Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Ghen play (Ngọt ngọt ngọt, chứa trứng màu: Thai thứ hai)

-

Tiêu Linh, Đại tướng quân Trấn Bắc của triều đình báo cáo thắng trận, khải hoàn về triều, nghe tin Tạ Quân Ngọc đã thành thân, đương nhiên là muốn tới cửa thăm hỏi, hai người quen biết nhau từ nhỏ, tình bạn giữa cả hai cũng coi như thân thiết, nhưng không ngờ hai người Hi Nhi và Tiêu Linh cũng chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên, thế mà lại trò chuyện với nhau vui vẻ vô cùng, Tiêu Linh đã miêu tả từng phong cảnh của các sa mạc lớn mà mình nhìn thấy bên ngoài bên giới cho y nghe, Hi Nhi ngồi nghe vô cùng mê mẩn, cực kỳ hâm mộ Tiêu Linh có kiến thức rất rộng rãi khi chỉ mới ở độ tuổi này.

Tạ Quân Ngọc vừa rời đi một lát, khi quay về đã nhìn thấy Hi Nhi nhà mình và Tiêu Linh đang nói cười vui vẻ, trái tim như đang ngâm trong thùng dấm vậy, vừa chua vừa chát, "cạch" một tiếng, đặt điểm tâm trong tay xuống, khuôn mặt trắng như ngọc đen xuống mấy độ, rồi còn xụ mặt ngồi ở giữa hai người nữa chứ.

Tiêu Linh cao lớn thô kệch, hơi ngẩn người rồi trực tiếp nói thẳng ra, ngược lại thì Hi Nhi thận trọng, tay nhỏ trắng nõn chỉ chọc vào eo của Tạ Quân Ngọc, con ngươi đen láy mang theo dò hỏi, Tạ Quân Ngọc vẫn cứ khó chịu xụ mặt, dường như mang theo một chút ấm ức mà yên lặng cầm lấy miếng bánh ngọt trong suốt đưa đến bên miệng Hi Nhi.

Mãi đến chạng vạng, Tạ Quân Ngọc mới tiễn Tiêu Linh phiền phức đi được, sau khi ăn tối xong liền trở về Tân Nguyệt Trai trước Hi Nhi một bước, Hi Nhi vừa đẩy cửa phòng ra đã bị ôm lấy, khiến y bất ngờ mà thốt lên một tiếng, ngay sau đó giọng nói ấm ức của Tạ Quân Ngọc cũng vang lên trên đầu.

“Hi Nhi, vi phu khó chịu quá.” Giọng của Tạ Quân Ngọc tràn đầy sự ấm ức như đã được tích góp rất lâu, chỉ thiếu rơi một giọt nước mắt nữa thôi, trông rất chua xót và ấm ức.

“Tại sao tướng công lại ấm ức?” Hi Nhi cười, y cũng đã quá quen với việc Tạ Quân Ngọc giả vờ chịu ấm ức, không chút ngạc nhiên nói.

“Vi phu vô cùng khó chịu khi nhìn thấy ngươi nói cười với tên Tiêu Linh kia.” Tạ Quân Ngọc ôm lấy Hi Nhi đặt lên giường, thân hình cao lớn nghiêng về phía trước, cằm đặt trên ngực Hi Nhi, rầu rĩ không vui nói.

Nghe được đây là lý do khiến hắn khó chịu, Hi Nhi không khỏi cười khẽ, má lúm đồng tiền mờ mờ hiện lên, tiện đà trong lòng cảm thấy rất vui mừng, đỏ mặt nói:

“Ta cũng chỉ nói chuyện với hắn thôi mà.”

“Mặc kệ, mặc kệ đấy, vi phu cứ cảm thấy khó chịu trong lòng, Hi Nhi à phải làm sao đây? Hửm?” Tạ Quân Ngọc không chịu bỏ qua, cách lớp quần áo, gặm cắn núm vú của Hi Nhi, chỉ chốc lát sau sữa đã chảy ra làm ướt cái áo màu xanh nhạt, hương sữa thoang thoảng tràn vào mũi Tạ Quân Ngọc.

“Vậy, vậy Hi Nhi sẽ mặc cho tướng công xử lý……” Hi Nhi đỏ mặt, nhìn vết sữa loang ra trên ngực, vội vàng ngẩng đầu nhìn xà nhà, nhỏ giọng run run nói.

Tạ Quân Ngọc chờ câu này nãy giờ, trên mặt nở một nụ cười đắc ý vì đã thành công, nhanh chóng cởi bỏ lớp quần áo cản trở, vừa liếm vừa mút đầu vú cương cứng, một lát sau lại như nhớ ra điều gì đó mà ngẩng đầu lên.

Cảm giác lạnh lẽo lan tràn trước ngực, Hi Nhi nghi hoặc cúi đầu, đối mặt với đôi mắt đen láy đầy ấm ức của Tạ Quân Ngọc, đỏ mặt hỏi:

“Sao vậy, tướng công? ”

“Hi Nhi cai sữa cho Thanh Nhi đi, nếu không Thanh Nhi sẽ uống hết sữa mất.” Đôi mắt đen láy của Tạ Quân Ngọc chứa đầy vẻ ấm ức, xoa bóp đầu vú đỏ tươi.

Khuôn mặt nhỏ bé của Hi Nhi đỏ hơn, nắm chặt chăn gấm dưới người không biết nên trả lời như thế nào mới ổn, nhìn Tạ Quân Ngọc đang càng lúc càng ấm ức, mới lắp bắp nói:

“Hi Nhi nghe theo tướng công.”

Tạ Quân Ngọc nghe xong, nét cười lại xuất hiện trên khuôn mặt, ngậm lấy đầu vú bên còn lại, để lại một vết đỏ ướt át trên bộ ngực trắng nõn của Hi Nhi, đưa bàn tay xuống hoa huyệt đã sớm ướt át của y, ngón trỏ thon dài thuận lợi chen vào.

“Hi Nhi, ngươi khít quá.” Tạ Quân Ngọc thăm dò sâu vào hoa huyệt, ngoài miệng lại không đàng hoàng mà nói mấy lời thô tục, đôi mắt sáng quắc nhuộm đẫm nét cười xấu xa nhìn Hi Nhi.

Hi Nhi xấu hổ không chịu nổi, nhưng hoa huyệt cũng vì vậy mà tiết ra một chút chất lỏng dính nhớp, càng siết chặt ngón tay bên trong hơn, khiến sự trống rỗng và ngứa ngáy trong hoa huyệt trở nên rõ ràng hơn, nhỏ giọng ngập ngừng:

“Tướng công vào đi…… Hi Nhi muốn tướng công……”

Đương nhiên là Tạ Quân Ngọc vui vẻ đáp ứng rồi, hắn đứng dậy đâm gậy thịt dữ tợn vào trong, môi hoa đỏ tươi dính dầy chất lỏng trong suốt nuốt trọn gậy thịt dữ tợn đầy gân xanh, cùng với đó nó cũng bị kéo căng trở nên hơi mỏng, Tạ Quân Ngọc bắt đầu chịch, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve nhụy hoa nhỏ nhạy cảm, môi cắn đầu vú sưng lớn, kéo nhẹ.

“Cái tên Tiêu Linh kia đã nói gì với Hi Nhi, mà Hi Nhi cười vui vẻ quá vậy? Hửm?” Tạ Quân Ngọc hung hăng đâm thọc Hi Nhi, đôi chân trắng nõn vòng qua eo Tạ Quân Ngọc, đầu của dương vật đâm mạnh vào miệng tử cung nhạy cảm, tức giận hỏi.

“Ưm ư…… Nói về vài phong cảnh bên ngoài biên giới thôi…… Hu hu……” Khóe mắt của Hi Nhi trở nên đỏ hoe trước từng cú thúc, ở khóe mắt còn chứa đựng nước mắt chưa rơi, thở hổn hển nghẹn ngào nói, hai chân không khỏi quấn chặt eo của Tạ Quân Ngọc hơn.

“Hừ! Qua một thời gian nữa, vi phu và Hi Nhi sẽ cùng nhau đi du ngoạn ở Tô Hàng(*), sa mạc nhiều gió cát, có gì tốt đâu!” Tạ Quân Ngọc nhướng mày hừ lạnh một tiếng, giọng điệu chua lòm, làm bộ muốn hôn đôi môi đỏ mọng của Hi Nhi.

“Ừ ưm…… Được…… Tướng công nhúc nhích một chút đi mà…… Hu hu……” Mắt Hi Nhi đỏ hoe, nhõng nhẽo cầu xin, dục vọng đang chồng chất còn lâu lắm mới có thể thõa mãn được.

“Hi Nhi tự nhúc nhích là được mà, tướng công mệt rồi, hửm?” Tạ Quân Ngọc cười xấu xa nhìn Hi Nhi đang có sắc mặt đỏ bừng, đè thấp giọng nói, thanh âm mê hoặc truyền vào trong tai Hi Nhi, mờ ám dụ dỗ.

Mầm xanh phía trước dựng thẳng, chảy ra chất lỏng trong suốt dính nhớp, hiển nhiên đã sắp xuất tinh, còn hoa huyệt thì cũng không ngừng chảy ra nước dâm trong suốt, Tạ Quân Ngọc vẫn không nhúc nhích mà cười xấu xa nhìn Hi Nhi, cảm giác tê dại ngứa ngáy lan tỏa dưới thân khiến đầu óc của Hi Nhi dần không còn tỉnh táo, nhiệt độ nóng bỏng của gậy thịt liên tục kích thích làm mất đi sự tỉnh táo chẳng còn lại bao nhiêu trong y.

“Hu hu…… Tướng công hư…… Ha a……” Tay nhỏ trắng nõn của Hi Nhi chống lên bụng Tạ Quân Ngọc, chảy nước mắt, ấm a ấm ức lên án hành vi xấu xa của hắn, y không ngừng nâng lên cặp mông trắng nõn, hoa huyệt trơn ướt nuốt gậy thịt từng chút từng chút, lúc đâm đến miệng tử cung, lập tức phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào như một con mèo con.

Miệng huyệt đỏ tươi không ngừng nuốt lấy gậy thịt dữ tợn, Tạ Quân Ngọc chỉ cảm thấy mắt mình sắp phun ra lửa luôn rồi, ngón tay thon dài vuốt ve đầu vú sưng to, dòng sữa tươi trắng đục liền chảy xuống.

“Hi Nhi hết sức rồi…… Muốn, muốn tướng công nhúc nhích…… Hu hu……” Chưa được bao lâu Hi Nhi đã mềm nhũn dựa vào ngực Tạ Quân Ngọc, không biết làm sao ấm ức nhìn hắn, đôi mắt đen láy lấp lánh long lanh.

Tạ Quân Ngọc vốn đang chịu đựng, tiếng nói mềm nhẹ của Hi Nhi lại vang lên bên tai, cảm thấy vô cùng đau lòng nhưng sự ngào ngọt cũng đang xoay quanh trái tim, dịu dàng hôn lên môi Hi Nhi, bắt đầu đưa đẩy, móng tay vuốt nhẹ lên lỗ chuông nhạy cảm, Hi Nhi liền run rẩy bắn tinh, hoa huyệt cũng tiết ra một lượng lớn nước dâm.

Trên trán Tạ Quân Ngọc nổi gân xanh, kìm nén dục vọng, chịch thật mạnh khoảng một trăm lần mới đâm vào miệng tử cung mềm mại, một dòng tinh dịch lớn tràn vào tử cung nho nhỏ, nóng đến mức khiến Hi Nhi cuộn tròn ngón chân trắng nõn.

____ ____ ____

Chú thích:

*Tô Hàng (苏杭): Tên gọi tắt của Tô Châu và Hàng Châu.

-Hết chương 13-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro