kì bởi người có máu để đánh thức ta thì phải là người cùng  gia tộc thôi nhưng không ngờ ngươi lại cùng gia tộc với ta- Không còn giọng nói đáng yêu như ban đầu nữa mà thay vào đó là giọng nói nghiêm túc pha chút lạnh lùng khiến nàng phải cảm thán bởi vì vật nhỏ này lật mặt còn nhanh hơn lật trang giấy nữa

-Gia tộc?-Nàng ngơ ngác hỏi

-Phải là gia tộc họ Vam nhưng ta chỉ tiết lộ đến đây thôi bởi vì khi sức mạnh của ngươi được thức tỉnh thì ta sẽ nói hết cho ngươi biết- Lại giọng nói nghiêm túc ấy

-Thôi ta không quan tâm chuyện đó, cho ta biết tại sao ta lại ở nơi khỉ ho cò gáy này? Còn ông nội ta đâu?-Nàng hỏi

-À bởi vì em định đưa chị lên trên gác lại nhưng không ngờ lại đưa chị nhập vào thân thể kiếp trước! Hi! Hi! Sorry chị tại lí do kĩ thuật- Lại giọng nói đáng iu như lúc đầu khiến nàng phải chóng mặt. Y như rằng chuyện gì liên quan đến gia tộc gì gì đó là lại biến thành ác quỷ còn bình thường thì vẫn là thiên thân. Giờ nàng hiểu hình dạng kia là từ đâu mà ra...

-vậy đưa chị về lại đi!- Nàng háo hức nói

-Em...e...m không thể...-Vật nhỏ cuối đầu như vẻ hối lỗi nói

-Vì sao?-Trong mắt nàng vẫn cố gắng ôm một tia hy vọng

-Bởi vì em không đủ sức mạnh để xuyên qua lại. Nếu đi về quá khứ thì đơn giản nhưng nếu đi đến tương lai thì em không có khả năng- Vật nhỏ vẫn cuối đầu giải thích

- Vậy còn cách nào khác không?-Nàng vẫn chờ mong nói

-Em không biết nhưng em sẽ cố tìm ra cách- Vật nhỏ đưa đôi mắt ngân ngấn nước mắt lên khiến nàng phải siêu lòng

-Thôi được rồi! Vậy chị sẽ gọi em là Linh Linh nhé tại em như Tinh Linh vậy-Nàng nhẹ nhàng nói

-Oa hay quá!- Vật nhỏ mừng rỡ nói bỗng chuyển qua dùng giọng lạnh lùng:

-Ngươi phải luyện pháp thuật của gia tộc- Rồi Linh Linh móc trên người ra một chòng sách làm nàng muốn hoa cả mắt

-Có thể quay về được không?-Nàng hỏi

-Có thể nhưng muốn quay về thì phải tập pháp thuật xong thì ta sẽ chỉ cách về. Đáng lẽ ngươi còn phải luyện cả võ thuật nhưng ta nhớ không lầm thì ngươi đã là một sát thủ suất sắc rồi- Linh Linh nói

-OK, chỉ cần quay trở lại thế giới kia là được- Nàng không suy ngĩ và trả lời nhanh và từ đó ngày ngày nàng chăm chỉ luyện tập

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro