chương 13: Đã quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Ngày hôm sau, Thiệu Quần ăn sáng với hai quầng thâm dưới mắt. Khi ông Giản và Giản Tùy Anh gặp anh, họ nghĩ đây là lần đầu tiên Thiệu Quần ngủ trong một ngôi nhà xa lạ như vậy nên anh không quen. Ông Giản còn đề xuất đổi phòng cho Thiệu Quần nhưng anh vội vàng từ chối và nói rằng phòng rất đẹp, đêm qua anh ấy chỉ thức khuya vì nghe điện thoại.

        Giản Tùy Anh có chút tò mò về danh tính người kia. Người khiến anh có thể nói chuyện không ngừng nghỉ, thậm chí còn trì hoãn giấc ngủ của mình. Thiệu Quần ậm ừ nói Lý Văn Tốn đã gọi cho anh. Bây giờ Giản Tùy Anh càng bối rối hơn. Lý Văn Tốn rõ ràng tối qua đã gọi cho cậu ấy, tại sao lại gọi cho Thiệu Quần? Thiệu Quần do dự một lúc lâu mà không nói gì.

        Thiệu Quần có thể nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Giản Tùy Anh, nhưng anh không thể nói ra sự thật. Anh không thể nói rằng đêm qua anh đã mơ thấy cậu, và anh đã cùng cậu nhảy xuống hồ. Anh không thể không bị thu hút bởi giấc mơ đó. Anh nhảy xuống vì bị cám dỗ, sau đó anh dành cả đêm để tự hỏi giấc mơ đó có ý nghĩa gì, và vẫn không thể hiểu ra cho đến tận bình minh.

        Thiệu Quần cho rằng mình đã mất trí, nhưng dù chết cũng không thể nói ra sự thật. Sau khi anh do dự hồi lâu, Giản Tùy Anh nhìn thấy điều này và không muốn làm Thiệu Quần xấu hổ nữa.

        Kể từ khi Thiệu Quần có giấc mơ đó, anh cảm thấy rất khó xử khi nhìn thấy Giản Tùy Anh. Anh luôn cảm thấy rằng dù Giản Tùy Anh có làm gì thì việc đó luôn trùng hợp với việc nàng tiên cá dụ anh xuống nước trong giấc mơ. Thiệu Quần nghĩ chắc chắn mình đã mắc bệnh tâm thần phân liệt. Anh ấy đã tự nhủ trong một thời gian dài rằng Giản Tùy Anh chỉ như một đứa em trai của anh. Anh ấy không thể lúc nào gặp Giản Tùy Anh cũng tỏ ra xấu hổ và lúng túng. Giản Tùy Anh quả thực đã ở bên anh. Trong giấc mơ cũng giống hệt như vậy, Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh...Thiệu Quần cảm thấy mình sắp phát điên rồi, phát điên vì Giản Tùy Anh.

        Mặc dù Thiệu Quần đã cố gắng che giấu những bí mật này nhưng cuối cùng chúng cũng bị Giản Tùy Anh phát hiện. Khi Giản Tùy Anh đang ngồi trên một cái cây trong sân, đôi chân dài buông thõng đung đưa. Bóng của cành cây một phần chiếu vào khuôn mặt của Giản Tùy Anh, khiến khuôn mặt vốn đã sắc sảo của cậu càng thêm sâu sắc. Thiệu Quần không biết tại sao, nhưng anh ấy ngơ ngác một lúc lâu, trông có vẻ hơi ngốc.

        "Này? Anh muốn về nhà à?" Giản Tùy Anh bẻ một cành cây ngắn ném xuống, nghi hoặc hỏi.

        Thiệu Quần lắc đầu thở dài, tựa đầu vào đầu gối và tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ.

        "Muốn lên không?" Giản Tùy Anh hỏi lại.

        Thiệu Quần nhìn lên, mặt trời đã lặn, ánh hoàng hôn có màu đỏ tím, tỏa ra ánh lửa cam cháy bỏng ở phía chân trời. Giản Tùy Anh đưa tay về phía anh trong ánh hoàng hôn. anh đã xuất hiện ảo giác, rõ ràng là lúc hoàng hôn, nhưng anh nhìn thấy rõ ràng cầu vồng xuất hiện phía sau Giản Tùy Anh, dưới ánh nắng rực rỡ ấy, đưa ra lời mời gọi với anh. Với sự giúp sức của cậu, anh leo lên cây mà không tốn nhiều sức, im lặng ngồi đó, lặng lẽ cảm nhận khung cảnh tuyệt đẹp của mùa thu, làn gió nhẹ nhàng thổi qua mặt...

        Nhiều năm sau, Thiệu Quần vẫn luôn nghĩ về buổi chiều hôm ấy. Hắn tự hỏi, nếu không phải ảo giác thì tại sao hắn lại nhìn thấy cầu vồng? Cho đến khi hắn vô tình nghe được câu thoại trong một bộ phim: "Có người sống trong nhà cao tầng, có người sống ở nơi rãnh sâu, có người rực rỡ, có người lại bị rỉ sét bao phủ, trên thế giới có hàng nghìn loại người, đừng tìm họ trong đám mây trôi, người này giống như cầu vồng, khi bạn nhìn thấy cầu vồng, bạn sẽ biết người ấy có ở đó." Thì hắn mới nhận ra rằng, trái tim mình đã rung động từ sớm như vậy.

(*) Lời thoại trong phim "Bang Bang"

      "Muốn quay về không?" Sắc trời đã hoàn toàn tối sẩm, một tia ánh trăng rơi xuống, chiếu vào trong đôi mắt sáng ngời của Giản Tùy Anh, cậu nghiêng người nhìn Thiệu Quần hỏi.

        Thiệu Quần trầm ngâm hồi lâu mới trả lời: "Muốn tôi nhảy xuống nước à?"

        "Hả?" Giản Tùy Anh bối rối. Cậu suy nghĩ một lúc mới hiểu ra câu hỏi của Thiệu Quần, cậu suy nghĩ kỹ càng trước khi trả lời: "Tại sao tôi lại muốn anh nhảy xuống nước? Hơn nữa, không phải anh học bơi rồi sao?"

        Đúng vậy, Thiệu Quần nghĩ, Giản Tùy Anh không phải đã dạy anh bơi sao? Cho dù thật sự được phép nhảy thì sao? Tệ nhất là anh cứ nghịch nước cùng cậu. Dù sao thì Giản Tùy Anh cũng sẽ không làm anh bị thương. Nghĩ đến đây, sự khó xử trong lòng Thiệu Quần biến mất. Anh mỉm cười rồi lắc đầu: "Có lẽ tôi hơi điên rồi. Tôi thực sự đang nghĩ về những điều vô nghĩa này."

        "Có thể." Nhìn thấy Thiệu Quần cuối cùng cũng ngừng lo lắng, Giản Tùy Anh mỉm cười rồi nhảy xuống từ trên cây, đưa tay về phía Thiệu Quần: “Đã muộn rồi, chúng ta về thôi.”

        Lần này Thiệu Quần không chút do dự, trong lòng cũng không có nút thắt gì, cúi người nắm lấy tay Giản Tùy Anh, bắt chước cậu từ trên cây nhảy xuống.

        Trong suốt kỳ nghỉ Quốc khánh, Thiệu Quần nhận được sự chăm sóc chu đáo từ ông Giản. Mãi đến khi kỳ nghỉ Quốc khánh sắp kết thúc, ông già mới bất đắc dĩ tiễn hai người họ đi. Ngoài mặt thì giở vờ không quan tâm nhưng ông thực sự không nỡ để họ đi. Ông đã nhờ người đóng gói một số trái cây và rau tự trồng cho Giản Tùy Anh để cậu mang về nhà, một phần của Giản Tùy Anh được gửi cho Lý Văn Tốn, phần còn lại được giao cho Thiệu Quần mang về nhà.

        Hai người mang theo rất nhiều thứ quay trở về Bắc Kinh để bắt đầu một đợt học tập mới.

        Cuộc sống năm đầu trung học phổ thông rất đơn giản và nhàm chán, ông già đã tìm một giáo viên cho Giản Tùy Anh để hướng dẫn Giản Tùy Anh học vẽ một cách có bài bản. Cậu sẽ tự học buổi tối vào thứ Tư và thứ Sáu hàng tuần và đến lớp vào cuối tuần. Giản Tùy Anh không phải khổ sở trong lớp mà có thể thoải mái làm những điều mình thích.

        Thỉnh thoảng, Thiệu Quần sẽ trốn học một lúc vào ban đêm để lén mang một cốc sữa nóng như thường lệ cho Giản Tùy Anh. Giản Tùy Anh đã bác bỏ hành vi này nhiều lần, nhưng Thiệu Quần đã cản cậu lại và nói đó là phục vụ cho công cuộc chinh phục nghệ thuật.

        Giản Tùy Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo mong muốn của Thiệu Quần và để anh ta tùy ý đến lớp mỹ thuật.

       Một học kỳ cứ như vậy trôi qua, đến cuối học kỳ, điểm số của Giản Tùy Anh vẫn không đạt tiêu chuẩn. Dù sao thì cậu cũng không hứng thú với các lớp học truyền thống. Về phần vẽ tranh, cậu đã học được rất nhiều và cảm thấy thú vị.

        Điểm của Thiệu Quần vẫn tốt, Lý Văn Tốn thậm chí còn tốt hơn. Tất cả đều cảm thấy học kỳ này khá viên mãn. Họ hẹn nhau thư giãn vào ngày cuối cùng của học kỳ để chuẩn bị về nhà đón kỳ nghỉ đông.

      Nơi họ hẹn gặp là KTV, thuộc sở hữu của anh trai Lý Văn Tốn. Anh Lý Văn Diệu đặc biệt quan tâm đến họ và cho họ gọi bất cứ loại trái cây và đồ uống nào họ muốn. Trong số những người này, chỉ có Chu Lệ đứng bét cuối học kỳ, nên Chu Lệ đã chọn một phòng riêng, thống trị cả căn phòng không tha cho bất cứ ai, hát một khúc bi thương.

        Giản Tùy Anh ngồi trong góc nhìn Chu Lệ hát điên cuồng, chuyên tâm uống rượu, quyết định không tham gia cuộc vui của anh. Lý Văn Tốn bắt gặp Giản Tùy Anh đang ngồi một mình trong góc, vừa di chuyển đến bên cạnh Giản Tùy Anh vừa lắc ly rượu của anh ta: "Không hát à?"

        "Thôi." Giản Tùy Anh cười ủ rũ. "Tôi không biết hát.”

         Lý Văn Tốn cuối cùng cũng biết được điểm không giỏi của Giản Tùy Anh, anh mỉm cười tươi bông hoa: "Không thể nào, tôi biết cậu nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe cậu nói không biết hát. Làm sao cuối cùng cậu cũng có thể nắm bắt được cơ hội mà không thể hiện bản lĩnh của mình?"

        Giản Tùy Anh lại cười, uống cạn chiếc cốc trong một ngụm, rồi vẩy tay với Chu Lệ, yêu cầu đưa micro cho mình và đặt mua một bài hát khác: "Your Backpack" của Trần Dịch Tấn. Khi đoạn dạo đầu vang lên, cậu bật micro và nói: "Trước tiên hãy nói chuyện đi. Đây là A Văn bảo tôi hát. Dù có chuyện gì xảy ra, không ai được phép lẻn ra ngoài đi vệ sinh. Thủ thuật trốn thoát này không có tác dụng với tôi, cho đến khi tôi hát xong, tất cả phải nhịn."

        Chu Lệ và Lý Văn Tốn vui vẻ huýt sáo ủng hộ Giản Tùy Anh, hứa rằng dù thế nào đi nữa họ cũng sẽ cổ vũ cho anh em mình. Tuy nhiên, khi Giản Tùy Anh hát, họ gần như phun hết rượu ra ngoài. Họ có thể nói gì đây, giọng hát của Giản Tùy Anh khá hay, nhưng lời nào của cậu ấy cũng không đúng nhịp. Hai người họ bắt đầu ôm bụng cười sau khi nghe được vài lời và dỗ dành Giản Tùy Anh dừng lại. Nhưng Giản Tùy Anh vẫn quyết tâm hát xong bài hát, bất kể Chu Lệ có cầu xin cậu thế nào đi chăng nữa.

        Cuối cùng hát xong, Chu Lệ giả vờ lau mồ hôi, cười nói: “Tôi biết tiếng hát của mình có thể sẽ giết người, nhưng tôi không ngờ rằng sẽ có Diêm vương ở đây.”

       Giản Tùy Anh cười chửi rủa, sau đó ngồi vào góc tiếp tục uống bia với Vincent Lý.  Sau bài hát này, không có ai thúc giục Giản Tùy Anh hát nên cậu và Lý Văn Tốn đã khoác vai nhau, cùng nói về kế hoạch đi nghỉ dài hạn, một lúc sau, họ bắt đầu cười đùa và xô đẩy nhau, rồi họ lại tiếp tục trò chuyện.
  
        "Tùy Anh, dịp Tết Nguyên Đán tôi nhất định sẽ tới gặp cậu." Lý Văn Tốn tự tin nói.

        "Tôi có nghe nhầm không đấy?" Giản Tùy Anh lại cười: “Anh trai anh sẽ đồng ý cho anh 20 trong số 24 giờ mỗi ngày để anh có thể ra ngoài vào dịp Tết Nguyên Đán?”

        “Tôi không quan tâm.” Lý Văn Tốn hét vào tai Giản Tùy: "Tôi phải gặp cậu, cậu sắp quên mất tôi rồi! Cậu đã thay đổi rồi!"

        Giản Tùy Anh  cũng hét vào tai Lý Văn Tốn: "Làm sao tôi có thể quên được anh sau khi không gặp anh trong kỳ nghỉ!"

        "Không!" Lý Văn Tốn tiếp tục hét lên, gần như muốn làm thủng màng nhĩ của Giản Tùy Anh: "Cậu thay đổi rồi! Nói cho tôi biết là ở chỗ nào!"

         Lý Văn Tốn uống hơi nhiều, duỗi ngón tay ra đếm hồi lâu, đột nhiên che mặt lại. Thấy vậy, cậu nhanh chóng đặt ly xuống và vỗ nhẹ vào vai anh. "Nói chậm lại, tại sao tôi lại thay đổi?"

       "Cậu đã thay đổi rồi, Tùy Anh. Cậu cách xa tôi quá." Lý Văn Tốn ngơ ngác kéo Giản Tùy Anh, để đầu Giản Tùy Anh dựa vào vai mình: "Cậu không còn cô đơn nữa, ngày 11 tôi đã không thể cùng cậu về Tần Hoàng Đảo. Nếu không học chung lớp với cậu, tôi ngày nào cũng không thể gặp cậu. Dù cậu có đi học vẽ, tôi cũng không thể ở bên cạnh cậu. Cậu thay đổi rồi."

       Giản Tùy Anh bị ép có chút ngột ngạt, nhưng đấu không lại với người say rượu, nên chỉ có thể nói bằng giọng nghèn nghẹt. “Không phải người thay đổi là anh sao?"

       “Sai rồi!” Lý Văn Tốn giữ chặt Giản Tùy Anh: "Cậu mới là người thay đổi, trước đây cậu chỉ có tôi thôi!"

       "Bây giờ thì sao?"

       "Bây giờ cậu có Thiệu Quần..." Lý Văn Tốn nấc rượu, thì thầm vào tai Giản Tùy Anh: "Cậu và Thiệu Quần đang ngày càng thân thiết hơn...Cậu gần như đã quên mất tôi rồi, Tùy Anh, cậu gần như đã quên mất tôi rồi..."

        "Anh cũng là bạn của tôi, A Văn." Giản Tùy Anh cuối cùng cũng đã thoát được khỏi vòng tay của Lý Văn Tốn, nhìn Lý Văn Tốn kiên định nói: "Anh mãi mãi là bạn của tôi."

       "Điều đó không đúng." Lý Văn Tốn khịt mũi, giọng anh ấy đột nhiên trầm xuống một chút. "Không, nó khác..." Tuy nhiên, Vincent Lý không thể giải thích tại sao nó lại khác. Anh ấy cứ nói rằng nó khác.

        Chu Lệ vẫn đang cầm micro, còn Thiệu Quần đang uống rượu với Chu Lệ, anh ấy cau mày khi nhìn thấy động thái giữa Lý Văn Tốn và Giản Tùy Anh, anh ấy đã muốn đi qua xem Lý Văn Tốn đang nói chuyện gì với Giản Tùy Anh. Họ đã nói chuyện rất lâu, thậm chí còn ôm nhau, nhưng Kha Dĩ Thăng vẫn tiếp tục nói chuyện với anh, Thiệu Quần chỉ có thể nhìn Giản Tùy Anh và Lý Văn Tốn trong căn phòng nhộn nhịp.

        "Tùy Anh! Thà rằng cậu đừng đến Bắc Kinh học." Lý Văn Tốn dường như đã rất say, che mắt lại: "Lúc đó chúng ta chỉ có thể gặp nhau một lần trong kỳ nghỉ, nhưng vẫn thân thiết hơn bây giờ. Tại sao mọi thứ lại thay đổi kể từ khi cậu đến Bắc Kinh?"

        Giản Tùy Anh ngã xuống chiếc ghế sofa gần đó, không nghe những lời "vô nghĩa" của Vincent Lý nữa. Cậu không thể không nghĩ đến những ngày mình ở cùng Lý Văn Tốn ở Tần Hoàng Đảo. Cậu cảm thấy một số khoảng thời gian đó có vẻ mờ nhạt nhưng chúng thực sự rất đẹp. Từ khi nào mọi thứ thực sự thay đổi? Có thực sự là sau khi cậu ấy đến Bắc Kinh? Ngay cả cậu cũng không thể nhớ rõ ràng, có vẻ như sau khi đến Bắc Kinh, cậu đã dành nhiều thời gian hơn cho Thiệu Quần. Người đi học cùng là Thiệu Quần, người đến lớp nghệ thuật cùng là Thiệu Quần, và người trở về Tần Hoàng Đảo cùng cũng là Thiệu Quần...

        Lý Văn Tốn nói rằng cậu đã thay đổi, và dường như cậu thực sự thay đổi. Tình bạn của Giản Tùy Anh với Lý Văn Tốn đã phát triển theo thời gian từ khi còn nhỏ, nhưng còn Thiệu Quần thì sao? Giản Tùy Anh  không thể giải thích rõ ràng, và cậu cũng không muốn hiểu. Giản Tùy lắc đầu, không muốn nghĩ tới nữa. Họ đều đã trưởng thành, có rất nhiều chuyện họ phải nhắm mắt làm ngơ một cách có chọn lọc.

        Họ không biết đã uống bao lâu, dù sao thì lúc chia tay cũng đã là khuya. Lý Văn Tốn bị Lý Văn Diệu ném vào trong xe, trước khi lên xe anh còn lẩm bẩm điều gì đó về ăn mừng năm mới. Đừng quên điều đó...

        Lý Văn Diệu muốn đưa họ về nhà, nhưng họ từ chối từng người một. Kha Dĩ Thăng vẫn còn thức nên bắt taxi về với Chu Lệ.

        Giản Tùy Anh cũng vẫy tay gọi xe. Cậu vừa bước vào và đóng cửa yêu cầu tài xế lái xe thì Thiệu Quần cũng chen vào. “Đã muộn rồi, chúng ta hãy ở lại chỗ cậu một đêm đi.”

        Giản Tùy Anh lãnh đạm gật đầu, bảo tài xế đưa hai người về nhà mình. Thiệu Quần đã ở lại chỗ của cậu hơn một hoặc hai lần, thậm chí còn đánh thêm chìa khóa, anh mở cửa và vào nhà trước. Sau đó chúng tôi đi tắm, thay quần áo rồi quay lại giường.

        Giản Tùy Anh lại nghĩ đến lời nói của Lý Văn Tốn. Chẳng lẽ cậu và Thiệu Quần đã trở nên quen thuộc sao? Cậu thậm chí còn không nhận ra rằng Thiệu Quần không còn giống như một vị khách trong nhà mình nữa. Còn Lý Văn Tốn thì sao? Giản Tùy Anh cẩn thận nhớ lại từng chút một: Lý Văn Tốn dường như phải vùi đầu vào bài tập ở trường và gần như không bao giờ ở lại qua đêm ngoại trừ trước khi bắt đầu năm học.

        Giản Tùy Anh thở dài, càng ngày càng không còn hứng thú nghĩ xem mình đã thay đổi thế nào, cậu chỉ tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng ngủ.

        Khi Giản Tùy Anh thức dậy thì đã là ba giờ sáng, Thiệu Quần vừa mới dậy. Anh đang ngồi ở bàn ăn bữa sáng nguội và chào Giản Tùy Anh.

        "Cậu dậy rồi à?"

        Giản Tùy Anh xoa tóc, gật đầu, sau đó rửa mặt và đánh răng. Cậu giống như Thiệu Quần, ngồi vào bàn ăn, uống ít sữa. Giản Tùy Anh cau mày nhấp một ngụm. Thiệu Quần thấy thế thì lấy cốc sữa từ tay Giản Tùy Anh, đặt nó vào lò vi sóng hâm nóng, sau đó nhét lại vào tay cậu, xoa nhẹ đầu cậu nói: “Cậu lười quá, ngay cả cách hâm nóng lại cũng không biết.”

        “Không phải có anh ở đây sao?” Giản Tùy Anh buột miệng. Nói xong lời này, cậu sửng sốt mấy giây. Chẳng lẽ bây giờ cậu đã quá quen với việc Thiệu Quần can thiệp vào cuộc sống của mình rồi sao? Thậm chí có phần lệ thuộc...

        "Đang mải suy nghĩ cái gì vậy? Sáng tạo nghệ thuật?" Thiệu Quần đặt bánh mì nướng trước mặt Giản Tùy Anh. Thấy Giản Tùy Anh vẫn ngơ ngác, anh ta đưa tay ra vẫy trước mặt Giản Tùy Anh: "Này, tỉnh lại đi, lão phu đến đón cậu kìa!"

        Giản Tùy Anh cau mày, vỗ vỗ tay Thiệu Quần, trầm giọng nói: "Nói vớ vẩn gì đó. Buổi chiều ông nội tôi mới đến."

        "Ồ, hóa ra tâm trí của cậu vẫn còn ở đó, tôi tưởng nó đã trôi đi đâu rồi cơ. Thế cậu đang nghĩ gì vậy?"

        "Tôi đang nghĩ đến A Văn." Giản Tùy Anh nhấp một ngụm sữa, cảm thấy nhiệt độ vừa phải rồi cắn một miếng bánh mì nướng và lẩm bẩm.

        Thiệu Quần cảm thấy khá khó chịu, và anh không biết tại sao,nhìn thấy Giản Tùy Anh nghĩ về Lý Văn Tốn vào sáng sớm như vậy, anh cảm thấy như mình đang kìm nén một chút tức giận không thể bộc lộ ra ngoài, nhưng anh cũng biết rằng loại cảm xúc đang dâng lên này thật là vô lý nên anh hít một hơi thật sâu, hạ giọng: “Sao sáng sớm lại nhớ cậu ấy vậy?”

        "Hôm qua anh ta nói rằng anh ta có rất nhiều kế hoạch cho kỳ nghỉ nên không thể tìm được thời gian để làm bất cứ điều gì khác trong năm mới." Giản Tùy Anh suy nghĩ một lúc và quyết định không nói với Thiệu Quần những gì Lý Văn Tốn đã nói với cậu. Đó là những gì chưa thể giải thích được, và cậu không muốn nói cho Thiệu Quần biết, chỉ khiến bản thân thêm rắc rối. "Thật là một kỳ nghỉ vất vả, chậc chậc, lãng phí như thế này."

        "Thật sao?" Thiệu Quần suy nghĩ một lúc, kể từ khi vào cấp ba, gia đình Lý Văn Tốn quả thực đã sắp xếp một loạt khóa học cho cậu ta, rồi anh gật đầu đồng tình: "Gia đình A Văn rất nghiêm khắc, anh Diệu không muốn theo con đường chính đạo, gia đình chỉ còn hy vọng vào Lý Văn Tốn."

        Giản Tùy Anh cũng cảm thán: “Anh Diệu thực sự rất nghiêm khắc với A Văn.”

       “Cậu ấy sẽ không đến chỗ ông nội Giản vào dịp Tết Nguyên Đán gặp cậu chứ?” Thiệu Quần do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn hỏi. Kỳ thật anh đã tò mò vấn đề này từ lâu, nhưng chưa bao giờ biết nên hỏi như thế nào, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội.

        "Có lẽ không thể đi được." Giản Tùy Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời. "Anh ấy nói nhất định sẽ tìm cơ hội đến thăm, nhưng có vẻ như thời gian của anh ấy không còn trống."

        "Tôi cũng đi chơi với bố vào dịp Tết Nguyên Đán, tôi rất buồn vì mình không thể đến Tần Hoàng Đảo được." Thiệu Quần ủ rũ nói.

        "Muốn gọi điện thì cứ gọi. Không mất nhiều thời gian của tôi đâu." Giản Tùy Anh cau mày nhìn Thiệu Quần.

        "Vậy đi." Thiệu Quần suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, nhưng trước khi thực hiện, anh quyết định giấu Giản Tùy Anh. Vì vậy anh chỉ gật đầu: "Vậy đợi cuộc gọi của tôi nhé. Đừng chán việc tôi gọi mỗi ngày."

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro