Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2:

Editor: Milliah

Sau khi cơm nước xong, Thôi Nam lại tiếp tục làm việc, Du Hành liếc mắt qua nhìn một cái nói: "Anh thiết kế đẹp quá, khi nào em kết hôn, em sẽ nhờ anh Thôi thiết kế cho em một cái nhé?"

Ba Du ở bên cạnh bèn cười tủm tỉm mà nói: "Con mới bao lớn mà đã nghĩ đến chuyện làm nhẫn kết hôn rồi?"

Du Hành nói: "Vậy thì ba cũng đừng nghĩ đến cháu trai nữa. Ngày hôm đó ai đã ôm cháu nội của bác Trần mà còn không trả vậy?" Ba Du bỗng nghẹn họng.

Thôi Nam cười một chút: "Đợi đến lúc em kết hôn rồi tính sau." Anh ta thấy Du Hành vẫn còn trẻ con lắm, nói đến chuyện kết hôn thì còn quá sớm.

"Giờ con phải đi đây, 6 giờ con sẽ trở về. Anh Thôi nhớ là đừng đặt cơm hộp cho mình nữa." Du Hành xách hộp cơm đã ăn xong lên rồi đi. Ba Du hét lên ở phía sau: "Con nhớ lái xe cẩn thận!"

"Con biết rồi!"

"Thằng nhóc thối này vậy mà giọng cũng to rõ thật." Du Ái Quốc mắng yêu một câu rồi cầm túi thuốc lên uống.

Đến buổi tối, sau khi bác sĩ kiểm tra cơ thể cho mẹ Du xong thì nói: "Nếu trong thời gian bà ấy không bị sốt lại thì có thể xuất viện được rồi. Bà ấy đã lớn tuổi rồi nên cần phải dưỡng sức thật tốt, cần phải tập thể dục đều đặn và vừa phải,  và cũng cần phải bổ sung các chất dinh dưỡng và đồ tẩm bổ thích hợp. Mấy ngày nay nhiệt độ lên cao, vì thế sau khi xuất viện không thể bật điều hoà nhiều, cần điều hòa nhiệt độ vừa phải......"

Mẹ Du thực sự rất vui mừng, vội vàng gói ghém quần áo: "Sau khi về nhà chúng ta phải giặt mấy bộ quần áo này bằng nước nóng. Bảo Nhi, con mau đi siêu thị mua một ít nhang muỗi và và mấy chai thuốc xịt muỗi đi, dạo gần đây bị muỗi đốt độc lắm! Con vừa mới đi đưa cơm cho ba con nên không nhìn thấy, mụn nhọt trên người đứa bé ở giường bên cạnh đột nhiên to ra, trông ghê lắm, thằng bé còn khóc lên vì ngứa, một hai đòi phải gãi, nhưng trên người nó làm gì còn chỗ nào lành lặn để gãi? Trông tội nghiệp thật."

"Vâng ạ!" Du Hành nhìn thời gian, mới có 8 giờ tối, "Vậy bây giờ con đi mua ngay, ngày mai sẽ mang về nhà luôn."

"Ở chỗ ngã tư có một siêu thị, con cứ đi bộ đến chỗ đó là được. Buổi tối con đừng lái xe."

Du Hành nhanh chóng cầm lấy ví tiền đi ra ngoài.

Mặc dù đã 8 giờ đêm, nhưng trời vẫn còn oi bức. Trong TV đều đã cảnh báo trước về nhiệt độ tăng cao đáng báo động, điều này thật tồi tệ.

Khi đến siêu thị, thì đã có khá nhiều người ở đó, có lẽ vì ban đêm trời mát mẻ hơn một chút nên tranh thủ ra ngoài mua sắm. Bây giờ tin tức của mọi người đếu rất linh thông, trước khi nóng lên hai ngày, thuốc trong tiệm Bản Lam Căn đều bị cướp sạch, Du Hành chỉ mua được hai gói. Hôm nay ở trong siêu thị, cũng có rất nhiều người đổ xô đi mua nhang muỗi và thuốc xịt muỗi.

Không còn cách nào khác, ở đây người nhiều quá, Du Hành cũng không thể  nhìn được tên nhãn hiệu, vì thế cậu ỷ vào dáng người cao và cánh tay dài, lấy 5 hộp nhang muỗi trên kệ cao nhất, sau đó lại sờ soạng lấy thêm năm chai nước chống muỗi.

Sau khi trở về bệnh viện, cái nóng làm ngực cậu ướt dầm dề.

"Gì đây?" Du Hành dừng chân lại, dưới ngọn đèn đường có một chùm hoa nở rộ trong góc. Du Hành nhìn trái nhìn phải, vào ban ngày, ở đây là một quầy bán đồ ăn sáng, sáng hôm nay cậu còn mua bánh quẩy ở đây. Gian hàng dựa vào một góc toà nhà, gọn gàng sạch sẽ, cái gì cũng có thể thấy được, một chùm hoa lớn như vậy, một màu đỏ diễm lệ, dường như lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Trong lòng Du Hành hơi tò mò, cậu ngồi xổm xuống để xem.

Hoa màu đỏ tươi trông rất đẹp, cao nửa mét, lá có hình tròn, trông rất mướt, đóa hoa to như cái cậu, toả ra hương thơm ngào ngạt. Cậu không nhịn được lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, sau đó lại đưa cho mẹ nhìn xem.

Cậu vừa đứng lên đi được hai bước, thì lại ngê thấy mấy tiếng sột soạt sột soạt, quay đầu thì thấy có một loạt con động vật nhỏ nào đó bò qua rất nhanh, trên mặt đất để lại một loạt dấu chân nho nhỏ, chỉ trong chốc lát đã chạy từ trong mương đến gần Du Hành.

"Đây là...... một con chuột sao?" Du Hành tò mò đi qua nhìn, nhìn từ hình thái thì con vật kia trông rất giống một con chuột, chỉ to khoảng năm centimet, nhưng chòm râu lại dài bằng thân, đầu rất nhỏ so với cơ thể có thể nói là rất mập mạp của nó. Khi Du Hành đến gần, cũng chỉ khiến mấy con chuột nhỏ này khựng lại một chút, râu của mỗi một con chuột này giật giật vài lần với tần giống nhau, rồi lại tiếp tục chạy đến bụi hoa kia...

Du Hành cảm thấy hình như chùm hoa kia càng thơm hơn. Sau khi con chuột nhỏ đến gần bụi hoa, thì bọn nó lập tức vây lại gặm nhấm chúng. Chỉ một lát sau, chùm hoa kia đã bị gặm nhấm chỉ còn lại nụ hoa ở trung tâm. Đám chuột đó cũng không ăn hết, mà lại rút lui một cách sột soạt.

Cậu nhìn đến đây thì thấy quái lạ, không ngờ chuột cũng ăn cả hoa? Từ nhỏ đến lớn, cậu cũng chưa thấy qua mấy con chuột, chỉ thấy qua chúng trong sách giáo khoa tiểu học, loài chuột chỉ ăn hạt thóc* thôi.

(* Hạt thóc là những loại hạt khô, cứng, có thể còn vỏ hoặc không, dùng để làm thực phẩm)

Cậu không nghĩ đến sau đó sẽ có chuyện càng ly kỳ hơn nữa, chỉ nghe một tiếng 'vút' nhỏ trong không khí, bỗng một sợi dây mây khá mảnh bắn ra từ trong bụi hoa, nó nhanh chóng giam được hai con chuột ở phía sau, sau đó cuốn một con vào trong gốc rễ của mình.

Du Hành choáng váng. Vậy đây là loài hoa ăn thịt? Chỗ đất đó cong lên trong chốc lát, sau đó cũng dịu lại. Cậu nhìn chằm chằm vào nó, nụ hoa của bụi hoa kia lập tức nở rộ ra, sau đó, lấy bông hoa kia làm trung tâm, vài mầm hoa nhỏ từ từ trồi lên khỏi mặt đất.

"Bảo Nhi, bao giờ con mới trở lại?"

"Con sẽ về ngay." Du Hành cúp điện thoại, lúc này mới nhận ra mình đã đứng ở đây được nửa tiếng rồi, và những đoá hoa trong góc ấy đã phát triển thành kích thước giống hệt như ban đầu. Những chồi non chen chúc nhau trông thật sinh động và náo nhiệt. Nhưng trong lòng cậu lại thấy hơi lạnh lẽo, ăn chuột ư? Cho dù bông hoa ấy có đẹp đến đâu, cậu cũng thưởng thức không nỗi. Sau khi suy nghĩ một lát, cậu gửi mấy tấm ảnh cho mấy người bạn đang làm việc trong toà soạn báo.

"Có thật không vậy?"

"Mình chưa kịp quay video lại, cậu tự đến đây nhìn đi, bây giờ mình phải trở về."

"Được thôi! Nếu tin tức này có giá trị, chắn chắn mình sẽ không quên công của cậu đâu!"

12 giờ tối, Du Hành vẫn chưa ngủ. Một mặt là vì giường ngủ trong bệnh viện không được thoải mái, mặt khác là vì đứa bé ở giường bên cạnh vẫn luôn rên ậm ừ. Cậu nhóc ấy đã được kiểm tra lại lần nữa, nghe mẹ nhóc nói, bác sĩ đang kê đơn thuốc mới và cả thuốc mỡ mới, còn nói rằng nếu ngày mai tình trạng của bé được vẫn chưa cải thiện tốt hơn, thì nên đến bệnh viện trong thành phố kiểm tra lại. Khuôn mặt của cậu nhóc không còn nhìn ra được hình dạng ban đầu, toản thân đều là những nốt mụn sưng tấy, lúc còn nhỏ những nốt mụn nhọt ấy mọc lên dày đặc trông rất kinh khủng, giờ chúng đã phát triển to hơn, có vẻ còn có mủ chảy ra từ bên trong, làn da bé hơi mỏng, sau khi được thoa thuốc mỡ thì trông còn ghê tởm hơn.

"Mẹ ơi, con ngứa quá...... hu hu ngứa quá......"

"Ngoan, con mau ngủ đi, ngủ rồi sẽ không ngứa nữa."

"Vâng ạ!"

Du Hành đang mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, thì bỗng có một tiếng kêu kinh ngạc đánh thức cậu

"Có chuyện gì vậy?" Cậu nhẹ giọng hỏi.

Vẻ mặt người phụ nữ ở giường bên cạnh đầy hoảng sợ, chỉ vào cánh tay đứa bé nói: "Cái mụn nhọt này tự vỡ ra! Chúng ta phải làm sao bây giờ? Nó có để lại sẹo hay không? Á!"

Du Hành vừa mới đứng dậy đi xem, thì người phụ nữ kia lại la lên, tiếng la này rất chói tai, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều bị giật mình tỉnh giấc.

Mụn nhọt vỡ ra rồi chảy ra nước mủ, nước mủ hoà lẫn với thuốc mỡ, trông càng ghê mắt, nhưng kinh khủng nhất chính là có thứ gì đó lăn ra từ nước mủ, những vật nho nhỏ gì đó cứ lăn lộn không ngừng, làm ướt cả ga giường, sau đó chúng tản ra, rõ ràng đó là những con sâu nhỏ màu đen, khi nằm trên khăn trải giường màu trắng lại càng nổi bật hơn.

Thị lực của Du Hành rất tốt, dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn điện cậu có thể nhìn thấy rất rõ, trong nháy mắt mà cả người đã nổi lên một tầng da gà.

"Cái gì thế này! Bác sĩ bác sĩ!!"

Thấy vậy, người phụ nữ cô cùng sợ hãi, cô ấy hoàn toàn không dám đến gần con trai mình, bởi vì mụn mủ trên người đứa trẻ liên tiếp vỡ ra, chỉ một lát sau trên người thằng bé đều là những con sâu nhỏ kia, sâu liên tục bì ra bên ngoài, nháy mắt đã có mặt ở khắp nơi.

Bởi vì trong phòng bệnh đều là tiếng la hét, nên đèn cũng được người bất sáng.

Những người khác đến xem tình hình cũng bị doạ sợ bỏ về.

"Mau gọi bác sĩ đến, sao trên người đứa bé lại có nhiều sâu như thế?"

Du Hành cũng nhìn thấy, bây giờ cậu đang đứng ở ngay giữa hai giường bệnh, có một con sâu nhỏ ở trên sàn nhà muốn bò đến chân cậu. Cậu dậm một chân xuống, trên mặt đất lập tức chảy ra một chất lỏng màu đen. Cậu ôm mẹ Du đi ra ngoài.

Ai biết được mấy con sâu này cắn người hay không! Nếu bị cắn thì sẽ giống hệt như đứa bé kia thì sao, nghĩ đến đây đã thấy sởn tóc gáy rồi.

Ngay sau đó, sự náo động trong phòng bệnh này đã thu hút được sự chú ý, y tá trực đem lập tức đi đến

"Xin mọi người đừng hoảng loạn! Trước tiên mọi người hãy lui ra ngoài, đừng để chúng dính lên người!"

Trong phòng bệnh chỉ còn lại đứa bé kia, mẹ đứa bé vừa đập cửa vừa khóc.

Có lẽ là thuốc xịt muỗi mà Du Hành xịt lên cửa có tác dụng, những con sâu đó bò tới cửa thì lại xoay đi chỗ khác.

Có y tá cũng lấy bình xịt ra rồi xịt vào bên trong, một lát sau thì những con sâu đó đã ngừng di chuyển. Đứa bé kia rất nhanh đã được đưa đi cấp cứu.

Mọi người thảo luận rôm rã.

"Trời ơi, chuyện này là sao đây, đang bình thường thì sao tự nhiên lại ấp ra sâu?" "Hình như đứa bé đó lúc trước bị sâu cắn, sau đó chắc là biến thành một túi ấp sâu." "......"

Du Hành ôm mẹ rồi đi tìm một cái ghế ngồi trong phòng trực ban của y tá. Mẹ Du đã bị đánh thức, đầu bà hơi hoa mắt choáng mặt, còn hơi có chút buồn nôn, vì vậy cậu đã đi pha một ly nước ấm cho bà ấy uống.

"Bảo Nhi, chúng ta hãy mau xuất viện thôi, mẹ sợ quá" mẹ Du nghĩ đến đứa bé kia, trong lòng lại lo sợ, "Nếu con bị sâu cắn thì phải làm sao bây giờ?" Nếu con trai trai yêu quý của bà biến thành như vậy, thì bà sẽ đau lòng chết mất.

Du Hành cũng hơi do dự, nhưng đúng là bây giờ ở nhà sẽ an toàn hơn.

"Vậy chúng ta sẽ về nhà trước."

Khi đến làm thủ tục xuất viện, Du Hành phát hiện ở đây cũng có khá nhiều người. Không cần hỏi cũng biết, mọi người đều đang xì xào bàn tán, thì ra là ngoại trừ phòng bệnh của mẹ Du, một vài phòng bệnh khác cũng có sự việc tương tự như vậy.

"Chính tôi tận mắt nhìn thấy, trên người cô y tá đó đều là mụn nhọt, chắc chắn là chúng sẽ lây nhiễm!"

"Có phải cô ấy bị sâu dính lên người không?"

"Haizz, một cô gái đang yên đang lành vậy mà lại......"

Khi về đến nhà thì đã hơn nửa đêm, Du Hành mở cửa ra, đèn còn chưa bật thù cậu đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Thôi Nam trong bóng tối: "Sao mới hơn nửa đêm đã trở về rồi? Dì Du? Sao dì xuất viện sớm vậy?"

Đèn sáng lên, Thôi Nam hơi nheo mắt rồi đứng lên từ trên sô pha, nhìn thấy mẹ Du thì cũng giật mình .

"Cơ thể dì thế nào rồi ạ?"

Mẹ Du cười: "Là cậu Nam đấy à, cảm ơn con đã trông coi giúp ông già nhà dì! Ôi, sao con lại  ngủ trên sô pha như thế, ngủ ở phòng Du Hành đi con, để dì lấy chăn bông mới cho con."

Thôi Nam lắc đầu: "Thôi ạ, để cháu về nhà ngủ, dì Du cũng mau chóng nghỉ ngơi đi." Sau đó anh lại nhìn Du Hành.

Mẹ Du cũng thực sự rất mệt mỏi, cũng không còn hơi sức để nói chuyện nên cũng đi ngủ. Trong phòng hai vợ chồng truyền ra tiếng nói chuyện, Du Hành đi theo Thôi Nam ra cửa, chỉ dùng đôi ba câu đã giải thích được tình hình.

"Anh Thôi cũng phải cẩn thận đó, bình thường cũng để ý đừng đến những nơi không sạch sẽ. Đây là nhang muỗi và thuốc ngừa muỗi, anh cũng lấy về mà dùng." Cậu lấy ra hai hộp nhang muỗi và một chai thuốc ngừa muỗi đưa cho Thôi Nam.

Nghe được tin như vậy, con sâu ngủ trong người Thôi Nam cũng biến mất, anh im lặng một chút: "Anh biết rồi, em cũng trở về ngủ đi, nhớ đóng kĩ cửa sổ."

Về đến nhà, anh mở máy tính ra tìm kiếm. Đúng là cũng tìm được nội dung tương tự ở diễn đàn địa phương, nhưng lại không có ảnh chụp, rất nhiều người đều bình luận trào phúng ở dưới bài viết: 'Không có sách mách có chứng thì nói cái c*t gì. Chủ bài đăng giải thích: Không phải tôi không muốn chụp, mà là vốn dĩ không dám đi qua chụp! Mọi người muốn tin hay không thì tuỳ'. Sau đó lại tiếp tục bị mọi người trào phúng

Đến ngày hôm sau, thời sự chính thức đưa tin, vẫn là đài truyền hình trung ương, họ nói rằng đã xuất hiện một loại ký sinh trùng kiểu mới, kêu gọi mọi người không nên đến những nơi có cây cỏ hay ao hồ, thực hiện tốt các công tác phòng ngừa sâu bọ và diệt khuẩn. Tiếp theo lại nói căn bệnh này trước mắt không có ca tử vong nào, các viện nghiên cứu chuyên môn đang trong quá trình nghiên cứu, mong tất cả mọi người hãy giữ bình tĩnh, v...v.

Cho dù nó không gây tử vong, những cũng làm cho người ta cảm thấy ghê sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro