chương 1: Nổi Đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một vùng quê nằm sâu trong khu rừng Bình Minh, nơi mà những hủ tục lạc hậu còn trị vì như một công cụ tàn nhẫn bức chết những con người vô tội. Vào một buổi sáng với ánh nắng đang tràng ngập khấp nơi, ánh nắng chiếu thẳng vào cửa sổ, một tiếng la thất thanh vang vọng cả khu rừng, cùng với tiếng thét xé thịt và tiếng thở gấp gáp của người đàn bà thì tiếng khóc của sinh mạng mới vang lên, "là một đứa con gái trắng trẽo và rất dễ thương"- bà mụ la lên. Bỗng dưng người mẹ lại bất đầu gợn thêm những cơn đau điến người, tiếng thở gấp gáp lại trở lại, lại một sinh mạng nữa được sinh ra, lại là một đứa con gái trắng trẽo nhưng với một vết bớt đỏ bên mắt trái. "Là sinh đôi" hai sinh mạng được sinh ra nhưng lại lấy đi sức sống của người mẹ.

Một hủ tục quái đảng đã khiến cho cặp sinh đôi đấy phải đứng trước hai sự chọn lựa " sự sống và cái chết". Trong ngôi làng luôn có một câu chuyện về những cặp sinh đôi, họ cho rằng những đứa trẻ sinh sau là một con quỷ giả mạo đứa trẻ được sinh trước, nên để phòng trừ tai họa về sau thì đứa trẻ sinh sau phải bị giết bằng cách thiêu sống nó trên một chiết lò đồng ở giữa làng mặc cho những đứa trẻ còn chưa được một lần nếm được vị sữa mẹ, những đứa trẻ vô tội bị gán ghép bởi cái danh ác quỷ.

Và gia đình này cũng không thoát khỏi số phận đó, chỉ vài tiếng khi mà hai đứa trẻ được sinh ra thì dân làng kéo đến, mặc cho người mẹ với cơ thể đang yếu ớt kiêu gào, họ bồng đứa trẻ với vết bớt bên mắt trái sinh sau đi. Tình mẫu tử chưa bao giờ là thứ tình cảm yếu ớt, với sức lực đang cạn kiệt của mình bà vùng dậy nhảy bồ tới và giành lại đứa con của mình, bồng nó trên tay mà ngất đi. Bấy giờ người cha khốn khổ khi đứng trước sự tuyệt vọng của người vợ mới ra mặt, ông van nài dân làng có thể cho vợ mình thêm ít thời gian để nói lời từ biệt đứa con xấu số này.

Ông và người vợ của mình rất thương những đứa con này, nhìn gương mặt non nớt và đầy tinh khôi họ chưa bao giờ tin một trong hai chúng sẽ trở thành ác quỷ được. Sau sự suy tư trong thời gian ít ổi, hai vợ chồng khốn cùng đành làm liều mà quyết định sẽ tráo đổi đứa con này bằng một con mèo già đang bệnh, vì tiếng mèo già rất giống với trẻ con đang khóc. Người chồng đưa đứa con của mình xuống căng hầm tối tâm và ẩm ước từng được dùng để trữ những bao phân bón . Nơi đây chẳng có một tia sáng mặt trời nào có thể vào được, thứ soi rọi xung quanh chỉ là một cây đèn dầu với sánh sáng yếu ớt, cứ lập lòe trong sự tối tâm mù mịch và một đứa trẻ không ngừng khóc ,nhưng căn hầm được xây rất sâu dưới lòng đất nên những thanh âm chẳng thể vào vươn tới cũng như không bao giờ có thể thoát ra.

Về phần người vợ bà với sức lực đang yếu dần gắng gượng mà lấy con mèo già đáng thương bỏ vào giỏ vốn được dùng để đựng trái cây và phũ lên nó bằng tấm vải trắng sáng. Sau khi trở lên người chồng lấy cái giỏ với sự căng thẳng dần dần mở cửa và đối diện với dân làng. Lướt qua đám người hiếu kì cùng với tâm thế âu lo cực đại và tiếng mèo yếu ớt như tiếng đứa trẻ con đã quá mệt với những sự việc từ lúc mình sinh ra đến giờ. Không một sự hoài nghi, người chồng tội nghiệp tiến dần đến cái lò bằng đồng đang cháy rực ngọn lửa của cái chết nằm ở giữa ngôi làng, nói đúng hơn là nơi giành để tử hình các sinh linh mới vừa được chào đời. Ông nhắm mắt và thật nhanh quăng cái giỏ cũ kĩ vào trong, tiếng la tha thiết đến rợn người của tiếng mèo già hòa huyện cùng với tiếng lửa cứ bập bùng cháy, tiếng hoan hô vui mừng lại bất ngờ van lên, sự lạnh người đến khôn cùng trong tiếng vui mừng ồn ào đó, họ vui mừng khi đã thiêu chết một đứa trẻ hay sao, hay họ đang rộn van vì vừa trừ khử đi một sinh linh đến tên còn chưa kịp đặt mà họ cho là quỷ dữ.

Thế rồi câu chuyện về đứa trẻ sinh đôi cũng qua đi, ngày này qua ngày khác hai chị em cũng dần lớn lên. Một đứa thì được tự do như bao đứa trẻ khác, một đứa lại bị giam cầm mà chưa một lần nhìn thấy ánh sáng. Người mẹ sau khi sinh hai đứa con thì sinh lực cũng bị hao kém bộn phần. Bây giờ bà bị bệnh nặng và nằm một chổ, điều duy nhất mà bà làm tốt nhất đó là thều thào những tiếng nói yếu ớt để báo hiệu rằng mình vẫn còn sống, từ một người mẹ vốn rất khỏe mạnh nhưng sau một lần sinh mở lại trở nên yếu ớt đến không còn sức để đi lại. Từ đó mà tất cả mọi chuyện trong gia đình lại phải đổ lên vai của người cha, ông phải ra sức trồng từng củ khoai tây, từng trái ngô để nuôi gia đình, nuôi một người vợ nằm liệt giường, hai đứa con gái.

Người chị được sinh ra trước người em chỉ vài phút nhưng số phận lại hoàn toàn khác nhau, cô được đặt tên là Melissa như là làng da của cô vậy trắng trẻo, một gương mặt thanh khôi từ khi lọt lòng. Cô được mọi người yêu quý với tính cách vô cùng hòa nhã, năng động và rất dễ thương, một đứa trẻ với tâm hồn trắng trẻo. Còn người em luôn bị giam cầm ở nơi tối tăm, khi mọi người đang vui mừng trước cái chết của cô thì tiếng khóc của đứa trẻ bị oan cứ vang vọng dưới căn hầm ẩm thấp, nó cứ vang mãi mà không một ai biết đến sự tồn tại của nó, đó cũng là sự báo hiệu cho một số phận tồn tại nhưng lại bị lãng quên, một đứa trẻ đáng thương với cái tên được đặt vội vàng là Pau. Gương mặt của Pau được điểm xuyến bằng một vết bớt to ở mắt trái, luôn sống ở hầm tối nơi mà ánh sáng không bao giờ được rọi đến, thì làng da của cô trắng đến nổi có thể dùng tuyết để so sánh, cô vô cùng yếu ớt bởi ai có thể mạnh khỏe khi chỉ sống ở một căng hầm rộng chưa đến 10m vuông mà còn không có ánh sáng mặt trời, lại ẩm thấp, nơi mà bạn bè cô chỉ là gián và chuột. Khi tất cả được sống dưới ánh sáng chang hòa, không khí thì luôn trong sạch, luôn đầy tràng thì cô lại phải sống ở nơi mà đến thở còn bị hạn hẹp. Ban đầu người cha luôn muốn bù đấp cho nó bằng những yêu thương vô bờ bến, mỗi đồ chơi mà ông tự làm để tặng con điều 2 cái, những món ăn ngon điều 2 phần, những câu chuyện thú vị về những yêu tinh trong rừng sâu, những phép màu về thế giới ngoài kia, dạy cô học chữ, những bài hát ngây thơ của trẻ nhỏ, ông là người thầy, là người cha, cũng là người bạn duy nhất của Pau. Nhưng tuyệt nhiên chỉ có ông và người mẹ là biết đến sự tồn tại của người em, đến người chị vẫn luôn thắc mắc những đồ chơi và phần ăn đã đi đâu.

Nhưng rồi liên tiếp mất mùa, nào là bệnh dịch, nào là nạn sâu hoành hành khiến cho cuộc sống của gia đình lâm vào cảnh khốn cùng, nhưng rồi dần dần cái khổ, cái nghèo nó khiến cho ông trở nên cọc cằn, bạo lực, tất cả những uất hận đời, những khổ cực ông trút hết tất cả lên đứa con gái đang ẩn mình dưới hầm của ông. Những câu chuyện về thế giới tươi đẹp bên ngoài đã không còn thay vào đó chỉ còn là những tiếng mắn chửi đầy oan nghiệt của người chồng, những thức ăn ngon những đồ chơi giờ chỉ còn là mộng tưởng, thứ cô được hấp thụ chỉ có cơm thừa với những món ăn nghèo nàn. Chưa dừng lại ở những việc chửi mắng đánh dập bỏ đói, điều kinh khủng nhất trên cuộc đời cô phải gánh chịu là vào lúc mười bốn tuổi.

Trong khi người chị của cô thì luôn được hạnh phúc, luôn được đến trường điều đặn và vẫn mang trong mình sự trong sáng của một thiếu nữ mới lớn. Thì tâm hồn của Pau lại bị vấy bẩn bởi chính những hành động thô tục của người cha làm lên chính người con gái ruột của mình. Ông say rượu đến loạn choạn không đi được, nhưng vẫn tiến đến căn hầm chật hẹp của Pau, ông lê từng bước xuống nơi mà chính ác quỷ cũng phải cảm thấy ngột ngạt. Sau những lần bị chửi bị đánh Pau dường như luôn sợ hãy tiếng bước chân nặng nề ấy, từng bước chân cứ van vọng cứ đánh vào nổi sợ của Pau, khiến cho nó lớn dần , cô nằm co ro trong góc phòng ẩm ướt. Cánh cửa mở ra mùi rượu nồng nàn pha lẫn với mùi của sự ẩm mốc khiến cho không gian trở nên ngột ngạt đến không thể thở nổi, người đàn ông trung niên với gương mặt đang đỏ bừng vì rượu tiến đến con gái của mình bằng dáng đi không vững vàng và rồi ông ta gồng mình giật tay đứa trẻ tội nghiệp dậy, thứ sức mạnh của dục vọng khiến cho ông ta trở nên dữ dội hơn bao giờ hết, người vợ cứ bệnh nằm liệt giường nên ông không thể nào giải tỏa những áp lực của mình, người đàn ông lực lưỡng với cơ thể cứng cỏi của một người nông dân. Ông nhất bổng đứa con gái bé nhỏ của mình lên, mặc kệ sự kiêu la thảm thiết trong vô vọng của cô bé, ông ta cứ gòng mình mà xé toạt chiếc áo vốn đã cũ đến đáng thương, ông dùng bàn tay thô ráp, dơ bẩm của mình mà sờ soạn trên cơ thể mền mại của một cô gái mới lớn, Pau gào thét thảm Thiết " con xin cha mà, cha ơi, hãy tha cho con, cha ơi", " làm ơn đi mà,cha ơi dừng lại đi mà" những tiếng la thất thanh cứ van vọng trong căn phòng nhỏ hẹp một cách vô vọng mà không bao giờ có thể thoát ra bên ngoài. Mọi chuyện rồi cũng qua, cô vật vả nằm trên chiếc giường đã đẫm mồ hôi, trên mặt những dòng nước mắt cứ tuôn ra không ngớt, dòng này chưa khô thì dòng lệ khác lại chảy xuống, cổ cô như bị xé toạt ra, nó đau rát, cơ thể cô rũ rượi như vừa thoát khỏi cơn nguy kịch, những dòng tinh dịch vẫn còn vươn vãi trên sàn nhà, dính dầy trên đùi của cô, thứ dung dịch trắng tinh đó lại dơ bẩn đến kinh khủng nó làm ô uế cả một tâm hồn thiếu nữ vốn dĩ rất trong sáng, thứ mùi tanh tưởi đó đánh sâu vào tâm lí của Pau khiến cô giờ đây chỉ còn là một thân xác trống rỗng với linh hồn đã bị xé toạt ra từng mảng nhỏ.

Sau một cơn dục vọng của một con thú dữ thì trên mặt người cha có vẽ xen lẫn giữa việc thỏa nãn và tội lỗi tột cùng, ông ta tiến đến nói những lời nhỏ nhẹ với cái thay tàn tạ của con gái mình " Cha xin lỗi" thứ âm thanh phát ra khiến Pau vô cùng đau tai, nó cứ như là một tiếng hú dài bạo lực của một con chó sói hoang dã. Để làm vơi đi cảm giác ân hận ông điều bù đấp bằng một con búp bê gỗ, với những gì ông đã làm với con gái ruột của mình thì một món đồ chơi nhỏ bé đó liệu có đủ?. Điều đó không chỉ diễn ra một lần, xen lẫn những lần bị chửi rủa đánh đập thì người cha còn lạm dụng tình dục con gái mình một cách không thương tiếc, giờ đây cô con gái đáng thương đã không còn mà chỉ là một con búp bê tình dục đúng nghĩa, nơi mà ông dùng để giải tỏa con thú dữ bên trong mình. Sau mỗi lần hành sự xong ông điều tặng cho con bé một con búp bê gỗ do ông đục đẽo, thứ khiến cho cô bé khiếp sợ mỗi khi nhìn vào, đóng búp bê dần nhiều lên, chất thành đóng và được quăng vào góc phòng, con này chồng lên con khác, cứ như vậy mà nhiều dần chiến đầy đã một gốc căn phòng vốn đã nhỏ hẹp.

Một sinh linh bất hạnh từ lúc mới sinh ra đến giờ, cô chưa bao giờ cảm nhận được hạnh phúc gia đình thật sự. Tại sao cô không được phép nhìn thấy chị mình, tại sao cô lại chưa bao giờ được quyền được nắm tay mẹ mình. Nhiều, rất nhiều lần cô đã có ý định bỏ trốn nhưng điều bị phát hiện, và mỗi lần bị phát hiện lại bị đánh đập, hãm hiếp, kể cả là bị bỏ đói, tất thẩy những điều khủng khiếp đó khiến cho tâm trí cô dần bị co hẹp và chưa bao giờ muốn bỏ trốn nữa, cứ ở đó cứ co ro bên góc phòng, cứ ăn những thức ăn vốn dĩ giành cho gia súc, cứ sống như một con búp bê tình dục và cứ ngồi đó mà đợi người cha đến hành sự. Giờ đây cái chết dường như là thứ rất sa xỉ dối với cô, cô nhịn đói sao " không được, mỗi lần ông ta thấy tôi không ăn thì lại dùng bàn tay thô bạo ấy nhét thức ăn vào trong mồn tôi", cô cắt tay sao " Không được, ông ta luôn xuất hiện kịp thời để cứu tôi, sau đó là trận đòn roi rất đau mà còn lại cộng thêm vết rách trên tay nữa kinh khủng lắm" vậy cô đã từng nghĩ treo cổ chưa " đùa chắc, căng phòng này còn không đủ cao để treo sợi dây thần mà" những âm thanh đó cứ vang vọng trong đầu cô, cứ nói mãi, cứ trả lời, rồi lại hỏi, nó làm cô dường như phát điên lên. Rồi một ánh sáng hi vọng chiếu rọi vào cô như một sự đền đáp cho những quản ngày kinh khủng, năm cô 16 tuổi ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro