Chương 4: Nhiệm vụ lính mới (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Nhiệm vụ lính mới (1)

Editor: Milliah

Du Hành!" Ba Du phất tay với cậu ở ngoài ban công, Du Hành quơ quơ tay hai cái.

"Tiểu Nam bị thương rồi sao?"

Du Hành ngồi liệt dưới đất, sai khi nghe mẹ Du hỏi chuyện thì nước mắt cậu lại rơi xuống.

"Anh Thôi bị rắn cắn rồi, anh ấy ——"

Mẹ Du sờ soạng mặt Thôi Nam, không còn hơi thở, cơ thể cũng đã lạnh.

"Con, con rắn gì mà lại độc như thế này......" mẹ Du cũng lau nước mắt.

"Đều là lỗi của con, nếu lúc ấy con ném ba lô đi, thì anh Thôi cũng sẽ không bị văng ngã, cũng sẽ không bị cắn." Du Hành hối hận không kịp, gánh nặng trong lòng thoáng chốc đã áp cậu suy sụp.

"Đưa cậu ấy đến bệnh viện đi, có lẽ còn có thể cứu chữa được?" Ba Du vỗ đầu Du Hành, "Ba với con cùng đi." Người nuôi lớn như vậy rồi bỗng chốc đã không còn ó, sao có thể cam tâm được?

"Đúng đúng, không phải trong tiểu thuyết có trường hợp chết giả sao? Có thể là bây giờ anh Thôi đang chết giả thì sao......" Mắ Du Hành sáng rực lên.

Đường không dễ đi, ba Du dùng sào phơi đồ ở trước nhà mở đường, Du Hành cõng Thôi Nam đi ở đằng sau.

"Anh Thôi, xin anh ngàn vạn lần đừng chết......"

Ba Du lau nước mắt, tiếp tục cảnh giác quan sát bốn phía. Bọn họ giống như những con người yếu ớt đáng thương bị rơi vào rừng rậm, luac nào cũng phải nơm nớp lo sợ. Cho đến khi  gặo được loại linh dương ăn thịt người đã từng xuất hiện vào buổi sáng, Du Hành lập tức lấy dao phay ra, trừng nó một cách hung tợn: "Cút!"

Tròng mắt linh dương dính chặt vào Thôi Nam, giống như đó là bữa tiệc lớn ngon miệng nhất.

"Ba, nó sẽ ăn thịt người, ba hãy cẩn thận một chút."

"Con yên tâm, con cũng phải cẩn thận đó."

Linh dương chạy đến, cái giác của nó húc đến đây, ba Du dùng sào phơi đồ chặn nó lại, cũng may sào phơi đồ là inox, nếu là nhựa thì chắc chắn lần này sẽ bị gãy. Du Hành lấy thuốc đuổi côn trùng phun lên mặt nó, con linh dương khó chịu nên khịt mũi một hơi, lùi lại vài bước. Sau đó nó lại càng hung dữ hơn, nó liên tục đạp mạnh xuống đất, thở dốc hừ hừ, sau đó lại nhào lên lần nữa.

Lúc này ba Du lóe lên hai cái thì bị đã bị gạt ngã, Du Hành cũng đỏ mắt nhào lên ôm chặt cổ nó lại, kéo đầu của nó lên, ba Du thở phào một hơi nhẹ nhõm, cái giác bén nhọn kia suýt chút nữa là đã đâm vào ngực ông.

"Dao!" Du phụ cố nhịn cơn đau mới vừa bị đá, ông nhặt con dao rơi xuống ở bên cạnh Du Hành lên rồi chém lên cổ con linh dương nọ một đao. Ba Du có kinh nghiệm giết gà giết vịt trong nhiều năm, vì thế ra tay rất chính xác, lần này, máu ở cổ linh dương liên tục phun ra như suối, bắn lên mặt ba Du phụ, bởi vì ông còn hơi khó thở nên há miệng ra, vi thế bị rót vào miệng một ngụm máu.

Con linh dương giật lên vài cái rồi cũng hoàn toàn bất động.

"Ba, ba sao rồi?"

Ba Du ôm bụng lại xoa xoa rồi xua tay: "Ba không sao! Chúng ta đi tiếp thôi."

"Ba súc miệng đi." Du Hành lấy một chai nước ra đưa cho ông, dùng tay áo của mình lau máu trên mặt ông ấy, nhíu mày nói: "Máu con linh dương này sao lại ——" nói thối thì cũng không phải, còn nói thơm thì càng với không tới, ngửi thì thấy hơi kì kì, tóm lại là không diễn tả bằng một lời được.

Ba Du đã vậy còn nhỡ uống một ngụm nữa chứ! Ông bóp mũi bắt đầu súc miệng, cố áp xuống cảm giác không khoẻ trong lòng.

Hành trình kế tiếp của họ cũng rất thần kỳ, hai người cũng không gặp phải bất cứ công kích nữa. Mà ngược lại có một ít động vật nhỏ bị bọn họ quấy nhiễu, chúng nó kêu ca rồi lại nhào vào bụi cỏ. Bụng ba Du bụng vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, chỉ là ông vân luôn chịu đựng, cho đến khi hai người nhìn thấy được khu bệnh viện. Bệnh viện bị một lớp tơ nhện rất dày bao bọc kín mít, một mảng lại một mảng cũng kết lại với nhau, trên đó có một đám nhện bò rậm rạp, màu sắc tươi đẹp, nhìn rất ghê người.

"May mắn rằng con và mẹ đã về nhà trước, nếu không thì...."Ba Du nghĩ mà đã thấy sợ, "Tình huống đã trở nên như vậy rồi, bên trong sẽ còn có người sống sao?"

Tâm trạng của Du Hành cũng trùng xuống, cậu vẫn chưa chết tâm hô to vài tiếng, ngoại trừ làm kinh động đến đám nhện kia bò về hướng họ, thì không có ai đáp lại.

Ba Du chọc chết một con nhện con, nghe xuy một tiếng, sào phơi đồ bằng inox thế mà lại bị ăn mòn thành một cái động, đang toát ra mùi thối. "Chúng ta đi mau! Con nhện này độc quá!"

Đám nhện rậm rạp bò xuống theo những lớp tơ nhện dày đặc, hai cha con Du Hành chạy trốn nhanh như bay, cứ chạy cho đến khi qua hơn 200 mét, thì đám nhện kia mới quay đầu bò về địa bàn của mình.

Hai người ngồi bệch dưới đất thở hồng hộc, Thôi Nam được đặt nhẹ nhàng ở trên cỏ, anh nhắm chặt hai mắt, trông lông mi có vẻ rất dài, ồn có hơi cong. Ngoài trừ vẻ mặt tái nhợt kia, thì hoàn toàn không nhìn ra được người này đã không còn hơi thở.

"Chúng ta về thôi." Du phụ nói, "Nhóc Thôi  đã...... Cứ ôm theo thằng bé như vậy chạy đông chạy tây thì cũng không tốt." Ông duỗi tay lấy mấy cọng cỏ ở trên đầu Thôi Nam. Ông cũng có tư tâm, ông đã một đống tuổi như vậy, còn có thể sống ở thế giới như vậy được mấy ngày? Thôi Nam đã không còn, ông cũng không thể để Du Hành xảy ra chuyện gì được.

Thật ra Du Hành cũng nản lòng. Hai người họ gian nan lắm mới đến được bệnh viện, thế mà lại bị hiện thực đả kích, rốt cuộc thì hy vọng của cậu cũng hoàn toàn tan vỡ, cũng đã nhận rõ được hiện thực.

Cậu cõng Thôi Nam lên vai mình một lần nữa, hai cha con dìu nhau trở về nhà.

Họ cứ đi cho đến khi mặt trời lặn xuống, hai người cũng không mang theo cái gì để ăn, con đường rất khó đi lại, họ lại đi cho đến lúc cảm thấy mỏi mệt không thể chịu đựng được nữa. Du Hành thở dốc thật mạnh, ba Du cũng không ngoại lệ. Tuổi tác của ông cũng đã lớn, chuyến đi hôm nay đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, hơn nữa trong ngươi còn một loại cảm giác không biết không khoẻ ở đâu, ông càng thở hổn hển nhiều hơn.

Nhưng hai người cũng không dám dừng lại. Mặt trời đã xuống núi đươc một lúc, bọn họ đã có thể cảm nhận được có không ít ánh sáng lấp ló trong bóng tối, giống như là đôi mắt của dã thú.

Quá mệt mỏi. Lỗ tai của Du Hành bắt đầu xuất hiện tiếng gầm rú, điều thần kỳ chính là cơ thể của cậu thế mà lại bắt đầu trở nên nhẹ bẫng đi, có âm thanh máy móc nói chuyện với cậu: "Số hiệu Rt9009 rất hân hạnh được phục vụ cho ngài, ngài đã may mắn được chọn làm người sử dụng duy nhất của hệ thống truyền bá tri thức, hệ thống này do công ty Tấn Giang đứng ra nghiên cứu phát minh, sẽ tận sức cho việc xúc tiến truyền bá tri thức giữa các vi diện. Ngài có muốn mở ra không? Nếu trong vòng hai mươi giây không đưa ra lựa chọn, thì xem như là ngài đã từ chối. 20,19,18......"

Du Hành sốt ruột, cũng bất chấp sự nghi ngờ cái chuyện quỷ này là thật hay giả, vội vàng hỏi: "Nếu tôi chấp nhận hệ thống này, thì tôi có thể giúp người nhà của mình sống sót đươc không?"

Âm thanh máy móc đếm ngược dừng lại một chút: "Sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thì có thể nhận được một lượng điểm Tân Hỏa nhất định, điềm Tân Hỏa có thể đổi được rất nhiều vật phẩm, ký chủ có thể sử dụng chúng để đề cao tỷ lệ sinh tồn của mình. Ví dụ như nhân loại đang ở bên cạnh ngài đây, bây giờ anh ta đang ở trong giai đoạn đồng hóa, nhưng căn cứ vào biểu hiện trên số liệu thì đã cận kề thất bại, nếu ngài có điểm Tân Hỏa, thì có thể đổi lấy dịch sửa chửa gen để trợ giúp anh ta. Còn về tình hình cụ thể thì sau khi trói định hệ thống sẽ báo rõ cho ngài, bây giờ ngài còn không có quyền hạn đó. Thời gian đếm ngược bắt đầu 15,14,13......"

"Tôi đồng ý!"

"Chúc mừng vi diện trái đất. Du Hành đã trở thành ký chủ của hệ thống truyền bá tri thức giữa các vi diện ( chưa trói định ), căn cứ theo độ xứng đôi, sẽ mở ra vị diện truyền bá tri thức— hình thức tương quan nhiệm vụ mạt thế. Sau 10 giây nhiệm vụ sẽ chính thức mở ra, xin ký chủ kịp thời điều chỉnh tâm thái, cố gắng ở trong tinh thần khoẻ mạnh nhất nghênh đón khiêu chiến. 10, 9,......3, 2, 1."

Du Hành mở to mắt, cậu cảm giác được cả người mình đều tràn đầy sức mạnh, không phải ở trạng thái đã trải qua áp lực cả về thể chất lẫn tinh thần làm cho cả người đều mệt mỏi ở trong hiện thực. Cậu ngồi dậy, nhận ra mình đang ngồi ở trên giường, "Rt9009? Ngươi ở đâu rồi?"

"Số hiệu rt9009 vì ngài phục vụ. Hệ thống đã đưa thông tin thế giới này vào bộ não của ngài, xin hãy tiếp nhận. Thận trọng nhắc nhở, mong ký chủ hãy đọc cẩn thận."

Trong đầu cậu lập tức ùa vào một đống tin tức, Du Hành vội cẩn thận đọc qua một lượt. Cậu nhặt được bảo bối rồi, sau khi đọc hết toàn bộ, cậu nghĩ trong lòng, bởi vì quá mừng rỡ nên miệng đã cười nhiều đến mức gần như bị liệt. Sau khi hệ thống truyền bá tri thức giữa các vi diện trói định cậu, thì đã kích hoạt hình thức mạt thế. Chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ đạt được điểm Tân Hỏa, có thể đổi lấy thuốc cứu mạng Thôi Nam, cũng có thể đổi những loại thuốc giúp cường thân kiện thể, điều này rất hữu dụng với ba mẹ cậu. Quan trọng nhất chính là, bởi vì kỹ thuật giao nhau giữa các thời không, trong quá trình cậu làm nhiệm vụ, thì thời gian ở chỗ ba mẹ sẽ không biến hóa. Có thể nói ba Du chỉ hoảng hốt một giây, thì Du Hành cũng đã trở lại.

Du Hành quyết định phải làm nhiệm vụ thật tốt, giúp cho gia đình mình và Thôi Nam cùng  sống sót.

"Nhiệm vụ là gì vậy?"

"Bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ:

Khó khăn: Cấp bậc lính mới

Mục tiêu hoàn thành: thoát khỏi học viên zoombie, phối hợp rút lui cùng quân đội.

Khen thưởng hoàn thành nhiệm vụ: 15 điểm Tân Hỏa

Trừng phạt nếu thất bại: Hệ thống giải trừ trói buộc ( dành riêng cho người mới)

Điều khác: *** ( tuỳ theo đãi ngộ )"

Du Hành nhìn qua cửa hàng trong hệ thống, dịch sửa chữa Gen mà Thôi Nam cần, phải tốn 99 điểm Tân Hỏa. "Không sao, nhiệm vụ cấp bậc lính mới chứ gì. Sau này nhất định sẽ tích cóp được." Du Hành sâu một hơi thật sau, ánh mắt kiên định nhìn về phía bíng tối ở ngoài cửa sổ. "Mình nhất định sẽ sống sót."

Bởi vì viruss zoombie mà thế giới này biến thành địa ngục trần gian. Du Hành bám cơ thể của một người tên là Trần Hằng, là một học năm ba, học trong một trường nội trú. Viruss zoombie bắt đầu bùng nổ vào ban đêm, cậu ta bị cắn chết bởi ba người bạn biến dị khác ở cùng phòng trong ký túc xá.

Cậu dựa theo trí nhớ của Trần Hằng lấy ra đồng hồ báo thức ra nhìn giờ, hai giờ đêm. Không thể ở lại ký túc xá đưỡ. Cậu nghĩ, cậu có thể chạy đến khu dạy học trước, sau đó trốn ở một nơi không người, nhờ vào đó sẽ tránh thoát được làn sóng zoombie bùng nổ đầu tiên.

Du Hành nhảy xuống giường, bật bóng đèn trên đầu giường mình lên, rồi lại đổ hết sách vở trong cặp ra ngoài, sau đó bỏ vào đó toàn bộ thức ăn còn tồn lại trong ngăn tủ, có năm gói mì ăn và một túi chân giò hun khói chưa khui bị, và còn có hai hộp sữa bò. Cậu còn lấy bình nước trên bàn rồi vặn chốt máy lọc rót đầy nước vào bình. Tim cậu nhảy lên bùng bùng, thường xuyên phải nhìn trên đầu mình một chút .

Cậu suy nghĩ một lát rồi lại chạy ra ban công cầm đi mấy cái móc phơi đồ, cảm giác lạnh lẽo làm cậu hơi giật mình.

Động tĩnh của cậu rất lớn, nhưng thế mà bạn cùng phòng lại không có động tĩnh gì. Chờ đến khi sửa soạng đồ đạt đầy đủ, Du Hành vội đi ra khỏi cửa, cũng khóa cửa lại. Hàng lang đen như mực, Du Hành dựa theo trí nhớ của Trần Hằng, bò xuống tầng hai từ đường ống nước, cũng không làm kinh động đến quản lí ký túc xá mà leo qua khỏi tường rồi chạy về hướng khu dạy học.

"Trong hai ngày này trường nội trú cấp 3 sẽ tiến hành thi thử, trường thi xem như là đã hoàn toàn bị phong bế". Du Hành suy nghĩ một lát, rồi lựa chọn đi đến tầng 3, vì bảo đảm học sinh 12 có thể chuyên tâm học tập, nên khu dạy học lớp 12 tương đối hẻo lánh, trường học vì để giúp học sinh tiết kiệm thời gian, nên đã xây hai dãy nhà ăn ở trong trường, trong đó có một dãy ở cạnh khu dạy học lớp 12.

Lúc Du Hành đi ngang qua nhà ăn, trùng hợp nhìn thấy ở đó có máy bán thức ăn tự động, vì thế cũng đi lại đấy. Trần Hằng vừa mới nhận được 500 tệ phí sinh hoạt từ người nhà, nạp toàn bộ vào thẻ cơm, máy bán thức ăn tự động có thể dùng thẻ cơm để buôn bán. Vì thế Du Hành không chút do dự quẹt hết toàn bộ 500 tệ, càn quét hết cả hai cái máy bán thức ăn tự động. Máy bán thức ăn tự động có rất nhiều thức ăn, ví dụ như là nước uống, bánh quy hay là mấy loại mặt hàng như chân gà, giá cả hơi đắt, vì thế máy bán thức ăn tự động hầu như đều có hết các loại mặt hàng, Du Hành không thể cầm theo hết. Vì thế sau khi cậu tìm được hai bai gạo từ trong cửa nhà ăn, thì đã bỏ hết toàn bộ vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro