Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì buổi gặp mặt hôm nay, Krist đã xin nghỉ 2 ngày, trước một ngày để điều chỉnh trạng thái đối mặt với Singto, sau một ngày để điều chỉnh trạng thái đối mặt với cuộc sống sau này, mặc dù điều đó có vẻ vô ích, cậu bị mất ngủ cả đêm. 

Đến điểm hẹn từ sớm, Krist nghe chuyên viên trang điểm phàn nàn mà khóe môi giật giật, xem ra không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nói vài câu lấy lòng nói, Krist dặn dò chuyên viên trang điểm hôm nay nhất định phải làm cho cậu trông thật đẹp, sau đó cậu lấy ra di động mở khung chat với Singto.

Sau hôm đó, gần một tháng cậu không gặp singto, buồn cười chính là cậu không chủ động liên hệ, Singto cũng sẽ không tìm cậu, Krist cười khổ, lồng ngực nghẹn lại nói không nên. Suy nghĩ thật lâu, krist cuối cùng vẫn là gửi một tin nhắn cho đối phương: "P'Singto khi nào anh đến? Có cái việc gì cần giúp không?" 

Sau khi gửi tin nhắn Krist trơ mắt nhìn điện thoại, khóe môi hơi nhếch lên, những lời này thật đúng là châm chọc xa lạ...

Singto lần này trả lời rất nhanh, cơ hồ không đến 1 phút, krist đã thấy được câu trả lời đầy háo hức của anh: "Anh đang trên đường, Kit em tới rồi sao? Xin lỗi trên đườngxả ra sự cố ngoài ý muốn, nửa tiếng nữa anh sẽ chưa đến được."

Krist nhìn chữ Kit trên điện thoại, ánh mắt run lên, chợt cảm thấy ủy khuất, rõ ràng cậu đã gọi anh là P'singto, tại sao lại gọi cậu là kit, xưng hô thân mật như vậy, ở trong mắt đối phương đến tột cùng tính là cái gì ...

Còn không đợi Krist trả lời, Singto đã gửi tiếp tin nhắn thứ 2: "Em đang ở phòng hóa trang sao? Đợi chút anh đến tìm em!"

Krist nhìn tin nhắn của Singto, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, cậu sắp gặp Singto sao? Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy anh, rõ ràng  còn chưa đến một tháng trôi qua, rõ ràng thỉnh thoảng ở công ty có thể ngẫu nhiên xa xa mà nhìn thấy anh, vì cái gì lại nhớ anh tới như vậy, muốn gặp hắn, lại sợ nhìn thấy anh, bởi vì sau khi gặp, liền phải chia ly.

Krist nắm chặt điện thoại không trả lời, chờ chuyên viên trang điểm xong, cậu liền hoảng hốt chạy ra ngoài, cậu không thể chờ đối phương với tâm trạng như vậy.

Krist lần đầu tiên điểm danh trước khi hoạt động bắt đầu, cậu cần có người làm bạn, cần có người giúp cậu phân tán sự chú ý, bằng không cậu sợ sau khi gặp Singto, sẽ nhịn không được mà cầu xin anh đừng rời đi.

Singto vốn định hôm nay sẽ đến sớm một chút, nhưng không ngờ xe của P'Jane lại gặp sự cố ngay trên đường cao tốc, anh tạm thời không thể đổi qua phương tiện giao thông khác, chỉ có thể chờ xe sửa xong, vì thế lại lần nữa muộn hơn một tiếng so với dự tính. 

Singto ở trên đường cứ lo lắng nhìn điện thoại, anh hiện giờ rất muốn nhìn thấy Krist, không hiểu vì sao, hôm nay anh dậy từ sớm liền cảm thấy vô cùng bất an, cảm giác trái tim như bị ai đó bóp nghẹt khiến anh không thể nào thở nổi.

Tắc đường ở Bangkok chuyện bình thường, nhưng là tình hình hôm nay thực sự có thể đưa lên bản tin xã hội, singto ở trong xe đứng ngồi không yên, nhìn thấy Krist không trả lời tin nhắn, sự  nôn nóng trong ánh mắt càng ngày càng trĩu nặng.

Đằng sau cánh cổng của địa điểm là một hội trường vô cùng lớn, Krist đứng ở trung tâm của hội trường, xung quanh là một vòng lớn người hâm mộ, nghe những lời khen và lời chúc ngập tràn yêu thương, krist ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn.

Rõ ràng có rất nhiều người thích cậu, nhưng người cậu thích lại muốn rời xa cậu.....

Khi sự cố phát sinh, Krist bên này là người cuối cùng nhận ra, bởi vì ngọn lửa bắt đầu từ phía bên kia hội trường. Tuy nhiên do thời tiết khô ráo, hệ thống thông gió lại tốt, khi ngọn lửa bắt đầu bùng phát thì đã thành cục diện không thể khống chế.

Tiếng la hét hỗn loạn, khói lửa dày đặc bốc ra từ bên trong khán đài, sự việc xảy ra bất ngờ khiến mọi người lập tức hoảng sợ, ngọn lửa trong nháy mắt nhanh chóng lan rộng, tiếng khóc cùng tiếng hét hỗn loạn đan xen nhau vang lên bên tai mọi người có mặt trong hội trường.

Krist đứng ở giữa, vừa thấy lửa đã lập tức hét lớn: "Mọi người đi mau! Cẩn thận bị thương! Đừng hoảng loạn! Chú ý dưới chân!!"

Tất cả mọi người điên cuồng chạy ra ngoài, chen chúc như một đàn kiến bị lũ cuốn trôi.

Krist một bên lớn tiếng dặn dò mọi người, một bên sốt ruột nhìn vào bên trong, không biết lửa bắt đầu từ đâu, còn Singto thì sao? Singto ở đâu?Đã qua nửa tiếng rồi, anh ấy có ở bên trong không? Anh ấy ra tới không có? Não Krist nhanh chóng bị lo lắng lấp đầy, cậu bước qua đám đông không ngừng tìm kiếm, nhưng lại không thấy bóng dáng Singto trong dòng người.

"P'sing! P'sing!!" krist nhịn không được hét lớn, nhưng hiện trường hoảng loạn như vậy tiếng hét của cậu không có chút tác dụng.

Nhiều người xung quanh chạy về phía Krist nuốn kéo cậu cùng đi, nhưng Krist chỉ đẩy họ về phía cổng một cách nghiêm khắc, sau đó lại chạy ngược lại đám đông không chút do dự.

Krist dùng ánh mắt hoảng loạn nhìn quét qua đám người, chạy được nửa đường thì ánh mắt chợt sáng lên, nhìn thấy một nhân viên quen thuộc, krist vội vàng chạy nhanh về phía người kia, lớn tiếng hỏi: "P'sing đâu? Có nhìn thấy P'Sing không?"

Nhân viên nhìn krist ho hai cái, sau đó nhanh chóng lắc đầu.

Krist lo lắng quay người lại hỏi: "Có biết lửa bắt đầu từ đâu không?"

Nhân viên sốt ruột muốn chạy ra bên ngoài, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Krist vẫn lớn tiếng đáp lại lời cậu: "Phòng hóa trang!" Sau đó nháy mắt liền chạy ra ngoài.

Krist nghĩ đến tin nhắn cuối cùng Singto nhắn cho cậu, cảm giác như bị ai đó dùng gậy đập mạnh vào đầu, cậu giật mình sửng sốt một giây, sau đó điền cuồng lao vào bên trong.

Sau khi lao qua khỏi một đám đông lớn, người từ bên trong chạy ra ngày càng ít, khói dày đặc cuộn xuống làm Krist gần như không mở nổi mắt, nhưng cậu vẫn liều mạng nhẫn nại, nỗ lực đi tìm kiếm xung quanh, lặp đi lặp lại: "P'sing! P'sing!......"

Khi ngọn lửa bùng lên, rất nhiều người đang ở bên trong, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã mắc kẹp bên trong biển lửa, Krist hét lớn ở bên ngoài, điều này thu hút sự chú ý của những người bên trong, họ vội kêu cứu.

Krist chạy đến mỗi lần nghe thấy tiếng động từ nơi nào đó truyền ra, sau đó lấy một chai nước khoáng đổ lên người miễn cưỡng chống đỡ cái nóng hầm hập trong biển lửa nhưng bàn tay được sử dụng lại không có bất cứ sự bảo vệ nào. Sau khi cậu đá tung hai cánh cửa và giúp những người bên trong ra ngoài, bàn tay đã nổi đầy những vết bỏng phồng rộp rớm máu. Krist lại dường như không cảm nhận được đau đớn, cậu vẫn chưa tìm thấy anh ấy, còn chưa tìm được Singto!

Chỗ nguồn lửa đã cháy hết, Krist liều mạng tiến lại gần, cậu nghĩ rằng nếu Singto ở trong phòng thay đồ khi lửa bắt đầu, anh nhất định sẽ ngay lập tức chạy ra ngoài, nhưng cậu không nhìn thấy, có thể là đã bỏ qua, hoặc Singto đã chạy qua chỗ khác.

Nếu là loại thứ nhất thì Krist sẽ bỏ chạy ngay, nhưng nếu là loại thứ hai thì sao? Krist không dám đánh cược, cậu sợ rằng nếu thua sẽ mãi mãi mất đi anh.

Càng vào bên trong ngọn lửa càng bùng lớn, Krist không ngưng ho khan, sắp không thể hô hấp, nhiệt độ trong không khí rất cao, mỗi lần hít thở đều cảm thấy như cổ họng bỏng rát như đang bốc cháy.

Krist không thể kêu lên, cũng chỉ có thể gõ từng gian phòng một, hiện trường tổ chứ hoạt động rất rộng, nếu xác định được Singto không có ở bất cứ nơi nào trong này thì Krist mới có thể yên tâm được.

Nơi lòng bàn tay rơi xuống đầy vết máu, vết bỏng đau hơn những vết thương khác, Krist không khống chế được run rẩy, cắn răng bước từng bước về phía trước.

Lúc bước qua nhà vệ sinh, Krist bị một tiếng đập cửa mạnh mẽ thu hút, anh lập tức chạy đến, nhưng là âm thanh phát ra từ nhà vệ sinh nữ. Có lẽ lúc mọi người bỏ chạy quá hỗn loạn, không cẩn thận đem chiếc xe lau nhà đẩy qua đây, cây lau nhà vướng vào tay nắm, chèn lên cửa.

Krist vội vàng chạy tới dùng sức kéo thanh chắn mở cửa, người bước ra lại là một người quen.

Chính là đại trạm tỷ only của Krist.

Vừa thấy krist, trạm tỷ lập tức khóc lớn: "Anh sao lại ở đây!" Lửa lớn như vậy, vì cái gì Krist lại chạy tới đây cứu mình? Ánh mắt của cô dán vào mặt Krist, khuôn mặt trắng trẻo của cậu có vài vết đen, tóc cũng bị xém vài chỗ, nhìn qua rất chật vật.

Krist ho hai tiếng, thấy cô không có gì sự lập tức hỏi một câu: "Có nhìn thấy P'Sing không?"

Trạm tỷ mạnh mẽ lắc lắc đầu, lôi kéo Krist chạy ra bên ngoài, Cậu giãy giụa một chút, nói: "Em đi trước đi!"

Trạm tỷ kinh ngạc nhìn cậu không thể tin, lửa lớn như vậy, Krist không muốn sống nữa sao?

Tựa hồ là cảm giác được lo lắng của cô, krist cười một chút, sau đó trấn an nói: "Yên tâm, anh không sao đâu, em đi mau đi!"

Trạm tỷ nghe xong vẫn bất động, nàng không nghĩ sẽ để krist một mình ở chỗ này.

"Nghe lời, nhanh lên đi, anh bảo đảm ta nhất định sẽ ra ngoài, tin anh!" krist nói xong lại lần nữa ho kịch liệt, liền nước mắt đều cùng nhau ho ra tới.

Trạm tỷ nhìn thấy vẻ kiên quyết của anh, cắn chặt răng rời đi ở lại thêm nữa chỉ trở thành gánh nặng, tuy lo lắng nhưng cô vẫn làm theo yêu cầu, nhét chiếc áo khoác đã ngâm nước vào tay cậu rồi đứng dậy quay đầu chạy ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro