Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có những thói quen không phải bạn cố ý nhớ lại, có những chuyện cũ cũng không phải bạn có thể cố gắng quên đi.

Biện Bạch Hiền bước đi trên mặt đá hoa cương màu trắng, ôm chồng tài liệu tới gõ cửa phòng của Ngô Diệc Phàm.

"Chào boss, em đến giao tài liệu cuộc họp." Đi tới đặt lên bàn, liếc nhìn bộ âu phục màu xanh đậm được là ủi phẳng phiu trên người Ngô Diệc Phàm, hình như trước đây chưa từng thấy qua, cậu chậc lưỡi hai tiếng, "Hôm nay có cuộc họp quan trọng?"

"Họp mặt gia đình," Ngô Diệc Phàm ngồi dậy gõ gõ lên bàn, "Làm gì vậy? Giúp Trương Nghệ Hưng theo dõi?"

"Họp mặt gia đình?" Lòng nghi ngờ nổi lên, quét mắt nhìn dưới đất một vòng, "Kiểu gì?"

"Biện Bạch Hiền, hình như cậu có hơi vượt quyền." Ngô Diệc Phàm thắt chặt cravat, đẩy tài liệu về trước, "Đem qua phòng họp để đi, hôm nay trợ thủ của cậu không tới."

"Dạ..." Biện Bạch Hiền lại bê chồng tài liệu trên tay, "Anh nói với Trương Nghệ Hưng chưa?"

"Nói gì?"

"Chuyện phải họp mặt gia đình."

"Anh không cần chuyện gì cũng phải báo cáo với cậu ấy... Được rồi, anh biết chừng mực mà." Ngô Diệc Phàm xua tay, "Cậu đi ra ngoài đi."

Biện Bạch Hiền bĩu môi, cầm tài liệu đi tới phòng họp, đẩy cửa ra, thấy Phác Xán Liệt đang đĩnh đạc bắt chéo hai chân ngồi bên trong xem tạp chí.

Nghe thấy tiếng động, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn Biện Bạch Hiền, "Hôm nay tiểu Vương không tới sao?" Tiểu Vương hiển nhiên là trợ thủ của Biện Bạch Hiền.

"Hình như là vậy, cũng không rõ lắm." Biện Bạch Hiền bỏ từng phần tài liệu lên bàn, lúc đi tới sau lưng Phác Xán Liệt lại đưa mắt nhìn nội dung tạp chí, là bài đánh giá của một cuộc thi thiết kế ở Mỹ, cậu đã từng xem giới thiệu trong TV.

"Cuộc thi mà lần trước các cậu nói chính là cuộc thi này?"

"Ừm."

"Tác phẩm của cậu được lên báo rồi?"

"Qua vòng sơ tuyển, đợi đến lúc vào vòng trong phải nộp tác phẩm một lần nữa."

"Chẳng trách ngày nào cũng tăng ca."

"Đêm qua cậu đi đâu?" Phác Xán Liệt bỏ tạp chí xuống nhìn Biện Bạch Hiền.

"Đâu có, đâu có đi đâu." Xem ra Độ Khánh Thù rất kín miệng. Biện Bạch Hiền xua tay, đưa tư liệu cho Phác Xán Liệt, "Này, tự cầm đi."

"Không đi đâu mà về trễ như vậy," Nói xong lại cảm thấy giọng điệu của mình không rõ ý cho lắm, "Tôi không muốn đang ngủ thì bị người khác đánh thức."

"Hôm qua cậu cũng đâu có ngủ."

"Tôi nói sau này," Phác Xán Liệt quay người lại tựa lưng vào ghế lật tài liệu cuộc họp, "Về muộn hơn 10 giờ phạt tiền."

"Phác Xán Liệt, cậu biến thành nô lệ của đồng tiền từ lúc nào vậy?" Biện Bạch Hiền cầm quyển tạp chí Phác Xán Liệt để trên bàn lên, "Cho tớ mượn xem."

"Chủ nhà đương nhiên phải học tính toán tỉ mỉ—— Lấy đi." Phác Xán Liệt phất phất tay, lúc này Ngô Diệc Phàm đẩy cửa đi vào, thấy hai người một đứng một ngồi kề tai nói nhỏ, không khỏi nhíu mày, "Biện Bạch Hiền, sao cậu còn chưa đi?"

"Chẳng phải em đang đợi ông chủ lớn cho phép đó sao." Ôm tạp chí đi tới cửa, ngoắc ngoắc ngón tay với Ngô Diệc Phàm. Ngô Diệc Phàm buồn bực, hơi nghiêng người xuống, "Cái gì?"

"Em vừa gửi tin nhắn cho Trương Nghệ Hưng." Biện Bạch Hiền nói xong câu đó vào trong tai đối phương liền lè lưỡi đi nhanh ra ngoài. Ngô Diệc Phàm đứng ở sau lưng trợn mắt, "Biện Bạch Hiền, cậu muốn chết à!"

Biện Bạch Hiền đủng đỉnh đi về phòng làm việc, mở tạp chí đọc quy tắc dự thi, lại mở máy tính lên tìm tư liệu về cuộc thi này, cầm bút lên ghi lại vài yêu cầu đặc biệt.

Điện thoại vang lên, Biện Bạch Hiền thấy người gọi là Trương Nghệ Hưng, bắt máy liền "Alô" một tiếng.

"Bạch Hiền, Ngô Diệc Phàm đang làm gì vậy?"

"Đang họp—— Có gì không?"

"Không có, không có gì hết." Giọng của đối phương nghe thế nào cũng cảm thấy có chút uể oải.

"Trương Nghệ Hưng, anh vẫn đang ở công trường?"

"Đúng vậy. Hôm nay có một hạng mục cần làm báo cáo cuối cùng, xem ra phải làm ca đêm." Nói xong bên kia lại dừng một chút, "Ngô Diệc Phàm, không có gì đặc biệt chứ?"

"Không, có thể có cái gì đặc biệt được, ngày nào cũng vênh vênh như vậy." Vừa rồi chẳng qua là cậu trêu chọc Ngô Diệc Phàm một chút, việc riêng của anh ta đương nhiên là không thể lắm mồm được, nhưng mà thái độ của Trương Nghệ Hưng không khỏi làm cậu suy nghĩ nhiều, "Anh bị sao vậy?"

"Không có gì..." Sau khi cúp điện thoại, Biện Bạch Hiền nhìn màn hình ngây người vài giây, qua một lúc sau gọi lại, không ai nghe máy.

Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn gửi đi một tin nhắn, [Có phải có người nói gì với anh không?]

Đợi nửa ngày không thấy trả lời, cậu ở trong phòng đi tới đi lui vài vòng, vẫn cảm thấy không thích hợp, kéo cửa ra, vừa lúc đụng phải Phác Xán Liệt họp xong đi về phòng.

"Ngô Diệc Phàm đâu?"

"Đi rồi, nói có việc."

"Việc gì?"

"Cậu hỏi tôi? Sao tôi biết được." Phác Xán Liệt đặt tư liệu trên bàn mở máy tính lên, đeo kính vào vò vò mái tóc, lúc này Biện Bạch Hiền mới để ý là cậu ấy đã cắt tóc rồi.

"Không nói chừng nào về à?"

"Không có, sao vậy?" Ngay cả kẻ đần cũng có thể nghe ra sự nôn nóng trong giọng nói của Biện Bạch Hiền, "Có phải có chuyện gấp không?"

"Không biết, cứ cảm thấy là lạ chỗ nào ấy."

Biện Bạch Hiền lấy điện thoại ra xem, vẫn không có tin nhắn của Trương Nghệ Hưng, dứt khoát gọi luôn cho Ngô Diệc Phàm, nhưng điện thoại cũng không ai nghe.

"Đừng gọi nữa, Ngô Diệc Phàm hẳn là có chuyện quan trọng, sẽ không nghe đâu."

Biện Bạch Hiền không trả lời lại, trực tiếp chạy đến chỗ thư ký của Ngô Diệc Phàm hỏi tung tích của anh ta.

"Ngô tổng hình như là đi Long Thịnh rồi." Long Thịnh là nhà hàng lớn nhất ở thành phố S, Biện Bạch Hiền hiển nhiên cũng không xa lạ.

"Chị đẹp, làm ơn nói cho em biết anh ta đến đó làm gì vậy?" Người kia thấy là không mài mòn được sự kiên nhẫn của Biện Bạch Hiền, liền nói cho cậu biết đại loại là Ngô Diệc Phàm đến tham gia buổi xem mắt mà người nhà sắp đặt, lúc chị ấy đi tìm Ngô Diệc Phàm ký tên thì nghe được anh ta nói chuyện điện thoại.

"Hình như là quý cô nhà nào đó, tên là Hứa Nhiễm."

Cậu quả nhiên không có đoán sai, Trương Nghệ Hưng nhất định là từ đâu đó biết được chuyện này. Biện Bạch Hiền thẫn thờ đi về phòng làm việc, Phác Xán Liệt vừa thấy cậu liền vội vàng xông tới kéo tay.

"Trương Nghệ Hưng đã xảy ra chuyện!"

"Chuyện gì!?" Biện Bạch Hiền nghe được giọng nói nghiêm túc của Phác Xán Liệt thiếu chút nữa hai mắt đã đỏ lên, Phác Xán Liệt thấy thế vội vàng vỗ lưng trấn an.

"Cậu đừng nôn nóng, cũng không phải chuyện to tát gì. Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói."

Thì ra là trong lúc Trương Nghệ Hưng làm việc ở công trường vô duyên vô cớ mất hồn, lúc xuống lầu không để ý nên đạp phải cây tre dựng ở bên ngoài ngã xuống, may mà cũng không còn mấy bậc thang, chỉ là đụng đầu chảy máu một chút, trên người trầy da một chút.

Biện Bạch Hiền nghe xong càng nôn nóng hơn, bởi vì cậu biết máu Trương Nghệ Hưng rất khó đông, lúc chảy máu không dễ ngừng lại như người bình thường.

Ngô Diệc Phàm vẫn không nhận điện thoại, Biện Bạch Hiền liền gửi một tin nhắn phóng đại sự thật lên cho anh ta, nói [Trương Nghệ Hưng gặp chuyện không may vào bệnh viện]. Ai bảo anh ta là đầu sỏ gây chuyện, bị hù một trận cũng đáng.

Phác Xán Liệt vừa lái xe còn phải vừa quay đầu xem sắc mặt khẩn trương đến trắng bệch của Biện Bạch Hiền, cậu mím môi không nói chuyện, nhưng lại đạp chân ga tăng tốc.

Đến lúc hai người đi vào phòng cấp cứu, Trương Nghệ Hưng mặc quần áo lao động ngồi ở trên giường, trên đầu vẫn dán một miếng băng gạc đang cười ngây ngô với cả hai.

"Hì hì, anh đã bảo bọn họ đừng gọi cho cậu rồi, trong thời gian làm việc không tiện bỏ đi mà."

"Trương Nghệ Hưng, nếu anh không bị thương thì em nhất định đánh anh."

"Đừng đừng đừng! Anh sai rồi." Trương Nghệ Hưng hôm nay cũng mặc một chiếc áo thun màu xanh đậm, chỗ cổ áo có vài vết máu đã khô màu đỏ sậm.

"Gọi mãi mà anh không nghe điện thoại của em!"

"Chẳng phải anh đang bận sao." Trương Nghệ Hưng giơ tay lên một cái xem như là chào hỏi Phác Xán Liệt, lại chống mép giường trực tiếp xuống đất, "Đừng ở chỗ này nữa, mùi thuốc sát trùng khó ngửi quá, chúng ta đi thôi."

"Thủ tục thì sao? Không cần nằm viện? Vết thương đã xử lý xong rồi? Sẽ không hở ra chứ?"

"Biện Bạch Hiền, cậu dài dòng quá." Trương Nghệ Hưng bịt kín cái miệng không ngừng càm ràm của Biện Bạch Hiền, "Hết chảy máu rồi, đã băng kỹ, lấy thuốc trả tiền là đi được."

Phác Xán Liệt vẫn đứng ở bên cạnh không nói tiếng nào lúc này mới mở miệng, "Để em đi." Nói xong liền sải bước ra ngoài, để Biện Bạch Hiền và Trương Nghệ Hưng ở đó chờ.

"Sao anh lại vậy? Ở chỗ nguy hiểm như công trường mà cũng có thể mất hồn." Biện Bạch Hiền nhìn băng gạc trên đầu Trương Nghệ Hưng, xác nhận không chảy máu nữa mới yên tâm, xoay người ngồi xuống bên cạnh anh ấy.

"Cậu biết mà..."

"Biết cái gì..."

"Chuyện Ngô Diệc Phàm đi xem mắt..."

"Sao anh lại biết?"

"Còn sao nữa, mẹ anh ấy gọi điện thoại cho anh."

"Nói cái gì rồi?"

"Còn có thể nói gì... Chẳng phải cậu cũng biết những lời kịch cũ rích đó sao, nhưng mà đổi lại người nói là ba mẹ của đối phương, lực sát thương cũng không giảm đi chút nào."

"Ừm..." Cổ họng Biện Bạch Hiền đau rát, cậu ôm lấy vai Trương Nghệ Hưng, "Đừng suy nghĩ nữa."

"Có thể không nghĩ sao? Anh ấy đường đường là tổng giám đốc của một công ty, ở bên một thường dân không có tiền đồ không có của cải như anh, đổi lại là ai cũng không thể tiếp thu, huống hồ anh còn là con trai." Trương Nghệ Hưng nở nụ cười cay đắng với Biện Bạch Hiền, "Cậu nói xem, sao chúng ta không thể suôn sẻ đi một đường đến cuối đời chứ?"

Biện Bạch Hiền không lên tiếng, cậu chỉ nghe Trương Nghệ Hưng nói.

Trương Nghệ Hưng nói bộ âu phục mới của Ngô Diệc Phàm là do anh ấy chọn. Anh ấy đã lên mạng tìm hiểu cô gái kia, xinh đẹp lại dịu dàng nết na, nhất định là một người vợ tốt. Anh ấy nói con người quả nhiên là không thể vui mừng quá sớm, niềm vui qua rồi liền dễ dàng quên hết tất cả. Anh ấy nói, Biện Bạch Hiền, cậu mất thời gian một năm mới có thể trở về bên cạnh Phác Xán Liệt, hai người nhất định phải làm lành với nhau, như vậy trong hai chúng ta, ít nhất có một người được hạnh phúc.

(tbc)

CHANBAEK IS ALL AROUN

"Các cậu đã từng yêu nhau như vậy."

Phác Xán Liệt cầm thuốc đi nhanh đến cửa phòng vừa lúc nghe được câu cuối cùng. Cậu cũng không dám xen vào chủ đề này, chỉ xoay người dựa vào bức tường trắng ngây người.

Đã từng yêu nhau như vậy thì sao?

Qua một lúc, cậu mới ho khan một tiếng, làm như là mình vừa mới trở về, nhét bọc thuốc vào trong tay Biện Bạch Hiền.

"Đi thôi." Phác Xán Liệt nói.

Trương Nghệ Hưng lại khôi phục gương mặt cười hì hì, khoác tay lên vai Biện Bạch Hiền, "Anh không muốn về nhà, đến chỗ các cậu đi."

"Em không muốn bị Ngô Diệc Phàm truy sát."

"Anh ấy không rảnh truy sát cậu đâu. Chứa chấp anh một buổi tối thôi, nhé?"

"Vậy anh tự nói với Ngô Diệc Phàm đi."

"Được rồi, cũng là cậu tốt với anh nhất." Rướn cổ muốn hôn lên mặt của Biện Bạch Hiền lại bị cậu chán ghét né ra, Trương Nghệ Hưng cười ha ha, đầu hình như cũng không choáng váng nữa, trêu chọc Biện Bạch Hiền thật sự là việc làm có thể giải khuây.

Vì vậy, cả ba người không một ai có lòng dạ trở về làm việc tiếp, lên xe chạy thẳng về nhà của Phác Xán Liệt.

Vừa vào cửa, Trương Nghệ Hưng thấy Mousse thì hai mắt liền sáng ngời, ngồi xổm xuống vừa ôm vừa hôn. Biện Bạch Hiền ghét bỏ mà đạp vào mông cậu ấy một cước, giải cứu Mousse khỏi nanh vuốt ma quỷ. Phác Xán Liệt đi tới dắt nó ra sân thượng, sẵn tiện trộn chút thức ăn cho chó.

Biện Bạch Hiền đi vào phòng bếp bỏ gạo đêm qua ngâm trong nước vào nồi cơm điện, cắm chui. Trương Nghệ Hưng nhìn thấy, ngồi trên ghế salon nói to với Phác Xán Liệt, "Cậu xem đi! Biện Bạch Hiền đã biết nấu cơm rồi! Kinh thiên địa khiếp quỷ thần cỡ nào chứ!"

Phác Xán Liệt đỡ trán, đè bàn tay muốn lấy remote của Trương Nghệ Hưng xuống, "Anh không cảm thấy giờ anh cần nhất là nằm nghỉ cho khỏe sao?"

"Ôi Phác Xán Liệt, anh đã sớm nghe nói cậu rất tri kỷ, không nghĩ tới lại tri kỷ đến mức này. Được rồi, vậy anh nằm nghỉ đây." Trương Nghệ Hưng tháo giày nằm bẹp xuống, nghiêng người quay mặt vào lưng ghế salon, không có nhắm mắt, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Biện Bạch Hiền lấy thức ăn nhanh trong tủ lạnh mở ra bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, "Bữa trưa ăn đơn giản một chút không sao chứ?" Nhận được sự đồng ý liền rót nước nóng vào ly, lại mở từng gói thuốc ra, bảo Trương Nghệ Hưng đứng lên trước, ăn cơm uống thuốc xong rồi ngủ tiếp.

Cơm chín, Phác Xán Liệt vào phòng bếp lấy ba cái bát đi ra múc cơm, phân cà-ri gà đã hâm nóng thành ba phần, để trên bàn hai phần, phần còn lại bưng qua cho Trương Nghệ Hưng.

Trương Nghệ Hưng nhận lấy dùng sức xới hai đũa, xới xong rồi cũng không ăn, mắt nhìn vào trong bát, nhăn mặt nhăn mũi, "Cà-ri này cay thật."

Đồ ngốc, cà-ri này không cay. Biện Bạch Hiền muốn cười nhưng cười không nổi, dứt khoát kéo Phác Xán Liệt cách xa một chút.

"Anh ấy không sao chứ?"

"Không có gì, người thiếu thốn tình cảm đều như vậy."

"Chẳng phải cậu cũng rất thích khóc sao?"

"Tớ đâu có..."

"Trước đây xem Heart Is mà còn rơi nước mắt, không tính sao?"

"Không tính." Biện Bạch Hiền hừ một tiếng, nhét cơm vào trong miệng. Lúc này, điện thoại di động ở trong túi rung mạnh, cậu thấy là Ngô Diệc Phàm gọi tới, chậm rãi đợi đến gần một phút sau mới nghe máy.

"Trương Nghệ Hưng đâu rồi?"

"Sao anh không hỏi người phụ trách ngoài công trường của anh đi, hỏi em làm chi."

"Đừng nói nhảm nữa. Bệnh viện nào?!"

"Anh đoán xem."

"Còn nhây với anh nữa thì anh lập tức rim Phác Xán Liệt như rim mực."

"... Anh ấy ở nhà em."

Đầu kia không trả lời lại liền trực tiếp ngắt máy. Biện Bạch Hiền bĩu môi bỏ điện thoại lên bàn, Phác Xán Liệt liếc nhìn rồi tiếp tục ăn, "Ngô Diệc Phàm gọi tới?"

"Ừ."

"Lát nữa phải gom những thứ có thể đập vỡ cất hết."

"Phác Xán Liệt, cậu hài hước thật đấy."

"Cảm ơn đã khen."

Kết quả lả những thứ có thể đập vỡ cũng không bị đập một món nào hết. Ngô Diệc Phàm vừa bước vào liền đi thẳng đến chỗ Trương Nghệ Hưng, kiểm tra từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài một lượt.

Trương Nghệ Hưng vốn đang ngủ rất say lại bị đánh thức, ngồi dậy định mắng thì Ngô Diệc Phàm đã nhào tới ôm.

"Em ngốc à! Sao anh có thể mặc âu phục mà em chọn đi xem mắt người con gái khác."
"Có phải mẹ anh lại gọi điện cho em không? Sao không nói với anh?"

"Anh sẽ ngả bài với bọn họ."

"Trương Nghệ Hưng, cả cuộc đời này của anh cho em hết, em phải chịu trách nhiệm với anh, không được xảy ra chuyện nữa!"

Anh ta nói rất gấp, như là muốn móc cả trái tim mình ra cho Trương Nghệ Hưng xem. Trương Nghệ Hưng nghe mà cũng sững sờ cả buổi, trái lại là vỗ lưng Ngô Diệc Phàm an ủi anh ta.

"Xin lỗi, là em hiểu lầm anh."

"Được rồi, được rồi, em biết mà, anh đừng lo lắng nữa."

"Xem như chúng ta hòa nhau." Cuối cùng Trương Nghệ Hưng nâng mặt của Ngô Diệc Phàm lên một cái, lần này đến lượt hai người đứng xem lúng túng.

Biện Bạch Hiền đá đá chân của Phác Xán Liệt, ý bảo chừa không gian cho hai người kia. Phác Xán Liệt gật đầu ngầm hiểu, theo cậu đi ra cửa.

"Uổng công lo lắng thay hai người họ."

"Thật không nghĩ tới Ngô Diệc Phàm cũng có mặt này..."

"Là sau khi quen Trương Nghệ Hưng mới lòi ra, già mồm."

"Trước đây tôi và cậu không già mồm sao?"

Biện Bạch Hiền dừng bước. Phác Xán Liệt thắng gấp nên không đứng vững liền đụng vào cậu ấy, "Làm sao vậy?"

"Không sao hết..." Biện Bạch Hiền nghiêng đầu nhìn vai của Phác Xán Liệt, mất tự nhiên đi về phía trước hai bước, "Đi thôi."

"Đi đâu chứ?"

"... Đi dạo chợ rau."

"Cậu chỉ có thể nghĩ ra ý kiến tồi như vậy?"

"Nếu không thì cậu nói thử xem?"

"Quên đi——"

Phác Xán Liệt thở dài, theo Biện Bạch Hiền đi tới chợ rau sau khu nhà.

Tuy rằng trong một ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng Biện Bạch Hiền vẫn cảm thấy vui vui, dù sao lâu lắm rồi không có nói nhiều với Phác Xán Liệt như vậy, cũng lâu lắm rồi không đi qua chợ rau cũ chẳng chút thay đổi. Cậu đi tới chỗ sạp rau mua rau xanh, hai quả trứng gà, một bó hành, rồi ngồi xổm xuống chơi với chú chó lang thang đi ngang qua, ngẩng đầu lại hỏi Phác Xán Liệt có muốn mua thêm mấy quả cà chua không.

"Bỗng nhiên muốn ăn cà chua ướp đường." Biện Bạch Hiền nói, cầm lấy một quả cà chua đỏ lên lắc lắc bên tai.

"Tôi sao cũng được." Phác Xán Liệt đi tới bên cạnh, chọn một quả lớn bỏ vào trong túi.

Biện Bạch Hiền cũng bỏ quả mình chọn vào, dùng hai tay buộc miệng túi lại, sau đó rướn người đưa cho chủ sạp, "Dì ơi, chúng cháu mua nhiều lắm rồi, bớt chút đỉnh nha."

"Biết rồi, dì cho các cậu ít cà chua nữa, ngọt lắm."

"Dạ, cảm ơn dì."

Biện Bạch Hiền nhận lấy túi, tự mình cầm nó đi ở phía trước.

Phác Xán Liệt đi nhanh hai bước, muốn cầm đồ trên tay cậu ấy nhưng lại thôi, hai tay cho vào túi quần vừa đi vừa nhìn bóng lưng vui vẻ ở trước mặt.

Cậu đột nhiên cảm thấy, nếu cứ tiếp tục đi thế này, khe khở giữa khoảng thời gian trước như sẽ biến mất không thấy.

Biện Bạch Hiền vẫn là Biện Bạch Hiền cái gì cũng thích nhét vào trong tay mình, Phác Xán Liệt vẫn là Phác Xán Liệt cưng chiều cậu ấy đến tận trời xanh.

Nếu như bỏ hết những từ miêu tả, thì chính là vậy.

Biện Bạch Hiền vẫn là Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt vẫn là Phác Xán Liệt.

Giống như trước đây.

Lúc đi ra chợ rau, Phác Xán Liệt vô thức từ bên phải Biện Bạch Hiền vòng qua bên trái, thay cậu ấy che chắn dòng người và xe cộ qua lại tấp nập.

Đi ngang qua vườn hoa dưới lầu, Biện Bạch Hiền dùng khuỷu tay chọc vào cánh tay Phác Xán Liệt, "Ngồi xuống một chút đi." Cậu ấy cười nói, "Sợ là hai người bọn họ còn phải dính nhau một lúc nữa."

Phác Xán Liệt gật đầu, đi vào trong vườn hoa ngồi xuống băng ghế đá. Ở bên cạnh có vài ông cụ đang đánh cờ, Biện Bạch Hiền gom đồ đạc lại một chỗ, hào hứng nhìn người ta đánh cờ. Phác Xán Liệt nhịn không được ý nghĩ cười nhạo cậu ấy. Cậu có biết chơi cờ đâu, nhìn như vậy cũng không học được.

Nhưng dáng vẻ của Biện Bạch Hiền như là biết chơi vậy, sờ cằm nhìn hai bên đối chiến quyết liệt, lúc phấn khích lại còn hùa nhau vỗ tay với những người đứng xem.

"Chiếu tướng!"

Bỗng nhiên, cậu ấy quay đầu lại cười ha ha với mình, Phác Xán Liệt cũng bất giác cong khóe miệng lên.

Có lẽ là ánh mặt trời chiều chiếu vào mái tóc rối của Biện Bạch Hiền làm cậu cảm thấy có chút ấm áp.

"Phác Xán Liệt, chúng ta giúp ông cụ dọn bàn ghế về nhà đi."

Sao lại xen vào việc của người khác nữa rồi? Trước đây Phác Xán Liệt luôn nói không hiểu sao tình thương dành cho những động vật nhỏ của Biện Bạch Hiền lại tràn lan như vậy, không nghĩ tới không gặp một năm, đối với cụ già cũng quan tâm chăm sóc. Phác Xán Liệt xách đồ lên, đi theo sau Biện Bạch Hiền đang ôm băng ghế nhỏ và ông cụ chống gậy khập khiễng từng bước.

"Cậu nhóc, trước giờ chưa từng gặp cậu."

"Ông mới dọn đến đây à?"

"Ông dọn đến cũng hơn nửa năm rồi."

"Vậy thì chưa gặp, hơn một năm trước cháu vẫn ở đây."

"À? Đi rồi lại trở về?"

"Dạ, không có chỗ đi nữa."

"Còn có người giữ nhà cho cậu à?" Ông cụ dừng bước, có thâm ý khác mà nhìn Phác Xán Liệt.

"Cậu ấy là chủ nhà của cháu đó, hì hì." Biện Bạch Hiền quay đầu về sau rồi quay lại ngay, tươi cười với ông cụ.

"Cậu may mắn thật. Có vài người, ra đi thật lâu lại muốn trở về, sau khi trở về mới phát hiện, nơi này không còn người chừa chỗ cho mình nữa."

"Không sao hết, vậy thì cứ chờ thôi."

"Chờ?"

"Dạ, chờ nữa chờ mãi."

Không phải cậu chờ tớ, mà chính là tớ chờ cậu. Nếu như một người buông trước, chỉ cần người còn lại không buông, như vậy sẽ có khả năng gặp lại.

Biện Bạch Hiền mỉm cười đặt ghế ở cửa nhà ông cụ, vẫy tay với ông ấy, "Có cơ hội chúng ta đánh cờ với nhau một lần."

Ông cụ giơ tay lên xem như là đồng ý, đóng cửa lại mới nhớ là quên hỏi cậu ấy, vậy nếu như, cả hai đều buông thì sao.

Chờ đợi, tuy chỉ có vỏn vẹn hai chữ, nhưng muốn làm được, đâu dễ dàng gì.

Nếu như hai người đều buông, thì chính là vuột mất cả cuộc đời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ffff