Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ cười của anh ấy, nước mắt của anh ấy, nỗi khổ của anh ấy, khiến tôi hiểu rõYêu anh ấy, trừ người đó ra không thể là ai khácMà tôi chỉ là một trong nghìn vạn khán giả trước màn ảnh, không có tư cách cùng anh ấy đi đến lúc vãn kịch.

Dừng xe, đóng cửa lại, tôi cầm túi xách ngẩng đầu, giữa những áng mây to, làn khói mỏng chậm rãi di động, mùa thu này hình như quá ngắn ngủi, trên cây ngô đồng bên ngoài tòa nhà, cả những chiếc lá cây đong đưa sắp rụng cũng không có.

Đi qua chiếc xe cứu thương quen thuộc đậu bên mặt tường ngoại, mở cửa sau đi dọc theo lối nhỏ lạnh buốt, ngón tay gõ lên thanh vịn màu xanh trắng đan xen, nhìn đèn sợi đốt phản chiếu ánh sáng xuống nền gạch men sáng bóng.

Bên trong bệnh viện vừa được tu sửa không bao lâu nên cũng không nồng mùi thuốc khử trùng lắm, lại bỗng dưng làm tôi không mấy thích ứng.

"Bác sĩ Kim sớm vậy." Tôi mỉm cười đáp lại y tá ca trực, gật đầu, đi vào trong phòng làm việc của mình, thay áo khoác màu đen ra, khoác thêm chiếc áo blouse trắng bên ngoài áo sơmi màu xám trắng.

Nhìn vào gương đeo thẻ công tác, trên đó viết tên của tôi, Kim Chung Nhân.

"Bác sĩ Kim ——" Người kéo cửa ra chính là trợ lý của tôi, cô ta đưa đầu vào nở nụ cười hối lỗi, "Bệnh nhân giường số 5 phòng 2033 tối qua kêu vết thương bị đau, giờ vẫn còn làm ồn."

"Y tá ca trực đâu?"

"Hình như đêm qua bỏ về giữa chừng, y tá trưởng vừa kéo cô ta vào dạy dỗ, sợ hết cả hồn."

"Biết rồi," Y tá trưởng trước giờ không phải là người mặt hiền tâm thiện. Gỡ bảng ghi chép phòng bệnh xuống cầm trên tay, tôi đi tới cửa, "Cùng đi xem thử đi."

Theo thói quen cho tay vào túi quần, lại sờ thấy hóa đơn ăn cơm trưa hôm qua. Trợ lý ngẩng đầu nhìn tôi, cười trộm nói, "Bác sĩ Kim vẫn vậy, dáng vẻ mỗi sáng đều như chưa tỉnh ngủ."

Dụi dụi mắt, cũng không thể phủ định, nhưng tôi chỉ là so với người khác tinh thần đến chậm chút mà thôi, đang định mở miệng, vai đã bị người khác đụng nhẹ, thân thể nghiêng sang một bên.

"Xin lỗi ——" Người kia đi tới phía trước tôi, nghiêng người sang gật đầu nhẹ. Anh ấy đi rất vội, nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy đôi môi thật mỏng và cổ áo xiêu vẹo. Tôi do dự vài giây.

"Sao vậy?" Trợ lý dừng lại vỗ vỗ bả vai của tôi. "Không có việc gì", tôi trả lời cô ta như vậy, sau đó đi tới cửa thang lầu, nhấc chân lên.

Anh thanh niên ở giường số 5 bị chấn thương xương tay trong lúc đá cầu, đã không còn trở ngại, làm phẫu thuật xong vết thương đương nhiên sẽ bị đau, nhưng cũng không chuyển biến xấu như là bị nhiễm trùng. Tôi cầm bút lên, viết vào bệnh án lót trên tấm gỗ tên vài loại thuốc giảm đau, sau đó đưa cho trợ lý đứng bên cạnh.

Không giống ngày xưa, tôi mở miệng nói vài lời an ủi, chỉ vì để rời khỏi nơi này nhanh một chút.

Thoát khỏi bệnh nhân nhây nhưa đã là chuyện nửa tiếng sau, tôi lên tiếng chào trợ lý, vòng qua khu phòng bệnh đi vào phòng hút thuốc, châm lên một điếu, khi khói đã bốc lên mù mịt, tôi dựa vào tường, bầu trời thê lương ngoài cửa sổ nhìn qua chẳng chút ấm áp, hút được nửa điếu, một dáng người đi ngang ngoài tấm kính trong suốt, tay cầm ấm đun, đầu gục xuống.

Tôi gần như là kịp phản ứng ngay lập tức, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, kéo cửa đi ra ngoài.

"Biện Bạch Hiền." Tôi gọi to, anh ấy rõ ràng là vừa giật thót.

"Gọi tôi?"

"Chỗ này còn người thứ hai tên Biện Bạch Hiền sao?" Tôi buồn cười đi tới, "Hay là anh đổi tên rồi?"

"Cậu là..." Anh ấy hình như nhớ được mặt tôi, lại không nhớ được tên tôi.

"Này, trí nhớ của anh có thể tệ hơn nữa không?" Tôi vươn tay muốn vò đầu anh ấy, lại cảm thấy hai chúng tôi dường như không thân thuộc đến mức đó, đành phải hậm hực bỏ xuống.

"Kim Chung Nhân, có ấn tượng không?"

Anh ấy lẩm nhẩm tên này vài lần, rồi đột nhiên bừng tỉnh, "Ở câu lạc bộ nhảy kế bên!"

Cuối cùng vẫn nhớ không lầm, tôi gật đầu, "Cũng may là anh còn nhớ em."

"Đương nhiên, trong party đêm kỷ niệm ngày thành lập trường đã có màn nhảy đơn vô cùng xuất sắc, anh nhưng là khắc sâu ấn tượng đấy." Anh ấy đổi ấm đun từ tay trái sang tay phải, "Sao bây giờ cậu làm bác sĩ rồi? Không giống phong cách của cậu lắm."

Phong cách? Đúng vậy, ước mơ của tôi vốn là làm dancer, tôi sờ đầu một cái, "Một người cũng không thể dựa vào khiêu vũ kiếm sống cả đời."

"Cũng phải——"

"Vậy còn anh, giọng hát chính trong nhóm nhạc?"

"Lâu lắm rồi không hát..." Anh ấy xoay người đi về trước, tôi không nhanh không chậm đi theo bên phải anh ấy, "Giờ đang ở toàn soạn báo làm công cho người ta."

Chúng tôi cùng cười nhạo nghề nghiệp của đối phương, lại nói đến những chuyện trong câu lạc bộ ngày ấy. Trong lúc nói chuyện, anh ấy cũng tỏ ra rất có tinh thần, mãi đến lúc đi tới trước một phòng bệnh, dừng bước lại.

"Xin lỗi —— Anh phải vào rồi, có cơ hội nói chuyện sau." Nụ cười ở khóe mắt anh ấy đột nhiên có chút vô lực.

"Được. Em ở khoa ngoại lầu một, nếu rảnh thì tìm em." Tôi nhún vai, đối với chuyện riêng của người khác, tôi vốn luôn không có hứng thú hỏi tới.

Trước khi anh mở cửa phòng ra, tôi đi về trước hai bước, lúc quay đầu lại chỉ có thể nhìn thấy cửa phòng kêu cạch một tiếng rồi khép lại. 2110, tôi ghi nhớ số phòng, sau đó thong thả đi xuống thang lầu.

Trong buổi sáng, tôi tiếp mấy bệnh nhân chấn thương gân cốt, sau đó tiếp tục rảnh rỗi, đầu ngón tay xoay bút, lại nghĩ tới Biện Bạch Hiền.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, thấy đã sắp đến giờ cơm, tôi quyết định đi tìm anh ấy cùng nhau ăn trưa.

Chỉ là muốn trao đổi một chút về tình trạng gần đây, nếu như có thể, sẽ trao đổi số điện thoại, dù sao cũng học chung trường nên không tính là quá phận. Trong khi nghĩ đến lý do giải thích, tôi thấm thoát đã đi tới cửa phòng 2110, vẫn chưa xoay chốt cửa, tiếng miểng thủy tinh vỡ nát đã xông vào màng tai.

"Mày cút ngay đi!"

Tuy rằng nghe trộm người khác nói chuyện rất là mất lịch sự, thế nhưng nói lớn tiếng như vậy cũng khó tránh không nghe được, tôi mặt dày áp gần vào cửa.

"Đừng tưởng rằng mày không nói thì tao không biết. Mày muốn tao chết sớm một chút, để mày và thằng chó chết kia bên nhau!"

Tôi mở to hai mắt, bỗng nhiên cảm thấy lúng túng. Sau cửa, Biện Bạch Hiền nói một câu gì đó, thanh âm rất khẽ, gần như là không nghe được.

"Mày cút đi, tao không có thằng con như mày."

"Ba..." Giờ thì tôi nghe thấy được, nhưng đến đây lại có tiếng đồ đạc rơi xuống đất.

"Đừng gọi tao!"

Để tránh tình hình trở nên căng thẳng hơn, tôi lấy dũng khí mở cửa, lại vừa lúc thấy được toàn bộ quá trình chiếc ly thủy tinh đập thẳng vào trán Biện Bạch Hiền.

Chiếc ly nặng nề lăn trên mặt đất, kéo ra vệt máu dài. Anh ấy vẫn che trán không nhúc nhích, tôi có chút nôn nóng nên đi tới kéo cánh tay anh ấy, "Không sao chứ?"

"Không có gì." Máu từ trong khe hở chảy ra, thấy mà giật cả mình, tôi quay đầu nhìn về phía ông lão giận đến mất kiểm soát trên giường, đối phương đưa tay cầm gậy cũng muốn ném qua đây.

"Bác trai——" Tôi đang định mở miệng thì Biện Bạch Hiền đã kéo tôi lại.

"Anh không sao." Anh ấy lại nhấn mạnh lần nữa, ánh mắt nhìn xuống đất miên man bất định.

"Đi ra ngoài!" Ông lão rống to, tôi sợ ông lại làm ra hành động gì khác quá đáng hơn, kéo tay phải của Biện Bạch Hiền, sải bước đi ra khỏi cửa.

"Hô~" Lúc cửa đóng lại, anh ấy thở phào nhẹ nhõm, dựa vào bên tường, buông tay híp mắt trái cười với tôi, "Xin lỗi."

"Bắt đầu từ lúc sáng, anh đã nói xin lỗi với en ba lần." Anh ấy nghiêng đầu như là đang thắc mắc, tôi cũng không giải thích gì thêm, "Máu sắp chảy vào mắt kìa."

"A..." Anh ấy che trán, "Nhỏ lên quần áo rồi, mới giặt đây thôi."

"Ngu ngốc, đây là trọng điểm sao?" Tôi quả thật bội phục sự lạc quan của anh ấy, "Mau đến phòng làm việc của em xử lý một chút."

"Không cần đăng ký sao?"

"Có em ở đây, anh còn sợ không đi được cửa sau?"

Anh ấy cười hì hì đi theo sau lưng tôi, nhưng mà vì che mắt nên không nhìn rõ đường đi phía trước, cứ lắc lư lắc lư.

Tôi quay đầu lại muốn dắt tay anh ấy, lại bị anh ấy thờ ơ tránh né.

Vành tai lấp ló dưới mái tóc nâu, vai hơi hẹp, Biện Bạch Hiền không khác với ngày trước là mấy. Tôi sờ mũi một cái, mở cửa ban công, lại gọi điện bảo trợ lý đem băng gạc và thuốc bôi qua đây.

"Anh ngồi xuống đi, để em xem thử."

"Ò——"

Biện Bạch Hiền ngoan ngoãn ngồi vào ghế ngẩng đầu lên. Tôi vén phần tóc bết dính sang một bên, vết thương có hơi sâu, thế nhưng không cần khâu lại, cũng còn may.

"Thiếu chút nữa thì phá tướng rồi."

"Đàn ông con trai có sẹo mới có ý nghĩa."

"Vậy em khâu hai mũi cho anh nhé?"

"Đừng đừng——" Anh ấy cười phì một tiếng, xua xua tay. Tôi nhìn màu đỏ chói mắt trên tay anh ấy, đến bồn rửa tay cầm một chiếc khăn lông ướt, "Này, lau đi." Tôi đưa cho anh ấy.

"Không cảm ơn."

Trợ lý mở cửa đi vào, bỏ đồ đạc lên bàn, tôi nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của cô ta, nháy mắt ra dấu, lúc ra cửa cô ta còn quay đầu lại bĩu môi với tôi, tôi không nhìn, quay sang Biện Bạch Hiền nói, "Xem ra quần áo lại phải giặt nữa rồi."

"Ừm..." Anh ấy cúi đầu nhìn không rõ nét mặt, cầm khăn tỉ mỉ lau sạch tay, tôi lại cầm thuốc bôi đi tới.

Anh ấy vẫn không ngẩng đầu, cả bụi bẩn trong móng tay cũng bị anh ấy lau sạch.

Tôi ngồi xổm xuống nhìn mặt anh ấy, quả nhiên.

"Đau lắm hả?"

"Cũng không phải..."

"Em bôi thuốc cho anh."

"Được." Anh ấy hít hít mũi, mặc cho tôi nâng đầu anh ấy lên, bôi thuốc vào băng gạc, cẩn thận đắp lên vết thương vẫn còn rỉ máu ra ngoài.

"Bác trai... bị bệnh gì vậy?"

"Ung thư bao tử." Tuy rằng đã có thể tưởng tượng đến, nhưng thật sự nghe tên căn bệnh với tôi mà nói cũng không mấy xa lạ, tim vẫn hơi run lên.

Trên lý thuyết, làm một người quen nhìn sống chết, tôi sẽ không còn những tâm trạng hỗn loạn thừa thãi kia nữa.

"..."

"Vừa rồi cậu đã nghe hết?"

Tôi không dám mở miệng nói "Phải" bởi nó sẽ làm cả hai chúng tôi đều cảm thấy lúng túng.

"Cũng không sao đâu, cậu có thể khinh thường anh."

"Không có ——" Lời tôi muốn nói nghẹn trong cổ họng, bị ngăn kín bưng, "Người đó, là người như thế nào?"

Câu này là lời nói thật, tôi rất hiếu kỳ.

"Ưm... Là một người tốt." Anh ấy gật đầu, tái khẳng định, "Người rất tốt."

"Vậy à..." Tôi rút hai miếng khăn giấy ra, muốn lau vết máu đã hơi khô cứng trên trán anh ấy, lại bị anh ấy đưa tay ngăn cản.

"Để tôi đi rửa nước, khô rồi lau cũng không sạch." Nói xong đứng lên đi tới cửa, "Hôm nay cảm ơn nhiều."

Tôi cứ cho là anh ấy sẽ bảo tôi giữ bí mật, nhưng cuối cùng anh ấy lại chẳng nói gì cả.

Đến lúc anh ấy đóng cửa lại, tôi mới nhớ ra, vừa rồi đã quên nói "Không cần cảm ơn."

Thời gian một ngày ngẩn ngơ qua đi, cho dù đã quá giờ làm, tôi vẫn không muốn về nhà, vừa lúc một ca cấp cứu được đưa tới, tôi tìm nguyên nhân ở lại tăng ca.

"Bác sĩ Kim ngày hôm nay chuyên nghiệp đến mức khác thường." Trợ lý cầm túi lên, nói xong câu này liền đi mất.

Chuyên nghiệp sao? Tôi cũng không biết, tôi nghĩ tôi hẳn chỉ là đầu bị chập mạch mà thôi.

Đầu bị chập mạch, sẽ lén lút đi qua đi lại ở hành lang lầu hai sao? Tôi nghĩ chẳng ai giống như tôi đâu.

Lúc đi qua, vài đồng nghiệp chào hỏi với tôi. Tôi lễ phép gật đầu, lòng bàn tay đặt trong túi đều toát ra mồ hôi lạnh, đi tới cửa phòng 2110, giơ tay lên, lại không dám gõ xuống.

Quên đi, chuyện rình việc riêng của người khác làm một lần là đủ rồi. Tôi cất bước, cuối cùng vẫn là đi về phía phòng hút thuốc.

"Kim Chung Nhân." Giọng nói vang lên ở phía sau không phải là một ai khác, tôi quay đầu lại, gượng gạo sờ cổ.

"Trùng hợp thế?"

"Ừ, cậu đi đâu đó?"

"Đi hút thuốc." Tôi hất mặt về phía phòng hút thuốc ở đằng trước, anh ấy cũng nhìn thoáng qua.

"Anh đi nữa——"

"Anh cũng đi?"

"Thế nào?"

Tôi muốn nói nhìn anh ấy thế nào cũng thấy không giống như người biết hút thuốc, nhưng anh ấy đã bước nhanh hơn đi tới trước mặt tôi.

Mồi thuốc lá, tôi đặt ở bên miệng rít một hơi. Nhìn dáng vẻ cầm điếu thuốc do dự của anh ấy, tôi cảm thấy buồn cười, bỏ bật lửa vào trong tay anh ấy, "Này, tự anh châm đi."

Anh ấy cau mày nhăn nhó nhìn tôi, tôi không nể mặt chút nào mà bật cười ha ha, cầm lấy bật lửa giúp anh ấy châm.

"Nhìn mặt anh liền biết anh không hút thuốc."

"Vậy sao..." Anh ấy thận trọng ngậm vào miệng, "Khụ khụ khụ khụ——"

"Em đã nói mà——" Tôi cầm điếu thuốc trong miệng anh ấy trên tay, dụi vào gạt tàn, "Không biết hút thì đừng hút, không tốt cho sức khỏe."

"Vậy cậu cũng đừng hút."

Cũng đúng... Tôi cảm thấy lời anh ấy nói rất có đạo lý, cũng dụi tắt điếu thuốc. Tính luôn điếu vừa rồi cho anh ấy, đây là điếu thuốc thứ ba tôi lãng phí trong một ngày vì anh ấy.

Khói trong phòng vẫn chưa tan hết, anh ấy ngồi xuống băng ghế, tôi dựa vào tường, màn đêm ngoài cửa sổ dần trở nên dày đặc, trên tầng mây loãng, những ánh sao li ti dần sáng lên.

Để tránh chủ đề nặng nề kia, tôi bắt đầu nói về quãng đời học y của mình, bắt đầu từ lúc tốt nghiệp, nói tiếp đến nhờ quan hệ đi cửa sau vào bệnh viện công này, vẫn đợi sau này có thể chuyển sang một bệnh viện tư nhỏ hơn, sẽ không phải chịu nhiều áp lực.

Biện Bạch Hiền khẽ đung đưa đôi chân, vẫn an tĩnh nghe tôi nói hết, thỉnh thoảng lại gật đầu, cũng không biết anh ấy có nghe lọt không, bởi vì lúc anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, lúc nào cũng có chút miên man bất định.

"Em.nói xong rồi," Tôi buông hai cánh tay đang khoanh lại ra bỏ vào trong túi, đi tới ngồi xuống bên cạnh anh ấy, "Anh nói một chút đi..."

"Không có gì đáng nói," Anh ấy nghiêng đầu sang nhìn tôi, "Cậu thấy hết rồi."

"Người đó biết không?"

"Biết cái gì?"

"Mọi chuyện..."

"Không cần thiết," Anh ấy dựa vào lưng ghế, nhìn bầu trời đen kịt, "Một mình anh biết là đủ."

"À, anh không về nhà người đó không lo lắng sao?"

"Không lo," ngừng lại một chút, "Cậu ấy đang đi công tác."

"À," Tôi giơ tay trái lên nhìn đồng hồ, "Khuya lắm rồi."

"Cậu phải tan ca?" Anh ấy bỏ chân xuống đất đứng lên, tôi liền đi theo anh ấy ra khỏi phòng.

Lối đi nhỏ so với ban ngày lại càng vắng lạnh hơn.

"Ưm, một mình anh không sao chứ?"

"Có gì quan trọng đâu," Lúc anh ấy vẫy tay, tay áo rộng thùng thình không ngừng đong đưa ở cổ tay, "Đi nhanh đi, bye bye."

Tôi gật đầu, nhìn theo bóng lưng lẻ loi của anh ấy đi về phòng, bỗng nhiên trong lòng có chút bất an.

Sự bất an này, vào ngày hôm sau biến thành hiện thực.

"Bác sĩ Kim, cậu có nghe nói không?" Sáng sớm, trợ lý thần bí tiến đến bên tai tôi, "Đêm qua bệnh nhân phòng 2110 đòi tự tử, hơn nửa đêm rút hết ống truyền dịch ra, dọa chết người." Đầu của tôi ầm một tiếng như bị nổ tung, sau đó mấy câu loáng thoáng như "Tuổi tác đã cao" "Con trai trẻ măng trái lại phải dỗ dành ông ấy" cũng dần nghe không rõ.

Lúc nhấc chân chạy khỏi phòng làm việc, tôi bắt đầu cảm thấy kỳ quái với một loạt phản ứng của mình, mãi đến lúc leo hết thang lầu, tôi mới dừng bước lại, từ từ hít thật sâu vài hơi.

Biện Bạch Hiền đang ngồi trên chiếc ghế nhựa màu xanh đậm ở cuối hành lang.

Tôi chậm rãi đi tới, phát hiện anh ấy đang cầm một ly cà phê nóng hổi, nhưng không uống, chỉ ủ trong tay.

Tôi nghĩ, có thể vì anh ấy chỉ muốn sưởi ấm thôi.

"Biện Bạch Hiền," Tôi đứng trước mặt anh ấy, cố làm giọng mình nghe bình thản, "Cà phê nguội rồi."

"Ừ, anh biết."

"Vậy sao lại không uống?"

"Trước giờ anh đều không uống cà phê."

"Vậy sao?"

"Là cậu ấy thích uống..." Anh ấy ngẩng đầu nhoẻn cười với tôi, "Anh chẳng biết tại sao, ma xui quỷ khiến liền mua, đúng là lãng phí tiền, phải không?"

"Lãng phí thì cũng đã lãng phí rồi."

"Đúng vậy, lãng phí tiền, cũng lãng phí cà phê, lãng phí nhiều thứ lắm, anh không đền nổi."

"Cà phê vẫn chưa đổ, còn uống được," Tôi vươn tay, cầm ly trong tay anh ấy lên uống một hớp, "Anh không có bỏ đường." Đắng thật, quả nhiên không phải loại cà phê mà tôi thích uống.

"Đúng vậy, chẳng bỏ chút nào hết, anh biết mình sẽ không uống."

"Nhưng em uống."

"Chẳng ngon chút nào hết."

"Ừ, sau này cũng đừng uống."

"Không còn sau này nữa."

"Sao lại như vậy..."

"Anh đồng ý rồi," Anh ấy dùng tay che mặt, gập người xuống, "Anh đồng ý rồi, phải rời xa cậu ấy."

"Anh muốn nói, lời hứa đáng giá nghìn vàng?

"Lời hứa của anh là thứ không đáng tiền nhất," Anh ấy cố kiềm chế giọng nói, làm lòng tôi bỗng nhiên quặn thắt, "Hứa hẹn, thật sự là thứ mong manh nhất trên đời này."

Thế nhưng, hứa hẹn không bì kịp ràng buộc, thệ ngôn lại nào nặng bằng ái tình.

Cổ họng tôi khô rát, không tự chủ được đưa tay ra, ôm anh ấy vào lòng.

"Cậu biết không? Không ai có thể rời đi mãi mãi." Trừ khi chết, không đúng, chết cũng không thể.

Tôi cảm giác được anh ấy đang run lên nên vỗ lưng anh ấy nhè nhẹ, "Sẽ ổn thôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Anh ấy không cần sự dịu dàng của tôi, nhưng tôi lại không có sức lực thoải mái cho nhận.

Part 2

Mùi thơm ngào ngạt lượn lờ dưới ngọn đèn bếp le lói, tôi ngồi trên ghế salon lật tạp chí, đã một khoảng thời gian trôi qua.

Biện Bạch Hiền đứng trong phòng bếp, đổ canh vừa nấu xong vào trong bình thủy, tôi bỏ tạp chí xuống đi tới.

"Hôm nay là canh gì vậy?"

"Cá trích... Nhưng mà hình như vẫn hơi tanh" Anh ấy lau tay lên mảnh vải ướt, mở thực đơn tiếp theo trong điện thoại di động lên, "Bỏ chút tiêu xay vào, có lẽ sẽ đỡ hơn."

"Càng này càng ra dáng bà chủ nhà." Ngón tay gõ lên bàn hai cái, "Lần sau cũng cho em nếm thử nhé."

"Ừm, được thôi." Anh ấy cất bình thủy vào trong túi, "Nếu cậu không chê, lúc nào cũng được."

"Nếu hôm nay bác trai không uống, thì em sẽ uống."

"Uống cặn à ——" Anh ấy cười cười, xách túi lên, "Đi thôi."

Từ lúc dọn khỏi ngôi nhà kia, dáng vẻ của anh ấy dường như vĩnh viễn là không nóng không lạnh, cùng với Biện Bạch Hiền rộng rãi hoạt bát ở trường đại học trước đây là một trời một vực. Tôi cũng không muốn vạch trần anh ấy rằng, một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, trong đó có mười hai tiếng ngẩn người.

Chỗ ở của anh ấy hiện tại là nhà thuê, cách viện dưỡng lão mà bác trai ở khoảng chừng hai con đường.

Từ khi tâm trạng bác trai ổn định lại, Biện Bạch Hiền liền dời ông ấy đến viện dưỡng lão có y tá chăm lo mọi bề, giá cả đắt đỏ, nhưng cũng không thấy lâm vào cảnh túng thiếu, có lẽ là có chút của cải, có lẽ là do bạn bè sẵn lòng giúp đỡ, tôi cũng không hỏi đến.

Về phần người bạn cùng trường như tôi, cũng là tự nguyện mỗi cuối tuần đến nhà trọ anh ấy, xem có gì cần giúp không, chẳng hơn.

Hôm nay nắng đẹp, chiếu rợp xuống mặt đất một màu vàng cam. Anh ấy từ chối ý tốt xách túi hộ của tôi, không nhanh không chậm đi về trước, trên đường có người dắt một con chó to ngang qua, anh ấy dừng bước lại, quay đầu nhìn một lúc, cong khóe miệng lên cười.

Đây là một trong những nụ cười hiếm hoi của anh ấy mà tôi từng thấy được, tôi biết anh ấy đang nghĩ tới chú chó của mình.

Nói đúng hơn, là chú chó của anh ấy và Phác Xán Liệt.

Vào ngày giúp Biện Bạch Hiền dọn nhà, tôi đã biết tên của Phác Xán Liệt, và nhìn thấy đôi mắt bi thương lại tuyệt vọng của người đó.

Là một đôi mắt hàm chứa thâm tình và khẩn cầu. Tôi thiếu chút nữa đã cho rằng Biện Bạch Hiền sẽ tước vũ khí đầu hàng, nhưng cuối cùng anh ấy không có.

Anh ấy lạnh lùng vô tình đóng cửa lại, ngồi trên xe đau thương một mình.

Biện Bạch Hiền mãi mãi cũng không biết hai chữ 'thẳng thắn' viết như thế nào.

Anh khờ thật, ngu xuẩn cực kỳ.

Trong lòng tôi nhiều lần mắng như vậy, nhưng khi đối mặt với ánh mắt buồn bã của anh ấy thì lại nhìn không được mà miễn cưỡng cong khóe miệng lên.

"Trận mưa này to thật." Tôi kiếm chuyện nói.

"Rồi sẽ tạnh thôi."

Đúng vậy, mưa lớn hơn nữa rồi cũng sẽ tạnh thôi, nhưng tim sũng nước, ai đến lau khô cho anh chứ?

Ngoại trừ Phác Xán Liệt, tôi không tưởng tượng nổi ai có thể sưởi ấm cho anh ấy, cho dù có người muốn sưởi ấm cho anh ấy, cũng không có tư cách làm chuyện đó.

"Kim Chung Nhân, nhanh lên một chút đi." Anh ấy đứng ở phía trước gọi tôi, lúc này tôi phát hiện anh ấy đã đi trước hơn mười thước.

"Đến ngay." Tôi đi tới, lần thứ hai đưa tay cầm lầy chiếc túi trên tay anh ấy. Anh ấy vốn định kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn giao vào tay tôi.

"Cảm ơn nhé."

Anh có thể không cần lúc nào cũng nói xin lỗi, hoặc là cảm ơn. Đây đều là em cam tâm tình nguyện làm cho anh, cho dù anh vốn không cần sự quan tâm dư thừa của người khác.

"Không cần cảm ơn." Lần này tôi không quên đáp lại anh ấy.

Trong viện dưỡng lão có rất nhiều người già, trên người đủ thứ bệnh tật, bọn họ không biết sang ngày mai bản thân mình có thề hít thở không khí ngày mới không nên đã quen tận hưởng niềm vui trước mắt khi nhàn rỗi.

Lúc Biện Bạch Hiền lên lầu, tôi ngồi trong mái đình ngoài sân cỏ nhìn mấy cụ già chơi cờ tướng, dần dà, anh ấy cũng qua đây xem cùng tôi vào lúc hoàng hôn.

"Biết chơi không?" Tôi đã từng hỏi anh ấy như vậy.

Anh ấy lắc đầu, "Nhìn là thấy không biết chơi rồi."

Sau đó anh ấy chống lên bàn đá chăm chú nhìn xem, thỉnh thoảng lại cắn môi, phồng má, cười cong khóe mắt... nhìn rất giống một đứa bé, ngây thơ hồn nhiên.

Nhưng chỉ cần trời đổ mưa, anh ấy sẽ lại trở thành Biện Bạch Hiền dọn nhà vào mùa đông năm ấy.

"Tại sao không che ô?" Tôi mượn một chiếc ô cán dài từ chỗ y tá trong viện dưỡng lão, chạy vào cơn mưa phùn đột nhiên trút xuống, đi tới phía sau anh ấy, che mái tóc đã ướt một nửa, "Sắp chuyển mùa rồi."

Anh ấy quay đầu nhìn tôi, bước nhanh hơn rời khỏi tán ô, "Không cần."

"Sẽ bị cảm đấy." Tôi vốn không phải là người cố chấp, nhưng trước mặt Biện Bạch Hiền lại biến thành kẻ cố chấp điên cuồng, tất cả sự nôn nóng và hấp tấp đều bày ra hết trước mặt anh ấy.

"Không cần, gần lắm." Anh ấy bắt đầu chạy chậm, tiếng bước chân ngổn ngang bất kham lại càng làm tôi đau lòng hơn.

"Biện Bạch Hiền!" Anh ấy không quay đầu lại, tôi chạy nhanh tới hai bước, "Bạch Hiền——"

Anh ấy rốt cuộc đứng lại, quay đầu nhìn tôi rất nghiêm túc, "Gọi anh."

"Không gọi."

"Cậu biết mà, Kim Chung Nhân."

"Em biết ——" Em biết, em biết hết, chỉ có ở địa vị của Phác Xán Liệt, mới có thể kêu tên của anh, luôn không tới phiên của em, nhưng em vẫn muốn gọi.

"Vậy gọi anh đi."

Về mặt cố chấp, tôi vẫn luôn thua bởi anh ấy.

"Anh..."

Tôi đầu hàng, buông ô đi tới bên cạnh anh ấy, "Anh không che, vậy em cũng không che."

Anh ấy mím môi, như là thỏa hiệp, đem túi trên tay đưa cho tôi, "Không che thì không che, vậy cậu giúp anh cầm cái này đi."

Chúng tôi cùng dầm mưa, một trước một sau đi ở vệ đường màu xám tro, từng chiếc ôtô vội vã lướt qua, nước bắn lên văng hết vào chân.

Anh ấy cúi đầu, ánh sáng màu bạc lấp ló ở gáy, vô cùng chói mắt.

Giờ này khắc này, tôi bỗng nhiên có chút căm hận người mà mình không quen không biết kia. Người ấy đưa hết đặc quyền có thể cho của mình cho Biện Bạch Hiền, cuối cùng lại quên thu hồi.

Trên đời này, đặc quyền che ô cho Biện Bạch Hiền, chỉ thuộc về mình Phác Xán Liệt..

Đến nhà trọ, anh ấy tìm một chiếc áo thun cho tôi, còn bản thân anh ấy thì thay một chiếc áo ngủ sạch sẽ, sau đó ném qua một chiếc khăn lông mới tinh màu xanh nhạt, tôi bĩu môi chụp lấy.

"Anh qua đây, em lau cho anh."

"Chẳng phải là anh trai lau cho em trai sao?" Chiếc khăn lông trên tay anh ấy có màu trắng, tôi nhớ mang máng, màu anh ấy thích là màu xanh da trời mới phải.

"Được, vậy anh lau cho em đi."

Anh ấy như không lường trước tôi sẽ mau chóng vui vẻ đồng ý như vậy, nghiêng đầu lau lau tóc, đi tới, "Cúi đầu."

Tôi lập tức ngoan ngoãn cúi thấp đầu xuống, một xúc cảm dịu êm liền từ đỉnh đầu truyền đến, những sợi lông thô ráp trên khăn không ngăn được hơi ấm từ đầu ngón tay.

Tôi quay đầu lại, nương theo ánh sáng màu vàng nhìn vào mắt anh ấy.

Mưa quất vào cửa sổ, âm thanh trầm lắng lại bít bùng, ấm êm lại đau thương, những chấm sáng li ti đẫm nước chiếu vào trong đôi con ngươi sâu thẳm liên tục biến mất.

"Làm sao vậy?" Anh ấy hơi nhếch đôi môi mỏng, phát ra âm thanh rất nhỏ.

"Sau này ra ngoài hay là mang theo ô đi." Cho dù anh không cho em che ô cho anh, nhưng tự che ô cho mình, cũng còn đỡ hơn là dầm mưa.

"Biết rồi, chẳng phải là do anh quên xem dự báo thời tiết thôi sao."

"Sau này em sẽ giúp anh xem dự báo thời tiết."

"Anh vẫn chưa già mà."

"Để tránh anh mượn cớ không mang ô bên mình."

"Này, em trai giáo huấn anh trai đó hả!"

"Ừ..."

"Hừ! Không lau cho cậu nữa, tự lau đi."

Sau đó, anh ấy cũng ngồi xuống ghế salon, tiếp tục lau tóc của mình. Tôi mở TV, thấy đang chiếu một phim của Mỹ.

Nữ nhân vật chính có làn da trắng ngần, mái tóc dài màu vàng kim buông xuống bờ vai.

"Phim cũ rích, thật đúng là chiếu bao nhiêu lần cũng không chán."

Anh ấy nghiêng người xếp bằng hai chân, đầu tựa vào lưng ghế, "Sắp hết rồi."

"Em chuyển sang kênh khác nhé?"

"Không cần, xem cái này đi."

Trong màn hình, bên vách núi cao chót vót, nam chính xúc động quỳ xuống cầu hôn, nữ chính rưng rưng đồng ý, tầng mây lượn lờ ở bốn phía, đẹp không gì sánh bằng.

"Chỉ trong phim ảnh mới có màn tỏ tình lãng mạn rung động lòng người như vậy."

"Cũng không hẳn đâu..." Anh ấy mơ mơ màng màng lẩm bẩm, nhìn như sắp ngủ quên, tôi vươn tay lay anh ấy.

"Buồn ngủ thì đi ngủ đi."

"Không buồn ngủ."

"Anh nói 'không hẳn', là có ý gì?"

"Có những màn tỏ tình không cần rung động lòng người, dăm ba câu là đủ rồi."

"Đúng vậy, quan trọng là phải xem người tỏ tình và thời cơ."

"Ừ. Có những người, nói với cậu nhiều hơn cũng là lãng phí nước bọt. Có những người, nói với cậu một câu thôi, là đủ rồi."

"Vậy anh ấy chỉ nói với anh một câu thôi?"

"..."

"Tôi yêu cậu, tôi thích cậu?"

"... Không nói cho cậu biết."

Tôi để khăn lông lên bàn trà, "Nhất định là rất buồn nôn."

"Ừm."

"Anh ấy... Đối với anh rất tốt sao?"

"Ừm."

"Tốt bao nhiêu?"

"Kim Chung Nhân, sao hôm nay cậu tò mò quá vậy."

"Anh nói cho em biết, em sẽ không tò mò nữa."

Anh ấy ngã người vào ghế salon nằm nghiêng xuống tới, mặt bên rất nhu hòa.

"Người như cậu ấy... rất ít."

"Vậy sao?" Rất ít, là bao nhiêu.

"Ngốc lắm, lại cố chấp mà làm mỗi một chuyện cho anh, cũng chăm sóc anh rất chu đáo."

"Nhìn ra được." Đó nhất định là loại người cả quần áo cũng tự mình giúp anh ấy cài cúc.

"Luôn làm anh cảm thấy mình rất may mắn... May mắn đến mức cả bản thân anh cũng không tin nổi, người tốt như vậy, lại để anh gặp được."

"Nhưng vừa rồi anh nói anh ấy ngốc."

"Đúng vậy... Như thằng ngốc ấy. Trên đời này, trừ cậu ấy ra, còn ai trong đầu chỉ chứa mình anh."

"Ừ..." Ngay sau đó, tôi hoàn toàn không thể phản bác.

"Đến bây giờ anh vẫn không tin, hạnh phúc sẽ tự mình từ trên trời rơi xuống."

Tôi bỗng nhiên không muốn để cho anh ấy nói nữa, nhưng lại không có lý do ngăn cản anh ấy nói xong.

"Tất cả mọi thứ đều do cả hai ra sức vun vén, nhưng cậu ấy lại cố gắng hơn anh gắp trăm ngàn lần. Cậu biết không, chỉ dựa vào điểm cắt đứt quan hệ với ba mẹ, anh đã thua xa cậu ấy về mặt can đảm."

"Anh khao khát mình có thể dũng cảm một lần."

"Đừng nói nữa... Biện Bạch Hiền"

Anh ấy xoay người, mặt hướng lên trần nhà, dùng cánh tay che mắt, "Cậu hãy nói với tớ, hãy hứa cậu sẽ sống thật tốt, không đau khổ như tớ."

Anh ấy đang nói với không khí, đang nói với Phác Xán Liệt suốt mấy ngày nay đều đi vào trong giấc mơ của anh ấy.

Anh ấy đã không nhớ trong không gian này còn có tôi.

"Xin lỗi. Nếu như tớ chẳng nhu nhược hèn nhát như vậy thì tốt quá, chuyện cũng sẽ không biến thành như vậy. Tớ sẽ không rời xa cậu không lý do, cậu cũng sẽ không rời xa tớ, tất cả vẫn như trước đây."

"Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận để uống. Tự tớ làm sai, tớ gánh chịu một mình là được rồi."

"Cậu chỉ cần quên tớ, tất cả rồi sẽ ổn thôi——"

Nhưng có thể quên sao? Biện Bạch Hiền không quên được Phác Xán Liệt, vậy Phác Xán Liệt có thể quên được Biện Bạch Hiền sao?

"Nhưng tớ hoàn toàn không hy vọng cậu sẽ quên. Đừng quên tớ. Cả đời đều nhớ tớ không được sao?"

"Hả? Có được hay không?"

Anh ấy bắt đầu bật khóc nức nở, giống như bị đè nén đã lâu nên giờ vỡ òa, lòng tôi cũng quặn thắt theo, thì ra Biện Bạch Hiền thật sự có bản lĩnh làm người ta khó chịu.

Tiếng nấc trong cổ họng của anh ấy lấn át tâm trí tôi, những giọt nước mắt lóng lánh trong đôi mắt chực trào, ép nát tầm mắt của tôi.

Tôi cúi người, lấy tay anh ấy ra, hôn lên đôi môi run rẩy, khóa tiếng nấc trong cổ họng.

Một giây.

Chỉ một giây.

Trong một giây này, hãy để tôi chìm đắm, cho dù tôi biết rất rõ, nước mắt của anh không rơi vì tôi.

Bỗng chốc, anh ấy đẩy mạnh tôi ra, lực của đôi bàn tay vẫn lưu lại ở lồng ngực. Tôi rũ mi mắt, cảm giác áy náy và tự trách trong lòng dâng lên, "Xin lỗi." Ngoại trừ xin lỗi, tôi không biết còn có thể nói gì khác.

Tôi không phải hạng tiểu nhân thừa cơ xông vào, huống hồ vị trí kia vốn không tới phiên tôi ao ước.

Anh ấy lắc đầu, ngừng khóc, chậm rãi ngồi dậy, ôm đầu gối nói rất lạnh nhạnh, "Cậu đi đi... Sau này cũng không cần trở lại."

"Em chỉ là ——"

Chỉ là... kìm lòng không được.

"Với anh mà nói, có thể đi quá giới hạn chỉ một người thôi... Xin lỗi." Nhìn đi, anh ấy lại nói nữa rồi.

"Anh không cần xin lỗi em."

Đúng vậy, đối với anh mà nói, có thể đi quá giới hạn chỉ một mình Phác Xán Liệt. Anh đã trao cả trái tim cho người đó, sao tôi lại có thể hy vọng xa vời rằng anh sẽ chừa lại một chút nhỏ cho tôi.

Tôi biết, trận chiến này còn chưa bắt đầu, tôi cũng đã thua triệt để, thất bại thảm hại.

Vì vậy, tôi đứng lên, đi tới cửa, nói với anh ấy tiếng "Tạm biệt" rồi chậm rãi đi ra ngoài.

Kim Chung Nhân, không phải là người nên xuất hiện trong câu chuyện của Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền, nên đương nhiên cũng không một ai giữ lại bước chân rời đi của người qua đường A.

Sau hôm nọ, tôi không còn gặp Biện Bạch Hiền nữa, tựa như mùa đông năm ấy, bóng dáng vội vội vàng vàng kia chưa bao giờ lướt qua bên cạnh tôi.

Chỉ là trong tủ quần áo của tôi vẫn còn treo chiếc áo thun mà anh ấy đưa tôi đêm đó, trong đầu vẫn còn câu nói anh ấy để lại cho tôi.

"Chung Nhân, cám ơn cậu... Tạm biệt."

Thật ra, tôi không nghĩ tới chúng tôi sẽ gặp lại, càng không nghĩ tới là trong tình huống như vậy.

Vào một buổi chiều mưa thu rơi ướt mặt đường, cả người đều là máu nằm trên xe đẩy bị đưa vào phòng cấp cứu, lúc anh ấy lao nhanh qua người tôi, máu sượt vào áo blouse trắng, choáng ngợp tầm mắt.

Tôi vội vã dừng bước lại, đôi tay dần trở nên lạnh lẽo theo tiếng lăn của trục bánh xe.

Nhiệt độ của bóng đèn sợi tóc trên đỉnh đầu như có thể thiêu đốt mọi thứ trong phòng.

Tiếng ồn ào chung quanh cũng dần biến mất không thấy.

Tôi chỉ loáng thoáng nghe được tiếng mưa rơi trên mặt đất.

"Tí tách, tí tách."

Là mơ sao? Ai tới nói cho tôi biết đi. Nhưng vì sao rõ ràng là mơ, lại chân thật như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ffff