Chap1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỹ Hương mới chân ướt chân ráo sang Nhật Bản-đất nước mà nó yêu mến để du học. Nó quyết định sẽ dành cả ngày hôm nay để đi thăm quan thành phố Tokyo lộng lẫy sắc màu. Đang mơ màng ngắm nghía thành phố xa hoa thì một tuêngs gọi làm Mỹ Hương giật bắn mình.
- Này em, đi chơi với tụi anh không?- Một tên con trai tiến lại phía nó.
- Nhìn em cá tính quá, em học trường nào vậy? - Một tên khác xen vào.
- Mấy người làm ơn để tui yên, tui không muốn gây sự đâu nhé! - Nó lùi lại, hơi run.
Ha, tụi anh chỉ muốn vui chút thôi mà! - Tên thứ ba cười.
Đang trong tình thế "ngàn cân treo sợi tóc", Mỹ Hương liền nghõ ra kế thoát thân. Nó hét lớn và chỉ ra phía sau na tên du côn:
- A...A...A... Bác cảnh sát ơi cứu cháu với!
- Hả? Cảnh sát. - Cả ba tên giật mình cùng quay lại nhìn thì cảnh sát chẳng thấy đâu chỉ thấy một ông già lụ khụ đang chống gậy bước từng bước khó khăn. Và khi phát hiện ra mình bị lừa thì cũng là lúc ba tên này nhận ra thì nó đã chạy biến từ lúc nào.
Trong lúc ba thằng đang tức nổ mắt vì hụt mất gái đẹp thì Mỹ Hương đang tung tăng tung tẩy ở thành phố đối diện rồi.
Nó đang sung sướng, hớn hở vì lừa được ba tên đại ngu đần kia thì lại gặp phải sự cố vì tội đi không để ý đường nêm tông thẳng ngay phải một thằng con trai và cả hai đứa ngã cái "RẦM".
- Thằng nào/ Con nào mắt đui vậy? - Cả hai đứa đồng thanh.
- Này, cô đâm vào người ta mà còn chửi à? - Tên này làu bàu tay đang xoa xoa đầu tỏ vẻ đau đớn.
- Thế chứ không phải tại anh không tránh đường cho tôi đi mà còn nói à? (Con gái à con bá đạo quá rồi*lắc đầu*)
- Đường của... ô... ô... - Bỗng dưng hắn sững lại khi nhìn thấy nó.
- Sao? Cái gì? - Nó tưởng nó không cãi được nên được thế lấn tới.
- Hì, không. Em không sao chứ? - Hắn đổi thái độ đến một trăm tám mươi độ.
- Xì, đồ hâm, đứng tránh ra xa giùm cái! - Vừa nói nó vừa hất hất tay xua đuổi.
- Này, anh có lòng tốt sao en ghê vậy?
- Thôi, cho xin hai chữ "bình yên" đi! - Nó nói rồi nó đi thẳng.
- Nè, nhỏ "chảnh", không xin lỗi người ta được một câu mà bỏ đi thế à?- Hắn kéo tay nó lại.
- Ai chảnh, sai đâu mà tui phải xin lỗi? - Nó lườm hắn rồi hất tay hắn ra đi thẳng thừng.
- Nhóc này, ngang ngược ghê! Mà em nhìn thấy anh không cảm thấy gì à?
- Có quái gì đâu mà thấy. Giờ muốn gì đây? - Nó hất mặt.
- Đẹp trai đó. Em làm bạn gái anh đi? - Hắn cười với nó đầy ẩn ý.
- Sặc, bị điên à? - Nó trố mắt nhìn hắn.
- Sao? Không đúng à? Làm bạn gái anh đi, không phải ai cũng có diễm phúc đâu. - Hắn nhìn nó nở nụ cười đầy tự tin( Tên này tự tin quá trớn).
- Không, đồ xí trai. - Nó lè lưỡi trê hắn rồi tặng cho hắn một phát dẫm vào chân đầy uy lực và biến thẳng .
- Au...
Nhưng ngặt nỗi là lúc hắn nhìn lên chẳng thấy nó đâu cả làm hắn tức lộn ruột.
- Thiếu gia cậu không sao chứ? - Một tên mặc đồ đen chạy lại khi thấy hắn bị đau. Đang tức tối vì bị người đẹp tỏ thái độ thì có một kẻ ra chịu trận.
Hắn quát:
- Ai cho mày ra đây làm gì? BIẾN.
- Dạ! - Tên đó lập tức phắn luôn trước khi bị hắn cho thiệt mạng.
- Hừ, nhóc được lắm, cứ đợi đấy! Dám đánh Triệu Lý Thiên Long, ta sẽ khoing tha cho nhóc đâu - Hắn lẩm bẩm.
Còn nó thì biến mất và đang thư thái tiếp tục với tâm trạng đang hết sức vui vẻ. Đừng thấy lạ vì sao hôm nay Mỹ Hương không đụng tay (Chỉ mới đụng chân thôi) gì cả nhé, vì nó mới qua Nhật nên quyết định luôn hôm nay là ngày "không sát sinh".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro