Chương 2: Gặp lại... tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6 năm, 3 tháng, 2284 ngày.

Ôn Tính Thần cũng từng tượng có ngày cô và anh sẽ gặp lại nhau, có thể là ở sảnh sân bay tấp nập hoặc ở một góc phố nào đó nhưng cô chưa từng tưởng tượng ra viễn cảnh gặp lại anh một cách xấu hổ như thế này.

Cô vốn tưởng rằng mình có thể bình tĩnh đối mặt với anh, đã nhiều năm như vậy, cho dù không thể mỉm cười và gác lại quá khứ thì ít nhất cũng có thể giả vờ và bình tĩnh bước đi.

Ngày đó thực sự đã đến,  cô thậm chí còn cảm thấy nghẹn lòng.

Anh ấy nói đã quên rồi. Quên rồi cũng tốt. Đây không phải là điều cô mong muốn sao? Nhưng sao trong lòng lại cảm thấy trống vắng?

Kính tiên sinh cũng nghe thấy cuộc trò chuyện ở đằng kia. "Tàn tạ"

Từ này đối với anh ta đầy sự chế giễu, sắc mặt tái nhợt, nghiến răng, nghiến lợi chịu đựng hết lần này đến lần khác, cố gắng duy trì phẩm giá cuối cùng của người trưởng thành.

"Những người ngồi ở đó là bạn của cô à? Cô không định chào hỏi à?

Ôn Thính Thần cụp mi xuống, vô thức chạm vào chiếc vòng tay trên cổ tay trái của cô, "Không, tôi...không quen với họ lắm."

Cô vừa dứt lời, phía sau mơ hồ truyền đến một tiếng cười khẩy.

Cô không thể ở lại lâu hơn nên cầm túi đứng dậy bước ra ngoài. "Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh." Kính tiên sinh ra hiệu cho phép, đưa mắt nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh, chờ cô biến mất ở cuối hành lang, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn mình.

"Alo, tao gặp cô ấy rồi...ở ngoài đời đẹp hơn trong ảnh nhiều. Chỉ là tính cách hơi nhàm chán, ít nói, vẫn còn trinh á...Đúng, tao cũng nghĩ vậy. Lát nữa cho tao mượn thẻ khách sạn của mày nhé...Đừng lo, tao nhất định sẽ đến mà..."

Nhậm Kha nhìn ngọn lửa từ phía bên kia, vểnh tai lên, chặc lưỡi hai cái không dám nói thêm. Nếu cậu ta đổ thêm dầu vào lửa, những người bên cạnh cậu ta sẽ thực sự đánh cậu mất.

Âm thanh trò chơi càng lúc càng mãnh liệt, Chu Kiến Dặc di chuyển bàn tay trên điện thoại, âm trầm cau mày, khóe miệng âm thầm co giật.

Đám người bối rối nhìn nhau, nội tâm đang quay cuồng, mọi người đều có thể nhận ra bầu không khí này có gì đó không ổn, không ai dám liều mạng đụng vào một chiếc đinh nhọn lạnh ngắt.

Vài phút sau Ôn Thính Thần từ trong nhà vệ sinh đi ra, sắc mặt đã tốt hơn.

Kính tiên sinh vội vàng cúp điện thoại, gọi phục vụ tới thanh toán.

"Tôi thấy ở đây không tiện nói chuyện, ăn cũng không ngon, sao chúng ta không đi dạo một chút?"

Anh ta có ý liếc nhìn bàn phía sau cô. Ôn Thính thần quay ra sau thấy vài cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào họ. Ngoại trừ người đó, như người ngoài cuộc, thậm trí còn không nhìn vào đây nữa.

Cô im lặng thở dài và đồng ý với lời đề nghị của đối phương. Khi cô đẩy cửa rời đi, chuông gió trên đầu cô lại vang lên, đồng thời kèm theo một tiếng đập đột ngột.

Ai đó đã đập mạnh chiếc điện thoại xuống bàn. Ôn Thính Thần biết đó là ai, nắm chặn quai đeo túi xách. Buộc bản thân không được quay đầu nhìn lại.

Mùa thu ở Giang thành luôn đến muộn, đầu tháng 10 rồi mà vẫn chưa lạnh, đây là thời điểm nóng nhất trong ngày, mặt trời lên cao, chói lóa thể hiện sức mạnh của mình.

Thành phố đông đúc người qua lại, Ôn Thính Thần theo kính tiên sinh qua đường, đến bãi đậu xe ở bên kia đường.

Trên đường đi Kính tiên sinh liên tục hỏi cô thích làm gì, có muốn đi xem phim không? Cô thích bộ phim nào?

Ôn Thính Thần không có hứng thú, đưa ra những câu trả lời mơ hồ, trong lúc đối phương đang tập trung tìm xe, Ôn Thính Thần nhanh chóng quay đi nhắn tin trên WeChat cho ai đó.

Một lúc sau, có cuộc gọi đến. Ôn Thính Thần cố tình để chuông reo một lúc lâu mới nhấn nút trả lời.

"Ve sầu thoát xác chẳng phải là tuyệt chiêu của tớ sao? Sao cậu lại học được vậy?" vị cứu tinh nói.

"Xin lỗi cậu, tớ vừa rồi không để ý tin nhắn. Có chuyện gì à?" Ôn Thính Thần trả lời lại không ăn khớp gì với câu hỏi.

Vị cứu tinh: "Để tớ đoán xem, có phải cậu đang đi xem mắt đúng không?"

Ôn Thính Thần: "Ôi gấp gáp vậy sao? Nhưng bây giờ tớ đang gặp một người bạn ở bên ngoài."

Vị cứu tinh: "Đối phương thế nào?"

Ôn Thính Thần thở dài: "Được rồi, được rồi, vậy tớ sẽ tới ngay, chúng ta gặp nhau rồi nói vậy."

Vị cứu tinh cười không ngừng: "Được, đến đây! Tớ đợi cậu!"

Cúp điện thoại xong, Ôn Thính Thần quay sang nhìn người bên cạnh, giả vờ đau khổ nói: "Rất xin lỗi anh, ở chỗ bạn tôi đã xảy ra chút chuyện, tôi buộc phải đến đó một chuyến."

Đối phương bấm chìa khóa xe. "Được, vậy tôi đưa cô qua đó, tình cờ tôi cũng đi xe."

Ôn Thính Thần mỉm cười. "Không cần đâu, vào ngày quốc khánh nên đường khá tắc, tôi có thể đi tàu điện ngầm tới đó, hôm nay rất vui được gặp một người bạn như anh, có dịp đến Đế Đô, tôi sẽ mời anh dùng bữa."

Kính tiên sinh nhìn vẻ mặt của cô, như thể anh ta biết được cô đang nói dối. Anh ta lớn hơn Ôn Thính Thần mấy tuổi, có nhiều kinh nghiệm tình trường hơn cô, trò mèo này của cô làm sao qua mắt được anh ta.

"Tôi nghĩ cô Ôn là người có tính cách phóng khoáng nên tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn. Cá nhân tôi thấy khá hài lòng với cô, tuy gia cảnh và công việc của cô không lý tưởng lắm nhưng ngoại hình của cô tôi có thể chấm điểm chín, tôi đây có nhà, có xe, công việc cũng không tệ, dù sao thì gia đình cô cũng đang nóng lòng tìm cho cô một bến đỗ, miễn là cô đồng ý, tôi có thể thử hẹn hò với cô."

Trông rất bình thường nhưng lại rất tự tin.

Ôn Thính Thần chặc lưỡi, cô vốn đã không muốn nói rõ ràng, muốn giữ một chút ranh giới mỏng manh trong hành động này để sau này hai người còn có thể nhìn mặt nhau. Chúng ta đều là người trưởng thành nên cần phải hiểu điều này, nếu không đồng ý thì cũng nên từ chối một cách lịch sự. Nhưng trong tình huống này, cô bước lên một bước nhưng đối phương lại không muốn bước xuống. Dù sao thì cũng không muốn nể mặt nhau vậy thì cô cũng nói thật.

"Vương tiên sinh, tôi đánh giá cao lòng tốt của anh, nhưng buổi hẹn ngày hôm nay là do mẹ tôi sắp xếp, tôi không hề hay biết, công việc của tôi vẫn trên đà phát triển, cũng không có kế hoạch sẽ quay về Giang thành để phát triển sự nghiệp, vô cùng xin lỗi anh."

Khuôn mặt Kính tiên sinh lúc đỏ lúc trắng, cũng không lãng phí thời gian với cô nữa, nở một nụ cười khinh bỉ và kèm theo một câu. "Này em gái, thanh xuân của phụ nữ chỉ có vỏn vẹn mấy năm, mắt nhìn quá cao sẽ không lấy được chồng đâu." Rồi lái xe đi mất.

Khói xe xả ra kèm theo bụi mù đọng lại một lúc, Ôn Thính Thần phải nín thở, nhắm mắt lại, cô dùng tay quạt quạt gió, chạy đến đứng dưới bóng cây mát, hít một hơi thật sâu. Không khí thật trong lành.

Tình cờ có một chiếc taxi đi ngang qua, cô vẫy tay chặn lại và nói cho tài xế biết địa chỉ của bệnh viện trực thuộc đại học Giang Nam.

Cô nói bạn mình gặp chuyện quả thực là một cái cớ nhưng cô không hề nói dối vì vị cứu tinh Khổng Tân Lục quả thực đang ở trong bệnh viện, nhưng người bị bệnh không phải là cô.

Khi Ôn Thính Thần đến phòng bệnh, Khổng Tân Lục vừa đưa bố đi ngủ, cô không tiện làm phiền, chỉ đứng từ ngoài nhìn vào bên trong qua cửa kính, hạ giọng gọi: "Bác thế nào rồi?"

Khổng Tân Lục lắc đầu, kéo cô ngồi xuống ghế ở hành lang : "Vẫn vậy á, tức ngực khó thở, ăn không được, ngủ không được, các bệnh viện ở Đế Đô cũng hết cách với ông ấy, nằm ở đây sao bệnh tình có thể chuyển biến tốt hơn được chứ?" Cha của Khổng Tân Lục mắc một căn bệnh tim hiếm gặp, trước khi trở về Giang thành, Khổng Tân Lục và mẹ đã đưa ông đi khắp nơi để chữa trị.

Khổng Tân Lục là một trong số ít bạn bè của Ôn Thính Thần, hơn một năm nay cô chạy khắp nơi vì bệnh tình của ông Khổng. Ôn Thính Thần đều nhìn thấy được sự hi sinh của cô, ngoài lời an ủi ra điều duy nhất cô có thể giúp đỡ bạn mình là tiền bạc.

"Cần giúp đỡ gì cứ nói tớ, mặc dù tớ chi tiêu nhiều nhưng cũng có để dành được một ít, khi cần gấp cũng có thể giúp đỡ được một chút."

"Cảm ơn nha!"Khổng Tân Lục nắm lấy tay cô, mỉm cười biết ơn, "Đừng nói về tớ nữa, hiện giờ tớ đang rất tò mò về cái tên quỷ dị mà cậu gặp phải?"

Khi nhắc tới chuyện này, Ôn Thính Thần nhíu mày, khảy khảy chuỗi hạt bồ đề bạch ngọc trên cổ tay trái, cô do dự một lúc, mới mở lời: "Cũng không có gì, tớ vừa bị mẹ lừa đi xem mắt."

Khổng Tân Lục nhướng mày: "Tớ cũng đoán là như vậy, rồi sao đó thì sao?"

"Người đàn ông đó rất kỳ quặc, bị tớ từ chối rồi."

Ôn Thính Thần đã dành 10 phút để mô tả ngắn gọn những gì đã xảy ra ở quán trà ngày hôm nay. Chỉ có điều là cô đã tự lược bỏ đi phần việc gặp Chu Kiến Dặc.

Không phải cô không tin tưởng Tân Lục, chỉ có điều có một số chuyện cũng đã trôi qua lâu rồi, không nhất thiết phải nhắc lại nữa.

Chỉ tình cờ gặp nhau, liệu có thể gây ra sóng gió gì chứ.

"Tân Lục, cậu nghĩa con người nhất định phải kết hôn sao? Tớ vừa tốt nghiệp được hai năm, giáo sư Phương của tớ đã tranh luận với tớ rất nhiều về vấn đề này, tớ không muốn làm bà ấy buồn, nhưng tớ đã sẵn sàng chuẩn bị sống tốt cho cuộc sống cô độc của mình rồi."

Khổng Tân lục suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: "Thực tế thì kết hôn hay không kết hôn là do quan điểm của từng người, đó chỉ là lựa chọn tự do hoặc lựa chọn bến đỗ. Mỗi người trên thế giới này đều có một cách sống khác nhau, một số người chỉ muốn cống hiến cho sự nghiệp, một số người lại chỉ muốn hướng về gia đình, không có lựa chọn nào cao thượng hơn cả, tớ chỉ khuyên cậu, đừng kết hôn chỉ vì phải kết hôn, nếu người trong mộng không xuất hiện, vậy thì cứ vui vẻ mà tận hưởng cuộc sống độc thân, nếu một ngày người đó xuất hiện, cậu cũng đừng để bản thân phải hối hận."

Ôn Thính Thần tuyệt vọng nhìn chằm chằm xuống sàn nhà dưới chân mình. "Nhưng tớ không muốn làm liên lụy người khác."

Khổng Tân Lục hiểu ý cô, giả vờ thoải mái, chọc vào đầu cô, rồi đặt tay lên vai cô an ủi. "Đừng suy nghĩ lung tung nữa, chuyện quá khứ hãy quên nó đi, mấy điều mê tín từ thời phong kiến đó không đúng đâu, chỉ có khoa học mới là sự thật, nói lại thì tớ đã ở cạnh cậu nhiều năm như vậy, không phải người tớ vẫn rất ổn sao? Đi, nhân tiện tớ còn chút tiền riêng, tối nay tớ đãi cậu một bữa thịnh soạn. Thế nào?"

Ôn Thính Thần cười ngạo nghễ, "Được, hay để tớ mời cậu đi."

Gần tối, ông Khổng có lần tỉnh dậy, từ chối nhập viện, làm ầm ĩ đòi về nhà. Khổng Tân Lục dỗ dành mãi ông mới bình tĩnh lại.

Không lâu sau, bà Khổng đến thay phiên cho con gái đi nghỉ, Ôn Thính Thần chào cô rồi cùng Tân Lục rời khỏi bệnh viện.

Ở quận Đông Thành có một nhà hàng mới được khai trương, nghe nói đồ ăn không tồi, họ định đi tới đó thử xem, chiều tối là giờ cao điểm nên đường khá tắc, đi qua cây cầu thôi cũng khó khăn, khi hai người lái xe đến nhà hàng thì bầu trời đã chuyển từ đỏ rực sang đen ngòm.

Ở bãi đậu xe của nhà hàng hết chỗ đậu, Khổng Tân Lục phải lái xe lòng vòng trên đường mãi mới tìm được một chỗ.

Chiếc xe vừa dừng lại thì cuộc gọi của giáo sư Phương gọi đến, Ôn Thính Thần vốn không có ý định trả lời nhưng lại không chịu được sự tấn công liên tục của giáo sư Phương. Sau khi ấn nút trả lời, cô được chào đón bằng hàng loạt các câu hỏi. Quả nhiên, người đàn ông xa lạ đó đã phàn nàn với bà mối, bà mối tìm đến giáo sư Phương, Giáo sư phương bị mất thể diện nến đã lập tức trách vấn cô.

Ôn Thính Thần thấy cô nhất định khó thoát khỏi sự tra khảo của mẹ, liền liếc nhìn Khổng Tân Lục, ra hiệu cho cô tìm chỗ ngồi trước.

Tính nóng nảy của bà Phương cũng nhanh chóng biến mất, hơn nữa qua điện thoại bà cũng không làm gì được cô, chỉ muốn hỏi cô vài câu, sau đó giục cô về nhà sau bữa tối, ở ngoài vào ban đêm, không an toàn.

Ôn Thính Thần nói mấy câu liền cúp điện thoại.

Khi tìm đến nhà hàng, cô nhìn thấy Khổng Tân Lục đang trò chuyện với ai đó trên bậc đá trước cửa nhà hàng.

Nhìn thấy cô đi vào, Tân Lục vẫy tay chào: "Thính Thần, lối này."

Người đàn ông trước mặt Tân Lục quay lại khi nghe thấy tiếng gọi, khuôn mặt cậu ta dần dần rõ ràng hơn trong đêm. Khoảng khắc ánh mắt anh ta chạm vào đôi mắt của Ôn Thính Thần, mí mắt bên phải của cả hai người đều co giật mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro