Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Editor: Milliah

Giống như chỉ sau trong một đêm, nhiệt độ trong không khí bỗng tăng lên cao.

Hơn nửa đêm, Du Hành gặp phải ác mộng, cậu mơ thấy mình đang bơi lội giữa dòng dung nham, thực sự là vừa nóng lại vừa ẩm ướt, muốn bơi cũng bơi không được. Bỗng nhiên cậu bừng tỉnh, mồ hôi chảy đầy đầu, áo ngủ trên người cậu đều ướt đẫm mồ hôi. Cậu cởi bộ đồ ngủ ra, rồi tiện tay vò mái tóc đầy mồ hôi một hồi, "Mới tháng 3 thôi mà, cái thời tiết quỷ gì thế này!"

Ngay cả không khí cũng nóng vô cùng, tưởng chừng như có một ngọn lửa nhảy ra trong lúc hô hấp.

Chuyện này có vẻ không hợp lí.

Du Hành lập tức bật dậy chạy đến phòng cha mẹ mình, hai vợ chồng già không bao giờ khóa cửa khi đi ngủ, sau khi đi vào thì quả nhiên cậu phát hiện họ đều đã đổ mồ hôi khắp người trong lúc ngủ, mẹ cậu thậm chí còn khó chịu đến nỗi phát ra tiếng rên hừ hừ . Du Hành sợ hãi, nhanh chóng kêu người dậy.

"Ba! Ba cảm giác thế nào?" Du Ái Quốc hé mắt ra một chút, xuyên qua hàng lông mi ướt đẫm mồ hôi, ông lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của con trai mình, miệng như đang mấp máy gì đó, nhưng bên tai ong chỉ có tiếng ong ong mà thôi, từ đầu đến cuối không nghe đươc gì cả.

"Ba!" Du Hành thấy Du Ái Quốc ngất đi, mà mẹ cậu vốn dĩ cũng không nhúc nhích chút nào, bèn duỗi tay sờ vào trán từng người, trán cả hai đều tực sự rất nóng. Vì thế cậu lập tức quyết định gọi điện thoại kêu xe cứu thương đến.

"Tất cả xe cứu thương của bệnh viện chúng tôi đều được điều động ra ngoài rồi! Nếu là tìh huống khẩn cấp, thì xin cậu hãy tự lái xe đưa bệnh nhân đến!" Đầu bên kia điện thoại khá vội vàng.

Du Hành không dám trì hoãn thêm nữa, nhanh chóng cầm lấy ví tiền, chìa khoá xe và thẻ bảo hiểm y tế, sau đó lại soạn một bao quần áo, chia ra lần lượt ôm ba mẹ mình xuống lầu.

Vào lúc đang ôm mẹ cậu xuống lầu, anh Thôi Nam ở nhà bên cạnh mở cửa hỏi cậu: "Em có cần anh hỗ trợ gì khôg?" Khôg chờ Du Hành trả lời, anh đã duỗi đôi tay dài ra ôm lấy mẹ Du, rồi đi thẳng xuống lầu.

"Ấy, cảm ơn anh Thôi, sao nửa đêm rồi mà anh còn thức thế? Anh cũng bị cái nóng này đánh thức sao? Nói thật là cái thời tiết quỷ này cũng thât kì lạ!" Du Hành cũng không thèm lau mồ hôi trên đầu, đi theo Thôi Nam xuống lầu, miệng vẫn còn đang huyên thuyên. Đây là thói quen của cậu, lúc căng thẳng thì sẽ nói rất nhiều, cậu chỉ mới 22 tuổi, vẫn còn thiếu kinh xử lí những tình huống như vậy, vừa rồi cậu thực sự có hơi sợ hãi. Bây giờ đã có mặt Thôi Nam ở đây, cậu mới chợt nhận ra mình lại bắt đầu thói quen này rồi, nhưng miệng cũng không ngừng lại được.

"Ừm." Thôi Nam từ mình ngồi vào ghế lái, "Em đỡ chú và dì đi."

Không cần Thôi Nam phải nói, Du Hành đã dùng hai tay ôm chặt lấy họ, để tránh trên đường đi họ lại va đập phải chỗ nào. "Không biết sao đột nhiên họ lại nóng như vậy? Mẹ em thì không nói, bà ấy rất lười tập thể dục, nhưng còn ba em thường xuyên rèn luyện thể dục thể thao, thân hình cũng rắn chắc, vậy mà sao ông ấy cũng bị ốm rồi?"

Thôi Nam nhìn từ trong gương, thấy Du Hành dùng đầu mình lần lượt cọ qua trán ba và mẹ, nói: "Trong cái nhiệt độ như thế này, em và anh còn chịu đựng không nổi, huống chi là chú và dì. Được rồi, đợi quẹo vào một đường nữa đến bệnh viện rồi lại nói tiếp."

Chỉ năm phút sau, đã đến bệnh viện gần nhất.

Bệnh viện đúng thật là rất đông, phải biết rằng bây giờ mới hơn hai giờ đêm. Bận bịu một hồi, thì cuối cùng tình trạng của hai ông bà già cũng ổn định lại. Du Hành thở một hơi nhẹ nhõm, cậu ngồi ở mép giường nhìn túi truyền nước.

"Anh Thôi, anh đang xem cái gì vậy?"

Thôi Nam ngồi ở đầu bên kia, Du Hành cũng đi qua dòm xem: "Ôi trời, sao lại đáng thương như vậy." Bỗng, cậu thấy hơi lo lắng, quay đầu lại sờ trán ba mẹ mình lần nữa. Thấy không còn nóng như lúc nãy, lúc này mới thực sự yên tâm.

Trên màn hình di động là một diễn đàn địa phương, có một bài đăng nhận được lượng tương tác rất cao, đều đang thảo luận về chuyện nhiệt độ lại đột nhiên tăng cao trong đêm nay. Dưới bài đăng có một người bình luận nói, bên cạnh nhà người đó có một bà lão đã ra đi lúc nửa đêm. Cũng là vì con cái trong nhà không ai quan tâm đến bà, nửa đêm bà ấy nóng đến bừng tỉnh, cũng không buồn ngó qua bà ấymột cái, chờ đến khi đến giờ đi làm, trong nhà không có ai làm bữa sáng, khi ấy mới phát hiện bà cụ còn chưa rời giường. Vừa mở cửa ra đã thấy thi thể bà cụ đã bắt đầu bốc mùi vì nhiệt độ quá cao.

Tin tức này khiến người xem đều không khỏi xót xa.

Thôi Nam lại lướt qua trang web khác, các nơi trong cả nước đều có tình hình tương tự như vậy. Đến đúng 9 giờ sáng, các sở liên quan đăng bài thông báo, nói đây là một đợt bùng phát ô nhiễm môi trường lớn, đồng thời chỉ đạo các các cơ quan y tế trên cả nước kích hoạt cơ chế kế hoạch khẩn cấp, để đối phó với tình trạng căng thẳng rối ren do việc nhiệt độ cao đột nhiên bùng phát. Cuối cùng, họ lại kêu gọi cư dân làm các công tác đề phòng thật tốt, luôn chú ý đến người già và trẻ nhỏ trong nhà.

"Hiệu ứng nhà kính đã diễn ra trong vài năm nay, nhưng thế mà nó lại tăng lên hẳn 20 độ chỉ trong một đêm!" Du Hành nhìn tin tức, trong lòng lại không nghĩ như vậy. Hôm nay cậu đều quan sát kĩ nhiệt kế, nhiệt đọ cao nhất ở bên ngoài cao nhất cũng là 40 độ C! Phải biết rằng ngày nhiệt độ cao nhất trong ngày hôm qua chỉ mới mười chín độ C. Giữa trưa, cậu đi ra ngoài mua cơm, suýt chút nữa đã bị nướng chín.

"Du Hành, em nhìn mặt trời hôm nay đi, cũng không quá chói mắt, mà bản tin thời tiết lại còn thông báo trời hôm nay nhiều mây." Thôi Nam nói tiếp. "Anh về nhà trước đây, anh còn có việc phải làm."

"À à! Đúng đúng, anh Thôi đi về trước đi, em xin lỗi vì đã làm phiền anh nhiều như vậy."

"Có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh."

Thấy bóng dáng Thôi Nam đã biến mất, Du Hành mới xoay người ngồi ở bên giường, bỗng nhiên nhớ đến mình còn chưa xin nghỉ phép ở đơn vị, liền nhanh chóng gọi điện thoại đến.

Vào buổi tối, ba Du đã có thể tỉnh dậy rồi uống một chút cháo. "Mẹ con khồn sao chứ? Sao bà ấy vẫn chưa tỉnh dậy?" Ông duỗi tay muốn chạm vào người vợ, làm động tới kim truyền nước ở trên cổ tay.

"Ba đừng cử động! Cũng đừng nhúc nhích gì cả, đển con" Du Hành dọn ghế đẩu sang một bên, rồi kéo giường bệnh của ba Du lại gần giường của mẹ Du.

"Sao vẫn nóng như vậy?"

"Bác sĩ nói cơ thể của mẹ hơi yếu, thế nên cơn sốt mới lặp đi lặp lại, nhưng cũng không sao, chậm nhất là sáng hôm sau thì mẹ sẽ hạ sốt và tỉnh dậy."

Du phụ gật đầu, vỗ lên tay vợ mình, quay đầu hỏi Du Hành: "Ngươi không đi làm sao?"

"Con làm gì còn tâm trạng mà đi làm nữa? Chờ đến khi hai người xuất viện thì con lại đi làm lại."

"Ngươi mau đi đi! Ba sẽ trông mẹ."

"Không được. Ba đừng trừng con, ba xem tay của mình này, nó vẫn còn run rẩy như vậy, sao con có thể yên tâm cho được? Ba mau uống hết cháo đi, nó sắp nguội đến nơi rồi." Sau khi ba Du uống hết cháo thì cơn buồn ngủ lại ập đến, lại bắt đầu ngủ tiếp.

Đến buổi tối thì mẹ Du đã tỉnh lại, những vẫn còn rất yếu. Nhưng cơ thể của ba Du lại thật sự rất cường tráng, sau một đêm ngon giấc, khi thức dậy thì cơ thể đã thoải mái hơn rất nhiều.

"Tình trạng khôi phục khá tốt, cơ thể của ông cụ xem như khá khoẻ mạnh. Cũng không cần tiêm gì nữa, nhưng tốt nhất là cậu hãy đến khoa trung y của bệnh viện chúng tôi mua ít thuốc bổ về nấu, lần này hẳn là ông đã bị tổn thương nguyên khí."

Nghe xong lời của bác sĩ, Du Hành vội gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ, đợi lát nữa tôi sẽ lập tức đến khoa trung y."

"Không cần cảm À đúng rồi, giường ngủ trong bệnh viện đang thiếu, tình hình trong bệnh viện cũng khá rối ren, không thích hợp cho việc hồi phục, hay cậu hãy đưa ba mình về nhà chăm sóc đi?"

Du Hành biết bác sĩ đang nói lời được uyển chuyển, bệnh viện này đâu phải chỉ có rối ren, rạng sáng hôm nay còn ùa vào một đám người bệnh, nói là bị căn bệnh ngoài da, lúc cậu mua cơm về còn liếc mắt qua nhìn một cái, trông thực sự rất ghê người. Hơn nữa lúc nào ba cậu cũng lo lắng sốt ruột cho mẹ, vì thế cũng không thể yên tâm tịnh dưỡng được.

Cậu suy nghĩ một lát rồi lại gọi điện thoại cho Thôi Nam, mong rằng Thôi Nam có thể đến nhà cậu giúp đỡ trông chừng ba Du một chút.

"...... Anh không cần làm đâu, chỉ là em muốn phòng khi ông ấy cần gì thì cũng có người ở đó giúp đỡ, ba em có thể tự đi vệ sinh được, đến giờ cơm em sẽ mang cơm về, anh cũng không cần phải nấu gì đâu...... Vâng ạ! Cảm ơn anh Thôi!"

Cậu đã nghe mẹ Du nói qua, Thôi Nam là nhà thiết kế châu báu, đang làm việc cho một văn phòng làm việc, nhưng chỉ thường làm việc tại nhà. Cậu cũng biết làm như vật sẽ quấy rầy đến công việc của người ta, nhưng chỉ nhiều nhất một ngày, nếu đến khi tình trạng của mẹ Du tốt hơn, thì ngày mai là có thể xuất viện được rồi. Đến lúc đó cậu sẽ mời anh ấy ăn một bữa thật ngon để cảm ơn người ta.

Quả nhiên là ba Du không chịu đi, Du Hành bèn dỗ dành ong ấy: "Bác sĩ đã nói với con rằng, giường ngủ trong bệnh viện kín hết rồi, hay là chúng ta hãy nhường giường lại cho người cần hơn, có được không ba? Đó không phải là những gì ba luôn dạy con sao, phải biết giúp đỡ mọi người?" Thấy vẻ mặt ba Du buông lỏng, cậu lại nói: "Ngày mai con đưa ba về nhà, ba phải ngủ một giấc thật ngon, đúng giờ con sẽ đưa cơm và thuốc men về, ngày hôm sau mẹ sẽ xuất viện, như vậy ba mới có sức lực chăm sóc mẹ đúng không? Con còn phải đi làm, vì vậy việc đó vẫn phải dựa vào đồng chí Du Ái Quốc của chúng ta rồi, thế nên ba phải chăm sóc cơ thể mình thật tốt trước đã."

"Cái tên nhóc thối này này, ai cần con chiếu cố?"

"Ba khinh thường con trai mình đấy à? Ba hãy yên tâm đi!"

Sau khi đưa ba Du về nhà, cục đá trong lòng Du Hành đã nhẹ đi một nửa. Làm một công dân nhỏ, thực ra bình thường cậu có hơi khá sợ phải đến bệnh viện. Sau khi ba cậu trở về nhà, cậu mới cảm thấy người mình khỏe hơn, trong lòng cũng yên tâm hơn.

Phòng bệnh mới được chuyển vào một đứa bé bị bệnh ngoài da, Du Hành vừa vào cửa nhìn thấy cảnh ấy thì suýt bị doạ cho sợ hãi. Nhìn thấy mẹ vẫn còn đang ngủ, cậu vội nhẹ nhàng mà kéo rèm ngăn cách lại, mất công lại làm cho mẹ sợ hãi.

"Bảo Nhi đã về rồi đấy à?" Mẹ Du mở mắt ra.

"Vâng! Mẹ có thấy đói bụng không? Hôm nay con mua thịt nạc cháo mang đến, bây giờ mẹ có muốn ăn liền không?" Mẹ Du gật đầu.

Du Hành lập tức chạy đi pha nước ấm cho mẹ cậu lau mặt và súc miệng.

"Con làm như vậy tốt lắm, để ba con về nhà là đúng, ở trong bệnh viện thì sao có thể tiện nghi bằng ở nhà được?"

"Chỉ là chúng ta lại làm phiền đến anh Thôi, mẹ, chúng ta nên cảm ơn anh ấy thật tốt. Anh ấy đúng là người tốt bụng, không nói lời nào mà đã đồng ý giúp đỡ chúng ta."

Mẹ Du cũng cười: "Thằng bé là một đứa trẻ tốt bụng, sau này mẹ sẽ cảm ơn thằng bé thật tử tế."

"Con vẫn còn đang suy nghĩ về việc mời anh ấy đi ăn một bữa! Hay là mời anh ấy đi ăn ở khách sạn Quân Nhạc thì sao hả mẹ?"

Mẹ Du lập tức vỗ nhẹ tay cậu: "Chỉ dựa mấy mấy đồng tiền lương dưa vẹo táo nứt* kia của con đấy à? Đủ ăn một bữa no không?"

(* Dưa vẹo táo nứt: ý chỉ sự ích ỏi, không đáng là bao hay chỉ sự xấu xí/ xấu xa)

Du Hành nghiêng người cọ qua người mẹ làm nũng: "Nếu không đủ thì không phải vẫn còn có mẹ đó sao? Mẹ ơi ~"

Sau một hồi hai mẹ con đùa giỡn, mẹ Du cười ha hả ăn xong bữa sáng.

"Con đưa mẹ ra ngoài đi dạo một chút đi, cả ngày nằm trên giường nhiều đến nỗi cái eo cũng nhức mỏi rồi."

Du Hành đồng ý, vội đến đỡ lấy mẹ Du rồi đưa bà ra ngoài đi dạo một vòng.

Đến khi trở về, đứa trẻ ờ giường bên cạnh đã được thoa thuốc, trông cả người xanh mét. Nhưng nếu có thể che được đống mụn nhọt đó thì cả người xanh mét cũng được.

"Thằng bé bị làm sao vậy?"

"Haizz! Bác sĩ nói là bị dị ứng! Cả người đều là mụn nhọt, cũng may thằng bé cũng không la đau hay la ngứa." Mẹ Du và mẹ đứa bé bắt đầu trò chuyện.

"Bác sĩ nói thế nào?"

"Bác sĩ nói có lẽ là thằng bé bị con côn trùng nào cắn trúng, cơ thể của trẻ em khá yếu, nên phản ứng mạnh, vì thể nên mụn nhọt mới mọc lên đầy người. Nhưng họ nói không phải là vấn đề gì lớn, đợi đến khi nó lặn hết thì sẽ ổn."

"Vậy thì tốt quá rồi, đợi đến khi đứa nhỏ lành bệnh, cô phải trông chừng thằng bé thânt cẩn thận, đừng để nó chạy lung tung, bây giờ sâu rất độc." Mẹ Du nói, sau đó lại lo lắng liếc mắt nhìn Du Hành một cái, Du Hành nhếch miệng cười: "Mẹ, con cũng không phải trẻ con, sao có thể chạy đi chơi trong bụi cỏ được, mẹ yên tâm đi."

"Em nào dám để thằng bé chạy ra ngoài chơi đùa? Bên ngoài nhiệt độ cao nhứ thế, nhỡ bị cảm nắng thì sao!"

Giữa trưa, Du Hành đi đưa cơm cho ba Du trước, cậu cũng mang theo món canh thuốc bắc mà bệnh viện nấu về.

"Đây là em tiện tay mua thêm, anh Thôi cũng ăn chút đi."

Thôi Nam bèn hủy bỏ đơn đặt cơm hộp của mình: "Cảm ơn em, buổi tối thì không cần mua cho anh đâu."

"Được được...... ba em đâu rồi?"

"Chú đang xem phim ở trong phòng, anh vừa mới bật lên giúp chú."

Du Hành bước vào phòng rồi nói với ông ấy: "Ba, mau ăn cơm để còn uống thuốc nữa."

"Con đến rồi đó à, mẹ con thế nào rồi?"

"Mẹ vẫn rất khoẻ, đang nói chuyện phiếm với dì ở giường bên cạnh. Không phải sáng nay con đã nhắc qua trong điện thoại rồi sao? Ba đừng lo lắng, ngày mai con sẽ đưa mẹ về nhà."

( cảm mơn mọi người đã đọc, nếu được thì mọi người hãy gõ truyện trên dembuon và đăng nhập tài khoản đọc truyện ủng hộ cho mình nhé!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro