Chương 1: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong giờ trà chiều, quán trà này rất đông đúc, những người phục vụ vội vã đi qua, đi lại trong đại sảnh.

Ôn Thính Thần ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, trước mặt là một người đàn ông lạ đang nói chuyện không ngừng.

"Yêu cầu về bạn đời của tôi không cao, chỉ cần dịu dàng, xinh đẹp, ân cần và hiếu thảo. À đúng rồi! tốt nhất là không quá 25 tuổi, cao khoảng 1m65 là được, không nên quá cao. Nếu không thì sẽ cao hơn tôi một cái đầu mất, nhưng cũng không nên quá thấp như vậy sẽ ảnh hưởng đến gen của thế hệ sau..."

Thân hình của người đàn ông này hơi mập mạp, trên sống mũi của anh ta còn vác thêm cặp kính gọng đen kiểu cũ, dáng ngồi lắc lư, tay tựa vào mép bàn cầm điều thuốc, thỉnh thoảng đưa lên miệng nhấp vài ngụm.

Bàn bên cạnh nhiều lần phóng qua đây vài cái nhìn chán ghét nhưng người đàn ông phớt lờ đi và vẫn tiếp tục huyên thuyên.

"Nửa kia phải có công việc riêng, không thể chỉ dựa vào tôi để nuôi cô ấy, thu nhập thì không thể quá thấp, không nên quá chênh lệch so với tôi. Tất nhiên, nếu có thể kiếm nhiều hơn tôi thì càng tốt..."

Mọi chuyện bắt đầu từ sáng nay, Ôn Thính Thần nhận được điện thoại của dì nhỏ, được biết cô đã trở lại Giang Thành và mời cô đi ăn tối.

Khi đến địa điểm đã hẹn, chẳng thấy dì nhỏ đâu? Mà thay vào đó là một người đàn ông lạ mặt đi tới ngồi trước mặt cô. Đối phương tự giới thiệu mình là con của anh họ đồng nghiệp của mẹ cô đến đây để cùng cô xem mắt.

Lừa đảo một cách hoàn hảo.

Chẳng trách trước khi ra khỏi nhà mẹ cô nhiều lần dặn dò cô phải mặc quần áo chỉnh tề. Vì chung thân đại sự của cô mà hai chị em nhà này đã phải làm đến mức này.

Tại thời điểm này, Người đàn ông ngồi trước mặt cô tên là Vương, Tên...

Tên là gì nhỉ?

Á, không nhớ nữa, thôi thì hãy lịch sự gọi anh ta là "Kính tiên sinh".

Kính tiên sinh năm nay vừa tròn 30 tuổi, là nhân viên ngoài biên chế của một đơn vị nào đó. Lời giới thiệu của anh ta dài như luận văn tốt nghiệp. Ôn Đình Thần tóm tắt lại như sau, đại khái là "Một ông già không có năng lực, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự tự mãn về bản thân anh ta."

"Ôn tiểu thư đây không phải là lần đầu cô đi xem mắt chứ?"

Anh ta tự huyên thuyên một hồi chán rồi, chuyển chủ đề sang cô.

"Ừm, là lần đầu tiên." Ôn Thính Thần một tay chống cằm, ánh mắt trống rỗng nhìn dòng người cùng xe cộ qua lại ngoài cửa sổ, câu trả lời không lạnh lùng, thờ ơ nhưng cũng không quá để tâm.

Được người quen giới thiệu, giờ mà bỏ chạy thì mất mặt giáo sư Phương quá. Giờ chỉ có thể đối mặt tìm cách ứng phó trước.

"Không sao, chuyện này cũng phải trải qua một hai lần là quen thôi. Tôi xin mạo muội hỏi lại, một cô gái đẹp như cô chắc hẳn phải có nhiều chàng trai theo đuổi lắm nhỉ?"

Kính tiên sinh tò mò nhìn cô. Người phụ nữ này rất đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan hài hòa, không phô trương cũng không quyến rũ, khí chất thanh lạnh, hấp dẫn khó tả, đó là vẻ đẹp không cần phấn son nhưng trong đám đông vẫn dễ dàng bị thu hút.

Đây cũng chính là lý do khiến anh nóng lòng muốn đến điểm hẹn khi mới lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của cô do người thân gửi.

"Cũng không có, bình thường công việc rất bận rộn, không có thời gian." Sắc mặt Ôn Thính Thần trầm tĩnh, không một chút gợn sóng, thỉnh thoảng chớp mắt, lông mi dài cong vuốt tựa như bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.

Kính tiên sinh nhướng mày, hàm ý nói: "Vậy là do tiêu chuẩn của cô khá cao."

Sau một khoảng thời gian, Kính tiên sinh cũng có phản ứng khác ngoài việc ngơ ngác. Anh ta nhìn ra xa và mở menu đồ uống ở ngay bên cạnh tay: "Cô có khát không? Có muốn gọi thêm đồ uống không?"

"Tôi sao cũng được." Người đàn ông đeo kính mỉm cười, khoe hàm răng vàng như khói và quay lại chủ đề.

 "Người trẻ tuổi bây giờ, công việc có bận rộn đến đâu cũng phải dành cho mình chút thời gian để yêu đương, Trước đây tôi đã từng có hai người bạn gái, nhưng đều không thành. Một người quá ham vật chất, mở miệng ra là đòi mua túi xách này kia. Còn người kia chưa bước chân vào nhà tôi đã phàn nàn về mẹ tôi, thế là tôi đá cô ta luôn..."

Kính tiên sinh lợi dụng chủ đề này liên tục phàn nàn không ngừng về việc anh ta không hài lòng với mối quan hệ trước đây. Ôn Thính Thần nhìn với ánh mắt lạnh lùng, chỉ nghĩ làm thế nào để thoát khỏi buổi xem mắt ngớ ngẩn này.

Ngay lúc cô đang băn khoăn làm cách nào để thoát khỏi cuộc xem mắt khó xử này thì cánh cửa của quán bị đẩy vào, chuông gió lắc lư, phát ra một chuỗi âm thanh sắc nét, dễ chịu.

Mấy người đàn ông trẻ tuổi bước vào.

Người đàn ông đi đầu cao và gầy, vai thẳng, lưng rộng, eo thon, chân dài, mặc chiếc áo khoác đen kéo khóa cao đến che cả cổ, hai tay đút túi, mũ bóng chày đội thấp chỉ để lộ ra quai hàm mịm màng, săn chắc.

So với người đàn ông mập mạp trước mặt, hình ảnh này quả thực quá bắt mắt. Ôn Thính Thần không hiểu sao lại có cảm giác rất quen thuộc, liền không khỏi liếc nhìn thêm vài cái.

Mãi cho đến khi người đàn ông này ngẩn đầu lên giao tiếp với mấy người bạn đi cùng, để lộ ra nét mặt cùng với ngũ quan và đó chính là đôi mắt đã liên tục quấy rầy cô trong những giấc mơ...

Hô hấp như ngừng lại.

Lúc còn nhỏ, những người lớn tuổi trong gia đình từng khen ngợi vẻ ngoài của anh.

Cốt cách được trời ban, phú quý trường thọ, được trời hậu thuẫn. Mũi cao và thẳng tức sẽ thông minh lanh lợi. Giữa lông mày bên trái có một nốt ruồi nhỏ màu đen tượng trưng cho vận thế ổn định, có quý nhân phù trợ.

Đã nhiều năm trôi qua, trên người anh hầu như không để lại vết tích gì của thời gian.

Người đàn ông dường như cảm nhận được ánh nhìn của cô, ánh mắt anh vô tình lướt qua rồi chạm vào ánh mắt của cô, hai mắt nhìn nhau. Anh cũng hơi giật mình.

Ánh mắt anh nhìn cô một lúc rồi từ từ di chuyển sang người ngồi đối diện cô, với ánh nhìn thẳng thắn.

Ôn Thính Thần quay mặt đi, che đầu lén lút uống nước.

"Này, cảnh sát Chu, đang nhìn gì thế?" người bạn đi cùng vố vào vai anh.

Chu Kiến Dặc thu lại ánh mắt của mình, khi anh mở lời nụ cười trên khuôn mặt trước khi bước vào đã biến mất. " Không có gì, ánh sáng phản chiếu trên kính của cửa làm mắt tớ bị lóa thôi."

"Tớ tưởng cậu gặp phải ai đó khả nghi, khiến tớ hơi kích động." cậu bạn hơi thất vọng. Người còn lại giơ tay cốc vào đầu cậu ta.

"Thôi nào, lau sạch nước mũi đi, nếu thực sự gặp phải nghi phạm, với mấy lời nói thiếu suy nghĩ của cậu, á chẳng phải người ta đã sợ chạy mất rồi sao?."

"Cậu cút đi, không hạch họe tớ thì cậu sẽ chết à?"

Một số người tiếp tục bước vào trong. Ngay lúc này những vị khách ở bàn bên cạnh Ôn Thính Thần đang chuẩn bị rời đi. Chu Kiến Dực có vẻ lười di chuyển. Không đợi phục vụ tới dọn bàn, anh liền ngồi xuống, ngẩn đầu lên, hai chân dài dang rộng.

"Ngồi ở đây đi."

Ngồi chỗ này lại tình cờ quay lưng lại với Ôn Thính Thần, ở giữa chỉ có một tấm rèm hạt. Anh cố tình di chuyển người mạnh khiến phía bên cô cũng bị rung chuyển.

Đồng đội ngồi xuống, người phục vụ tới dọn bàn giúp họ gọi đồ uống.

Đợi người phục vụ rời đi, Nhậm Kha theo thói quen rút từ trong túi ra một bao thuốc lá, châm một điếu, ngậm trong miệng hút hai hơi.

Ôn Thính Thần bị khói thuốc hai bên thay nhau tấn công, cổ họng ngứa ngáy khó chịu, nhịn không được ho khan hai tiếng.

"Ở nơi công cộng không được hút thuốc." Có người ở phía sau cô lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, Chu Kiến Dặc đá một cái vào chân của Nhậm Kha với vẻ mặt vô cảm.

"Dừng dừng lại, tớ không tin lúc điều tra vụ án cậu không hút thuốc." Nhậm Kha bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn cất diếu thuốc đi.

"Hút ít hơn, Tớ chỉ hút thuốc khi điều tra án không có manh mối, không giống cậu, thuốc không bao giờ rời tay, chẳng có tố chất gì?" Giọng nói của anh nói to cũng không to, nói nhỏ cũng cũng nhỏ, chỉ vừa đủ để bàn bên cạnh nghe thấy. Không thể giải thích được là đang có ý mắng người hay không.

Bình thường, Kính tiên sinh sẽ không dễ dàng tức giận, nhưng khi nghe thấy anh ta nói mình là cảnh sát nên có một chút cảm giác sợ hãi, nhăn mũi và dập đi điếu thuốc trên tay, ngẩng đầu nhìn Ôn Thính Thần đang lơ đãng, anh ta giơ 5 ngón tay ra, lắc lư trước mặt cô.

"Cô Ôn? Cô Côn, Cô có nghe thấy không?"

Ôn Thính Thần lấy lại tinh thần, như thể cô vừa bị cướp mất hồn. "Tôi xin lỗi, anh vừa nói gì vậy?"

Kính tiên sinh cong môi. "Tôi đang hỏi, những gì cô đã nói trước đó, cô trước đó làm việc ở đâu nhỉ?"

"Một công ty công nghệ ở Đế Đô". Cô ấy trả lời thành thật.

"Ngoại thương sao? Là doanh nghiệp nhà nước hay của nước ngoài?

"Đều không phải, là liên doanh."

Kính tiên sinh cau mày, tuy cố gắng kiềm chế nhưng giọng điệu vẫn đầy vẻ chán ghét:  "ồ, vậy thì không tính là công việc chính thức."

"...."Ôn Thính Thần nghe xong có cảm giác như có gì đó mắc ở cổ họng.

"Lương của cô bao nhiêu một tháng?"

"Nói chung thì..." Ôn Thính Thần suy nghĩ một chút, cố gắng thận trọng đưa ra một con số: "Có lẽ là hai mươi đến ba mươi nghìn."

"Khoảng 20 đến 30 nghìn ...cũng không tệ." mắt Kính tiên sinh hơi sáng lên, anh ta đẩy kính lên, như thể đã lấy lại hứng thú với cô. "Nhưng giá nhà đất ở Đế Đô cao như vậy, với thu nhập đó của cô chắc không mua nổi nhà ở đó đâu nhỉ?"

"Ừm, tôi thuê nhà."

"Có phải cô đang sống trong một khu tập thể đổ nát không? Kiểu như nhiều hộ gia đình bị dồn vào một khu ý? Tôi nghe dì tôi nói rằng cha dượng của cô khá giàu..., rốt cuộc cũng không phải con ruột của ông ấy, nếu không sẽ không dễ dàng gì mà để cô phải chịu khổ như vậy!" Kính tiên sinh lắc đầu tỏ vẻ đáng thương.

Ôn Thính Thần yên lặng nhìn hắn một cái, hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện tiếp.

"Thật đáng thương cho một cô gái như cô phải lang bạt ở bên ngoài, lại chưa từng nghĩ đến chuyện về Giang Thành phát triển sự nghiệp sao? Là phụ nữ, sao phải khiến mình mệt mỏi như vậy? Dù sao cũng phải kết hôn." Im lặng.

"Tình cờ đơn vị chúng tôi cũng đang tuyển viên chức. Nếu cô muốn tham gia, tôi có thể giúp cô đến chào chú tôi một tiếng. Lương chắc chắn không cao bằng lương của cô ở Đế Đố. Chỉ hơn ba nghìn nhưng cơ quan công quyền là bát cơm sắt, sau này còn có thể có cơ hội được vào công chức."

Im lặng là vàng.

Lời nói của Kính tiên sinh kì quặc quá, đã thu hút ánh nhìn của nhiều vị khách. Trữ Túc cũng vô thức liếc nhìn về phía này.

Anh ta ngồi phía sau Ôn Đình Thần. Chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của cô khi nhìn nghiêng. Nhưng do diện mạo của Ôn Thính Thần quá quen thuộc với anh nên không khó để nhận ra cô.

"Đó không phải là..." anh nheo mắt lại rồi chuyển sự chú ý sang Chu Kiến Dặc.

Chu Kiến Dặc bình tĩnh nói "ừm" một tiếng, anh hiển nhiên biết Trữ Túc đang nói đến ai nhưng lại không có chút phản ứng nào, lấy điện thoại ra bấm vào trò chơi.

"Hình như cô ấy đang...xem mắt". Trữ Túc cân nhắc thái độ của anh. "Cô ấy cũng quay trở về Giang Thành rồi, Đã nhiều năm như vậy, hai người vẫn còn liên lạc sao?"

Chu Kiến Dặc cắn chặt má, gương mặt vốn đã không có thiện cảm của anh càng trở nên lạnh lùng hơn. "Không"

Trữ Túc mở miệng do dự định nói gì đó cuối cùng thở dài, vỗ vai anh. " Dứt rồi cũng tốt, cậu và cô ấy vốn dĩ không phải người cùng một thế giới"

"Nói mấy lời vô nghĩa làm gì?." Chu Kiến Dặc nhếch môi lên, đôi mắt lạnh lùng dữ tợn đến mức muốn ăn thịt người. Ngón tay di chuyển nhanh trên màn hình, âm thanh giết chóc đối thủ không ngừng vang lên. Giống như đang trút bỏ điều gì đó.

"Ấy không phải, hai người đang nói gì vậy? Tại sao tớ chẳng hiểu gì thế?" Nhậm Kha bối rối hỏi.

Trữ Túc im lặng đưa cho cậu một ánh nhìn, Nhậm Kha nhìn theo ánh mắt của Trữ Túc hồi lâu cũng lục lại được trong ký ức của mình cái tên khớp với người cậu vừa nhìn thấy.

"Ôi, là cô ấy! đó chẳng phải là bạch nguyệt quang của cậu sao? Sao lại lưu lạc đến mức độ này vậy?

Mọi người đều lấy tay đỡ trán mặc dù ai cũng quen với cách nói chuyện không có não của cậu.

Cuối cùng thì Chu Kiến Dặc cũng ngừng chơi game, ai cũng ngước mắt lên lặng lẽ nhìn anh. Đôi mắt anh sâu không thấy đáy, lạnh lẽo nhưng không chút gợn sóng nào, rất bình thản.

Nhậm Kha nuốt nước bọt, cuối cùng cũng cảm thấy mình đã nói những điều không nên nói. Nhưng tiếng đập bàn ghế đã không xảy ra như dự đoán, ngay lúc mọi người đều cho rằng anh chẳng buồn trả lời câu hỏi như vậy, Chu Kiến Dặc lạnh lùng ném ra vài chữ: "Không phải việc của tớ, đã quên lâu rồi."

Nhậm Kha thở phào nhẹ nhõm, càng hả hê nói thêm. "Tốt, loại người như vậy, không cần!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro