siêu quậy xuyên không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2: XUYÊN QUA

Nàng vớ lấy cái đèn pin gần đó rồi từ từ đi xuống không gian tối mực. Nàng không biết là mình đi đâu, vừa đi nàng vừa suy nghĩ" nhà mình có căn phòng thú vị như vậy sao ông nội không nói cho mình biết nhỉ?...?...?...v...v...?" Câu hỏi cứ thế mà mọc lên như nấm nhưng lại không có lời giải đáp

Đi mãi, đi mãi và cuối cùng thì nàng nhìn thấy một cái vật gì đó đang phát sáng đến trói mắt. Nàng bước lại gần, lại gần và tay nàng chỉ cách vật đó 2cm thì nàng cảm thấy tay mình tự nhiên rách ra và máu chảy xuống khiến vật đó càng thêm phát sáng đến nỗi nàng không thấy được gì nhưng do máu chảy ra quá nhiều nên nàng cũng ngất đi và cái lối xuống đó cũng đóng lại như mọi thứ chưa hề xảy ra....

--------------------Tại nơi nào đó......................

-Hô...Hô...Hô...Muội làm tốt lắm, cuối cùng thì cái phế vật đó cũng sắp chết, lúc trước nhìn thấy nó tỷ thấy thật chướng mắt-Giọng nói chua ngoa vang lên, kèm theo một nụ cười kinh tởm. Đó chính là Đại tiểu thư của Lăng gia-Lăng Như Mai

-Đa tạ tỷ tỷ đã khen. Tỷ tỷ nói đúng lắm, cái phế vật đó nên chết đi thì hơn, quả nhiên tỷ tỷ sáng suốt-    Người được gọi là muội muội cũng phụ họa theo và đó cũng chính là tam tiểu thư của Lăng gia-Lăng Như Hiền

-Muội giải quyết ổn thỏa hết chứ?- Lăng Như Mai cẩn thận lên tiếng

-Muội đã đẩy ả ta xuống hồ sau đó sai người đem độc cho vào thuốc của ả rồi. Chắc giờ ả uống thuốc rồi nên muội nghĩ ả không sống được bao lâu nữa đâu. Tỷ đừng lo!- Lăng Như Hiền nói khiến Lăng Như Mai yên tâm hơn.

------------------Tại chỗ Lăng Ngọc Vân-------------

Hiện giờ, mí mắt nặng trĩu của nàng cũng mở ra đón nhận những tia nắng chói chang. Trước mắt nàng bỗng xuất hiện một căn phòng bằng gỗ với những đồ vật lạ lùng giống như...như...à nhớ rồi giống như những đồ vật trong phim cổ trang vậy đó! Nhưng sao nàng lại ở đây, chẳng phải nàng ở trong căn phòng kì lạ sao? Lẽ nào nàng bị bắt cóc đưa đến trường quay! Nàng đang thắt mắc thì bỗng nghe tiếng nói mừng rỡ của một cô nương trẻ tuổi bên cạnh .

-Tiểu thư, cuối cùng người cũng tĩnh, người thấy sao rồi ạ? Người có đói không ạ? Người muốn ăn gì không để nô tì đi lấy cho ạ? Có cần nô tì đi mời đại phu không?...v...v...

-STOP HERE-Nàng giận dữ nói, nếu người không bệnh mà ngồi nghe cái này xong chắc cũng ngã bệnh mất. Nàng thở dài ngao ngán

-Sờ..sờ...là cái gì vậy tiểu thư- Cô gái kia ngờ nghệt đáp

-Em làm diễn viên mà không biết tiếng anh à? Mà thôi cho chị gặp ông đạo diễn hay ông biên tập gì cũng được. Chị phải đòi tiền công nữa dù sao chắc chị cũng đóng được một chút rồi- Nàng nhẹ giọng nói

-Tiểu thư nói gì nô tì không hiểu- Cô gái kia lại đáp bằng giọng khó hiểu

-Em không cần nhập vai như vậy đâu! Mau đi mời giúp chị đi!- Nàng sắp không chịu nổi rồi, sao mà nhập vai thế không biết

-Tiểu thư...Người sao vậy? người đừng làm nô tì sợ! Để nô tì đi mời đại phu- Cô gái kia nói với giọng lo lắng hơn trước. 

Chẳng lẽ nàng giống như trong mấy truyện tiểu thuyết? Lúc đầu nàng cũng cảm thấy kì kì vì thân thể này dường như không phải của nàng nhưng cho là mình quá nhạy cảm nhưng giờ thì.... Không được, phải hỏi cho rõ ràng

-Cho chị hỏi là hiện tại năm mấy? đây là đâu? vua là ai? ta là ai?- Nàng gấp rút hỏi

-Tiểu thư...người....-Cô gái kia hoảng sợ lấp bấp nói

-Trả lời- Nàng lạnh lùng nói, thế là máu sát thủ của nàng lại nổi lên

-Vâng...là...hiện giờ là năm 45....Ở đây là Thiên Thăng quốc...Trên đó còn có...nhiều nước khác nữa...Hoàng đế là Ngạo Thiên Minh...ngoài ra còn có các vương gia khác....và tiểu thư là Lăng Ngọc Vân- Nhị tiểu thư của Lăng gia....-Cô gái đó sợ hãi trả lời

-Thôi được rồi! Ngươi lui ra đi-Nàng như không tin được trả lời. Nàng còn có ông nội nữa, hiện tại, ông sống như thế nào vậy? Thôi phải nhanh chóng tìm cách quay lại thế giới của mình

Cuối cùng, cô gái kia cũng đi ra ngoài để lại mình nàng trong căn phòng lạnh lẽo với những suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro