Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:

Editor: Milliah

Bởi vậy trên thị trường hiện nay, sản phẩm đuổi côn trùng và phòng tránh côn trùng bán rất chạy. Du Hành còn đặc biệt đi mua riêng một thùng thuốc diệt côn trùng ở cửa hàng bán sỉ, cậu thường xuyên phun ở bên ngoài cửa sổ một chút. Chỉ qua bốn năm ngày sau, khắp nơi đều có mùi của thuốc đuổi côn trùng và diệt côn trùng. Trong thời gian này, bạn học của Du Hành đã liên lạc với cậu, nói rằng chùm hoa kia là giống loài mới, và bởi vì chuỗi sinh học kì lại với những con chuột đó, khiến cho không ít chuyên gia ngành sinh học chú ý. Cậu ta còn gửi riêng cho Du Hành một bao lì xì, nói đó là phần thưởng cho tư liệu sống đó.

Trong giờ nghỉ trưa hôm nay, Du Hành thấy đồng nghiệp mình đang vây quanh ở trước máy tính, nên cũng thò lại gần. Thì ra là một đoạn video, đoạn video đang chiếu chùm hoa lúc trước cậu nhìn thấy.

"Ồ! Nó ăn chuột thật sao?"

"Họ nói nó là một giống loài mới, nó có mối quan hệ cộng sinh với loại chuột thần bí này, mùi thơm của những bông hoa này thu hút những con chuột trong thời kỳ sinh sôi nẩy nở đến đây, chuột ăn vào sẽ tăng tỉ lện sinh sản, sau đó hoa trái lại ăn thịt con chuột, có thể rút ngăn thời kì sinh trưởng của nó!"

"Đây là loại chuột gì vậy? Sao nhìn nhỏ thế?"

"Trên tin tức cũng nói nó là giống loài mới! Sao đột nhiên lại có nhiều giống loài mới như vậy......"

Trong lòng Du Hành cũng suy nghĩ, sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều giống loài mới như vậy?

Thế giới đang biến đổi từng giây từng phút, biến hoá nhỏ, lại còn ở những nơi xa xôi hẻo lánh ......Công việc mưu sinh khiến con người bận rộn nên cũng chẳng ai nhận ra , cho dù có thấy cũng sẽ không tâm đến, mà những người để ý đến, thì tốc độ nghiên cứu lại hoàn toàn không theo kịp tốc độ biến hóa.

Qua một tuần lúc sau thì cơ thể của ba mẹ Du đã bình phục hoàn toàn, hai vợ chồng bắt đầu tập thể dục cùng nhau mỗi ngày, Du Hành cũng đã trở lại cương vị công tác được năm ngày, mỗi ngày đều đâm đầu vào xử lí giấy tờ. Một đống giấy tờ chất chồng như núi làm cậu vô cùng bận rộn. Cuộc sống của nhà bọn họ mỗi ngày đều trôi qua vô cùng phong phú, và buổi tối cũng đều ngủ rất say.

Hôm nay Du Hành lại bị nóng đến tỉnh ngủ trong lúc ngủ mơ, vừa tỉnh dậy mới nhận ra là đã cúp điện. Cậu đến kiểm tra ba mẹ, ba mẹ Du cũng bị thời tiết nóng bức làm bừng tỉnh, tinh thần họ đều không được tốt cho lắm, vì thế cậu nhanh chóng lấy cây quạt tay ra quạt cho họ mát, "Ba mẹ đi rửa mặt trước đi."

Trời nóng đến mức không ngủ được, vừa thấy chỉ mới hơn ba giờ đêm. Vì vậy, cả nhà họ trải chiếu ở trong phòng khách, tay cầm quạt phe phẩy vài cái thì mới lim dim đi ngủ đến khi trời hừng sáng.

"Đi đánh răng rồi đi làm đi con." Ba Du lay Du Hành dậy, "Đã 5 giờ rồi."

Ngay khi Du Hành vừa mở cửa ra, đã cảm thấy mùi trong không khí rất khác lạ. Nói thế nào nhỉ, bình thường đều là mùi khói lửa mịt mù, chỗ nào cũng đều là mùi thuốc diệt côn trùng, nhưng bây giờ không khí lại rất trong lành, thậm chí còn có mùi thơm thanh mát của cây cỏ thoang thoảng đâu đây, hít một cái đã thấy vô cùng thoải mái. Cậu đi trên hàng lang, mặc dù đã 6 giờ nhưng trời vẫn còn tối, vì thế ở hành lang cũng tối theo, khi cậu dẫm chận xuống đất thì chợt cảm thấy hơi trơn trượt, vì thế cậu bèn lấy điện thoại ra bật đèn pin rọi lên, vừa thấy cảnh tượng dưới chân thì đã giật mình, toàn bộ bậc thang đều bị bám đầy rêu xanh, xanh thẫm, mươn mướt. Đi ra bên ngoài, miệng cậu lại càng há to ra.

Trước cửa có mấy cây đại thụ to sừng sững, cao chọc trời, rễ cây mọc um tùm, chúng đan xen nhau nhô lên khỏi mặt đất, dài ngắn khác nhau, mặt khác còn có nhiều loài thực vật cậu không nhận biết được, còn có cả một con động vật nhỏ không biết tên đang tung tăng qua lại, lần theo vài tiếng vỗ cánh, một con chim toàn thân trắng như tuyết đang từ trên cao bay xuống, đôi cánh nó sải dài hai mét, nó vỗ cánh phành phạch vài cái, rồi nhào xuống mổ bật cả một gốc cây thảo, sau đó lại bay lên bầu trời.

Du Hành ngây ngốc một lát rồi mới bước lên mấy bước. Từ trên mặt đất, cậu nhặt một mảnh lông chim rơi xuống từ người của con chim lạ kia. Mảnh lông chim đó còn lớn hơn cả   bàn tay cậu, cứng như cái dùi sắt.

Cậu đi tiếp ra ngoài, dựa theo trí nhớ tìm được cổng lớn của tiểu khu, cổng lớn đã bị chặn lại, có ba cây đại thụ mọc chen chúc ở chỗ cổng lớn, bức tường đã bị biến dạng. Cậu phải dùng sức rất nhiều mới có bò lên được tường vây*, cậu ngồi trên tường vây nhìn ra bên ngoài, bên ngoài là hàng loạt những cây đại thụ to chọc trời kéo dài không dứt, dây đằng xanh mướt đan xen vào nhau, các kiến trúc quen thuộc cũng đã biến mất, thậm chí có nơi còn bị phá huỷ hoàn toàn, các công trình nhà cửa bị đổ vỡ, xi măng cốt thép sập xuống đầy đất.

(*Tường vây: một bức tường bê tông cốt thép được xây dựng liên tục trong lòng đất nhằm mục đích hỗ trợ các hoạt động xây dựng chính)

"Mình vẫn còn đang nằm mơ phải không?" Tay cậu vô thức nắm chặt lại, sau đó một cảm giác đau đớn truyền đến tay cậu, thì ra là mảnh lông chim kia đâm vào tay cậu. Du Hành bấm số điện thoại gọi về nhà, nhưng lại hoàn toàn mất tín hiệu. Cậu xoay người chạy ngay về nhà. Mới chỉ chạy được một đoạn đường ngắn, mà ống quần cậu đã bị sương sớm làm ướt, cũng không biết là bị loài cây cỏ nào làm ướt, cậu đập cửa thật mạnh, ba Du mở cửa ra thì kinh ngạc nhìn cậu: "Sao con lại trở về rồi, con để quên tài liệu nào sao? Không phải con mang theo chìa khoá sao, đập cửa làm gì......"

"Ba!" Trông vẻ mặt Du Hành sợ hãi quá mức,
"Ba nhìn ra bên ngoài đi, ba mau nhìn ra bên ngoài......"

"Bên ngoài thì có cái gì đẹp chứ...... Trời ơi—" Ba Du nhìn thấy khung cảnh ngoài ban công thì cũng trợn mắt há mồm.

Đột nhiên, một tiếng hét thất thanh vang lên từ bên ngoài như là một chốt mở, sau cả đêm yên tĩnh, hôm sau đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất như vậy cũng chưa có ai phát hiện, giờ đây, nhân loại dường như mới bắt đầu tỉnh lại.

Mẹ Du vẫn còn đang ngủ, Du Hành và ba Du cùng đến kiểm tra qua TV, máy tính, điện thoại, và radio, nhưng chúng lại hoàn toàn không thể dùng được. Giống như chỉ sau một đêm, từ trường đã thay đổi hoàn toàn.

"Cháu cảm thấy, chỉ sau một đêm, chúng ta giống như đã bị bị xâm lấn." Thôi Nam cũng đến đây, vẻ mặt anh trầm trọng, "Không, phải nói là đã sớm có dấu hiệu từ trước, dạo gần đây có rất nhiều sự việc kì dị xảy ra, nhưng thế giới rộng lớn như vậy, vẫn còn nhiều câu hỏi chưa có lời giải, mấy việc này thì tính là gì?"

Nhưng anh không nghĩ đến, chỉ trong một đêm mà thời tiết đã thay đổi! Trái đất đã bị rừng nguyên thủy xâm lấn rồi sao?

"Để ba đến văn phòng huyện xem tình hình thế nào." Ba Du nói, văn phòng huyện cách đây không xa, bình thường chỉ cần đi xe khoảnh năm phút là đến, nhìn tình hình giao thông hiên tại có lẽ không thể lái xe được rồi, đi bộ phải hết nửa tiếng. Suy nghĩ của ba Du rất giống với suy nghĩ của hầu như tất cả mọi người, có việc gì thì nên tìm đến chính phủ.

Thôi Nam lại lắc đầu: "Chú à, chúng ta không biết tình huống bên ngoài như thế nào, động vật và thực vật ngoài kia...... Chúng ta cũng không hiểu biết hết toàn bộ, nếu đó là rừng rậm, vậy chắc chắn không thể nào không có nguy hiểm. Huyện chính phủ quá xa, chú đừng đến đó."

"Đúng vậy, có lẽ bây giờ họ còn chưa đi làm đâu." Du Hành cũng phản đối.

Lời này của cậu làm Thôi Nam cười bất lực, bây giờ thì làm gì có ai đi làm chứ?

"Chú, chú hãy tin tưởng vào cháu, bây giờ cháu và Du Hành đi bên ngoài dọn điểm ăn trở về, hiện tại còn sớm, chờ đến đại gia phản ứng lại đây, nhất định sẽ rất loạn, trước hết chúng ta cần phải có một ít đồ ăn bảo mệnh cái đã."

Trong lòng ba Du lúc bấy giờ cũng rất rối loạn, nhưng ông cũng biết Thôi Nam nói đúng. Con người đều phải ăn lương thực hoa quả, đồ ăn chính là nhu yếu phẩm.

"...... Chúng ta mau đi thôi, nhớ phải chú ý an toàn."

Rất nhanh sau đó Du Hành đã thay một bộ đồ vận động, đó là quần áo khi cậu còn đi học, còn đeo một cái ba lô to bằng nửa người. Thôi Nam rất kỹ lưỡng, anh buộc hết cổ tay áo và ống quần vào, Du Hành thấy vậy cũng học theo.

"Đem theo cả dao phay nữa." Thôi Nam nói.

"Ba, ba mau đóng cửa sổ kỹ lại, hãy đợi chúng con trở về."

"Rồi rồi! Hai đứa nhớ trở về sớm chút nhé!"

Đúng 7 giờ sáng, hai người ra khỏi cửa.

Lớp xi măng trên mặt đất bị nứt ra, vì bụi cỏ cao nửa người nên rất khó đi lại, hơn nữa trên đó còn có côn trùng bay qua bay lại, cũng may hai người đều đã cột chặt ống quần, nhưng nếu bị mấy côn trùng này cắn vào mặt thì cũng không ổn. Thôi Nam lấy thuốc đuổi côn trùng ra phun hai cái, những con côn trùng đó cũng không tiến đến gần hai người họ nữa.

Có không ít kiến trúc đều đã sụp đổ, hai người đi ngang qua tầng nhà mà Du Hành đã thấy vào buổi sáng, thì nhìn thấy một con vật khá giống linh dương đang gặm một cánh tay chui ra từ bức tường đã sụp, sau đó cúi đầu bắt đầu nhấm nháp ở nơi đó.

"Nó đang đến đây." Thôi Nam kéo Du Hành trốn vào sau một cây to. Đợi được năm phút, con linh dương kia kêu lên một tiếng, rồi chập chạp nhảy vào bóng cây. Du Hành có hơi thất thần, suýt chút nữa bị trẹo chân.

"Tập trung vào!" Thôi Nam nhéo mạnh một cái lên cánh tay cậu. Du Hành lập tức hoàn hồn.

Hai người thuận lợi mà đi vào cửa hàng tiện lợi mở 24/24 gần nhất, nhẹ đẩy cửa kính mở ra, ở bên trong thực sự cực kì hỗn loạn, không có ai ở đây cả. Hai người càn quét hết toàn bộ sô-cô-la Snickers, mì ăn liền, bánh quy và một ít đồ ăn vặt còn sót lại trên kệ, mỗi người còn bỏ vào hai mươi mấy lon sữa bò, rồi lại chia ra cầm mười chai nước khoáng, cứ như vậy ba lô cũng đã quá tải. Sandwich ăn liền và sữa chua đông lạnh cũng đã bị đã hư thối. Cử kho hàng cũng bị mở ra, nhưng bên trong trống không. Nếu không phải là người đến sớm hơn hai người họ, thì cũng là nhân viên cửa hàng dọn đi.

"Chúng ta cứ mang đồ ăn về trước đã."

Du Hành: "Vâng."

Hai người dán chân tường đi về, bỗng nhiên nghe được giọng ai đó đang kêu nhỏ: "Này!"

Thôi Nam cảnh giác ngẩng đầu, một cậu trai trẻ ló đầu ra một nửa, nhìn thấy ba lô của bọn họ thì đôi mắt sáng lên: "Có thể bán cho tôi một chút thức ăn được không? Tôi sẽ trả tiền, tôi chỉ cần sữa chua chứ không cần nước khoáng, cần bánh bao chứ không lấy bánh mì —— này đừng đi mà!"

Du Hành bèn mắng một câu "Bệnh tâm thần", sau đó lôi kéo Thôi Nam rời đi.

Bỗng nhiên truyền đến một tiếng động gì đó trong không khí, Du Hành mới vừa ngẩng đầu lên thì ba lô đã bị chộp lấy. Hoá ra là một đoàn khỉ đu đến đây, con cầm đầu đã tóm được ba lô của Du Hành. Thôi Nam nhanh tay ôm eo của Du Hành lại, lập tức đã kéo cậu thoát khỏi cơn nguy hiểm.

"Sức con khỉ này lớn quá, cậu mau quăng ba  lô xuống đi"

Du Hành lại không muốn như thế, đây chính là một ba lô đồ ăn rất lớn đó, nhà họ có tận ba người, sao đủ ăn được? Cậy cắn răng muốn lấy dao phay ra, nhưng lại không thể với tới được, sờ đến nửa túi thì lại lấy ra mảnh lông chim mà mình nhặt được lúc sáng sớm, vì thế cậu cầm lấy mảnh lông chim vạch một đường thật mạnh lên cách tay trên vai mình.

"Chi chi chi!" Con khỉ kêu mấy tiếng thảm thiết, rồi cũng buông lỏng tay ra.

Hai người Du Hành và Thôi Nam lăn vài cái trên mặt đất, đến khi đụng vào một cái cây thì mới dừng lại.

"Chi!"

"Chi chi!!"

Đám khỉ nhảy xuống, vây quanh hai người kêu chi chi liên tục, con khỉ đầu đàn kia cũng ôm bàn tay đang bị thương mà nhảy loạn lên.

"Chúng mày đừng đến đây, nếu mà lần này còn nhảy xuống, thì nhỡ có đứt tay đứt chân thì đừng có trách tao." Du Hành lấy dao phay ra, quơ quơ về phía trước. Có lẽ là thấy được con người này không thể đụng vào, mấy con khỉ tựa như đùa dai kêu to chi chi mấy cái thì cũng lần lượt nhảy lên cây rồi biến mất.

"Thôi Nam, anh không sao chứ?"

Mặt Thôi Nam tái nhợt lắc đầu, Du Hành cho rằng anh bị đập vào rất mạnh, rốt cuộc thì khi nãy chính anh đã ngăn thân cây lại, vì thế trong lòng cậu càng thêm áy náy, cẩn thận mà dìu anh dậy.

"Em đừng nhúc nhích, mau đưa thanh đao cho anh."

Thôi Nam nhận lấy đao, nhanh chóng vén ống quần lên đến cẳng chân, trên đấy lộ ra hai vết dấu răng, miệng vết thương cũng đã tím đen, sưng vù.

"Này —— anh bị rắn cắn sao?!"

"Ừm." So sự vẻ hoảng sợ của Du Hành, thì Thôi Nam lại rất bình tĩnh lấy một cái đai lưng từ trên quần áo, cột vào phía trên miệng vết thương, sau đó lại dùng đao cắt một hình chữ thập ở trên đó, cố gắng bóp máu đen ra ngoài.

Sắc mặt anh lập tức trắng bệch đi một độ.

"Chúng ta về nhà trước đi, em sẽ đưa anh đến bệnh viện!" Du Hành biết, Thôi Nam đang xử lý khẩn cấp vết thương, cũng biết anh cũng không thể hoạt động được, nếu không thì nọc độc sẽ nhanh chóng lan ra toàn thân.

Thôi Nam lại cảm thấy máu cả người mình như đang bị đốt cháy, nóng cư như dung nham vậy, thần chí anh bắt đầu trở nên không rõ, cũng bắt đầu hoa mắt. Anh có thể thấy được con rắn đã cắn mình kia, cả người nó đều là màu đỏ tươi, chợt xuất hiện rồi lại biến mất ở trong bụi cỏ. Độc thật...... anh nghĩ trong lòng, sau đó cũng hôn mê bất tỉnh.

Sau khi dấu ba lô vào trong bụi cỏ, Du Hành lại ôm Thôi Nam chạy nhanh về nhà.

Thể lực của cậu chưa bao giờ sung túc đến như vậy, giống như là không có áp lực từ trọng lực, cũng sẽ không thấy mệt, giống như là có một tiếng trống tiếp thêm tinh thần để cậu có thể ôm người về đến cửa tiểu khu. Nhìn thấy cửa bị lấp kín, cậu lại nhớ đến xe không đi ra ngoài được. Xoay người nhìn xung quanh, đường cái giống hệt như đường mòn của rừng rậm, cây cỏ xanh um tươi tốt, như đang ở trong núi đao biển lửa.

Cậu đột nhiên bật khóc.

Mặt trời đã lên hoàn toàn, ánh nắng chói như lửa đốt, bị cây cối cao ngất che đi, Du Hành không thấy rõ được mặt trời trên bầu trời, cho dù thấy được, cũng không có tâm trạng để ý đến. Cậu xoa mặt, cột Thôi Nam lên lưng mình, dùng hết sức lực ném cái ba lô duy nhất vào trong tường, nắm cành khô rồi túm lấy dây leo, sau đó lại cố sức bò lên trên tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro