End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6 tháng sau

Vậy là đã hơn 6 tháng kể từ ngày cậu nằm yên trên giường bệnh. Nhưng chưa một ngày nó chịu từ bỏ thậm chí là chưa từng nghĩ đến. Nhưng hôm nay mẹ cậu lại khuyên nó nên từ bỏ.

- "Eun Woo à..." Mẹ cậu đượm buồn. "Cô nghĩ đã đến lúc chúng ta nên để Jimin nghĩ ngơi rồi, dày vò nó thế này cũng tự dày vò chúng ta thôi con à."

- "Không. Con không đồng ý đâu. Jimin sẽ tỉnh lại nhất định sẽ tỉnh lại."

Nó kích động chạy đến nắm chặt tay Jimin. Mẹ cậu cũng bước đến ôm nó vào lòng rồi cả 2 cùng khóc.

- "Chị à, bác sĩ đến rồi." Mẹ nó cùng ba nó và cả ba cậu bước vào phía sau là bác sĩ và y tá.

- "Tôi đến để rút ống thở cho cậu ấy." Bác sĩ nói giọng trầm buồn.

- "Không ai được phép đến gần cậu ấy." Nó chụp lấy cây kéo để trước ngực. "Nếu cậu ấy chết con cũng sẽ chết."

- "Eun Woo à...bình tĩnh đi con." Ba nó tiến đến.

- "Ba không được đến đây. Mọi người ra ngoài...ra ngoài hết đi."

- "Được rồi...con đừng kích động. Chúng ta ra ngoài."

Mọi người sợ nó sẽ tổn thương chính mình nên đã nghe nó đi ra ngoài. Nó đóng chặt cửa phòng rồi lau nước mắt đến bên cạnh cuối xuống ôm lấy cậu.

- "Em sẽ bảo vệ anh. Em tin anh sẽ tỉnh lại, nhất định là vậy."

Nó định lấy nước thấm lên môi cậu nhưng phòng lại hết nước, nó nhìn xung quanh cảm thấy an toàn rồi mới khép cửa ra ngoài lấy nước. Lát sau khi quay lại nó cảm thấy vui vì cậu vẫn an toàn nằm đấy. Nó nhẹ nhàng thấm nước lên môi cậu.

- "Jimin chỉ uống nước thôi sao chịu nỗi nhỉ? Tỉnh dậy em sẽ nấu cho Jimin ăn nha!"

Nó mĩm cười, một nụ cười khiến người khác không khỏi đau lòng. Ngày nào nó cũng trò chuyện với cậu như thế. Rồi nó nhẹ nhàng cuối xuống hôn lên môi cậu, bất chợt nó cảm nhận được môi cậu nhẹ run. Nó nhìn lên thấy cậu đang cười mặc dù mắt vẫn cố nhắm, biết cậu đã tỉnh nó vừa mừng vừa đỏ mặt.

- "Sao vậy? Người ta thoát chết không vui à?"

- "Mày tỉnh lại khi nào?"

- "Mày cái gì? Lại đây..." Cậu với lấy tay nó kéo nó lại rồi từ từ ngồi dậy ôm lấy nó. "Anh thật sự rất nhớ em."

- "Ji....Jimin à.." Nó ngượng đỏ mặt.

- "Anh xin lỗi đã để em lo lắng. Thật sự hôm đó anh sợ mình sẽ không thể tỉnh lại nữa, sợ sẽ không được gặp em nữa. Quan trọng nhất là không thể chính miệng nói với em...anh yêu em..."

Nó không biết nói gì ngoài việc ôm chầm lấy cậu rồi khóc nấc.

- "Ngoan nào. Đừng khóc....nói đi...em có yêu anh không?"

- "Để tao gọi cho mẹ mày đã."

- "Không." Cậu chụp tay nó lại. "Anh chỉ muốn có 2 chúng ta ở đây thôi."

- "Không được đâu, cô lo lắng lắm."

- "Gọi sau cũng được mà." Cậu nhất định không cho nó gọi. "Nhìn mặt em đỏ lên đáng yêu lắm á."

- "Mày bị chạm dây nào hả?"

- "Hôn lén người ta mà còn ngại."

- "Mày..."

- "Hôn lén lúc anh đang ngủ, em đúng là nguy hiểm mà."

- "Ya~~~~ Park Jimin..." Nó giơ tay đánh cậu thì bị cậu bắt lấy kéo nó vào người và hôn lên môi nó. "Coi như hòa nha." Cậu nhếch môi tạo thành nụ cười rồi nhắm mắt lại tận hưởng nụ hôn kéo dài với nó.

Ngay lúc đó, mẹ cậu và mẹ nó tiến đến vừa hé cửa đã thấy cảnh tượng nóng bỏng ấy, vừa mừng vừa bất ngờ. Mẹ nó kéo tay mẹ cậu ra rồi đóng cửa lại.

- "Jimin...Jimin nó tỉnh lại khi nào vậy?" Mẹ cậu mừng rỡ.

- "Em mừng quá chị à."

- "Chị cũng vậy. Thôi chúng ta để tụi nó tự nhiên, đi thông báo cho 2 ông nhà chúng ta sắp có tin vui."

- "Là song hỹ lâm môn."

2 người mẹ vui vẻ đến công ty, trong khi bọn trẻ vẫn tiếc nuối không rời khỏi nhau.

- "Ưm...anh định hôn em đến bao giờ." Nó đẩy cậu ra.

- "Đến khi nào em nói yêu anh thì thôi." Cậu tiếp tục kéo nó vào.

- "A~~ tránh ra đi."

- "Vậy nói yêu anh đi."

- "Không chịu đâu."

- "Vậy thì..." Cậu lại ép hôn nó.

- "Á...Jimin à...buông em ra."

2 đứa giỡn với nhau như ở nhà chứ không còn nhớ đây là bệnh viện nữa.

- "Nói yêu anh khó vậy sao?"

- "Không phải."

- "Vậy sao không chịu nói."

- "Em..."

- "Anh không ép em." Cậu giả vờ giận dỗi."

- "Jimin...giận em hả?"

- "Không."

- "Ưm...nghe em nói nè."

- "Thôi..."

- "Em Yêu Anh. Rất yêu anh." Nó hôn lên má cậu rồi ôm cậu.

Cậu cũng hạnh phúc ôm nó vào lòng.

- "Mà Jimin..anh tỉnh khi nào vậy?"

- "Không biết nữa. Lúc anh tỉnh lại thì không thấy ai nên anh nhắm mắt chút."

Thật ra lúc nó lấy nước cho cậu, cậu đã tỉnh lại nhưng vì mệt với lại không thấy ai nên cậu chợp mắt một lúc, đến khi nó hôn thì...cứ như trong fim mà tỉnh lại.^^
Sau màn tỏ tình ngọt ngào đó cậu được xuất viện, nhưng lạ ở chỗ nó gọi cho ai cũng không được đành một mình đưa cậu về.
Đến nhà cả 4 người đều bình thản đọc báo, xem tivi không ai chú ý đến sự có mặt của nó kể cả cậu.

- "Ba, mẹ, cô, chú Jimin về với mọi người nè." Nó gây chú ý bằng cách nhảy trước mặt họ nhưng chẳng ai quan tâm.

Nó bực mình nắm tay cậu vào trong thì bất ngờ với bàn ăn thịnh soạn trước mặt.

- "Mẹ à..." Jimin nũng nịu.

- "Mừng con trai mẹ trở về." Mẹ cậu ôm cậu vào lòng suýt bật khóc.

- "Sao mẹ biết con tỉnh mà không đến đón con."

- "Còn trách mẹ. Mẹ già rồi không dám phá giây phút ân ái của 2 đứa đâu."

- "Mẹ thấy hết rồi hả?"

- "A....con không chịu đâu." Nó đỏ mặt chạy lên phòng.

- "Eun Woo..." Cậu đuổi theo nó.

Nó lên phòng nằm lên giường ôm lấy đôi gò má nóng bừng rồi cười khúc khích. Cậu bước vào ngồi xuống cạnh nó rồi cuối xuống áp sát mặt nó.

- "Jimin...anh định làm gì?"

- "Làm chuyện chúng ta nên làm."

- "Tránh ra...con mều khó ưa"

- "Vậy em đã thấy mều vồ chuột chưa." Nói xong không đợi nó phản ứng, cậu kiềm chặt tay nó rồi hôn lên cổ nó.

- "Jimin...ba mẹ đang ở nhà đó." Nó giảy dụa.

- "Anh khóa cửa phòng rồi."

- "Park Jimin...đáng ghét."

Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, để họ tự nhiên đi chúng ta xem đến đây thôi hehe...fic này au cho nước mắm thêm ớt hơi nhìu nhỉ..hehe =))) chắc fic mới phải ăn chay lại thôi ^^

End rồi mọi người ạ. Mọi người thấy fic này như thế nào? ^^ À vừa hết fic này au cho ra ngay fic mới luôn. Quay về với cục Đường bé bỏng của au ^^ fic mang tên

NGHIỆN MÔI ANH - HƠN BẤT CỨ THỨ GÌ

Mọi người đón đọc nhé! Kamsa...

2016.05.31

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro