3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vậy nhưng, thế giới này, không phải cứ nói rằng " ta có thể" thì thật sự có thể, đứa trẻ di chuyện với một tốc độ khiến ta muốn phát điên, giống như, mỗi bước đi của ta đều khiến đầu đứa trẻ trượt xuống một ít. Dần dần, đầu đứa trẻ trượt xuống khiến ta không thể khép chân lại được, lúc này ta như một con chim cánh cụt, dạng chân hai hàng mà đi

"Này, anh thật sự không sao chứ? Nhìn anh y như một con gà bị rơi vào nồi canh." Jeff cau mày nhìn ta, giống như có thể hiểu được cơn đau mà ta đang phải trải qua vậy.

"Có thể giúp ta trông một lát không? Ta muốn đi toilet." Ta đỡ bụng thở hổn hển,ta chắc chắn rằng, không ai có thể cự tuyệt thỉnh cầu này của ta, huống chi là hắn

Chịu đựng việc xương chậu bị đau nhức thống khổ, đi vào phòng nghỉ, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái tã giấy mới. Ta cần đổi một cái tã giấy mới, nếu không thì cũng không biết là khi nào mình vỡ ối, nhìn tình hình hiện tại, ta đoán là mình không thể đợi được đến khi về nhà. Nếu như thuận lợi, ta có thể đợi mọi người đều về hết, sau đó vào phòng nghỉ để sinh con một mình, mang về nhà. Tóm lại mọi chuyện đối với ta đều ổn.

Thay một cái tã mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vừa mới sờ soạng một chút, hậu huyệt vẫn chưa mở, chỉ là có chút sưng, đây là hiện tượng tiền sản bình thường, ta cũng không có lo lắng. Ta gọi điện cho dì Brown, cô ấy nói là sẽ giúp ta trông Harry, ta ứng phó cho cô ấy tiền công là 100 Mỹ kim. Hiện tại ta cũng không có biện pháp tìm người khác, ít nhất có thể an ủi chính mình, Harry thực thích cùng cô chơi đùa.

"Có nặng lắm không?" Jeff nhìn ta gian nan trở về.

"Không có việc gì. Do đứng lâu quá nên đứa trẻ náo động chút thôi, đây cũng là hiện tượng bình thường" Ta nói dối, bởi vì ta chắc chắn nếu nói sự thật cho hắn biết, Jeff sẽ ngay lập tức khuân ta đến bệnh viện, mà đây cũng không phải kết quả ta mong muốn.

Rốt cuộc cũng tới giờ tan tầm, ta lúc nào phải bám víu lấy máy giặt mới ngăn không cho ta ngã lăn xuống đất, nước ối vẫn chưa vỡ, nhưng những cơn co thắt đã đến ngày càng gần, ta nhẩm tính là 10 phút một lần. Trong tiệm hiện tại vắng người khiến ta có chút không thích ứng kịp. Đang lúc ta tay trái nâng bụng, tay phải đỡ tường, từng bước một thong thả về phía phòng nghỉ, bọn họ liền ở đâu tràn đến, đem ta đến lễ tế....

"Toby ngươi to bụng rồi, không nên cùng chúng ta đến lễ khánh công. Hơn nữa hôm nay doanh số bán hàng tồn kho gì đó, còn cần thống kê một chút. Ngươi ở lại một chút đi, ngày mai buổi sáng ngươi có thể ở nhà nghỉ ngơi rồi, thêm tiền thưởng 100 Mĩ kim được chứ?Quyết định như vậy đi." Lão bản vỗ vỗ vai ta

Ta không có cự tuyệt, thật ra là cũng chưa kịp cự tuyệt. Cả " BIG M" chỉ còn lại mỗi mình ta, ta nâng bụng dịch vào phòng nghỉ. Ngồi lên một cái ghế, như động tác của ta bỗng chậm hơn một chút, thong thả ngồi xuống, xương chậu vô cùng đau đớn, nhưng nước ối vẫn chưa vỡ, bé con chưa xuống hẳn bên dưới. Ta cũng có đủ thời gian để suy xét lại, không có ai cũng tốt, ít ra không ai có thể nhìn thấy ta sinh con.

Cơn đau lại kéo đến, không biết có phải là thân thể ta đã thích ứng hay không mà ta cảm thấy khá hơn rất nhiều. Ta chống eo đi đến trước máy tính, bắt đầu sửa sang lại doanh số bán hàng hôm nay

David gọi điện thoại tới, ta đoán rằng, hắn vừa đến liền gọi điện thoại, "Thân ái, ta đã tới rồi. Bảo bảo có ngoan không? Có khi dễ ngươi không? Cơm chiều ăn hôm qua sao rồi? Đói phải ăn, không được bỏ bữa có biết không? Không được ăn thức ăn nhanh đâu đấy, như vậy là không đối tốt với bản thân mình đâu!"

Ta đoán rằng, biểu cảm hiện tại của ta vô cùng ngốc nghếch, bọn họ đều nói, mỗi lần ta nhận được điện thoại của hắn đều sẽ ngây ngô cười, ta từ nhỏ cứ như vậy, mỗi khi cảm thấy hạnh phúc đều cười ngu ngơ như vậy. "Ta vẫn tốt, ta biết rồi, ngươi cùng ba mẹ nói chuyện, không được chọc bọn họ tức giận đâu đấy." Ta không nói với hắn tình hình hiện tại của bản thân, đợi đến lúc hắn biết được, chắc chắn hắn sẽ tức điên

"Yên tâm, ta nhất định có thể thu phục bọn họ!" David nói lời thề son sắt, nhớ đến ngày kết hôn, bọn họ một cuộc điện thoại cũng không gọi khiến ta cảm thấy rất xa vời. Ta không quan tâm đến tiền của cha mẹ hắn, ta chỉ để ý đến tình cảm họ dành cho hắn, tình cảm mà họ dành cho đứa trẻ này. Ta cũng hy vọng có thể được bọn họ chúc phúc. Chỉ thế mà thôi.

Treo điện thoại, trong bụng đột ngột trụy đau, cơn co thắt ập đến, ta ôm bụng, một tay đỡ lấy cái bàn, đột nhiên lại muốn khóc. Tại sao ta lại vất vả như vậy? Tại sao mỗi lần sinh con đều chỉ có một mình ta đơn độc một mình?. Vì cái gì mà thứ ta mong chờ đơn giản chỉ là hạnh phúc nhỏ nhoi mà lại khó khăn đến thế?Hít sâu một hơi để ổn định lại tâm tình, thời gian mang thai cảm xúc thật đúng là khó có thể khống chế. Nhập một dãy doanh số bán hàng, ước chừng qua hơn nửa giờ, rốt cuộc thanh toán xong. Cầm đóng dấu đi báo biểu, ta "Lắc lư" mà đi vào kho hàng.

Không có điều hòa, nơi này có vẻ có chút lạnh lẽo. Nhìn dáng vẻ ta phải mau một chút. Càng đi càng thấy căng trướng ở eo, mỗi năm phút cơn đau lại ập đến, ta cố gắng chịu đựng, ta đi đi lại lại. Tốc độ chậm chạp, người nhận hàng phải rất lâu mới đến khiến ta dọn dẹp có chút khó khăn

Cuối cùng ta cong lưng cũng không thể nhìn rõ, phải nhón chân, vừa mới nhón chân để nhìn rõ số liệu, bụng liền đột nhiên trụy đau một chút. Hiện tại giống như ta tiêm máu gà vào bụng, cứ cựa quậy mãi không ngừng. Ta chỉ đứng thẳng lên, hít thở, lại cong lưng xem xét, lặp đi lặp lại liên tục. Thật sự không ổn rồi, ta phải nghỉ ngơi một chút

Dựa vào cái TV đằng sau lưng, ta nhắm mắt lại để tự bình phục bản thân, điều chỉnh hô hấp. Trong bụng truyền đến từng cơn đau, đứa trẻ chắc chắn là muốn ra trong đêm nay. Ta phải nắm chặt thời gian, ít nhất không thể ở chỗ này sinh. Nhưng vừa mới đứng dậy, trong kho hàng yên tĩnh chỉ nghe thấy một tiếng " Phốc" rất nhỏ vang lên... nước ối của ta vỡ rồi.

Lúc này tã giấy hoàn toàn phát huy công dụng của nó, hoàn toàn không để một giọt nước ối nào thấm ra ngoài, ta đau đớn không ngừng, nhưng quần không ướt, cho nên cho dù ở như vậy trong hoàn cảnh cũng không cảm thấy khó chịu. Ta phải nhanh lên đi ra ngoài, đứa trẻ có nước ối bôi trơn, xuống dưới rất nhanh, ta cơ hồ có thể cảm nhận được đầu của đứa nhỏ nhô lên ở hậu huyệt

Di động còn ở trên bàn, ta đến đem nó lên. Chỉ cần bước một bước đến bên cạnh bàn đối với ta đã là cực đại, quay đầu nhìn lại phòng nghỉ 7,8 vòng cũng cách ít nhất 100 mét,mà ta hiện tại 1 mét đều không thể đi. Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp. Ta đè thùng giấy trên mặt đất, bắt đầu cởi quần

Tã giấy mới vừa cởi ra một chút, toàn bộ nước ối đều chảy xuống hai chân, làm ướt hết vớ của ta. Ta đỡ ghế thong thả mà quỳ xuống, ta ở trên mạng lục tìm cách giải quyết. Nửa người ta dựa trên ghế, hai chân tách ra quỳ trên mặt đất, chuẩn bị dùng sức theo từng cơn co thắt.

 Chạm tay vào hậu huyệt, đầu thai đã đủ để ta nắm thành một nắm nhỏ, hình như đầu đứa trẻ vẫn chưa ra hết, nhưng mà hậu huyệt lại có thể khuếch trương lớn đến vậy, điều đó khiến ta trở nên kinh ngạc.Lúc đầu, ta nghĩ rằng ta sẽ không kêu gào đau đớn như mấy bà đẻ, nhưng mà đáng chết, nó thật sự quá đau. Hậu huyệt chưa mở ra hoàn toàn, thai nhi lại xuống trước, tình huống này... không hề tốt chút nào.

Sản huyệt đột nhiên căng cứng, một nhúm tóc đen lộ ra bên ngoài khiến chỗ đó của ta căng ra, vừa đau lại vừa ngứa. Mà ta bản căn bản không dám dùng sức. Tự nói trong đầu rằng bản thân phải cố chịu đựng, phải thật từ từ, hậu huyệt còn chưa mở đủ, chưa đến thời điểm rặn xuống được, nhưng hiện tại ta cũng không biết ta có thể nhịn rặn được đến bao lâu nữa.

Cố gắng hết sức để lắng nghe đứa trẻ trong bụng trở mình, từ từ nằm xuống, cố gắng không động đến đầu thai. Chỉ là liên tiếp làm những động tác như vậy đã mất đến gần 20 phút. Việc nằm khiếp áp lực đến hậu huyệt của ta tăng lên trông thấy, đau đớn thống khổ khiến ta không nhịn được mà lại bắt đầu suy nghĩ liên miên.

Nếu như cha mẹ của David nhất định không đồng ý với hắn thì phải làm sao bây giờ? Có thể nào? Họ sẽ đem hắn giam lại ở Trung Quốc, sau đó chúng ta sẽ mất liên hệ với nhau, cả đời đều không gặp lại nhau nữa? Ta một mình mang hai đứa nhỏ, gian khổ mà sinh hoạt, nuôi chúng nó lớn lên. Có lẽ... ta sẽ phải đem bọn nhỏ đến viện phúc lợi? Có lẽ, ta sẽ lại tái giá với một người khác? Hắn cũng là người có xu hướng bạo hành gia đình?. Có lẽ ta sẽ về nhà, ở với cha mẹ, từ nay về sau không bao giờ dám ngẩng mặt lên nhìn người đời nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro